Đang lúi húi làm 1 việc vô cùng bí mật, ông Kim giật mình vì tiếng gọi con gái.
Lúng túng giấu ngay cái vật cầm trên tay, lấy lại bình tĩnh, đáp lời ý muốn trách cứ:
– Sao về muộn vậy con?
– Dạ, giơ cuốn vở lên, con sang thầy Phong hỏi bài, bố mẹ chưa ngủ à?
– Ừ, mẹ con vừa ngủ rồi, con cũng lên phòng nghỉ sớm đi, đừng học khuya quá.
– Dạ. Nhìn cái bộ dạng ấp úng như gà mắc tóc thế kia, Hạ Dương nàng thực nghi ngờ nha.
Ko phải là chưa nhìn thấy tí gì đâu nhé.
Rõ ràng là đang giấu diếm dùng điện thoại làm gì đó.
Bố mua di động từ hồi nào a?
Dừng lại nơi lưng chừng cầu thang, Hạ Dương lén nghé xuống xem xét.
Chính là bố nàng đang trông ngược trông xuôi, lấm la lấm lét thì thào vào điện thoại điều gì đấy.
Bỗng dưng, lời nói của Thùy Dương như dội về.
Ko lẽ là…?
Theo sát từng hành động của ông Kim, cho tới khi ông Kim cất điện thoại, vào phòng ngủ, Hạ Dương cũng lén lút xuống tầng tìm kiếm.
Cái gì đây? 09742244**
Số điện thoại lạ mà nói chuyện lâu vậy, lại còn có vẻ bí mật nữa chứ.
Đáng nghi quá đi.
Đọc thêm vài lượt, ghi nhớ dãy số đó vào đầu, thêm 1 số thao tác cài đặt, yên tâm đặt điện thọai vào chỗ cũ, lẳng lặng lên phòng.
Haiz, đầu óc cô nữ sinh lớp 12 như mình sao lại nặng nề đến vậy?
…..
Thật đúng là…, sắp được hôn hoàng tử rồi mà lại buồn quá.
Ngồi trong nhà vệ sinh, nàng than thầm với chính mình.
Chập chờn cả đêm ko ngủ được, gần sáng mới chợp mắt tí xíu mà ko yên.
Nay lại mơ thấy giấc mơ mình lên xe hoa ngày nào đó.
Khung cảnh vẫn là trong lễ đường nhưng sao chú rể vẫn ko nhìn thấy mặt.
Chán a, toàn đoạn gay cấn thì bị cắt giữa chừng.
Có khi nào ngày mai lại mơ thấy đám cưới của mình hay ko nhỉ?
Chợt, dừng bước, mắt mở to, mồm há hốc kinh ngạc.
“ Mẹ nghĩ nay con nên nghỉ học đi chơi 1 buổi đi”
1 tờ giấy to đùng với dòng chữ cũng khá tương xứng, của mẹ nhắn cho nàng sao?
Vì sao ta?
-AAAAAAAAAA….!
Lao vào trong phòng, cầm cái đồng hồ trên tay mà tưởng chừng mình có thể “nằm xuống” ngay lập tức.
Chính là, hôm nay phải đi học thêm mà nàng ngủ dậy thì quá muộn.
Có lẽ tại mình khóa cửa phòng nên mẹ ko thể gọi mình được.
Bảo sao mẹ kêu mình nghỉ học a.
Thôi đành nghe lời mẹ vậy.
Tiếp tục chui vào trong chăn thực hiện chính sách ngủ bù.
Lạ thay…
Mắt mình cứ trắng dã thế này, ngủ sao được đây?
Chỉ cần nhắm mắt lại là những lời nhắn của cậu ấy lại hiện ra.
Lỗi lầm ko thể tha thứ.
Mình thật sơ ý đã hiểu lầm cậu ấy thời gian lâu như vậy.
Nhảy khỏi giường, trèo lên ngồi cạnh máy tính.
Sax, ko vào được.
Quên mất, máy hỏng rồi nha, phải nhắc bố kêu người sửa thôi.
Ông trời thật ko thương nàng mà, muốn trả lời cậu ấy cũng ko được nữa.
Tìm việc khác làm vậy.
……
Í, ngồi thụp xuống 1 lùm cây gần đó, Hạ Dương nhoài người, lấp ló sau bụi rậm theo dõi.
Nói là bụi rậm chứ cũng chỉ là 1 trong số những bụi hoa trồng quanh hồ Tây mà thôi.
Ko dám đảm bảo người gần đó ko nhìn thấy nàng lù lù 1 đống.
Thầy Phong đang cùng 1 người con gái đứng ôm nhau bên cạnh hồ.
Có phải là bạn gái của thầy ko nhỉ?
