6h30phút sáng.
Lồm cồm bò dậy từ trên giường, Hạ Dương ngật ngưỡng bước như người say rượu, lò dò tìm đường vào nhà vệ sinh.
Ước gì trong gương là 1 con gấu trúc thì thật đáng yêu.
Nhưng mà ước rồi ko có ông Bụt cũng chỉ là vô dụng.
Khuôn mặt của nàng giờ được tô điểm bằng 2 quầng mắt thâm sì.
Cũng chỉ do tối qua ko ngủ được mà nàng thành thế này đây.
Lần đầu tiên trong đời nhận ra giấc ngủ thật quý giá.
Cũng lạ nha, 1 sâu ngủ như nàng lại có ngày ko ngủ được?
Haizzzz… cũng tại anh Tùng tối qua cả đó, làm người ta thao thức cả đêm, lăn trái lăn phải, xoay trên xoay dưới vẫn ko nhắm mắt nổi.
Sáng nay còn phải đi học thêm nữa.
Muốn nghỉ quá trời, mắt nhắm mắt mở thế này học sao được?
Nhưng mà…còn tiền của mình thì sao?
30k/ buổi đó.
hic hic cắn răng mà đi vậy, ai bảo mình chăm học đi.
Mặc 1 cái quần lửng đen, cái áo phông đơn giản, cột tóc đuôi ngựa, kèm theo 1 đôi tông “giật”, Hạ Dương đờ đẫn lên xe đi học.Học thêm thôi mà buông thả 1 chút, cô giáo chỉ cấm quần sóc với áo hai dây thôi.
Hì hục cưỡi ngựa chiến, vừa đi vừa loạng choạng, lạng lách đánh võng 1 cách bất đắc dĩ, nàng quả thực ko muốn như vậy mà.
– Ê ê! Đi đứng kiểu gì đó? Ko nhìn đường à? Tiếng nàng lọt vào khoảng ko. Bực mình mắng ai đó đã vụt tít đằng xa, may mà mình tay lái lụa, nếu ko thì….
Nàng ko biết chính nàng là đang cản trở giao thông nước nhà đó.
Tỉnh lại đi cưng! Lần này ko mặc váy ngắn, có đụng trúng cũng ko có đền bù đâu.
Mắt mở to ra hơn nữa. Mình là ko có nhìn nhầm á.
Trên bảng thông báo đang viết, nay cô bận việc nghỉ, hôm khác học bù.
Suy súp tinh thần dã chiến, ngồi sụp xuống buồn rầu.
Biết thế này ta nghỉ luôn ở nhà cho xong.
Giờ thì khổ rồi, phải quay về thôi.
Đang thong thả đạp xe, chợt nhìn thấy hàng bán ngô nướng khoai nướng ở đằng xa.
Nước miếng chảy dài, lại mua thôi.
Nhìn những củ khoai nướng nóng hổi, cháy xém, lòng nàng bỗng dâng lên cảm xúc là lạ.
Đã bao lâu rồi mình ko mua khoai nướng như thế này?
Biết bao thói quen mình đã bỏ quên?
Quay lại, đạp xe đến hồ Tây.
Tìm được 1 cài ghế đá mát mẻ, ngồi xuống cái phịch.
Lòng vòng mãi mới tới nơi, mệt thiệt.
Mắt đăm chiêu hướng ra phía mặt hồ. Từ lúc nào mình ko còn là cô bé khép kín thầm lặng? Từ lúc nào minh ko còn đến đây ngồi như vậy? Từ lúc nào mình ko còn đi dạo 1 mình quanh hồ buổi tối chủ nhật? Từ khi nào mình ko còn vừa đi vừa hát?….
Những nỗi niềm như cùng nhau ùa về..
Có 1 làn gió thoảng qua khẽ làm lay động giọt lệ nơi khóe mi người con gái.
Có phải chăng tất cả đã thật sự trôi vào lãng quên?
Có phải hay ko?
Nhiều năm về trước…
– khoainương91: Khi nào gặp mặt mình sẽ cùng nhau đi chơi, cùng nhau ngồi ăn khoai nướng bên bờ hồ, cùng nhau đi ăn kem nữa nha…
– khoainương91: Mình sẽ ko để bạn phải đi dạo 1 mình quanh hồ nữa, hứa danh dự đấy….
