– Chồng ơi, hôm nay chồng quên tặng hoa cho vợ rồi đó nha! Phương Thúy từ sau lưng ôm Hạ Dương trong tay nũng nịu.
– A, ừ, chồng hơi nhiều việc nên quên mất, vợ thông cảm cho chồng nha, tặng vợ đây, tặng vợ ngay đây. Hạ Dương nhớ ra đáp vội vàng.
Nhìn khắp một lượt đến một cành hoa đẹp nhất màu hồng nhạt, cánh mỏng, nàng mới thò tay ra hái.
Cũng chẳng biết là hoa gì nữa, chỉ nhớ thầy hiệu trưởng có nói là hoa độc, nhựa hoa cũng độc, sẽ chết người nếu ăn phải đó, nhưng các nàng vẫn bỏ ngoài tai, nghe ổng dọa có mà nghe cả năm ko hết, ngày nào cũng cùng Phương Thúy chơi trò vợ chồng, hái “hoa độc” tặng nhau.
“Ôi dào, dù sao mà chẳng tàn, chi bằng cứ tàn trong tay lũ học trò các nàng đi”. Thật ra mà nói thì mất 1 cành hoa cũng ko ai phát hiện ra được hô hô O_O
– Nè, anh iu, còn hoa của em nữa nha. Từ đâu đến Thu Thủy cũng ra lôi kéo nàng góp vui.
– Trời ơi, chồng có bồ bên ngoài hả? Phương Thúy chống nạnh giả bộ, con hồ ly tinh này dám quyến rũ chồng tao, cho mày chết này, cho mày chết này…
Vậy là 2 nàng lấy “nam nhân của mình” đuổi nhau cười vui vẻ, chỉ đáng thương cho Hạ Dương bị Thu Thủy lôi xồng xộc che “đạn” của “chính thê” mà thôi.
– Ui da, em chào thầy, em chào cô. Dừng lại trò đùa, 3 nàng bẽn lẽn gật đầu đồng thanh chào, cũng tại hơi chiếm dụng hành lang 1 chút mà va phải giáo viên như vầy. hic
– Ưh.
Như Phong rụt lại cánh tay che chắn cho cô giáo đứng cạnh mình gật đầu đáp lại, sau đó cũng chẳng nhắc nhở gì thêm cùng cô ấy tiếp tục nói cười rời đi.
– Woa …. Woa..aaaa thầy giáo của mình ga lăng ghê nha, sau khi cưới vợ rồi vẫn dịu dàng với nữ nhân như vậy, ôi ôi… huhu
– Khóc gì mà khóc, Thu Thủy gắt gao, mày có muốn được đối xử như vậy cũng ko đến lượt đâu kaka ánh mắt nhìn Như Phong vẫn ngập tràn ngưỡng mộ.
– Xì, ta khóc thay cho bà xã của ổng đó chớ? Ai nha, haiz… chồng mình ….với người phụ nữ khác nha.
– Hứ, đến lượt mày lo à? Tiếp tục đi, hay là cô cũng muốn mất chồng hả? Hô hô ka ka đến đây nào cưng…
Hạ Dương bần thần nhìn bóng 2 người, rốt cục là người này bị làm sao hả?
+++
….
Sáng nay, nàng cũng dậy khá sớm theo thói quen mới tạo được của mình, tất nhiên vì mẹ ko có nhà nên nàng cũng chẳng thèm nấu cơm sáng mà trực tiếp đi mua bánh mỳ về ăn.
Ngay khi đứng trước cửa nhà mình thì bắt gặp Như Phong đang đi xe ra ngoài, chưa kịp chào hỏi một tiếng nào thì người này đã kéo kính xe xuống, đưa cho nàng cái điện thoại nàng để quên tối qua, ngắn gọn 2 chữ “Của em” rồi phóng xe đi thẳng.
Lạ thật a, có chuyện gì gấp đến nỗi ko thể nghe nàng đáp một tiếng nào sao?
Lại nữa, định bụng đến tiết 2 gặp lại người thầy giáo này sẽ hỏi thăm, ko nghĩ đến “hắn” ko thèm nhìn về phía nàng một cái suốt 45 phút????
Nàng vô tình huýt 1 tiếng sáo, lão đang ghi chép trên bảng quay xuống:
“Là anh nào? Ko muốn học nữa hả? Đứng lên!”
“Là e..e…m ạ, em xin lỗi em lỡ miệng.”
“Rồi, ngồi xuống học tiếp”.
