Trì Thuật An nghĩ tới sữa đậu nành đặc biệt cho hoàng tộc mà đến hắn cũng chưa từng uống trong miệng Tống Nam Thời đêm qua.
Hắn sớm nên nghĩ ra, nàng đã có cơ hội đến hoàng cung này, sao có thể không chiếm món hời này… thỏa mãn tò mò này.
Mà lúc này, Yêu hoàng đã quay đầu, khiếp sợ: “Là con nói với nàng, hoàng cung chúng ta uống đều là sữa đậu nành một trăm linh thạch một lạng à?”
Rõ ràng ông ta thật sự kinh hãi rồi, từ trên xuống dưới đánh giá đứa con trai này của mình, không rõ trước kia đứa con trai không để ý đến tiền sao đi ra ngoài một năm lại trở nên hư vinh khoe giàu như thế.
Trì Thuật An hít sâu một hơi, giải thích: “Chẳng qua là khách điếm bên ngoài vì mời chào buôn bán kiếm tiền lấy yêu cung chúng ta ra làm tên tuổi thôi. Bằng hữu kia của con nghe xong thì tin là thật, cho nên muốn thử xem.”
Hắn còn miễn cưỡng lấy cớ cho hành vi chiếm hời của Tống Nam Thời.
Yêu hoàng cũng miễn cưỡng tiếp nhận cái cớ này, gật đầu nói: “Đúng, yêu cung chúng ta đều không uống sữa đậu nành. Rõ ràng từ nhỏ đến lớn, con uống nhiều nhất chính là nước cà rốt.”
Trì Thuật An: “…”
Cho nên hắn vẫn luôn không hiểu, Hống Thố cũng không phải tộc thỏ, vì sao đồ uống của toàn bộ yêu cung đều là nước cà rốt?
Nghe nói là thời trẻ phụ hoàng hắn chưa thu phục các bộ Yêu tộc, vì mượn sức Yêu tộc bình dân, cho nên là dựa theo thói quen tộc thỏ định ẩm thực, mục đích là tỏ ra trên người tộc Hống Thố có vẻ thân với dân.
Nhưng hắn luôn hoài nghi lý do này.
Mà lúc này, Yêu hoàng đã phất tay nói: “Thôi, cho mỗi người bọn họ một ly nước cà rốt.”
Thị vệ: “… Vâng.”
Hắn ta muốn nói lại thôi xoay người rời đi.
Sau đó Yêu hoàng híp mắt nhìn Trì Thuật An, nói: “Vừa rồi trước mặt người ngoài không tiện nói, hiện tại ta hỏi con, hơn một năm mất tích này, có phải con luôn ở bên cạnh bọn họ. Đây hẳn bạn của con đúng không?”
Trì Thuật An khựng lại.
Sau đó hắn nghĩ đến vị trí của bản thân.
Cuối cùng hắn quyết đoán nói: “Đúng là con đi theo bên cạnh họ, nhưng hẳn không phải bằng hữu.”
Yêu hoàng khó hiểu: “Bọn họ trông nom con một năm, không đuổi con đi, không phải bằng hữu thì bọn họ muốn gì? Muốn làm Bồ Tát à? Vậy giữa các ngươi là quan hệ gì?”
Trì Thuật An im lặng một lát, tìm được một miêu tả thích hợp.
Hắn tang thương nói: “Con đại khái là thú cưng và bao cát của bọn họ.”
Yêu hoàng: “…”
Nghe có vẻ con của ông ta thật sự thảm.
Nhưng sao khi ông ta thấy Trì Thuật An thế này lại cảm thấy có tí thích thú nhỉ?
Yêu hoàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng kéo đề tài về, nói: “Mặc kệ là bằng hữu vẫn là… bao cát, tốt xấu gì cũng có quen biết. Cho nên lần này bọn họ đưa con về thế mà còn muốn tiền thưởng à?”
