Ngọc Tỏa Dao Đài

Chương 39: Ân oán​



Chương 39: Ân oán

Dịch: Vivian Nhinhi

Ta niệm chú gọi gió, xoáy thành một sợi dây thừng thật dài, xoáy mấy cái trên không trung, trói chặt con Hồ Điệp thiếu giáo dục kia lại, rơi xuống trong tay sau đó lôi xềnh xệch nó về phòng đóng cửa lại, đưa tơ hồn xâm nhập vào trong cơ thể nói, dung nhập cùng với hồn phách của Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng: “Làm cho bản thể của con vẹt này bất tỉnh một lúc đi, tiện cho ta đi điều tra.”

Ta hiểu ý, lập tức quơ lấy giá cắm nến bằng vàng trên mặt bàn, rất vui sướng nện xuống đầu con tiện điểu này một cái.

Hồ Điệp không rên lấy một tiếng, cả người làm thành thành hình chữ đại – hai cánh với hai cẳng duỗi thẳng ngã xuống bàn, trên ót hình như xuất hiện vô số ngôi sao nhỏ màu vàng quay quay…

Một lát sau, nó giãy dụa lồm cồm bò dậy, hung hăng mổ lên mu bàn tay ta một cái, bi phẫn gầm lên: “Đau chết mất! Ngọc Dao, cái đồ ngốc nhà cô! Muốn giết ta à?”

Ta vội chụp lấy mu bàn tay bị đau, đờ ra một lúc, mới nghĩ ra là bây giờ đánh vẹt cũng có nghĩa là đánh y.

Phượng Hoàng dùng cánh che lấy cục u sưng vù trên đầu, u oán nhìn ta làm ta xấu hổ không thôi, sau đó giương cánh bay cao, mới bay đến cửa chính đã bị một hòn đá của Xích Hổ tướng quân ném cho rớt bịch xuống đất. Hắn như tranh công hớn hở mang chim đến trả cho ta, dặn dò: “Chăm lo cẩn thận vào, đừng để nó chạy!”

Ta: “…Cảm ơn.”

Lúc đón lấy Hồ Điệp lỡ đụng phải tay của Xích Hổ tướng quân, khuôn mặt đen của hắn hơi cứng lại một lát, trước lúc rời đi còn lặng lẽ quay đầu lại nhìn ta mấy lần, rốt cục xoay người lại bảo ta: “Cô đừng có tiếp tục chống đối với Tiêu Lãng đại nhân nữa, Thương Quỳnh đại nhân cũng sắp hết mất kiên nhẫn rồi, nghe nói nàng ta muốn đích thân ra tay, tiếp tục cứng đầu quật cường sẽ không có quả ngon ăn đâu.”

Ta thừa cơ đem câu hỏi đã giấu trong lòng bao lâu nay quăng ra cho hắn: “Cùng là huynh muội, Thương Quỳnh thiện võ, Tiêu Lãng thiện mưu, cả hai tương xứng, vì sao Ma Giới lại tôn xưng Thương Quỳnh?”

“Mấy chuyện này ta không dám bàn luận bừa bãi” Xích Hổ tướng quân lạnh lùng quét mắt qua ta một cái: “Vạn năm trước khi Nguyên Ma Thiên Quân rời đi, Thương Quỳnh điện hạ vì là nữ tử nên lực lượng được kế thừa cũng là ít nhất, thậm chí còn không bằng một ma tướng cấp cao, ba ngàn năm về sau, nàng lại lai lên ngôi cửu ngũ chí tôn, đây không phải chỉ bằng dung mạo xinh đẹp mà làm được. Ma Giới hôm này không có một kẻ nào dám làm trái mệnh lệnh của nàng, U Minh đại nhân đã bị nhốt với Tiêu Lãng đại nhân bây giờ cũng không phải ngoại lệ.”

