Phó đạo diễn cũng là kẻ đã thấy nhiều cảnh đời vậy mà nghe thấy giọng nói ấy cũng rùng mình, gã vội vàng phân bua
– Đây là chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, Dạ thiếu gia thứ lỗi, từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra chuyện thế này đâu.
– Trước kia chưa từng xảy ra, hôm nay tôi vừa đến thì liền có, nói vậy vậy là tại tôi rồi? Phó đạo diễn nghe thế thì giật mình, biết là Dạ thiếu gia không định bỏ qua chuyện lần này.
– Không không không, làm sao dám trách Dạ thiếu gia.
Phó đạo diễn cười trừ, đến khi ngẩng đầu lên thì sắc mặt đã thay đổi, giận dữ gào lên với đám nhân viên bên cạnh:
– Hậu cần đâu?! Hậu cần! Xảy ra chuyện lớn thế này mà người đâu hả? Người khi nãy chuẩn bị cáp treo cho Nhạc Yên Nhi vội vàng chạy tới, thấy bầu không khí ở đây cũng biết không ổn, anh ta liền cúi đầu:
– Đạo… đạo diễn…
Không biết phải gọi Dạ Đình Sâm thế nào, thấy khí thế hắn hơn người nên cũng chẳng dám nhìn hắn.
Phó đạo diễn không hề khách khí với những nhân viên hậu cần thấp cổ bé họng này, tức giận mắng;
– Não cậu là não lợn à?! Không kiểm tra cáp cho cẩn thận! Nếu không có Dạ thiếu gia ở đây thì hôm nay đã có người bị thương rồi! Ai chịu trách nhiệm?! Là cậu à?! Ngu xuẩn! Vô dụng! Nhân viên hậu cần bị một tràng mắng đổ lên đầu nhưng không dám cãi lại câu nào, chỉ liên tục vâng dạ.
– Cậu bị sa thải! Về sau không cần đi làm nữa! Phó đạo diễn xua tay, chỉ mong chuyện này xong cho nhanh nên gã liền đẩy một người ra chịu trách nhiệm.
Nhân viên hậu cần lúc đầu cứ nghĩ không ai bị thương, mình chỉ nhận một trận mắng là xong, ngờ đâu bây giờ bát cơm cũng mất, mặt anh ta liền đổi sắc, đau khổ cúi đầu van xin:
– Đạo diễn, đạo diễn, ông đừng nóng giận, ông cho tôi thêm một cơ hội nữa, hôm nay chỉ là dây cáp bị kẹt thôi, lần sau tuyệt đối sẽ không thế nữa.
– Làm gì còn lần sau! Mau cút đi! Phó đạo diễn quát tháo ầm ĩ, sau đó phất tay để người khác kéo anh ta ra ngoài rồi mới quay đầu cười với Dạ Đình Sâm:
– Dạ thiếu gia, khi nãy cậu cứu người cũng bị thương, chi bằng nghỉ ngơi một lát đi? Dạ Đình Sâm chậm rãi nhìn thẳng gã, đôi môi mỏng khẽ nhếch nhưng không cười, trông hắn càng lạnh lùng hơn:
– Việc này ông chỉ xử lý thế thôi? Phó đạo diễn ngẩn ra, gã có dự cảm rất xấu.
– Diễn viên không cần thử, phim cũng không cần quay nữa, tự đến cho tôi một lời xin lỗi, nếu không xin lỗi được…
Dạ Đình Sâm ngừng một lát, ánh mắt âm trầm:
– Các người đều không cần ở lại giới này nữa.
Phó đạo diễn bị những lời này dọa sợ, lùi về sau một bước.
Gã là đạo diễn phim truyền hình có tiếng trong nước, đã đạt được nhiều giải thưởng, năm nay ngoài năm mươi, vậy mà Dạ Đình Sâm muốn gã xin lỗi, lời này phải nói là cực kỳ ngông cuồng.
Nhưng phàm là người biết đến danh “Dạ thiếu gia”, ai ai cũng biết hắn có tư cách nói những lời đó.
Dạ Đình Sâm không cần làm gì cả, chỉ cần lời nói này của hắn truyền ra, tất cả các nhà đầu tư của “Kiếm Hiệp” sẽ rút lại vốn.
Sẽ không còn ai đầu tư cho tác phẩm của họ.
Đây chính là địa vị của Dạ Đình Sâm.
Dứt lời, Dạ Đình Sâm ra ngoài.
Phó đạo diễn sợ đến nỗi lắp ba bắp lắp bắp:
– Dạ… Dạ thiếu gia, chúng ta…
thương lượng một chút đi.
Vừa nói, tay gã vừa kéo áo vest của Dạ Đình Sâm.
Hắn nhướng mày, đôi môi mỏng chỉ khẽ gằn một chữ:
– Cút.
Phó đạo diễn không dám làm động đậy nữa.
Đám người vây quanh vội vàng tách ra, chừa lại một con đường chính giữa.
Dạ Đình Sâm bước ra ngoài, không hề ngoảnh đầu lại.
Nhạc Yên Nhi được Diệp Hiểu Như đỡ lấy, cô nhìn bóng lưng của Dạ Đình Sâm, chẳng biết có phải ảo giác hay không nhưng cô cứ cảm thấy lưng hắn căng đến mức cứng ngắc.
– Yên Nhi, không sao chứ? Cần đi viện không? Diệp Hiểu Như lo lắng hỏi.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
– Không sao, khi nãy có anh ta đỡ, em không sao hết.
Diệp Hiểu Như thở phào:
– Khi nãy em làm chị sợ chết đi được, đoàn làm phim này không đáng tin tí nào, cáp treo quan trọng như thế mà cũng không biết đường kiểm tra cẩn thận, nếu không có Dạ thiếu gia thì em ngã không nhẹ đâu.
