Ngũ Hành Sinh Khắc

Chương 42: Mỹ nữ vô tình



Tổng đàn Dị Thần giáo.

Tất cả mọi cây đuốc trong tòa đại Tổng đàn đều được thắp sáng. Không gian vô cùng trang trọng. Ngay phía trước tòa đại Tổng đàn là chiếc lư đồng khổng lồ bốc khói trầm nghi ngút, tạo ra một khung cảnh thật trang nghiêm.

Chúng giáo đồ đồng loạt quỳ xuống dưới sàn đá lạnh, miệng thì xướng to :

– Cung thỉnh pháp thể kim thân Dị Thần giáo chủ.

Cừu Thiên Nhậm trong bộ lễ phục pháp sư, đầu đội kim khôi từ sau bức rèm đính ngọc lưu ly bước ra. Trong bộ lễ phục, Dị Thần giáo chủ trông thật uy nghi và trang trọng.

Cừu Thiên Nhậm vừa yên vị thì từ ngoài tòa đại Tổng đàn Dị Thần giáo, Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ cùng với Lan Hoa Phương Tử song hành bước vào.

Lan Hoa Phương Tử ôm quyền hành đại lễ rồi đứng nép sang một bên.

Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ thì chỉ ôm quyền xá Cừu Thiên Nhậm nhưng thái độ có vẻ ngạo mạn. Y chậm chạp nói :

– Quỷ chủ Quỷ môn Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ tham kiến Dị Thần giáo chủ.

– Quỷ chủ Quỷ môn Lịnh Chấn Kỳ là một trong Tứ Thiên mà bổn tọa cần, tại sao không hành đại lễ?

Lịnh Chấn Kỳ cau mày :

– Giáo chủ buộc Lịnh mỗ phải hành đại lễ ư?

– Đối với kẻ bề trên thì mặc dù là Tứ Thiên nhưng ngươi cũng phải chấp hành giáo giới. Thấy pháp thể Dị Thần thì phải hành đại lễ.

Lịnh Chấn Kỳ khẽ liếc trộm Lan Hoa Phương Tử. Y nhận thấy mặt hoa của nàng không có một nét gì biểu lộ cảm xúc sau câu nói của Dị Thần giáo chủ. Mới đây thôi mà Lan Hoa Phương Tử như đã biến thành một người khác. Diện dung của nàng như trét một lớp sáp trắng. Nét ngài không mất đi vẻ kiêu sa đài cát nhưng lại hoàn toàn chẳng có chút biểu cảm nào đối với gã.

Lịnh Chấn Kỳ nhếch môi, rồi bất ngờ cười lên khành khạch.

Dị Thần giáo chủ Cừu Thiên Nhậm mặc nhiên để cho Lịnh Chấn Kỳ cười dứt tiếng rồi mới hỏi :

– Ngươi đang nghĩ gì mà lại cười? Nếu một giáo đồ không giữ được sự trang trọng trong Tổng đàn Dị Thần giáo thì đã phạm trọng tội đó. Ngươi chưa được bổn tọa ban phát Thiên Nhất Thần Thủy nên tạm thời chưa phán lệnh xử quyết ngươi.

Lịnh Chấn Kỳ khoát tay :

– Lịnh mỗ đến Tổng đàn Dị Thần giáo không phải để hành đại lễ cung nghinh pháp thể Dị Thần. Mục đích của Lịnh Mỗ đến đây là để thay Dị Thần giáo chủ đảm đương chức vị của người.

– Có xứng đáng được làm như vậy không?

– Sao lại không. Rất xứng đáng chứ. Võ Đang phái tồn tại bao nhiêu lâu mà Dị Thần giáo chủ vẫn không làm gì được, chỉ đến khi ta xuất hiện mới buộc bọn đạo sĩ thúi kia trở thành giáo đồ Dị Thần giáo. Ta xem chừng có bản lĩnh hơn hẳn Giáo chủ.

– Được… Lịnh Chấn Kỳ, bổn tọa thu phục ngươi bằng chính bản lĩnh của ngươi.

