Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 10



Edit: Cú Mèo

Beta: Sứa

***

Chương 10: Màn trình diễn đẫm máu giữa táo trắng và táo đỏ.

Trong quá trình huấn luyện căng thẳng, bỗng chốc đã đến thứ bảy, bốn người đang ngồi trên ghế sô pha, nín thở chờ đợi nhiệm vụ thứ hai bắt đầu.

Đến mười hai giờ trưa, một luồng ánh sáng trắng chợt bao trùm lấy cơ thể bọn họ.

Ngay khi bọn họ nhắm mắt lại và mở mắt ra, đã đến một thế giới khác.

Tần Lê Ca tỉnh lại đầu tiên, hắn còn chưa mở mắt đã cảm nhận được dưới thân khẽ lắc lư, hắn cũng đoán được tình huống hiện tại, khi mở mắt ra, quả nhiên hắn nhìn thấy một đại dương rộng lớn.

Bọn họ đang nằm trên một boong tàu.

Tần Lê Ca chậm rãi đứng dậy, bước xuống tấm đệm tắm nắng dưới người, ngẩng đầu nhìn về phía thân tàu xa hoa hình giọt nước cao chừng sáu tầng.

“Có vẻ như nhiệm vụ lần này được thực hiện trên tàu.”

Trên boong tàu ánh nắng chiếu rất ấm áp, Tần Lê Ca dựa vào lan can, lười biếng nheo mắt: “Ài, nắng ấm quá đi, hay là ngủ một giấc…”

“Ngủ cái đầu cậu!” Trần Chấn Quân còn chưa mở mắt đã nghe thấy những lời này của Tần Lê Ca, tức giận mắng hắn.

Ân Duyệt và Diệp Tĩnh Nhã cũng lần lượt tỉnh dậy, Diệp Tĩnh Nhã cúi đầu nhìn mục tiêu nhiệm vụ được viết trên đồng hồ của mình: “Giết Siren… Siren là ai?”

“Siren* là một con quái vật biển có mặt người và thân cá trong thần thoại Hy lạp, nghe nói nó có giọng hát tự nhiên, thường dùng tiếng hát của mình để dẫn dụ người đi biển, khiến tàu đâm vào đá ngầm và chìm.” Tần Lê Ca nói xong nhún vai, “Có điều, mục tiêu nhiệm vụ cũng không nói rằng nhất định là thứ trong thần thoại Hy lạp kia.”

(*Siren có hình dạng giống người cá nhưng lại có giọng hát hay để thu hút người khác.)

Diệp Tĩnh Nhã nhíu mày: “Trong trường hợp này, nếu mục tiêu nhiệm vụ là Siren có đặc thù hoàn toàn khác, chúng ta tìm hắn như thế nào?”

“Cô đừng lo, nhiệm vụ sẽ không giao những vấn đề không giải quyết được.” Tần Lê Ca nói.

Ân Duyệt gật gật đầu, nhìn sáu người xa lạ vẫn còn hôn mê bên cạnh mình, tò mò hỏi: “Những người này là người mới sao?”

Một thiếu niên, một người đàn ông trung niên, ba người phụ nữ và một cậu bé.

Đội hình mới này có vẻ không đáng tin cậy lắm.

Diệp Tĩnh Nhã liếc mắt nhìn bọn họ, chú ý tới một người phụ nữ có vẻ ngoài rất nổi bật.

Người phụ nữ kia có mái tóc đen dài, vẻ ngoài lạnh lùng, mặc quần đùi đen, đi bốt cao đến đùi, vậy mà trong túi quần, nếu không nhìn lầm thì chắc là… một khẩu súng?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của họ, lông mi của người phụ nữ tóc đen run rẩy kịch liệt, cô cố gắng tỉnh dậy, trước khi kịp nhìn rõ xung quanh, cô đã nhanh chóng rút súng ra, ánh mắt nhìn thẳng vào bọn họ.

Tần Lê Ca nhướng mày nhìn cô: “Không tệ, phản ứng rất nhanh.”

Người phụ nữ nheo mắt, cảnh giác đảo mắt qua từng người một, cuối cùng nhìn chằm chằm Tần Lê Ca: “Cậu là… Tần Lê Ca?”

“Đúng rồi, là tôi.” Tần Lê Ca mỉm cười đáp, “Thứ trong tai của cô có vẻ thú vị đấy, nó là gì vậy?”

Người phụ nữ sửng sốt một lúc, ánh mắt cô nhìn hắn đột nhiên thay đổi.

Tần Lê Ca nhìn tai nghe không dây đeo trên tai trái của cô, tinh thần lực của hắn chuyển động, nhưng lại không cảm nhận được tín hiệu rung động của tai nghe.

Tần Lê Ca nói: “Xem ra không dùng được nữa, chẳng lẽ máy liên lạc bị hư rồi sao?”

Người phụ nữ sắc mặt ngưng trọng, giơ súng trong tay lên chĩa vào Tần Lê Ca: “Rốt cuộc cậu là ai? Nơi này là nơi nào?”