Trì Thuật An lập tức nhạy bén: “Phụ hoàng chuẩn bị không cho bọn họ tiền thưởng à?”
Yêu hoàng lập tức cãi: “Sao ta có thể là loại người này được!”
Trì Thuật An nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó nghe phụ hoàng mình nói: “Nhưng nếu bọn họ đưa bằng hữu trở về chủ động nói không cần…”
Trì Thuật An im lặng.
Sau đó hắn bình tĩnh nói: “Không có khả năng! Muốn bọn họ bỏ tiền, trừ khi ngài tuyên bố từ bỏ ngôi vị hoàng đế ngay tại chỗ.”
Yêu hoàng lập tức trừng hắn.
Trì Thuật An trừng trả một đôi mắt thỏ trở về.
Yêu hoàng chột dạ, quay đầu đi.
Trì Thuật An rất khó hiểu.
Tuy rằng quan hệ của hắn với phụ hoàng không tốt, nhưng hắn cũng biết phụ hoàng không phải người keo kiệt, càng sẽ không làm ra chuyện cắt xén tiền thưởng bực này, cùng Tống Nam Thời… Khụ, xưa đâu bằng nay.
Tóm lại, trong ấn tượng của hắn, Yêu hoàng vẫn là Yêu hoàng rất hào phóng.
Nhưng sao hắn cảm thấy qua một lần này, dường như toàn thế giới đều lấy Tống Nam Thời làm chuẩn vậy…
Hắn không nhịn được hỏi: “Phụ hoàng, Yêu tộc có gì khó khăn à?”
Hắn chỉ thuận miệng hỏi, hắn không cảm thấy Yêu tộc thực sự có gì khó khăn có thể khó đến Yêu hoàng không lấy ra được hai mươi vạn linh thạch.
Sau đó nghe Yêu hoàng thở ngắn than dài: “Con đoán đúng rồi.”
… Thế mà đúng!
Trì Thuật An lập tức kinh ngạc, không nhịn được buột miệng thốt ra: “Sao thế? Chẳng lẽ Yêu tộc chúng ta sắp bị diệt tộc? Hay là phụ hoàng đã không ngồi nổi vị trí yêu chủ, yêu cung này sắp đổi chủ?”
Yêu hoàng: “…”
Ông ta híp mắt, ấm áp hỏi: “Nếu thật sự như vậy, con phải làm sao bây giờ?”
Trì Thuật An nhìn ông ta một cái.
Sau đó hắn không chút khách khí nói: “Vậy ngài có thể nhường ngôi cho con luôn. Con thử xem có thể cứu vãn hay không.”
Yêu hoàng không nghĩ tới hắn thật sự dám nói, bị tức đến bật cười.
Ông ta nói: “Được rồi, không nghiêm trọng như con nghĩ, nhưng mà…”
Ông ta dừng một chút, nói: “Tương lai có khi đến lúc Yêu tộc cần dùng đến nhiều tiền, hiện tại ta cần tính toán tỉ mỉ một ít.”
Trì Thuật An nghe xong rất khó hiểu.
Yêu tộc, tương lai?
Sao phụ hoàng biết tương lai Yêu tộc như thế nào? Chẳng lẽ ông ta còn có thể trực tiếp bấm tay tính toán giống Tống Nam Thời?
Nhưng Yêu hoàng hiển nhiên không có ý nhiều lời, hỏi thẳng: “Cho nên, tiền thưởng bên kia của con có thể dựa vào thân phận bằng hữu tiết kiệm được một khoản không?”
Trì Thuật An: “…”
Hắn còn chưa nói cho phụ hoàng mình biết ông ta không những không thể tiết kiệm được một khoản mà Tống Nam Thời còn đang định bán hắn lần thứ hai đấy.
Hắn nuốt xuống lời trong miệng, rất sáng suốt nhảy ra hai chữ: “Không được.”
