Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 9: 9: Ngày Cưới Vui Vẻ



Tác giả: Thập Thanh Diểu

Dịch: Hạ Hằng

Chương 9: Ngày cưới vui vẻ

Lúc Bắc Giang lên năm tư, bên phía nhà trường lại cử cậu ra nước ngoài bồi dưỡng một lần nữa.

Không hiểu sau bố mẹ Bắc Giang lại biết chuyện này sớm hơn cả Bắc Giang, trước khi Bắc Giang kịp từ chối hai vị phụ huynh đã tức tốc đến thành phố A để tạo sức ép cho Bắc Giang.

Bắc Giang tranh cãi đến mức đau đầu, cậu không muốn lãng phí thời gian vào việc học.

Cậu chỉ muốn nhanh nhanh cầm được tấm bằng cử nhân để ra ngoài tìm việc, sau đó cùng Nam Chỉ cố gắng, chờ ổn định sẽ kết hôn.

Mẹ Bắc Giang thấy cậu kiên quyết, bèn hỏi: “Con vì Nam Chỉ à?”

Bắc Giang sững người: “Mẹ?” Sao mẹ cậu biết Nam Chỉ?

Mẹ Bắc Giang nói: “Đợt năm nhất con vay tiền của ông bà ngoại, bán hết đồ là để gom tiền viện phí cho Nam Chỉ.

Năm hai cũng vì Nam Chỉ mà không chịu ra nước ngoài.

Chuyện vừa học vừa làm trong suốt thời đại học, con thấy mẹ nói gì với con chưa? Bây giờ con lại định vì chuyện tình yêu nam nữ mà tự hủy hoại tương lai của mình à?”

Bắc Giang bàng hoàng không biết tại sao mẹ lại biết những chuyện này, nhưng tất cả đều là sự thật, cậu biết phản bác sao đây?

Bắc Giang đâu có biết từ đợt năm ba bố mẹ đã phát hiện ra người yêu của cậu là Nam Chỉ rồi.

Thậm chỉ mẹ cậu còn đi tìm Nam Chỉ chỉ vì nghe được những chuyện bóng gió từ người khác.

Nhưng lúc ấy Nam Chỉ không làm gì hết, cô chỉ đưa toàn bộ số tiền hai năm qua Bắc Giang kiếm được trả cho bố mẹ Bắc Giang, cô nói: “Số tiền Bắc Giang đưa, cháu không tiêu một đồng.

Cháu không muốn cô chú lấy chuyện này ra để nói về chuyện giữa cháu và Bắc Giang.

Thưa cô chú, cháu ở bên Bắc Giang chưa bao giờ muốn lợi dụng em ấy.

Số tiền này cháu không tiêu một đồng, chỉ giữ hộ em ấy thôi.

Bây giờ cháu trả lại cho cô chú, cháu nghĩ cô chú coi đây là lý do để phán xét chuyện của cháu và Bắc Giang.”

Bắc Giang đâu có biết bố mẹ mình đã đi tìm Nam Chỉ, chẳng qua là bị bố mẹ vạch trần những chuyện này khiến cậu thấy bực bội thôi.

“Đây là chuyện của con, con với Nam Chỉ yêu nhau, giúp đỡ chị ấy một chút trong cuộc sống thì có gì sai? Từ nhỏ, bố mẹ đã dạy con và chị gái sau này lớn lên phải đối xử tốt với mọi người.

Mẹ, lúc còn bé mẹ luôn nói với con rằng phải đối xử tốt với nửa kia của đời mình, bởi vì họ cũng là con gái của người khác.

Nhưng bây giờ con tốt với chị ấy thì lại bị mẹ lấy ra để nói là sao?”

Mẹ Bắc Giang sững sờ, không nói được gì: “Tiểu Giang à, những chuyện bố mẹ nói đều là vì tốt cho con thôi.

Cứ cho là không có chuyện ra nước ngoài bồi dưỡng thì con với Nam Chỉ cũng không hợp đâu.