Vô luận thế gian hay trời cao, Ma giới hay Yêu giới, kẻ thành nghiệp lớn đều phải trả giá vô cùng đắt, mà nữ nhân thành nghiệp lớn thì còn phải trả giá gấp bội so với nam nhân. Chỉ là dưới vầng hào quang thành công chói mắt của các nàng tất cả mọi người không nhìn được đến những gì mà các nàng đã phải trả giá.

Phượng Hoàng mới bị đánh đến đầu óc choáng váng tỉnh lại trong lòng ta, đợi Xích Hổ tướng quân đi xa rồi mới thấp giọng nói: “Còn một điều nữa mà hắn không dám đề cập, Thương Quỳnh là huyết thống nửa ma nửa yêu, Yêu tộc xưa nay vốn thông hôn với Ma tộc, hết sức quen thông, U Minh là huyết thống nửa ma nửa người, Nhân tộc với Ma tộc vốn không đi chung một con đường, chỉ có Tiêu Lãng là huyết thống nửa ma nửa tiên, Thiên Giới là tử địch của Ma giới, so ra, ma nhân dù thế nào cũng có khúc mắc trong lòng đối với hắn ta, khó có thể toàn lực ủng hộ, lập trường của hắn ta cũng rất phức tạp, để tránh xung độc với huynh tỷ, vẫn một mực lui về sau, trở thành phụ ta của Ma giới.

Ta hỏi: “Ngài cho rằng Tiêu Lãng không cam lòng?”

Phượng Hoàng cười nhẹ: “Ta không biết Tiêu Lãng, lại hiểu rõ Thương Quỳnh, nữ nhân này máu làm bằng băng, trong lòng không có tình cảm, chỉ có được mất. Tất cả chướng ngại vật cản đường ả đều hủy diệt hết, dù là anh em ruột cũng không phải ngoại lệ.

Ta nói: “Bọn chúng sẽ không trở mặt dễ dàng đâu.”

“Còn có…” Cặp con ngươi của Phượng Hoàng hơi co rụt lại, có vẻ như khó mở miệng: “Có một chuyện ta vẫn không nói rõ ràng với cô. Thật ra… ân oán giữa Cẩn Du và Tiêu Lãng ta cũng có biết một ít.”

Ta cảm thấy hắn không biết gì mới là chuyện kỳ quái, chẳng qua muốn biết hắn gạt ta vì mục đích gì.

Phượng Hoàng duỗi cánh ra, vỗ vỗ đầu ta, rất có phong phạm trưởng bối, nói: “A Dao ngoan, cô có biết Cẩn Du với Tiêu Lãng là song sinh? Diệu Âm tiên tử trước khi sinh ra Tiêu Lãng đã bị điên một nửa rồi, vẫn luôn tìm cái chết, muốn mượn cách này để giết chết Tiêu Lãng, nhưng Độ Ách tiên tử tính ra trong bụng của nàng vẫn còn có Cẩn Du, cũng kết luận người này có thể kế thừa sứ mệnh trừ ma, mọi cách khuyên bảo mới bất đắc dĩ để nàng sinh cả hai ra.

Ta nói: “Sư phụ là Diệu Âm tiên tử Thiện, Tiêu Lãng là Nguyên Ma Thiên Quân Ác!”

Phượng Hoàng híp mắt, sa vào trong kí ức, cảm thán: “Tiêu Lãng có cặp con ngươi màu máu giống như Nguyên Ma Thiên Quân, ma khí bao trùm toàn thân, Diệu Âm tiên tử vừa nhìn thấy hài tử liền hoàn toàn điên cuồng, bóp chết hắn tại chỗ vứt xuống Nam Thiên Môn. Cẩn Du phải chứng kiến cảnh mẫu thân nổi điên giết con, có lẽ cũng chịu không ít ảnh hưởng, tính tình trở nên quái gở lạnh lùng.”