Yêu hoàng thở dài: “Thôi, cũng không trông cậy vào con. Con nói chuyện mất tích lần này cho ta trước đi, đã hơn một năm, ta chỉ từ chỗ mất tích tìm được Thái Tử Lệnh mà con đánh rơi, còn lại tất cả dấu vết đều biến mất. Nếu không phải hồn đăng của con còn chưa tắt, ta thiếu chút nữa cho rằng con đã chết.”
Trì Thuật An dừng một chút, cân nhắc kể lại một lần chuyện mình bị phục kích ngày đó.
Thật ra hắn không có gì để nói, bởi vì hắn bị phục kích quá mức đột ngột, thậm chí đến bản thân hắn cũng không phản ứng được, toàn bộ đội ngũ đã tan. Hắn được tâm phúc che chở một đường bị đuổi giết, tâm phúc bên người càng ngày càng ít. Mãi đến cuối cùng, hắn bị đuổi tới Nhân tộc, sức cùng lực kiệt ngã ở bên ngoài Vô Lượng Tông, vừa hay bị Tống Nam Thời nhặt được.
Sau đó thiếu chút nữa bị làm thành món đầu thỏ cay.
Hắn chỉ nói qua loa, lại bỏ qua giao dịch thái quá của hắn và đám Tống Nam Thời, chỉ nói sau khi bọn họ ngẫu nhiên thấy được mật lệnh Yêu hoàng, nhân dịp đại hội Tiên Đạo thì đưa hắn về.
Hắn nói xong, Yêu hoàng nhìn hắn như cười chế nhạo.
Yêu hoàng hỏi thẳng: “Trong một năm nay, con chỉ dưỡng thương, không có cơ hội liên hệ Yêu tộc, liên hệ trẫm à?”
Trì Thuật An bình tĩnh nói: “Ngay từ đầu đúng là vì dưỡng thương. Nhưng sau đó, con cảm thấy phụ hoàng vẫn luôn công bố con đang bế quan, nói vậy đều có suy tính. Nếu con trở về chỉ sợ hỏng mưu kế của phụ hoàng cho nên ở lại trước.”
Vừa nghe đã biết là nói dối.
Chẳng qua là không tin tâm phúc bên cạnh hắn, mà không muốn vào lúc vô cùng nhỏ yếu giao mạng của mình cho phụ hoàng mà thôi.
Yêu hoàng cũng không quá để ý, từ trước đến nay phụ tử bọn họ đều ở chung như vậy.
Yêu hoàng đông đảo con trai. Lúc trước căn bản không lập Thái tử, còn mắt lạnh nhìn một đám con trai đấu tới đấu lui vì vị trí Thái tử. Mãi đến khi Trì Thuật An không nổi bật thậm chí ông ta không nhớ rõ tên chém giết từ một đám con trai xông ra đứng ở trước mặt ông ta xin lập Thái tử, lúc này vị trí Thái tử mới được định đoạt.
Người ngoài đều cảm thấy phụ tử bọn họ xa cách, mặc kệ là ban đầu Yêu hoàng không để ý Trì Thuật An hay là Trì Thuật An gần như ép buộc xin lập Thái tử, đôi phụ tử bọn họ luôn có một ngày sẽ không chết không ngừng.
Nhưng Yêu hoàng lại cảm thấy bọn họ như vậy cũng không tệ lắm.
Tuy ông ta thuộc tộc Hống Thố, nhưng không thể thật sự nuôi con trai mình thành con thỏ, có một Thái tử như sói dẫu sao vẫn mạnh hơn có một Thái tử như con thỏ bị người ta tùy tay là có thể xé nát.
Ông ta có thể làm tất cả tộc đàn quy thuận không dễ, có một Thái tử có năng lực chém giết với ông ta ngày sau tiếp tục ngăn chặn các tộc đàn, còn hơn là tìm một Thái tử nghe lời nhưng chẳng làm gì nên hồn phá hỏng tâm huyết của ông ta.
Cho nên cứ tạm vậy đã.