– khoainưong91: Mình cũng thích ăn khoai nướng mà, đến lúc đó chúng ta sẽ thi xem ai ăn nhanh hơn nhé
….
Hứa nhiều như vậy nay người ở đâu?
Bất giác nàng đưa tay đặt lên chỗ ngồi bên cạnh.
Rõ ràng ngày đó đã ko đến, há ko phải tất cả chỉ là đùa cợt ở 1 thế giới ảo?
—–
Nóng quá, mình đang ở sa mạc sao?
Mình nhớ là mình đang ngồi bên hồ mà?
Ko chịu được nữa.
Mở bừng mắt!
Sặc mình đã ngủ quên từ lúc nào nhỉ? Nắng chiếu tới rồi, chuyển chỗ thôi.
Ngồi dậy ngay ngắn, buộc lại mái tóc dài.
Quay ra thì….trời ơi đất hỡi?
Mắt chữ O mồm chữ A lắp bắp: xe đạp….xe đạp của mình..?
Quay ngang quay ngửa, ko thấy của đâu.
hu hu triệu rưỡi của mình mất tiêu rồi.
Lần này sẽ bị bố mẹ cắt cổ.
Về nhà bằng cách nào đây?
Khóc ko thành tiếng, lững thững đi từng bước.
Ko có xe đạp phải xài “căng hải” thôi.
Khoác ba lô lên vai, cũng may vẫn còn lại cái cặp. hic
A nhìn thấy người quen kìa! Đúng là trời đất phù hộ, mình được cứu rồi. Chạy nhanh lại nơi người đó đang đứng:
– Thầy! Thầy cũng đến đây hóng gió sao?
– Hóng gió? Em là đang hóng gió sao? Như Phong quay lại nhìn nàng, trong mắt vụt lên 1 tia sáng khác thường ko ai biết.
– hắc, đừng nghĩ là mình trốn học đi chơi chứ? xua tay biện minh, ko phải như thầy nghĩ đâu, nay em được nghỉ học thêm nên ra đây chơi thôi mà.
– Em bay đi học được sao? Khẽ nhếch môi nói giọng châm chọc lạnh lùng. Chàng thật tâm đâu quan tâm chuyện đó cơ chứ? Chỉ là cô bé này có sở thích giống với một người mà thôi…
Ặc, thở dài chán nản:
– Em là bị mất xe đạp đó!
– Mất? Nhíu mày hỏi lại vẻ ko tin tưởng.
– Là thiệt đó, em thề luôn! Đưa 2 ngón tay lên trời, ngủ quên mất nên ko biết mất khi nào nữa?
– Ngủ quên? Ở chỗ này ngủ sao? Càng ngày càng ko chịu được.
Ah chết rồi, đào huyệt chôn mình rồi.
– Vâng, tối qua em ngủ ko ngon.
Vì sao em ngủ ko ngon? vì vòng tay của Như Tùng sao? May mắn, chàng kịp thu lại câu hỏi, chợt thấy mình thật là buồn cười, dường như mình đang ghen tức khi cô bé nghĩ về 1 người khác. Nói 1 câu hoàn toàn ko ăn khớp với chủ đề:
– Em có muốn đi ăn kem ko?
– Bây giờ ấy ạ? Mắt sáng lên.
Gật đầu đáp trả thay lời nói, đừng hi vọng nhiều thế, ngay từ đầu cô bé đã ko phải là Nắng Hạ rồi.
– Em thích mua kem mang về đây ăn cơ. Tiếng nàng lảnh lót, được ko ạh?
– Ừ đi thôi. Hạ Dương mải vui sướng mà ko để ý thấy 1 thoáng bất ngờ của chàng trai. Ai đó cũng luôn thích ngồi bên hồ ăn kem như thế.
…
– Thầy ơi nhanh lên ko kem chảy hết đó. Hạ Dương ngồi trong xe thúc giục.
Thật ra nói cũng bằng thừa mà thôi. Với cái xe to uỳnh như thế này làm sao mà lạng lách đánh võng như nàng được? Vượt qua được đoàn người phía trước mới là siêu đó. Ngày nghỉ mà đường vẫn đông ghê.