Cừu Thiên Nhậm vỗ tay ba cái.

Ngay lập tức, Bội Phân Phân từ sau rèm bước ra, quỳ mọp dưới chân Cừu Thiên Nhậm.

Cừu Thiên Nhậm hất mặt :

– Đứng lên đi.

Bội Phân Phân được lệnh mới dám đứng lên.

Dị Thần giáo chủ chỉ Lịnh Chấn Kỳ :

– Kẻ đứng dưới kia là ai?

Bội Phân Phân nhìn Lịnh Chấn Kỳ, lí nhí nói :

– Khởi bẩm Giáo chủ, người đó chính là Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ. Người có đôi Thanh Ma Thần Thủ vô cùng lợi hại mà nội giám đã tiến dâng để Giáo chủ phán xử.

– Được rồi.

Cừu Thiên Nhậm khoát tay :

– Ngươi lui ra đi.

Bội Phân Phân lui bước trở lại đứng bên Lan Hoa Phương Tử.

Cừu Thiên Nhậm lại vỗ tay hai cái. Sau tiếng vỗ tay, hai gã giáo đồ Dị Thần giáo bưng ra chiếc đôn sơn son thiếp vàng, đặt phía dưới bậc tam cấp. Trên chiếc đôn là một chiếc sọ người mốc meo có hốc miệng méo xệch qua một bên trông thật quái lạ.

Dị Thần giáo chủ nhìn Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ :

– Lịnh Chấn Kỳ, bổn tọa cho ngươi chọn lựa. Ngươi tự nguyện uống Thiên Nhất Thần Thủy để tỏ lòng tôn kính với pháp thể Dị Thần hay là để bổn tọa bắt buộc ngươi uống. Nếu để bổn tọa phải ra tay thì mỗi ngày ngươi phải sám hối trước pháp thể Dị Thần để chuộc lại lỗi của mình đó.

Lịnh Chấn Kỳ cười khảy :

– Giáo chủ ơi… Lão có thể hù dọa được ai chứ không thể dọa được ta đâu. Lão đã đặt điều kiện với ta thì buộc ta phải đặt điều kiện với lão. Nếu lão ngoan ngoãn bước xuống thỉnh ta lên chỗ của lão thì ta sẽ ban phát cho lão cơ hội làm phó Giáo chủ.

Bằng như không thì chiếc Thanh Ma Thần Thủ này của Lịnh mỗ sẽ chẳng khách sáo với Giáo chủ đâu.

Dị Thần giáo chủ Cừu Thiên Nhậm khẽ gật đầu :

– Khẩu khí đáng mặt lắm. Ngươi đúng là người mà bổn tọa đang chờ.

– Lão mới đúng là người mà Lịnh mỗ phải thu phục đó.

– Nói như thế thì bổn tọa cần phải biết bản lãnh của ngươi như thế nào.

Lời vừa dứt, Dị Thần giáo chủ Cừu Thiên Nhậm chỉ khẽ điểm mũi giày thì cả chiếc ngai bệ vệ nhấc lên khỏi sàn, là đà lướt thẳng đến Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ.

Đối với Giáo chủ Dị Thần giáo, Lịnh Chấn Kỳ đâu dám xem thường mà đã chuẩn bị đối phó ngay từ lúc mới đặt chân đến tòa đại Tổng đàn Dị Thần giáo. Nay chứng kiến khinh thuật siêu phàm xuất chúng của Dị Thần giáo chủ Cừu Thiên Nhậm thì Lịnh Chấn Kỳ càng quả quyết hơn là mình đang đối mặt với một kỳ phùng địch thù.

Chiếc ngai có Dị Thần giáo chủ chễm chệ ngồi trên lướt tới công thẳng trực diện, tập kích ngay vùng đan điền của Lịnh Chấn Kỳ không một chút e dè.

Tâm niệm của Lịnh Chấn Kỳ quyết một chưởng phân định ngay thắng bại để thị uy với chúng giáo đồ Dị Thần giáo.