Trong lòng Yêu hoàng cân nhắc một phen, nhưng cũng không làm rõ với Trì Thuật An.
Ông ta biết Trì Thuật An đang lừa mình, Trì Thuật An cũng biết ông ta biết, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra.
Ông ta chỉ nói: “Sau khi con đi, ta tra xét đã hơn một năm. Bọn họ dọn dẹp quá sạch sẽ, ta không tra ra điều gì. Nhưng trước và sau khi con biến mất, Sư Tộc có dị động.”
Trì Thuật An kinh ngạc.
Hắn không khỏi nói: “Là Sư Tộc năm đó tranh Yêu hoàng với ngài à? Không phải bọn họ đã bị ngài trục xuất à? Năm đó lão Sư Vương cũng đã chết, tộc đàn đi theo ông ta cũng bị đánh phục đánh tan, bọn họ còn có thể sủi lên bọt nước gì được?”
Yêu hoàng cười.
Ông ta nói: “Cho nên vấn đề ở chỗ này.”
Ông ta thờ ơ nói: “Tộc đàn năm đó đi theo lão Sư Vương, hoặc nhiều hoặc ít đều có động tĩnh. Ta khá khó hiểu, là lão Sư Vương chết mà sống lại hay là bọn họ lại tuyển ra tân vương muốn đại náo một trận.”
Trì Thuật An cũng rất buồn bực: “Cho dù bọn họ muốn làm ầm ĩ, động thủ với con là tính làm gì? Không có con, ngài còn có một đám con trai. Đám con trai này mà vô dụng, ngài lại không phải không thể sinh tiếp. Bệ hạ ít nhất ngài còn có thể sống thêm mấy trăm năm chứ?”
Yêu hoàng trừng hắn.
Trì Thuật An giả bộ không nhìn thấy.
Hắn tiếp tục: “Động vào cpn, ngoài làm bệ hạ tức giận còn có ý gì?”
Yêu hoàng nhìn hắn một cái không nói chuyện.
Thật ra điều ông ta chưa nói là càng cổ quái không phải bọn họ đột nhiên ra tay với Thái tử, mà là ông ta tra được, trước khi bọn họ ra tay, tộc đàn bị phân tán đến trời nam biển bắc này căn bản không có bất kỳ liên hệ gì. Nhưng bọn họ đột nhiên như có con đường bàn bạc gì đó mà ông ta không biết, cùng nhau có hành động khác lạ.
Còn đều là những người năm đó.
Ông ta vỗ vỗ tay, nói: “Được rồi! Khuyển Nhị Cẩu hẳn rất nhanh lấy linh thạch ra. Yêu cung không giữ người ngoài, nếu con đã trở lại thì con tiễn đám bằng hữu kia ra ngoài đi.”
Trì Thuật An không khỏi nói: “Ngài không tự đưa à?”
Yêu hoàng đơ mặt: “Ta không muốn nhìn người khác lấy đi hai mươi vạn của ta như thế nào.”
Trì Thuật An: “…”
Thật không dám giấu giếm, qua mấy ngày, có khi bọn họ còn có thể lấy tiếp của ngài hai mươi vạn.
Xong rồi! Hiện tại toàn thế giới thật sự đều lấy Tống Nam Thời làm chuẩn à?
Trì Thuật An cực kỳ ưu sầu nhảy xuống khỏi ghế dựa, tung tăng nhảy nhót đi mất.
Yêu hoàng không khỏi hỏi: “Con không khôi phục hình người đi đưa cho bọn họ à?”
Trì Thuật An: “… Con sợ bị đánh.”
Yêu hoàng: “??”
Vào lúc này, một Hoàng tử còn ở yêu cung nghe được hình như Thái tử ca ca của mình đã về, không nín được lại hỏi thăm.
Vừa hay đụng phải Trì Thuật An tung tăng nhảy nhót.