Trần Chấn Quân cau mày, đang muốn bước tới thì Diệp Tĩnh Nhã đã rút súng ra, bước tới chắn trước người Tần Lê Ca, đối mắt với nòng súng của người phụ nữ.

Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, Tần Lê Ca làm đương sự vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí hắn còn đưa tay ra nắm lấy tay Diệp Tĩnh Nhã, kéo cô về phía sau.

Người phụ nữ có chút kinh ngạc, cô nheo mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: “Cậu thật sự không sợ chết?”

Hắn đúng thật là không sợ chết.

Tần Lê Ca mỉm cười, chỉ vào khẩu súng trong tay người phụ nữ: “Nếu cô không muốn nổ súng, thì bỏ khẩu súng xuống đi.”

Từ những biểu hiện của người phụ nữ này, thì cô không phải là một người bốc đồng.

Quả nhiên, người phụ nữ lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, sau đó nhét súng vào túi quần, đưa tay về phía hắn: “Tôi tên là Thích Linh.”

Tần Lê Ca đưa tay ra bắt tay với cô, làn da hắn tiếp xúc với găng tay màu đen thô ráp trên tay Thích Linh, liền nhanh chóng thu tay lại.

Người phụ nữ tháo tai nghe xuống, cau mày nhìn biển rộng, vừa định nói gì đó thì bên cạnh đột nhiên có tiếng ồn ào từ đám người mới đến.

Năm người mới còn lại lần lượt tỉnh dậy, đầu tiên là hoảng sợ nhìn xung quanh, sau đó chuyển sự chú ý về phía Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca đã sớm quen với hiệu ứng ánh đèn sân khấu, hắn hằng giọng, vẻ mặt tươi cười chào hỏi bọn họ: “Chào mọi người, hoan nghênh đến với trò chơi kinh dị.”

Năm người mới đến nhìn nhau, người đàn ông trung niên đeo kính từ dưới đất đứng dậy, cảnh giác nhìn hắn: “Tần Lê Ca? Cậu không phải đã chết lâu rồi sao? Sao cậu lại ở đây?”

Trần Chấn Quân đứng bên cạnh Tần Lê Ca, đột nhiên nghĩ đến sự bất an của mình khi bước vào trò chơi kinh dị lúc trước, chân thành nói: “Đây là một trong những thế giới nhiệm vụ của trò chơi kinh dị. Mặc dù nghe có vẻ vô nghĩa, nhưng mọi người nên tin, thật sự sẽ chết người đó, tôi suýt chết trong nhiệm vụ thế giới trước đó của mình…”

Thiếu niên tóc vàng bĩu môi, trực tiếp ngắt lời ông ta: “Chú đang lừa ai vậy? Chú nói hiện tại chúng ta đang ở trong một trò chơi kinh dị, thế chú có thể chứng minh cho tôi thấy không.”

Trần Chấn Quân im lặng, vài giây sau ông ta nở nụ cười hung dữ, ấn nắm đấm và nói: “Nếu cậu muốn chứng minh, tôi có thể nha.”

“Chú muốn làm gì? Chú muốn đánh nhau à? Tôi nói cho chú biết, nếu chú muốn đánh nhau với tôi thì không thể thắng nổi tôi đâu.” Thiếu niên tóc vàng liếc mắt nhìn ông ta: “Lát nữa bị tôi đánh, chú đừng tè ra quần rồi đừng chạy về nhà méc mẹ… Á!”

Ầm!

Mọi người sững sờ đứng nhìn thiếu niên tóc vàng bị đấm mạnh bay vào tường, từ từ trượt xuống đất.

Không khí yên tĩnh, Ân Duyệt sửng sốt một chút, chạy tới kiểm tra vết thương của thiếu niên tóc vàng: “Anh không sao chứ? Chú Trần, chú đánh mạnh quá!”

Trần Chấn Quân cũng sửng sốt, không ngờ sức lực của mình lại trở nên mạnh như vậy, liền áy náy nói: “… Xin lỗi, tôi không nghĩ sức lực của tôi lại lớn như vậy.”

Tần Lê Ca quay đầu nhìn thoáng qua, dang hai tay về phía những người mới còn lại: “Ừ, chính là như vậy, nếu như muốn sống thì mọi người cố gắng lên. Nếu còn muốn chứng minh nữa thì…”

Tần Lê Ca chỉ về phía Ân Duyệt.

Những người mới theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy Ân Duyệt đang ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận chạm vào vết thương trên da của thiếu niên tóc vàng, ánh sáng màu vàng nhạt từ tay cô bé truyền đến vết thương đang chảy máu, vết thương bắt đầu lành lại với tốc độ chậm.

“Bé Ân Duyệt, không cần tốn quá nhiều năng lượng ánh sáng đâu, như vậy là đủ rồi.” Diệp Tĩnh Nhã cau mày nói.

Ân Duyệt gật đầu, thấy thiếu niên tóc vàng hình như sắp tỉnh, liền dừng tay rồi quay lại chỗ bọn họ.