Đôi Thanh Ma Thần Thủ xanh rờn của Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ chạm thẳng vào song thủ to bè của Dị Thần giáo chủ Cừu Thiên Nhậm. Khi đôi trảo công của họ Lịnh dính chặt lấy song thủ của Cừu Thiên Nhậm thì y mới giật mình. Hoạt Diêm La cảm nhận hổ khẩu tê rần và có một hấp lực hút chặt đôi Thanh Ma Thần Thủ vào đôi bản thủ của đối phương. Cùng với hấp lực đó là áp lực nặng nề như núi Thái đè tới.

Lịnh Chấn Kỳ đanh mặt, dồn nội lực trụ tấn. Mặc dù y đã vận dụng tất cả nội lực và nguyên khí thế mà vẫn bị lấn lướt, phải trượt về sau. Đôi cước pháp của Lịnh Chấn Kỳ trượt dài trên sàn đá để lại hai rãnh sâu độ một đốt tay.

Lịnh Chấn Kỳ trụ tấn, trong khi Cừu Thiên Nhậm lại chễm chệ ngồi trên chiếc ngai phiêu diêu, thế mà vẫn thừa dư lực bức đối thủ của mình phải trượt dài về phía sau.

Bấy nhiêu đó cũng đủ phân định người hơn, kẻ thua.

Mặc dù đối chưởng, thi thố nội lực nhưng tinh nhãn sắc xảo của Dị Thần giáo chủ vẫn nhìn chăm chăm vào mặt mặt Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ.

Lão mỉm cười nói :

– Thanh Ma Thần Thủ quả là danh bất hư truyền. Nếu như ngươi không nhờ Thanh Ma Thần Thủ hộ thân thì bây giờ kinh mạch của ngươi đã vỡ nát rồi. Ngươi ắt thừa biết điều đó chứ?

Trán Lịnh Chấn Kỳ xuất hạn mồ hôi đầm đề. Y nghĩ thầm :

– “Không ngờ nội lực của lão Dị Thần giáo chủ này khủng khiếp như vậy.”

Lịnh Chấn Kỳ bặm môi, cố trụ tấn nhưng áp lực mãnh liệt của đối phương vẫn buộc y tiếp tục trượt về phía sau. Chẳng mấy chốc đã đến ngưỡng cửa tòa đại đường Dị Thần giáo.

Dị Thần giáo chủ nghiêm giọng nói :

– Ngươi có chịu nhận sự phán xử của bổn tỏa không?

Lịnh Chấn Kỳ thét lớn :

– Chưa hết đâu.

Cùng với lời nói đó, y dồn nội lực rút đôi tay trở về, đồng thời phi thân lên cao ba bộ, nhắm thủ cấp của Cừu Thiên Nhậm vỗ trảo tấn công trực diện.

Trảo công của Lịnh Chấn Kỳ chưa kịp phát ra theo ý định của gã thì cứ như là Cừu Thiên Nhậm đã đoán biết trước được. Khi Lịnh Chấn Kỳ vừa lắc vai toan phi thân lên cao thì chớp mắt thấy chiếc ngai lướt tới cùng với song chưởng của Cừu Thiên Nhậm xòe ra, vỗ vào hai bờ vai gã.

Hai bờ vai rát buốt. Lịnh Chấn Kỳ phải té ngồi dưới đất trong khi chiếc ngai lại là đà lướt về chỗ cũ. Cừu Thiên Nhậm vẫn chễm chệ ngồ trên trông thật thư thái.

Lịnh Chấn Kỳ ngơ ngẩn bởi thủ pháp quá nhanh của đối phương. Y e dè, thẹn thùng, từ từ đứng lên.

Dị Thần giáo chủ nói :

– Nếu ngươi không gia nhập bổn giáo thì tự ngươi hãy phán xử chính mình rồi mới được rời khỏi tòa Tổng đàn này.

Lịnh Chấn Kỳ hướng mắt nhìn Lan Hoa Phương Tử. Vẻ mặt nàng vẫn trơ trơ, không một nét biểu cảm bởi sự thảm bại của gã.