Nhưng đáng lạ là người lái xe cũng ko hề thấy 1 chút bực mình, thay vào đó là nụ cười vui vẻ vì sự trẻ con của nàng.
– Biết thế này đi bộ còn nhanh hơn đó. Than ngắn thở dài với người bên cạnh.
Đành rằng chỉ là đi ra mua kem Tây Hồ thôi nhưng khổ nỗi vì ai đó muốn “khoe của” nên nhất định ko chịu đi bộ. Chưa tính đến toàn đường 1 chiều, vòng đi vòng lại vừa xa vừa tốn thời gian.
Đúng thật là người giàu ăn chơi ko sợ tốn kém. Tiếc gì con lợn còi mà.
…
– Thầy ơi, nhanh lên, ngồi đây đi. Vẫy vẫy tay thân thiết mời gọi.
– Thầy muốn ăn kem gì? Tích cực hỏi han y như người phục vụ tốt vậy. Cũng tại nàng tham ăn, chọn mỗi loại 1 ít cơ. Tha hồ mà chọn lựa.
– Kem cốm đi. Như Phong chọn đại 1 loại, thật sự còn chưa nhớ hết tên kem gì với kem gì đó.
– Kem cốm đến ngay đây….ngân dài giọng hài hước.
Nhưng mà…hỡi ôi!
Nàng đang càm gì trên tay vậy nè?
Đây mà cũng là kem sao?
Nước chảy tòng tõng , hắc, con Milu nhà nàng cũng ko ăn được.
– Để em xem cái khác, vứt cây kem vào thùng rác công cộng, lục lọi túi kem 1 hồi.
– Sao rồi? Hỏi thăm tình hình chút, nghe chừng ko ổn.
Ngẩng bộ mặt méo xềnh xệch, Hạ Dương ỉu xìu thất vọng:
– Hỏng tất ko được cái nào a! Tại thầy đó, em đã kêu đi bộ mà ko nghe, thật là…xôi hỏng bỏng ko. Lãng phí tài nguyên!
– Ừa, vậy bỏ đi, ta đi mua cái khác. Chàng nhịn cười, trông cô bé lúc này thật đáng yêu.
– Lại mua nữa sao? Nàng nghi ngờ, thầy nhiều Bác Hồ ha!
– Đúng vậy! Tôi đã bao giờ nói dối em chưa? Khẳng định chắc nịch.
Nói dối bao giờ chưa? Biết được chết liền, mới quen thầy chưa trọn 1 tuần mà.
– Tuyệt ghê! Nhảy lên reo vui. Ah, khoan đã, nàng phát hiện ra vấn đề cốt lõi, thầy nàng đang đi về hướng cái oto kia kìa, thầy vẫn muốn dùng ô tô sao? Ông thầy này có bị thiểu năng trí tuệ ko nhỉ?
Câu cuối cùng may mắn được nàng nuốt vào trong bụng.
– Vậy đi bộ sao? Có chút ko hơi ko vừa lòng. Chàng chính là muốn nàng cùng chàng đi đi lại lại như vậy đó thôi.
Gật đầu cái rụp!
– Nếu thầy còn muốn được ăn kem thì đi bộ đi, vận động nhiều sẽ tốt cho sức khỏe đó.Tự nhiên mà cầm tay Như Phong, ko ngần ngại mà đi trước lôi kéo, tựa như chàng là 1 đứa trẻ lên 3 ko biết phân biệt phương hướng vậy.
Tâm tình người kia thiệt hảo hảo tốt, hoàn toàn ko có ý muốn rút tay về.
Mình làm sao vậy nhỉ? Tim đập nhanh như vậy?
Chỉ là học trò cầm tay thôi mà?
Một mặt hưởng thụ miễn phí, một mặt tự trấn tĩnh bản thân.
Cùng 1 lúc ôm 2 việc?
Thật chẳng giống với Như Phong ko ham công tiếc việc chút nào.
Tuy nhiên cuộc đời cũng có ngoại lệ đó chứ?
Giống như lần gặp gỡ này khiến ai đó phải “rung rinh” 1 chút, bận lòng 1 chút.
Có phải hay ko ta đang làm việc có lỗi với Nắng Hạ?