Bố mẹ tốn biết bao nhiêu thời gian tiền của mới nuôi hai chị em con khôn lớn như bây giờ? Mẹ nuôi các con sung sướng từ nhỏ là vì muốn các con không phải quá bận tâm về những chuyện tiền nong.

Mẹ không muốn sau khi con lập gia đình, ngày nào cũng phải buồn phiền vì tiền bạc.”

“Kết hôn với Nam Chỉ, con phải có trách nhiệm lo cho nhà cô ấy.

Con hiểu ý nghĩa của việc nỗ lực kiếm tiền, cũng hiểu rõ từng đồng tiền con đang kiếm đều là để xây dựng một gia đình.” Bắc Giang biết ý tốt của bố mẹ, bố mẹ không muốn gia đình tương lai của cậu hằng ngày phải vất vả vì tiền, họ cũng không mong con trai mình sau khi kết hôn phải cõng thêm gánh nặng trên lưng.

Nhưng với Bắc Giang, việc Nam Chỉ sinh ra không phải lỗi của cô ấy, cậu yêu Nam Chỉ nên cậu cần phải bên cô vượt qua chuyện này.

Nhưng bố mẹ đâu có sai?

Bọn họ cũng chỉ muốn hai đứa con của mình được sống một cuộc sống tốt thôi.

Cuối cùng, Bắc Giang và bố mẹ cãi nhau rồi ra về chẳng mấy vui vẻ.

Cậu biết bố mẹ sẽ không chịu thỏa thuận, nhưng điều không ngờ là Nam Chỉ lại tìm cậu nhanh như vậy.

Cậu biết rồi sẽ có ngày Nam Chỉ cũng biết thôi nhưng không ngờ lại tới sớm như vậy.

Nam Chỉ đến thẳng chỗ làm của Bắc Giang, khi đó cô nhìn thấy Bắc Giang đeo một cái tạp dề bẩn thỉu bưng khay đứng giữa đám đông bị khách hàng mắng chửi nhưng không cãi lại một câu nào, cô chẳng nói chẳng rằng kéo Bắc Giang ra khỏi quán.

“Ơ, chị…”

Nam Chỉ không nói năng gì, mím chặt môi, cau mày đi thẳng về phía trước.

Bắc Giang biết cô chắc chắn sẽ giận, cậu rất hoảng, suy nghĩ muốn tìm một lý do nào đó để thuyết phục chị.

Nam Chỉ đang kéo Bắc Giang chợt buông tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bắc Giang: “Em có gì muốn nói với chị không?”

Bắc Giang cười: “Chị….”

Nam Chỉ hỏi: “Chị đã bảo em nghỉ việc đi, học hành cho tốt vào, em nghe lời chị thế này à?”

Bắc Giang cúi đầu, không nói một câu nào.

“Tương lai với em không quan trọng đến thế sao? Hai năm trước em giấu chị từ chối để rồi đánh mất đi cơ hội làm sinh viên trao đổi, đến lần này lại định im lặng không muốn đi đúng không? Em có kế hoạch cho tương lai của mình không vậy?”

Nam Chỉ khẽ nói: “Bắc Giang, chị muốn em chăm chỉ học hành, đừng vì chị mà làm nhỡ dở tương lai của em.”

Bắc Giang nói: “Nhưng chị ơi, em…em không thấy chị làm nhỡ dở em đâu, em chỉ muốn tận dụng hết sức trẻ để sớm ngày tốt nghiệp sau đó cưới chị thôi.”

“Cưới chị? Lấy cái gì cưới đây?” Nam Chỉ cười tự giễu: “Con đường sự nghiệp, em không cần; bằng cấp em cũng không cần.

Giai đoạn cuối Đại học em không chịu lo nghĩ đến việc cải thiện bản thân mà chỉ nghĩ tới kiếm tiền, tiền quan trọng hơn tương lai của em à?”

Nam Chỉ biết Bắc Giang kiếm tiền là vì cô nhưng cô không muốn như vậy, cô đã rất vất vả nỗ lực để giữ tôn nghiêm của mình trước mặt bố mẹ Bắc Giang, trả lại toàn bộ số tiền mấy năm qua Bắc Giang đưa cho mình.