Thêm một lần, nàng vì nhìn thấy con muỗi bay trước mặt mình mà đưa tay vỗ bụp một tiếng. Thời tiết nồm ẩm nên dạo này phòng học cũng xuất hiện nhiều muỗi dĩn ah.
Đánh chết muỗi xong rồi mới ý thức được mình vừa làm cái gì đã muộn, “hắn” lại quay xuống:
“Làm gì đấy”
“Ơ, dạ, em đánh muỗi, em xin lỗi”.
Chậc chậc…
Tiết học này nàng náo loạn như vậy mà lão cũng chẳng thèm mắng tiếng nào, cứ thản nhiên học tiếp khiến Thùy Dương cứ mãi thủ thỉ bên tai nàng, gió bão sau khi ”có chủ” đã thành hiu hiu rồi nha.
Bản thân nàng thì ko thấy vậy vì sự thật thì lão vẫn độc thân mà, nên nguyên nhân thái độ của Như Phong có gì khang khác nàng cũng chưa đoán ra được.
Chưa kể đến, bình thường ra chơi chuyển tiết 5 phút, Như Phong ko bao giờ đến phòng nghỉ của giáo viên, mà chàng luôn ở lại để ”nhìn thấy ai đó nhiều hơn 1 chút”, tuy nhiên, hôm nay người này trống một cái đã xách cặp đi ngay, Hạ Dương nàng còn chưa kịp lên ”thắc mắc bài học” để hỏi han nha.
Khi nãy lại còn cố tình làm ngơ nàng, rõ ràng là có gì bất thường mà. Trời ơi, là cái gì vậy hả?
– Nè, thất thần gì đấy, vào học rồi đó. Thu Thủy huých tay nàng chép bài.
– Ờ. Hạ Dương vỗ vỗ má mình, tức cười thật, giờ này đâu phải lo chuyện ấy chứ. Phù… Hít 1 hơi sâu lấy sức học tiếp tiết 3.
Nàng vốn nghĩ chuyện tình cảm của mình sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến việc học tập, nhưng giờ này, nàng thừa nhận nàng sai rồi.
Huhu tự nhủ mình nhiều như vậy mà cứ nghĩ đến vẻ mặt của Như Phong là nàng lại ko thể tập trung được.
Hôm qua vẫn tốt đẹp mà nay đã diễn biến như vậy, nàng có lỗi gì sao?
Điên hơn nữa là nàng gọi điện chàng cũng ko nghe máy, nàng nhắn tin cũng ko trả lời. Người này rốt cục là ăn nhầm gì hả?
Hạ Dương mặt mũi hầm hầm trợn mắt lén lút lừm Như Phong vừa bước vào lớp.
– Nào, trật tự! Chàng đứng bên cạnh bàn giáo viên dùng tay đập lên bàn nhắc, tiết sinh hoạt này chúng ta làm nhanh gọn còn chuyển sang phần khác nữa, đề nghị tập trung. Các tổ trưởng lên trình bày điểm tổng kết, lớp trưởng báo cáo tình hình lớp cho thầy. Tiếng Như Phong đều vang lên.
– Bảng điểm này có em nào thắc mắc ko? Mình được điểm thấp hơn hay cao hơn thực tế chẳng hạn?
Chà chà..
Bữa nay ăn nói khó nghe nhỉ? Nàng bĩu môi, từ khi học lão đến giờ đây là lần đầu tiên cảm thấy tiết sinh hoạt lớp lại khó trôi đến thế.
Sau đó còn kinh khủng hơn, Như Phong một phát biến thành bà cô già Mai hắc đế nhỏ mọn của các nàng, tuôn ra một tràng những lỗi lớn nhỏ của các bạn, hoàn toàn trái ngược với những nhận xét chung của Hạ Dương nàng. ”Đi chết đi, hôm nay lại còn chống đối lão nương”, chưa kể đến lỗi ”bẻ cành hái hoa, phá hoại của công” của nàng cũng được liệt kê vào danh sách, thật ko nương tay mà.
– Chậc, tạm thời là như vậy, đây là thầy nhắc nhở chung các em chứ ko có ý trách mắng gì, ko cần biểu diễn bộ mặt âm hồn thù oán thầy như vậy chứ? Như Phong sau khi nói ”sa xả” cả tràng dài mới dừng lại mỉm cười.
Trời đất, đúng là vừa đấm vừa xoa. Nhưng mà thôi, xoa cũng bớt đau đây, cứ đế lão xoa nữa đi.
– Thầy nói nhiều vậy sau này nếu ko có cơ hội học lại thầy nữa các em cũng ráng mà nhớ ông thầy lắm mồm này ha. Như Phong lại vuốt mũi nói tiếp, giọng nói đầy tâm trạng.