Buông một tiếng thở dài, Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ rảo bước về phía Cừu Thiên Nhậm. Y nhìn Cừu Thiên Nhậm rồi từ từ quỳ xuống hành đại lễ.

Lịnh Chấn Kỳ vừa hành đại lễ vừa nói :

– Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ tham kiếm Giáo chủ.

– Tốt lắm. Đứng lên đi.

Lịnh Chấn Kỳ đứng lên.

Cừu Thiên Nhậm nhìn lại Lan Hoa Phương Tử, trang trọng nói :

– Cử hành nghi thức nhập giáo giới.

Lệnh truyền được phán ra thì ngay lập tức tiếng nhạc được cất lên phía trong hậu đường. Hai ả giáo đồ bưng hai chiếc mâng từ trong hậu đường tiến ra. Hai ả đó đặt hai chiếc mâm ngay trước mặt Lịnh Chấn Kỳ.

Lan Hoa Phương Tử tiến lại bên gã, trịnh trọng mở tấm lụa hồng điều phủ trên chiếc mâm. Nàng lấy dải lụa màu vàng chít lên đầu Lịnh Chấn Kỳ và cắt một nhúm tóc để lại trên mâm. Sau đó mở tấm lụa đỏ trên chiếc mâm thứ hai. Trên chiếc mâm này là một con băng trùng trắng muốt, đang ngo ngoe. Lan Hoa Phương Tử cẩn thận bưng chiếc mâm dâng đến trước mặt Lịnh Chấn Kỳ.

Thấy con băng trùng, Lịnh Chấn Kỳ rùng mình. Y gượng hỏi Lan Hoa Phương Tử :

– Ta phải ăn con băng trùng này sao?

– Đây là thọ vật của giáo giới ban phát cho Tứ Thiên.

– Nếu ta…

– Thọ vật của giáo giới là vật linh, đã ban tặng thì người được tặng phải nhận.

Lịnh Chấn Kỳ bặm môi, rùng mình một lần nữa. Y ngẩng lên, vô hình chung chạm vào ánh mắt ngời ngời sắc na khủng bố của Dị Thần giáo chủ. Lúc bình thường thì Hoạt Diêm La cũng toát lộ thứ ánh mắt khủng bố kia nhưng nay chính bản thân y phải đối mặt với nó. Cái thần trong ánh mắt của Cừu Thiên Nhậm quả là buộc y phải khuất phục, không thể định được hùng tâm của mình.

Lịnh Chấn Kỳ nghĩ thầm :

– “Y có chân mạng của một lão Giáo chủ tàn nhẫn.”

Lịnh Chấn Kỳ nghĩ xong rồi nhìn lại con băng trùng. Nó cong người như đã nhận ra mùi mồi ngon. Buông một tiếng thở dài, Lịnh Chấn Kỳ nhón lấy con băng trùng từ từ cho vào miệng. Y chưa kịp nhai thì con băng trùng đã chui tọt vào trong rồi.

Lịnh Chấn Kỳ chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình thì một cái đau quặn từ đan điền phát ra, nhanh chóng lan tỏa toàn châu thân khiến cho mắt hoa, đầu váng.

Lịnh Chấn Kỳ nhăn mặt, co rút người lại, rên khẽ :

– Ôi chao.

Y ôm đan điền, cố vận công khống chế cái đau và dụng ý giết cả con vật quỷ quái trong nội thể mình. Nhưng y vừa vận công thì càng đau dữ dội hơn. Lịnh Chấn Kỳ tưởng như lục phủ ngũ tạng đang bị một kẻ vô hình nào đó ngắt đứt thành từng đoạn nhỏ.

Trán y xuất hạn dầm dề nhưng cái đau vẫn không ngừng gia tăng. Cuối cùng, Lịnh Chấn Kỳ phải gào lên :

– Giáo chủ…

Y té quỵ xuống sàn đá, chỉ còn biết nhìn Cừu Thiên Nhậm bằng ánh mắt trắng dã bởi sự đau đớn.

– Giáo chủ… Thuộc hạ không chịu đựng được nữa.