Cô không nhận tiền của Bắc Giang, dù có khó khăn nữa cô cũng không chìa tay về phía Bắc Giang, bởi vì có như thế thì sau này cô mới đứng trước mặt Bắc Giang một cách ngay thẳng, đàng hoàng được.

Nhưng Bắc Giang từ bỏ hết cơ hội này đến cơ hội khác, mặc trên người chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ, ngày càng ít giao tiếp, tất cả đã nhắc nhở cô, vì cô mà Bắc Giang ngày càng thu hẹp cuộc sống riêng của mình.

Trước đây, Bắc Giang là một thiếu niên ham chơi cơ mà? Tiêu bao nhiêu tiền cũng không chớp mắt một cái.

Nhưng giờ đây lại tiết kiệm từng đồng một vì muốn đưa tiền cho cô.

Bố mẹ Bắc Giang nói đúng, Bắc Hòa và Bắc Giang từ nhỏ đã sống trong sung sướng, Bắc Giang trước khi yêu Nam Chỉ, cậu không hề có khái niệm về tiền bạc.

Có một câu nói của mẹ Bắc Giang khiến cô phải xúc động: “Cô nuôi Bắc Giang và Bắc Hòa sung sướng từ nhỏ là vì không muốn tương lai của chúng phiền muộn vì chuyện tiền bạc.”

Đúng vậy, nếu Bắc Giang không gặp cô chắc bây giờ chàng thiếu niên ấy đang đứng trên sân bóng rổ, nhễ nhại mồ hôi, vĩnh viễn là ánh mặt trời luôn tỏa nắng, thay vì cúi đầu trước cuộc đời.

Cô cười: “Bắc Giang ơi, là chị sai.”

Chàng thiếu niên của cô phải luôn sôi nổi, không khom lưng trước bất cứ chuyện gì, luôn giữ thái độ chân thành, thẳng thắn và nhiệt tình với mọi việc.

Bắc Giang chợt ngẩng đầu: “Chị, chị đang nói cái gì đấy?”

Nam Chỉ cười với cậu: “Chị hi vọng em trưởng thành nhưng không phải là dùng cách này.”

Bắc Giang giữ chặt tay Nam Chỉ: “Chị ơi, chị ơi, em sai rồi.

Chị đừng giận nữa có được không? Em không làm nữa, em không làm nữa đâu.

Em sẽ về chăm chỉ học hành, em sẽ đi trao đổi sinh viên, chị đừng giận nữa, nhé.”

Nam Chỉ giơ tay, ôm lấy Bắc Giang: “Bắc Giang, chị không thích đứa trẻ không biết nghe lời.”

…..

Nam Chỉ buông tay, cô hi vọng chàng thiếu niên của cô mãi mãi sống sôi nổi, nhiệt tình hơn là phải đối diện với những chuyện vặt vãnh phát sinh trong lúc hai người yêu nhau.

Đương nhiên Bắc Giang không chịu, ngày nào cậu cũng chặn ở cửa nhà Nam Chỉ, muốn Nam Chỉ ra ngoài nói chuyện với cậu.

Nhưng Nam Chỉ nhất quyết không muốn gặp Bắc Giang.

Giữa lúc mờ mịt vô định, Bắc Giang biết chị sợ nhất điều gì.

Cậu dùng chuyện mình ra nước ngoài bồi dưỡng, nếu chị không gặp cậu thì cậu nhất quyết không ra nước ngoài.

Cậu dùng cách khiến cho người ta thất vọng nhất.

Nhưng cách này lại rất có hiệu quả, Nam Chỉ chịu ra ngoài gặp cậu.

Sau mấy ngày xa cách gặp lại Nam Chỉ, Bắc Giang rơi nước mắt, miệng lẩm bẩm: “Chị ơi.”

Nam Chỉ nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu.

Bắc Giang kéo kéo ngón út của cô, cẩn thận hỏi: “Chị, chị đừng bỏ em nhé?”