Hoàng tử này sửng sốt, sau đó không nhịn được vui sướng khi người gặp họa nói: “Huynh trưởng, huynh làm sao vậy? Bị thương nghiêm trọng như vậy, đến cả nguyên hình đều không khôi phục được à?”
Trì Thuật An nhìn hắn ta một cái, không nói chuyện, đi lướt qua hắn ta.
Hoàng tử đối mặt với ánh mắt nhìn hắn ta như rác rưởi kia, hận đến ngứa răng, thầm nói ngươi đã vậy rồi còn đắc ý cái gì. Hắn ta giương mắt thấy phụ hoàng trong cung điện chỉ cúi đầu nhìn gì đó không có ý ngăn cản thì lặng lẽ vươn chân muốn gây rối Trì Thuật An.
Sau đó Trì Thuật An tỉnh rụi nhảy qua chân hắn ta.
Cái nhảy này, Hoàng tử chỉ cảm thấy như có đá lớn ngàn cân, lập tức đè ở trên chân hắn ta.
Hắn ta mở to hai mắt, sau đó tru lên đau đớn.
Trì Thuật An không quay đầu lại mà đi thẳng.
Yêu hoàng nghe tiếng kêu thảm thiết, lại híttt một tiếng, nói: “Lực đạo này, trong khoảng thời gian Thái tử mất tích này đã giấu ta chuyển sang Thể tu à? Mà cũng đúng, phương thức tu luyện tốt nhất của Yêu tộc chính là tu luyện thân thể cường hãn, chẳng qua mấy năm nay chú ý đến phương diện này càng ngày càng ít…”
Ông ta dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Đã hỏi thăm được đám người đưa Thái tử về có thân phận gì chưa?”
Cung điện không một bóng người đột nhiên xuất hiện một bóng hình, bóng dáng kia cúi đầu nói: “Bẩm bệ hạ, người này, ngài cũng biết.”
Yêu hoàng cảm thấy hứng thú nhướng mày.
Người nọ lời ít ý nhiều nói: “Tống Nam Thời trên đại điển Hợp Hoan Tông, thiệp mời của nàng còn là ngài nhờ người khác phát hộ.”
Yêu hoàng khựng lại.
Ông ta không khỏi lẩm bẩm: “Vậy thật trùng hợp.”
…
Khi Trì Thuật An nhảy đến đại điện phía trước, Tống Nam Thời đang cầm một cốc nước cà rốt uống ngon lành.
Trì Thuật An vừa thấy nước cà rốt kia thì không kiềm được khựng lại.
Tống Nam Thời thấy hắn tới, lại rất nhiệt tình nói: “Uống nước cà rốt không?”
Thái tử được chiêu đãi ở chính nhà mình: “… Không uống, cảm ơn.”
Tống Nam Thời tấm tắc nói: “Hóa ra là bên ngoài truyền sai rồi, nhà các ngươi uống không phải sữa đậu nành một trăm linh thạch một cốc, mà là một trăm linh thạch một cốc nước cà rốt.”
Trì Thuật An: “…”
Ngươi nhất định phải kéo một trăm linh thạch vào phải không?
Hắn hít sâu một hơi, bỏ qua đề tài này, hỏi: “Khuyển Nhị Cẩu đưa hai mươi vạn đến chưa?”
Tống Nam Thời vừa nghe, lập tức cảm thấy nước cà rốt này mất cả ngon.
Tinh thần nàng sa sút: “Không có.”
Trì Thuật An nghe vậy đang muốn thúc giục thì thấy Khuyển Nhị Cẩu đã mồ hôi đầy đầu cầm hai cái nhẫn trữ vật tới.
Trì Thuật An đang muốn đứng dậy, Tống Nam Thời đã nhiệt tình lên đón.
Khuyển Nhị Cẩu xem nàng đứng dậy đón chào, còn hơi cảm động.
… Sau đó nhẫn trữ vật trong tay hắn ta mất hút.