– Nếu ngươi phản lại giáo giới của Dị Thần giáo thì sẽ chịu cực hình này vĩnh viễn.

– Thuộc hạ thề sẽ không bao giờ phản lại giáo giới.

– Hãy uống Thiên Nhất Thần Thủy.

– Đa tạ… đa tạ Giáo chủ.

Lịnh Chấn Kỳ lê đến chiếc đôn, bưng cái đầu lâu mốc meo, ngửa cổ uống nước từ cái hốc miệng méo xệch. Y cảm thận Thiên Nhất Thần Thủy đọng lại ở đan điền mình và bên trong như có bầy độc vật nhung nhúc bâu lấy uống rồi chúng mới chịu ngủ yên.

Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ thở hắt ra, đưa mắt nhìn Dị Thần giáo chủ. Y hối tiếc vì đã nghe lời Lan Hoa Phương Tử đến Tổng đàn Dị Thần giáo. Cuối cùng phải chịu làm thân trâu ngựa cho người.

Lịnh Chấn Kỳ đặt chiếc đầu lâu vào mâm đồng do một ả giáo đồ bưng đến. Y thở dài, nhìn Cừu Thiên Nhậm :

– Đa tạ Giáo chủ đã ban phát Thiên Nhất Thần Thủy.

– Giáo đồ sẽ luôn nhận được nước thiêng từ pháp thể kim thân Dị Thần. Nhưng nếu như vi phạm giáo giới thì hãy tự hành xử mình trước khi Dị Thần phán xử.

Lịnh Chấn Kỳ bặm môi, cúi đầu :

– Thuộc hạ tuân lệnh.

Cừu Thiên Nhậm vuốt râu mỉm cười, mặt lộ rõ những nét đắc ý trước sự thuần phục của Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ.

Y nhìn lại Lan Hoa Phương Tử :

– Mời Tứ Thiên.

Lan Hoa Phương Tử nhìn ra ngoài, cất giọng trong như ngọc va vào nhau :

– Giáo chủ cho mời tam vị trong Tứ Thiên vào đại đường.

Sau tiếng gọi của nàng, từ ngoài đại đường, Hắc Bạch Thần Quân cùng với Độc Chủ Hành bước vào. Ba người đều chít khăn màu vàng như Lịnh Chấn Kỳ, chứng tỏ họ cũng đã được cho uống băng trùng.

Ba người lia mắt nhìn qua Lịnh Chấn Kỳ rồi quỳ xuống hành đại lễ :

– Tam thiên bái kiến Giáo chủ.

– Đứng lên đi.

Ba người vừa đứng lên thì ba ả giáo đồ nhanh chóng dọn ra ba chiếc đôn giống như của Lịnh Chấn Kỳ.

Cừu Thiên Nhậm trang trọng nói :

– Kể từ hôm nay, các ngươi là Tứ Thiên Hành Pháp của Dị Thần giáo.

Cừu Thiên Nhậm chỉ Lịnh Chấn Kỳ :

– Bổn tọa phong cho ngươi là Nam Tà Hành Thiên sứ giả Dị Thần.

Lịnh Chấn Kỳ vội vã đứng lên ôm quyền xá. Y vẫn còn nỗi hoang mang sợ hãi bởi băng trùng nến hấp tấp nói :

– Đa tạ Giáo chủ.

Cừu Thiên Nhậm chỉ Độc Chủ Hành :

– Ngươi là Tây Độc Hành Thiên sứ giả.

– Đa tạ Giáo chủ.

Nhìn qua Hắc Bạch Thần Quân, Cừu Thiên Nhậm tiếp :

– Hai ngươi sẽ là Đông Chủ Hành Thiên sứ giả và Bắc Chủ Hành Thiên sứ giả.

Hắc Bạch Thần Quân nhìn nhau rồi cùng hướng về phía Cừu Thiên Nhậm :

– Giáo chủ anh minh.