Nam Chỉ lắc đầu, rút ngón tay ra khỏi tay cậu: “Bắc Giang, em dùng cách này níu giữ chị cũng vô ích thôi.”

“Con đường công danh là của em, tương lai cũng là của em.

Nếu em cứ tiếp tục có những quyết định sai lầm như này thì mọi hậu quả em đều phải tự mình gánh chịu.”

“Nhưng Bắc Giang ơi, em đã dùng cách này để ép chị vậy để chị nói một câu.

Nếu em từ bỏ cơ hội lần này thì đừng bao giờ tìm chị nữa.”

“Chị!”

Nam Chỉ xoa đầu cậu, nụ cười trên môi có chút cay đắng: “Em có thể ngoan ngoãn, nghe lời không?”

“Chị.” Bắc Giang giang tay ôm Nam Chỉ vào lòng, cẩn thận dụi đầu vào cổ cô, như đang cầu xin cô tha thứ: “Em biết, em biết hết.

Em sẽ ra nước ngoài bồi dưỡng, em sẽ nghe lời, em sẽ thật sự ngoãn ngoãn nghe lời.

Chị đừng không gặp em mà.”

……

Bắc Giang ra nước ngoài, liên lạc giữa cậu và Nam Chỉ bị cắt đứt.

Cậu gửi tin nhắn cho Nam Chỉ nhưng không bao giờ được hồi âm.

Thế nhưng cậu và Nam Chỉ đều hiểu, cuộc tình này chưa hề cắt đứt, bọn họ vẫn còn dây dưa, vướng mắc.

Họ giống như thân sen vậy, cho dù có cố gắng bẻ gãy thì những sợi tơ bên trong vẫn vấn vương không dứt.

Năm 25 tuổi, Bắc Giang về nước.

Chuyện đầu tiên anh làm là đi tìm Nam Chỉ.

Nhưng anh không ngờ lại nhìn thấy Nam Chỉ bước xuống từ một chiếc ô tô màu đen.

Anh đờ đẫn nhìn chiếc xe chằm chằm, biết rõ chiếc xe lái đi nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Sau vẫn là Nam Chỉ phát hiện ra Bắc Giang trước.

Cô hơi giật mình khi thấy Bắc Giang, hỏi sao anh tới đây.

Bắc Giang lấy lại tinh thần, cúi đầu nói: “Em tốt nghiệp rồi.”

Nam Chỉ vừa nghe xong, trên mặt xuất hiện một nụ cười: “Vậy hả, chúc mừng em nhé.”

Bắc Giang không hỏi chuyện vừa nãy của Nam Chỉ, bất kể là thế nào anh vẫn luôn tin tưởng.

Anh hỏi: “Chị ơi, em tốt nghiệp rồi, em trở về tìm chị được chưa?”

Nam Chỉ sững sờ, sau đó bèn cười: “Chuyện của chúng ta đã là chuyện của ba năm trước rồi, Bắc Giang à, em nên chọn một cuộc sống tốt hơn đi.”

Cuộc sống mà Bắc Giang khao khát không phải là khuất phục giữa lòng thành phố nhỏ bé này, khát vọng thời niên thiếu của anh là muốn được dốc sức làm việc, cống hiến ở thành phố rộng lớn nhất.

“Nhưng chị ơi, em…..”

“Em tới tìm chị, cô chú có biết không?”

Bắc Giang thoáng sững sốt.

Nam Chỉ cười dịu dàng, giống như trở về thời điểm khi xưa: “Bắc Giang, chị sắp kết hôn.”

Ầm ——

Câu nói này như sấm sét giữa trời quang, dội thẳng vào đầu Bắc Giang.

Anh không biết, không biết tại sao anh vừa về thôi mà chị đã sắp kết hôn.

“Tại sao? Tại sao lại kết hôn với người khác?” Giọng Bắc Giang trở nên nghẹn ngào: “Chị ơi, trước đây chị đã hứa với em rồi mà, chị nói muốn gả cho em, muốn ở bên em cả đời cơ mà.”

