Cô vẫn đi làm ! cô làm anh đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Vậy mà anh cứ tưởng rằng hôm nay sẽ không còn gặp cô nữa, cô sẽ lại tránh mặt anh, hay nói đúng hơn là chạy trốn khỏi anh. Là cô đã thay đổi hay do trước kia anh đã không hiểu hết con người cô cũng có lúc cứng rắn như thế này ? Nhưng dù là gì đi nữa thì cô cũng đã đi làm, điều đó làm anh thấy vui và tự nhiên hôm nay anh lại rất muốn được đi làm thay vì ở nhà tận hưởng ngày nghỉ vô vị.
Nhưng có thật là anh vui không ? Tại sao anh lại vui ? Cô và anh có là gì của nhau đâu chứ, mà họa chăng có có thì cũng chỉ là anh là kẻ thù của cô thôi, một mối thù có lẽ với anh chẳng là gì nhưng với cô thì là một vết thương nhức nhối. Vậy thì là lí do gì ? chẳng lẽ cảm giác tội lỗi trong anh lại lớn đến thế sao ?
– Này, sao còn đứng đấy làm gì ? Mầy không chạy theo à ?
– Sao phải chạy theo ? Mầy nghĩ tao điên chắc ? Cũng tốt thôi, bây giờ biết thì sau này khỏi cần tao phải nói, chỉ tiếc là kế hoạch chưa thành công thì mọi chuyện đã chấm dứt.
Mặc dù nói vậy nhưng anh vẫn đứng sững nhìn theo cái dáng người nhỏ bé của cô chạy về phía cuối của hành lang. Anh định sẽ sớm kết thúc chuyện này nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi, cô đã biết và thế là hết. Với con người yếu đuối và tự trọng cao như cô thì có lẽ anh và cô sẽ không bao giờ nói với nhau được từ nào nữa. Phải, anh chấp nhận lá thư tỏ tình chẳng có tí hoa mỹ nào của cô không phải vì anh thích cô, nhưng vậy thì tại sao bây giờ anh thấy mình như bị kim châm thế này ? Trong vô số những đứa con gái nói thích anh, anh lại chỉ nhìn thấy sự chân thành trong mắt cô. Cô thích anh không phải vì anh là con nhà giàu, càng không phải vì tướng mạo mê người của anh. Chỉ đơn giản là bởi một chữ duyên, cô nói thế. Cô bé ấy đã nói rằng anh là người giúp cô và cô thích đôi mắt ấm áp của anh. Cái cô bé này, không phải ai cũng thích nó bởi vì nó lạnh lùng sao ? Có lẽ cô là người lập dị thật rồi. Anh luôn giữ khoảng cách với cô, cô bé ấy chắc chắn là biết, bởi vì đã có lần anh thấy cô buồn. Nhưng biết làm sao được, trái tim anh đã thuộc về Hoàng Yến, anh vẫn sẽ yêu cô, nếu như anh gặp Hiểu My trước thì có lẽ mọi chuyện sẽ có kết cục khác, có hậu hơn.
Hoàng Yến là cô bạn thanh mai trúc mã của anh từ rất lâu rồi. Anh yêu thầm cô đã suốt 5 năm nay và dĩ nhiên cô không hề hay biết để anh phải dùng trăm phương ngàn kế thì vẫn cứ là người chưa thắng cuộc. Cô không biết hay cố tình không muốn biết, anh không rõ, chỉ biết rằng cô ở bên anh vẫn vô tư mặc dù anh đã cố tình bật đèn xanh. Anh vẫn chưa dám ngỏ lời, anh sợ khi cô nói tiếng không, anh sẽ không thể chịu đựng nổi và anh sợ cả tình bạn, tình anh em bây giờ cũng tan như bọt biển, như vậy chẳng phải tội cho anh lắm sao. Và cô, cái cô bé Hiểu My ngốc nghếch ấy đã thật xui xẻo khi phải trở thành công cụ bất đắc dĩ cho anh. Là công cụ – nghe thật tàn nhẫn nhưng chính xác là như vậy. Trong kí ức của anh, cô không hiện lên mỗi ngày như hình ảnh Hoàng Yến nhưng lúc nào xuất hiện cũng làm anh khổ tâm, có lẽ vì cô quá hiền lành, để rồi sau đó nhìn anh bằng cặp mắt vô hồn chứa đầy oán giận. Ngày đó là anh sai. Anh chẳng thanh minh bởi anh không có gì để biện minh cho mình. Và anh đã để cô đi trong đau khổ. Anh biết chứ, bởi vì sân bay hôm ấy có anh – một tên con trai tồi tệ trong trái tim cô.
Không biết tại sao từ khi gặp lại cô, anh lại bắt đầu nhớ đến cô nhiều như thế. Có lẽ là do cảm giác tội lỗi trong anh đang lớn dần khi nhận ra cô giận anh nhiều thế nào trong lần gặp lại không biết trước này. Phải làm gì đây ?