Cừu Thiên Nhậm đứng lên, nghiêm giọng nói :

– Sự hiện diện của Tứ Thiên hôm nay khiến cho Dị Thần giáo như rồng thêm cánh, hổ thêm tay. Khi đến thời khắc, bổn tọa sẽ phát lệnh phát dương quang đại Dị Thần giáo.

Tất cả giáo đồ đồng loạt cúi mình xuống, xướng lên :

– Giáo chủ uy vũ. Dị Thần giáo độc tôn.

Cừu Thiên Nhậm khẽ gật đầu. Thần nhãn của y hướng về phía Lan Hoa Phương Tử.

Đọc được ý nghĩ trong ánh mắt của Cừu Thiên Nhậm, Lan Hoa Phương Tử bước ra nói :

– Giáo chủ ban phát đại yến cho chư vị giáo đồ. Các người hãy đến khu thượng uyển vườn tận hưởng.

Chúng giáo đồ lại một lần nữa xướng lên :

– Đa tạ Giáo chủ.

Cừu Thiên Nhậm cười mỉm, rồi rời chiếc ngai, chấp tay sau lưng, rảo bước khoan thai rời đại đường Tổng đàn Dị Thần giáo. Lan Hoa Phương Tử liền nối gót theo sau Cừu Thiên Nhậm.

Khi nàng bước ngang qua Lịnh Chấn Kỳ, gã gọi khẽ :

– Phương Tử…

Nàng thoạt lia mắt nhìn qua Lịnh Chấn Kỳ nhưng vẫn tiếp tục bước theo Giáo chủ Cừu Thiên Nhậm.

Lịnh Chấn Kỳ nhìn theo sau lưng nàng. Y hoài tưởng lại những gì giữa mình với Lan Hoa Phương Tử lúc còn ở Nghi Sơn. Cũng vóc dáng đài cát kiêu sa đó, cũng con người đó, cũng đường nét gợi cảm và cả ánh mắt tình tứ lẫn nụ cười mê hồn nhưng giờ sao xa xôi và lạnh lùng quá.

Y nghĩ thầm :

– “Mình từ một Hoạt Diêm La lẫm lẫm liệt liệt, đầu dội trời chân đạp đất, thế mà chỉ trong khoảnh khắc đã trờ thành một Nam Tà Hành Thiên không đáng để nàng nhìn tới. Lịnh Chấn Kỳ ơi, cuối cùng thì ngươi cũng vẫn là một tên tiểu nhân trong cõi đời này. Dị Thần giáo chủ, nếu có cơ hội thì ngươi phải trả cho ta cái thẹn ngày hôm nay.”

Tâm thì nghĩ mông lung nhưng mắt Lịnh Chấn Kỳ vẫn dõi theo từng bước chân của Lan Hoa Phương Tử. Nàng chẳng khác nào cõi hoài niệm mơ hồ đang xa dần khỏi sự suy tưởng của Lịnh Chấn Kỳ.

Lan Hoa Phương Tử chợt dừng bước.

Tim Lịnh Chấn Kỳ rộn lên bởi ngỡ rằng nàng sẽ quay lại nhìn gã.

Lịnh Chấn Kỳ hồi hộp để đón nhận ánh mắt giao tình của nàng. Nếu ở thảo xá trên Nghi Sơn thì y là chủ nhân của Lan Hoa Phương Tử thì tại tòa Tổng đàn Dị Thần giáo, y bỗng cảm thấy mình chẳng là gì cả. Với nàng, giờ đây y chỉ là một gã thuộc hạ nhỏ bé của Dị Thần giáo chủ. Chính vì vậy mà Lịnh Chấn Kỳ muốn một chút tình từ người mỹ nữ mà gã đã từng là chủ nhân.

Lịnh Chấn Kỳ buông một tiếng thở dài ảo não khi Lan Hoa Phương Tử chỉ dừng bước rồi lại tiếp tục mà chẳng hề ngoảnh mặt nhìn lại để xem người đã từng chung chăn gối với nàng.

Lịnh Chấn Kỳ cúi mặt, lẩm nhẩm nói :

– Mỹ nữ quả vô tình!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.