Nam Chỉ nói chậm rãi: “Tương lai có quá nhiều thứ thay đổi, lúc ấy trẻ người non dạ chỉ quan tâm tới suy nghĩ của mình mà bỏ quên những thứ khác.”

Cô nhìn vào mắt Bắc Giang, nói dõng dạc từng câu từng chữ: “Bắc Giang, chị đã 30 tuổi rồi.”

Ở thành phố lớn, tuổi tác có thể không là gì nhưng huyện lị nơi Nam Chỉ sống, mọi người đều đang bàn tán về vấn đề tuổi tác của cô.

Họ nói cô lớn tuổi rồi không lấy được chồng.

Bắc Giang 25 tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất, đâu có giống cô.

Cô đã 30 tuổi rồi, hàng xóm láng giếng lời ra tiếng vào cô có thể phớt lờ nhưng mỗi lần truyền tới tai bố mẹ, bố mẹ sẽ khó chịu.

Ngày trước, bố từng hỏi cô có phải vẫn đang yêu cậu bạn trai đó không.

Nam Chỉ chưa kịp trả lời bố đã nói do chính gia đình họ liên lụy cô.

Thật ra, cho dù Bắc Giang có đi nước ngoài hay không, bố mẹ Bắc Giang cũng sẽ chẳng đồng ý cho Bắc Giang và Nam Chỉ bên nhau, cũng bởi vì gia đình phía sau Nam Chỉ là một gánh nặng.

Bố mẹ Bắc Giang có thể cho anh tính toán lâu dài, kháng c..h.iế.n trường kỳ nhưng tuổi của cô đã không cho phép nữa rồi.

Cho dù bây giờ Bắc Giang nói muốn cưới cô, vậy thì phải mất bao lâu để bố mẹ bên đó đồng ý đây?

Nếu Bắc Giang lấy cái c…hế…t ra để ép buộc, chắc chắn bố mẹ anh sẽ đồng ý.

Nhưng hôn nhân phải dùng tới cách ép buộc, hai bên gia đình ắt hẳn sẽ vĩnh viễn không hài lòng.

Hơn nữa cô đã làm nhỡ dở Bắc Giang một lần rồi, không thể làm nhỡ dở Bắc Giang cả đời được nữa.

“Bắc Giang, chị sắp đính rồi.”

“Quá tam ba bận, sai lầm hai lần đừng chọn thêm lần ba nữa.”

“Em trai, chúc em tiền đồ rộng mở.”

Ngày ấy, Bắc Giang không nhớ mình về nhà như nào, trong đầu anh chỉ văng vẳng ba câu cuối Nam Chỉ nói với anh.

Thấy anh về, bố mẹ rất vui.

Không ngừng nói muốn tổ chức một bữa tiệc thật linh đình.

Bắc Giang nhếch môi nhưng không tài nào nhếch nổi.

Khó mà vẹn toàn đôi đường được, nếu một bên viên mãn thì bên kia mãi mãi khổ đau.

Bắc Giang không ở lại Lâm An mà chọn theo cậu đến thủ đô làm kinh doanh.

Hai năm qua, anh đã gặp đủ loại người xung quanh mình, có người giây trước còn cười hi hi ha ha với anh, giây sau đã đ…â..m lén sau lưng anh.

Lang bạt tới Bắc Kinh không dễ sống, chị nói đúng, tiền đồ của anh đều là vì chính anh.

Năm anh 27 tuổi nhận được tin nhắn của Bắc Hòa.

Nam Chỉ sắp kết hôn.

Trước khi chuyện này xảy ra, Bắc Giang vẫn luôn cho rằng bản thân sẽ khó tiếp nhận chuyện này.

Nhưng khoảnh khắc chính thức nhìn thấy tin nhắn, trái lại anh còn thấy mừng.

Cũng may cũng may, ít nhất thì trong cuộc tình này chị vẫn có được hạnh phúc.

…..

Ngày chị kết hôn anh có về, anh tham gia hôn lễ cùng Bắc Hòa.

Đây là lần thứ hai anh gặp người chị sắp cưới, là một người đàn ông có ngoại hình bình thường nhưng đoan chính, giản dị.