Phượng Hoàng tiếc nuối nói: “Khi đó chúng ta mới biết Tam Ma hoàn toàn kế thừa đặc điểm của Nguyên Ma Thiên Quân, do Tham Sân Si sinh ra, thân thể chỉ là vật dẫn, linh hồn lại bất tử bất diệt, tất cả Thiên giới vô cùng hối hận vì đã không triệt để phong ấn hắn.”

Một cặp song sinh, tính cách và lập trường hoàn toàn bất đồng, nhân sinh cũng bất đồng.

Phượng Hoàng tiếp tục nói: “Từ lúc bọn họ ra đời đã căm hận lẫn nhau, đây là ván cờ chém giết không có hồi kết.”

Ta nhớ tới khi Tiêu Lãng bị thương nặng tựa hồ ăn khớp với thời điểm sư phụ biến mất, trong lòng căng thẳng, đang muốn đặt câu hỏi.

Phượng Hoàng khẳng định: “Có thể làm Tiêu Lãng bị trọng thương, cũng chỉ có sư phụ cô thôi.”

Tiêu Lãng đã về Ma giới, sư phụ ta vẫn còn chưa trở về Thiên giới.

Kết cục rõ ràng.

Chỉ là ta không muốn tin, ta ôm hi vọng, hắn bị Ma giới nhốt, hoặc trượt chân rơi vào nhân gian rồi vì đủ loại duyên cớ mà không có cách nào quay về Thiên giới.

Phượng Hoàng hít thở sâu một hơi, cho ta đáp án tàn khốc nhất: “Ngọc Dao, lúc đầu khi thấy cô đến đây đã rất đáng thương rồi, sợ cô thương tâm quá độ nên ta tạm thời giấu chuyện này không nhắc đến.”

Ta lắc đầu:” Thế nhưng mà… Trực giác của ta nói sư phụ không chết.”

Phượng Hoàng lại xác định: “Chỉ cần Tiêu Lãng còn một hơi thở cũng sẽ không để cho Cẩn Du sống.”

“Có lẽ là Luân Hồi rồi,” khóe mắt ta còn đọng lệ, cố gắng nghĩ theo chiều hướng tốt: “Cũng không tệ.”

“Caí này…” Phượng Hoàng nuốt một ngụm nướt bọt, muốn nói lại ngừng lại.

Ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa rối loạn cùng tiếng binh khí va chạm, ma khí bức người cuồn cuộn ập tới, Lục Uyên vẫn đang ngồi trong sân ngắm hoa cỏ, rồi Hắc Loan đang buôn chuyện với Hồng Hạc, còn có mấy thô sử nha hoàn phụ trách quét dọn đều như lảo đảo xông ra cửa, cung kính quỳ xuống, dù cho cách rất xa ta vẫn thấy hoa lụa trên đầu các nàng đang run nhè nhẹ.

Cửa mở, Xích Hổ tướng quân quỳ một gối xuống, hành quân lễ.

Mấy chục Ma giới tướng lãnh mang theo sát khí, nối đuôi nhau đi vào.

Phượng Hoàng vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất nói với ta: “Tử vong cũng không phải kết thúc, cũng không phải chuyện tàn khốc nhất. Cô phải bày ra ý chí chiến đấu với Tiêu Lãng, cố gắng mà chống đỡ. Dù cho bị cưỡng ép thế nào cũng không được khuất phục đi bổ hồn cho Nguyên Ma Thiên Quân, cho dù là…”

Lời còn chưa dứt, bóng dáng xinh đẹp mà đáng sợ của Thương Quỳnh đã xuất hiện ở trong Lê Hoa Viện, ả mặc hồ phục đen óng dệt bằng vân thải, tóc dài chỉ dùng một cây trâm vãn lên, toàn thân không có chút trang sức, cặp mắt màu hổ phách mang theo hàn quang khiếp người, khóe miệng lại dần hiện lên nụ cười động lòng người, cười đến mức người ta sởn gai ốc.

Ta lập tức cắt đứt liên kết với hồn phách của Hồ Điệp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.