Khuyển Nhị Cẩu: “…”
Hắn ta ảm đạm đứng ở một bên.
Mà lúc này, Tống Nam Thời đã đưa thần thức vào nhẫn trữ vật bắt đầu đếm tiền.
Đếm một lúc lâu, thấy quả thật là hai mươi vạn, nàng thầm khen Yêu hoàng một câu thật giữ lời, sau đó không chút do dự quay đầu ôm quyền nói với Trì Thuật An: “Cáo từ!”
Trì Thuật An còn muốn nói gì đó với Úc Tiêu Tiêu: “…”
Hắn không nhịn được nói: “Tiêu Tiêu, nàng có gì muốn nói với ta không?”
Úc Tiêu Tiêu không kiềm được quay đầu sang.
Hắn – con thỏ – ngồi ở trên ghế, thoạt nhìn khá đáng thương.
Nàng ấy dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi… dưỡng thương cho tốt?”
Cả thỏ Trì Thuật An lập tức đều sáng ngời, lớn tiếng nói: “Được! Ta nhất định dưỡng tốt thân thể! Tiêu Tiêu, nàng yên tâm, lần sau nàng lại đánh ta, ta nhất định có thể chịu được bất kỳ kiểu đánh nào của nàng!”
Úc Tiêu Tiêu: “…”
Sư tỷ! Có biến thái á á á!
Mọi người: “…”
Sự biến thái của ngươi quá triệt để rồi.
Một đám người một lời khó nói hết đi ra khỏi yêu cung.
Khuyển Nhị Cẩu đưa bọn họ ra ngoài, đưa đến cửa cung, còn nhiệt tình nói: “Các ngươi có rảnh cũng có thể tới làm khách.”
Tống Nam Thời cười.
Nàng ôn hòa nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta chắc chắn còn đến nữa.”
Rốt cuộc, nàng có một loại trực giác rất mạnh mẽ.
Đám người lúc trước ra tay với Trì Thuật An, còn sẽ tiếp tục ra tay.
Vậy không phải nàng lại đến lấy hai mươi vạn lần nữa à.
Khuyển Nhị Cẩu: “…”
Hắn ta khách khí tiễn người.
…
Một đám người rời hoàng cung về yêu thành.
Bọn họ vốn chuẩn bị về theo đường cũ, nhưng trên đường cũ chặn kín hai tông môn Nhân tộc dường như đang tranh chấp cãi vã.
Trong đó một môn phái còn để toàn đầu trọc, vừa thấy chính là con lừa trọc Vạn Phật Tông… nhóm Thánh tăng.
Một đám Phật tu một đám Đạo tu, có thể cãi nhau cũng không lạ.
Dẫu sao từ cổ chí kim, Phật – Đạo chưa bao giờ dừng tranh đấu.
Tống Nam Thời không muốn nghe bọn họ tranh cãi ba ngày ba đêm, đưa mắt ra hiệu với mọi người muốn đi đường vòng.
Bọn họ mới xoay người, trong tai Tống Nam Thời nghe được một giọng ấm như noãn ngọc đập và đá.
“Thần Tú, phía trước làm sao vậy?”
Tống Nam Thời ngạc nhiên, lập tức quay đầu lại.
Nói thật, đời này nàng nghe được giọng hay nhất chính là của Vân Chỉ Phong, nhưng giọng này, với âm sắc của Vân Chỉ Phong là hai loại phong cách, nhưng trình độ hay lại giống như nhau.
Sau đó có người gọi một tiếng “Phật Tử”.
Vậy mà còn là Phật Tử.
Tống Nam Thời rất muốn nhìn Phật Tử trông như thế nào, nhưng đáng tiếc vẫn luôn bị người ta chặn không thấy rõ. Nàng thầm nghĩ muốn nhìn xem… Sau đó mặt mình lại bị quay về phía trước.
Trước mặt chính là khuôn mặt đen xì của Vân Chỉ Phong: “Nàng đang xem cái gì?”