Bắc Giang biết chuyện chú rể là sếp của chị từ Bắc Hòa, hơn chị hai tuổi.

Anh ấy theo đuổi chị rất lâu, mãi đến năm ngoái chị mới đồng ý.

Lúc Bắc Giang nghe được tin tức này có hơi giật mình, anh nhớ rõ ràng năm ngoái chị bước xuống từ xe của người đàn ông này, chị bảo chị sắp kết hôn.

Lúc đón dâu, em trai bên phía nhà gái sẽ cõng Nam Chỉ lên xe hoa.

Vốn việc này phải do Nam Lâm đảm nhiệm nhưng cậu vừa mới lắp chân giả, không thể làm chuyện có độ khó cao thế được.

Lúc Nam Chỉ chuẩn bị nói để tự cô đi, Bắc Giang bèn đứng dậy từ trong đám đông.

Cách biệt hai năm, đây là lần đầu anh chạm mặt Nam Chỉ.

Anh nhìn thẳng vào mắt Nam Chỉ, nói: “Để em.”

Nam Chỉ sững sờ tại chỗ, mọi người xung quanh cũng ngẩn ra, không biết người đột ngột nói ra câu đó ngồi ở đâu.

Cuối cùng là bạn học của Nam Chỉ và Bắc Hòa cười hòa giải: “Bắc Giang cũng được, trước đây Bắc Hòa ném Bắc Giang cho Nam Chỉ chăm sóc một thời gian khá dài đấy, Nam Chỉ cũng xem như thành một nửa chị gái của Bắc Giang rồi còn gì.”

Bắc Giang không nói câu nào, ngồi xổm xuống trước người Nam Chỉ: “Chị ơi, lên đi.”

Nam Chỉ không nói gì, nhẹ nhàng cúi người dựa lên lưng Bắc Giang.

Vẫn là cảm giác quen thuộc trước đây, cùng một người nhưng bờ vai rộng hơn xưa, từ một cậu thiếu niên đã trở thành một người đàn ông trưởng thành.

Bắc Giang cõng Nam Chỉ xuống lầu, bước qua thảm đỏ thật dài, bế Nam Chỉ lên xe hoa.

Anh không vội rời đi mà ngồi xổm trước mặt Nam Chỉ, nắm tay Nam Chỉ, ngước mắt lên mỉm cười với cô.

Vành mắt Nam Chỉ đỏ ửng, dường như đang cố kìm nén gì đó.

Bắc Giang cười với cô, sau đó đứng dậy tiến lại gần Nam Chỉ, hai tay nhẹ nhàng vòng qua ôm cô một cái.

Anh nói rất khẽ, nhưng mọi thứ huyên náo chung quanh Nam Chỉ đều nghe thấy hết ——

“Chị, chị đi cùng em đến lúc trưởng thành, em tiễn chị đi lấy chồng.”

Em dành cả thanh xuân ở bên anh cho đến khi anh trưởng thành, kể từ đó trong thanh xuân của anh cũng chỉ có mình em.

Nếu không có gì bắt trắc, anh sẽ là người tới đón em lên xe hoa.

Nhưng nếu xảy ra bất trắc, vậy để anh đưa em lên xe hoa.

Ngày cưới vui vẻ, chị nhé.

Đi về hướng Bắc sẽ đến vùng núi, cùng gió thổi qua tán cây trên bầu trời xanh vời vợi, đi ngang qua con đường nhựa ở Diên Sơn có thể vui đùa cùng những chú chim trong rừng, có thể hôn cỏ dại, nếu nhẹ nhàng một chút có thể chạm vào bầu trời.

Đi về phía Nam sẽ gặp hồ, cùng làn gió khẽ lả lướt trên mặt hồ, gợi lên từng gợn sóng lăn tăn, có thể thay chúng giao tiếp với cá trong hồ, chạm nhẹ một cái là tới mặt đất.

Bờ vai thiếu niên từ lúc còn hẹp cho đến khi rộng, người anh cõng trên lưng trước sau chỉ có một, sau này cũng sẽ không có ai khác.

(Hết.).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.