– Thầy nói sao ạ? Thầy định ko dạy lớp em nữa ư? Có phải là vợ thầy ko muốn thầy tiếp xúc nhiều với những cô học trò xinh đẹp là tụi em hay ko? Lê Vân có chút buồn buồn, nghe cứ như là sắp chia tay nên cũng mạnh dạn đứng lên hỏi.
Ánh mắt thoáng chút lo ngại nhưng cũng ko nhìn qua Hạ Dương nàng, suy nghĩ gì đấy chàng mới đáp:
– Haiz, thở dài buồn bã, sao thầy lại có học trò ngốc nghếch như bọn em vậy nhỉ? Chẹp chẹp, ko phải còn mấy tháng nữa là các em ra trường rồi sao? Lúc đấy có về gặp lại lão già này nữa ko đây?
– Xùy… cả lớp nàng thở phào, tưởng lại thay giáo viên nữa chứ, thầy là thầy giáo chúng em yêu quý nhất đấy, em đảm bảo lời này của em cũng là của tất cả các bạn trong lớp ta. Minh voi cũng góp mặt biểu cảm.
Hey, chưa chia tay mà ko khí chia tay đã tràn về rồi. Buồn thật!
– Được rồi, chính vì muốn chuẩn bị cho các em, trước khi tạm biệt ngôi trường này còn có những kỉ niệm để nhớ, ko quên các thầy cô, bạn bè, nhà trường sắp tới tổ chức hội đốt lửa trại cho các em học sinh lớp 12, các em có muốn tham gia hay ko?
– Ok! … Tất nhiên tham gia. Cả lũ nãy mặt mày ỉu xìu giờ tươi cười hứng khởi.
“Như Phong này thật biết cách tác động đến tâm lý của người khác đấy” Hạ Dương thầm nghĩ.
– Bản kế hoạch dự kiến của lớp trưởng vừa nộp tiết trước, thầy đã xem qua, có khá nhiều hoạt động rất hay.Giờ để bạn Dương lên trình bày vắn tắt, các em lắng nghe và cho ý kiến nha.
Hạ Dương nhanh chân từ bàn mình đi lên nhận lại tờ giấy của Như Phong, nói khái quát với các bạn.
Cũng có nhiều bạn nghe thấy tên mình trong danh sách dự thi giật mình hốt hoảng, chối đây đẩy ko tham gia, nhận ở phòng trang trí hay đi cổ vũ, làm lớp xôn xao khiến nàng cố gắng lắm mới nói to hơn át chế tiếng ồn.
Bộp! Bộp! Như Phong vỗ tay lớn 2 tiếng ra hiệu im lặng, để Hạ Dương về chỗ mới từ tốn:
– Có 1 số bạn ko muốn tham gia, một số bạn muốn tham gia nhưng ko có tên, các em từ từ ý kiến, nhưng trước nghe thầy nói. Các em phải nhìn đến bạn lớp trưởng và bí thư, các bạn nằm trong đội ngũ cán bộ lớp, công việc cũng ko phải ít, nhưng tất cả các phần đều tham gia rất nhiệt tình. Chúng ta ai cũng phải lo học, tuy nhiên chỉ cần mỗi người cố gắng 1 chút là có thể làm tốt, thầy rất tin tưởng vào điều này.
– Đối với phần thi kéo co vào buổi chiều ngày 25, chúng ta ko thể chọn các bạn gầy yếu đi thi được, hơn nữa cùng lúc đấy chúng ta phải trang trí lớp thay vì dựng trại, buổi tối các thầy cô sẽ đi chấm điểm, chúng ta còn liên hoan nữa. Như vậy là cần có người trang trí, người dự thi, người cổ vũ, người chuẩn bị đồ ăn nước uống. Việc phân bố và lựa chọn người nào cho việc nào, bạn Dương đều đã căn cứ vào điều kiện thể chất, năng khiếu và sở thích của các em, tuy ko thể bao quát hết được nhưng chúng ta phải cùng nhau đoàn kết, vì chúng ta là một tập thể, đúng ko nào?
Giọng Như Phong trầm ấm vang lên, ko nhanh ko chậm từ tốn thuyết phục mọi người, Hạ Dương thầm đánh giá cao sức hút của người trước mắt.