Chắc là đúng rồi, cố căng mắt hết cỡ tìm góc độ để nhìn toàn bộ.
Mình mà có máy ảnh hay điện thoại ở đây là mai có tin hot rôi.
Tiếc quá trời!
Cứ thế, ngồi sau khóm hoa, cố gắng vươn tai thỏ dài ngoằng mà vẫn ko nghe thấy người ta thủ thỉ yêu đương như thế nào.
Thính lực của mình cần phải “trùng tu” lại thôi, ko nâng cấp thì ít nữa ko nghe thấy anh Tùng thì thầm yêu thương mất.
Thì ra bạn gái thầy cũng khá là…. “xinh”. Hắc hắc.
Thùy Dương mà biết có lẽ sẽ tiếc đứt ruột, làm sao có thể chịu đựng bại trận dưới cơ 1 người như thế kia.
Nhan săc tầm tầm, người lùn 1 mẩu, tài năng thì chưa khai thác, Phong ca thật ko có mắt nhìn người a.
Tốt nhất là ko nên nói cho nó biết sự thật này, nếu ko lại mất tiền oan gọi xe cấp cứu.
Khẽ cười với suy nghĩ của mình, mắt ko còn theo dõi cặp chim sẻ kia nữa.
Nên nhường ko gian cho đôi lứa thương nhau mới lịch sự, hihi.
Lặng lẽ chuồn êm ko để lại dấu vết, ko ngờ rằng quay lưng đi thì vòng tay ai đó cũng buông ra.
– Cám ơn em. Như Phong nhỏ giọng nói với người con gái cạnh bên.
– Em ko hiểu, cần gì anh phải chịu khổ sở như thế, tại sao lại ko nói cho cô bé biết hả anh? Nhìn theo bóng Hạ Dương, cô gái khẽ hỏi.
– Chẳng sao đâu, chỉ vì lẽ tự nhiên là phải vậy thôi. Em về trước đi, anh ở lại đi dạo chút. Quay mặt hướng ra hồ trầm ngâm.
– Ừ, vậy em về trước, hi vọng việc em làm là đúng.
Dứt lời liền quay đi để Như Phong lại một mình lặng lẽ.
Cô gái ấy chính là bạn cùng học đại học của Như Phong.
Hơn ai hết cũng chính là người bạn hiểu chuyện của chàng nhất.
Ngày ấy, sau khi người yêu của Như Phong đột xuất lấy chồng ngoại quốc, ko 1 lời chia tay anh, Phong giống như rơi xuống vực thẳm.
Mối tình đầu của mình lại ra đi như thế, hỏi làm người ai ko sầu đau u uất căm hận?
Cứ ngỡ quen với cô bé ấy Phong sẽ trở lại như xưa, ko ngờ được cô bé còn làm tổn thương cậu ấy lớn hơn.
Lần này còn giúp cậu ấy gây hiểu lầm cho cô bé nữa, có phải là đang làm tổn thương nhau ko?
Hiểu Nhan chỉ biết lắc đầu trách định mệnh trớ trêu, ko cho người bạn thân nhất của mình được hạnh phúc.
Cầu mong cậu ấy sớm thoát khỏi trò đùa của số phận này.
….
– Em cũng đến đây ư? Ko phải học à? Phong ca đến bên nàng từ lúc nào nha?
– Dạ, thầy cũng ở đây hồi nào vậy? Em ngủ quên mất nên ko đi học được, ra đây hóng gió chút thôi. Nàng đáp vu vơ.
– Vậy à, thầy đến lâu rồi, chủ nhật nào cũng ra đây. Nhẹ nhàng trả lời mà tâm can nặng nề phải kìm nén bao cảm xúc muốn vỡ ùa.
– Thầy cũng thích ra đây ư? Ngày trước em cũng hay ra đây đi bộ vào ngày chủ nhật đó, nhưng giờ thì ít rồi. Một tia sáng chợt tắt dụi trong đôi mắt, khẽ vươn người đón gió, giả bộ, tránh để người kia nhận ra.
– Sao lại ko đi nữa?
– Chỉ là… băn khoăn 1 chút, lên lớp 12 rồi, em muốn giành thời gian cho việc học thôi ạh. Quyết định nói dối 1 lần, cũng ko phải làm việc phạm pháp ah.
– Ừ.
Đáp 1 lời để rồi ko ai còn muốn nói thêm điều gì nữa.
Cứ đứng bên cô bé như thế này đã đủ rồi.
– Thầy muốn ăn kem ko? Quay sang ông thầy cười rạng rỡ.
Một thoáng ngạc nhiên, ý kiến hay đó! Như Phong gật đầu cái rụp.
Cùng đi nào