Dạ thiếu gia nhìn thì lạnh lùng nhưng tốt bụng nhỉ, lại còn chủ động đỡ lấy em, khi nãy hắn ngã còn vang lên một tiếng, chị đứng ngoài cũng nghe rõ mồn một.
Ban nãy Nhạc Yên Nhi đang sợ nên không hề chú ý tới tiếng động khi Dạ Đình Sâm ngã xuống, nghe vậy, cô trợn tròn mắt:
Anh ta ngã mạnh lắm à?
Phỏng chừng không nhẹ đâu, dù gì em cũng hơn bốn mươi cân, còn ngã từ vị trí cao như thế,
rồi trọng lực nữa.
Ngã chạm sống lưng xuống đất đấy, chị nghe thấy còn giật mình mà.
Nhưng cũng chưa chắc, Dạ thiếu gia không nói gì, hẳn là không nghiêm trọng quá.
Nhạc Yên Nhi lại biết rằng với tính cách của tên kia, tất nhiên hắn sẽ không nói gì.
Cảm thấy sốt ruột, cô nói với Diệp Hiểu Như:
– Lát nữa chị về công ty báo cáo với Danny tình hình hôm nay nhé, em đi trước đây.
Nói xong, không đợi Diệp Hiểu Như đáp lại, cô đã ba chân bốn cẳng chạy về hướng Dạ Đình Sâm vừa đi.
Phó đạo diễn còn chưa bình tĩnh lại sau khi nghe những lời của Dạ Đình Sâm, gã ngơ ngác đứng đó, những người xung quanh cũng không dám làm gì, chẳng biết có còn thử vai tiếp hay không.
Chỉ có biên kịch do dự một chút rồi mới dám động tới kẻ đen đủi kia:
– Đạo diễn Lưu, bây giờ phải làm sao đây? Phó đạo diễn thì thào:
– Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Thậm chí gã còn không có tư cách gặp Dạ Đình Sâm, hẳn là cổng cũng không vào nổi, gã phải làm thế nào đây? Nhà sản xuất nói:
– Đạo diễn Lưu, bộ phim này tôi không thể theo được nữa, Dạ thiếu gia đã có lời rồi, tôi thật sự bất lực.
Chẳng phải tôi không có nghĩa khí, dù sao phim cũng chưa quay, tôi muốn rút vốn.
Phó đạo diễn nghe thấy thế thì như bừng tỉnh, kêu lên:
– Gọi điện thoại cho đạo diễn Diệp! Nhanh! Để đạo diễn Diệp cầu xin Dạ thiếu gia! Nhạc Yên Nhi đuổi theo nhưng không thấy Dạ Đình Sâm.
Thang máy hiện lên số 1, chắc hẳn hắn đang ở bên trong.
Nhạc Yên Nhi chẳng biết vì sao mình cảm thấy hoảng hốt.
Dạ Đình Sâm đột ngột trở về từ Hồng Kông, còn tới địa điểm cô thử vai, cô luôn có cảm giác rằng hắn đến tìm mình, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Thế nhưng cô thậm chí còn chưa nói với hắn một câu nào đã khiến hắn bị thương vì cứu cô, Nhạc Yên Nhi nghĩ mình phải gặp được hắn, nói một câu cảm ơn.
Đợi mãi, cuối cùng thang máy cũng tới, cho đến lúc Nhạc Yên Nhi xuống tới nơi, Dạ Đình Sâm đã không thấy tăm hơi.
Nhạc Yên Nhi nhìn quanh rồi hỏi cô bé lễ tân của Ảnh Sơn:
– Xin hỏi, vừa rồi cô có thấy một người đàn ông đi qua không? Lễ tân đang chống cằm xuất thần, nghe được câu hỏi của Nhạc Yên Nhi, cô ta thậm chí còn không chớp mắt, giữ nguyên tư thế lúc đầu, khó chịu cằn nhằn:
– Người đàn ông nào? Mỗi ngày phải có mấy trăm người đàn ông ra vào chỗ này đấy.
Nhạc Yên Nhi nghẹn lời, cũng phải, Ảnh Sơn là một công ty lớn, người đến kẻ đi, cô mới đứng đây hai phút đã có tới bảy, tám người đàn ông đi qua, làm sao lễ tân có thể chú ý tới từng người được.
– Là…
một người đàn ông mặc vest đen, khoảng 1m85, rất đẹp trai, còn lạnh lùng…
Giọng nói của Nhạc Yên Nhi nhỏ dần, miêu tả mơ hồ như vậy, nếu người khác hỏi mình, chắc chắn cô thấy người đó bị điên rồi.
Chẳng ngờ mắt cô lễ tân lại sáng lên, hỏi lại:
– Có phải một anh đẹp trai vừa trông đã biết nhiều tiền, có thể đóng băng người đứng trong phạm vi ba mét, là một băng sơn mỹ nam cấm dục hệ không? Nhạc Yên Nhi rùng mình.
“Băng sơn mỹ nam cấm dục hệ” là kiểu miêu tả gì vậy? Nhưng nghĩ một chút thì bảy chữ này vô cùng phù hợp.
Cô dò hỏi:
– Đúng, cô có thấy anh ấy không? Lễ tân ôm mặt, si mê đáp:
– Thấy chứ, anh ấy quá đẹp trai mà, đẹp trai hơn tất cả những ngôi sao mà tôi từng gặp, không biết có phải người mới của công ty không, đến bao giờ mới được gặp lại anh ấy nhỉ.
Thật sự quá đẹp, khí chất băng sơn kia khiến người ta mê chết đi được ấy!