– Tốt rồi, nhất trí vậy là tốt. Về buổi trình diễn thời trang, chúng ta sẽ tự tay chuẩn bị y phục, chủ đề “môi trường”, các bạn mỗi người một bản thiết kế, trình bày ý tưởng đến thứ 6 nộp lại cho lớp trưởng để duyệt. Các bạn tham gia trình diễn phải sắp xếp luyện tập với nhau, lựa chọn nhạc nền phù hợp, lựa chọn cách trình diễn đi đứng như thế nào. Chú ý, chú ý vào đây, chúng ta thi thời trang nhưng ko phải là người mẫu chuyện nghiệp, để có sự đánh giá cao của thầy cô ban giám khảo các em cần phải có ý tưởng mới lạ, sáng tạo và gây được sự bất ngờ của khán giả cũng như các thầy cô. Nhớ chưa?
– Còn 1 phần này nữa, các bạn nữ lớp mình có thích đá bóng ko?
Nhìn một lượt…
Một vài cánh tay hào hứng giơ lên, còn lại phần đông rụt cổ lắc đầu.
– Ây za, tiếc quá nhỉ, bởi vì điều kiện ko cho phép nên chúng ta chỉ có thể tham dự bóng đá nữ, thầy có đặt một bộ đồng phục cho đội bóng của lớp mình, xem ra ko dùng được rồi.
Hả?
Có đồng phục nữa cơ à? Oách nhỉ? Này là suy nghĩ của nàng thôi, chứ phần đông những nữ nhân khác đã vui sướng ra mặt rồi, hình như là sẽ tham gia. Chà, chắc lại nghĩ ko thắng được thì vẫn còn có một bồ quần áo cầu thủ nha, ko biết đá thì vẫn là ko biết đá, các nàng chẳng ham hố cúp vàng mà chỉ ham cái thứ thuộc về Như Phong kia thôi.
Hừm, Hạ Dương coi bộ tình hình này âm thầm lắc đầu, nàng đánh giá lão nhân gia này hơi thấp nha, cái lũ chết tiệt này thật ko biết điều, có nghĩ đến ngày thi đấu đã ko còn rét, cẩn thận sẽ bị nắng cháy da ko? Hừu hừ…
– Vốn dĩ thầy có xin phép nhà trường xếp lịch mượn sân bóng để cùng các em tập luyện, chậc, lớp mình ko tham gia chắc phải trả lại trường thôi. Như Phong nhún vai, tỏ vẻ thông cảm lại nói, ờh, mà buổi sáng ngày 26 nhà trường tổ chức thi cắm hoa và nấu chè cho các em cấp dưới, các em có thể tham quan cổ vũ cũng được đấy.
– Xì, mấy cái đứa này, bạn Thanh Thủy lớp nàng đã “nóng máu”, ăn ko ngồi rồi đi nhìn chúng nó nấu chè mà ko được ăn thì có gì hay ho, lớp mình sẽ tham gia đá bóng nữ thầy ạ. Nàng thay mặt phát biểu rõng rạc.
– Chà, mình em nhiệt tình như vậy thật tốt, thầy rất tuyên dương, mặc dù ko có đội bóng nữ của lớp nhưng thầy vẫn sẽ tặng em một bộ đồng phục, em có vui lòng nhận giùm thầy ko vậy?
– Oa, thật ạ? Em cảm ơn thầy… hihi
– Trời ơi, em cũng muốn tham gia, thua 1 trận là cùng chứ gì…
– …
– … Em nữa, em…
Lạy chúa!
Sau đó thì khỏi nói nữa, nàng chính thức bị lôi vào đội tuyển rồi…. thật là…bị Như Phong lừa một vố, đau thật. Giờ mới biết đã ko còn kịp nữa rồi ah. huhu
Nghe mấy đứa sau lưng thì thầm “thầy làm hấn luyện viên đấy mày, ko tham gia thật phí phạm, cơ hội tốt đó…” mà ko khỏi bĩu môi, cái lũ này ko có ý thức thi đấu gì cả, thua là chắc.
“Để xem, đến lúc thua nhà ngươi có trắng mắt ra ko haha”
Chẹp chẹp, sắc giới đúng là tội lỗi!
Ko khí thảo luận khá là sôi nổi, Hạ Dương một mình thoát khỏi “phàm trần thế tục” này, nhìn Như Phong đăm đăm.
Cảm giác của nàng ko có sai, Như Phong dù phân việc như vậy cũng ko nhìn đến hướng nàng 1 cái. Bất an lắm ah.
Bởi thế mà khi dắt xe đạp của mình ra khỏi nhà xe, thấy Như Phong mở cửa xe phía trước, nàng mới lớn tiếng gọi “em thưa thầy..”
Chưa có nói hết câu cánh cửa ô tô đã đóng lại rồi, Như Phong thực sự ko nghe thấy nàng nói hay cố tình ko nghe đây?