Tống Nam Thời: “… Chàng hiểu lầm, không có gì?”
Vân Chỉ Phong lạnh tanh.
Nàng chột dạ: “Đi, đi, đi. Chúng ta đường vòng, đường vòng.”
Vì thế chỉ có thể đường vòng.
Đường vòng trở về khá xa, hơn nữa trên đường rất ít người.
Rất hoang vắng.
Hoang vắng đến chung quanh đường đều là rừng cây rậm rạp và dãy núi. Trên một ngọn núi, Tống Nam Thời thậm chí có thể nhìn thấy một tòa tháp cao cũ nát bỏ đi, cũng không biết dùng làm gì.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua, rồi không lắm để ý dời tầm mắt đi.
Nhưng khi tầm mắt lướt qua tháp cao kia, nàng lại đột nhiên cảm thấy trong lòng giật mình, theo bản năng ngừng lại.
Nàng lập tức lại lần nữa quay đầu nhìn sang.
Loại cảm giác này đã biến mất, bên trong tầm mắt nàng, ngoài tháp cao cũng chỉ có hai con chim bị kinh sợ mà bay đi.
Vân Chỉ Phong không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Nam Thời lại lần nữa dời tầm mắt, vẻ mặt như suy tư gì: “Không, không có gì?”
Nàng nói: “Chúng ta về đi.”
…
Cùng lúc đó, ở ngoài Phong Trấn.
Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh đang đánh nhau.
Nguyên nhân bọn họ đánh nhau là vì mặt.
Từ mấy ngày trước Quyết Minh Tử bị nữ vương ong ném ra ngoài, bị câu “xấu” kia làm cho lòng đau như cắt. Sau vài lần định trà trộn vào vương cung nữ vương ong thất bại, gã giận chó đánh mèo với Quỷ Khanh, giận dữ nói: “Lúc trước ta không nên tin tưởng thẩm mỹ của ngươi! Cái gì mà thể chất tiểu lang quân, người khác nói xấu ngươi nghe thấy chưa? Còn không bằng ta dùng mặt của ta!”
Quỷ Khanh cười lạnh: “Mặt của ngươi thì không xấu?”
Quyết Minh Tử cũng cười lạnh: “Vậy còn hơn ngươi. Giờ thì hay rồi, đám Tống Nam Thời đã sớm chạy! Bọn họ đã sớm lấy được đồ! Đây đều do lúc trước ngươi không hiểu ánh mắt ta!”
Quỷ Khanh không thể nhịn, trực tiếp công kích thân thể: “Đồ xấu xí!”
Quyết Minh Tử không lùi mảy may: “Đồ làm ra vẻ!”
Hai người một lời không hợp lập tức đánh nhau.
Hiện tại bản thể bởi vì đủ loại nguyên nhân không thể xuất hiện, chỉ rút ra một sợi thần thức nhìn xem hiện tại hóa thân của mình tiến hành đến bước nào: “…”
Các ngươi không phải đều là hóa thân của “Ta” à? Các ngươi mắng đối phương còn không phải là đang mắng bản thân mình à.
Không, không đúng!
Thần thức bản thể xoay đầu một cái, đột nhiên giận dữ!
Đều là hóa thân của ta, vậy mặc kệ các ngươi mắng ai, không phải đều là đang mắng ta à?
Không, cũng không đúng!
Bây giờ không phải vấn đề mắng hay không mắng, bây giờ vấn đề là kẻ địch mạnh, vì sao các ngươi còn ở nơi này.
Bản thể cảm thấy huyết áp mình tăng cao.
Vì sao ông ta phân ra nhiều bản thể như vậy, ông ta không cảm thấy có người nào đáng tin như bản thân mình chứ?
Nhưng mà hiện tại…
Thần thức lại quay về, thấy hai hóa thân đã tiến triển đến thăm hỏi cả nhà nhau.
Thần thức bản thể: “…”