“Từ nay về sau chúng ta là đồng đội, mọi người tự giới thiệu đi.” Diệp Tĩnh Nhã nói.

Những người mới đến nhìn nhau, ngoan ngoãn nói tên mình.

Người đàn ông trung niên tên Trần Thắng, thiếu niên tóc vàng tên Lý Vĩ, trong số ba người còn lại, một người phụ nữ để tóc xoăn dài tên Tống Kiều, một người phụ nữ tóc ngắn tên Lâm Lị Lị nhìn có vẻ rụt rè, người cuối cùng là cậu bé trạc tuổi Ân Duyệt tên Mẫn Ân.

Tần Lê Ca nhìn đồng hồ, từ khi bắt đầu đến giờ đã gần mười phút, vòng bảo hộ có lẽ cũng sắp biến mất.

Hắn hỏi lần cuối: “Mọi người còn thắc mắc gì không?”

Không ngờ Lâm Lị Lị, người có vẻ rụt rè nhất tiến lên vài bước, lo lắng nhìn Tần Lê Ca: “Ừm, tôi, tôi muốn hỏi… tôi có thể xin chữ ký của cậu không?”

Những người cũ đứng phía sau không nói nên lời. Trần Chấn Quân nhỏ giọng phàn nàn với Ân Duyệt: “Các cô bé thời nay làm sao vậy? Tình hình hiện tại như vậy mà vẫn muốn xin chữ kí, Tần Lê Ca chắc chắn sẽ không đồng ý….”

Tần Lê Ca nói: “Được.”

Lâm Lị Lị mừng như điên, nhanh chóng lấy ra một quyển sổ, đưa cho Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca vừa ký vừa hỏi cô: “Lị Lị? Chữ Lị nào?”

Lâm Lị Lị hãnh diện và cẩn trọng nói: “Mạt, Mạt của Mạt Lị… À không phải! Là Lị của Mạt Lị!”

Tần Lê Ca cười khẽ một tiếng, cuối cùng thêm vào “Tặng Lị Lị dũng cảm”, Lâm Lị Lị đỏ bừng cả mặt, nhận lấy cuốn sổ ôm vào ngực: “Cảm ơn cậu, kể từ khi cậu ra mắt, tôi đều xem phim của cậu, tôi thật sự rất thích cậu, cậu không chết thật sự quá tốt.”

Nói xong câu cuối cùng, khóe mắt cô đỏ bừng.

Tần Lê Ca đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đầu cô: “Cảm ơn cô vẫn còn nhớ tới tôi.”

Đúng lúc này, một tiếng giòn tan đột nhiên vang lên, vòng bảo hộ dần dần biến mất.

Một cô hầu gái mặc đồ đen trắng bưng khay đi tới, trên mặt nở nụ cười: “Các vị khách quý, chủ nhân đã chuẩn bị bữa trưa và màn biểu diễn, mời đi theo tôi.”

Mọi người nhìn nhau rồi đi theo bước chân của thị nữ, không bao lâu đã đi đến trước một cánh cửa lộng lẫy.

“Bên trong chính là địa điểm ăn trưa, quý khách vui lòng tự mình đi vào.” Thị nữ cung kính cúi đầu với bọn họ.

Cánh cửa được mở ra, bên trong chuyền đến âm thanh mơ hồ, nhìn từ góc độ này có thể thấy vài người đang cầm ly rượu, nhìn về phía sân khấu đầy hứng thú.

“Mọi người đang xem biểu diễn sao?” Ân Duyệt tò mò dựa vào lưng Trần Chấn Quân, nhìn vào trong.

Chỉ thấy trên đài có một chú hề đeo mặt nạ đứng trên sân khấu đầy màu sắc, trên tay cầm vài cái bình, đang biểu diễn màn ném chai, khán giả dưới khán đài sôi nổi khen ngợi.

“Muốn xem thì vào xem đi.” Tần Lê Ca thuận tay vỗ đầu cô bé, đi vào trước.

Có mấy người chú ý tới động tĩnh ở cửa, nhìn về phía này vài lần, rất nhanh ánh mắt của bọn họ đều bị chú hề trên sân khấu hấp dẫn.

Bọn họ tùy ý tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống, trước mặt đã bày sẵn một bàn đồ ăn ngon, các món ăn trên bàn đến từ khắp nơi trên thế giới, trông rất phong phú.

Dù sao bọn họ cũng vừa mới đến nhiệm vụ thế giới, người cũ trong nhóm đều đề phòng không động đũa, những người mới thấy vậy cũng chỉ đành nhịn đói không ăn, lặng lẽ xem biểu diễn trên sân khấu.

Biểu diễn được một nửa, chú hề bất ngờ đặt dụng cụ tung hứng xuống, cúi chào khán giả.

Người dẫn chương trình bên cạnh liền nói: “Màn biểu diễn tiếp theo yêu cầu khách mời biểu diễn cùng chú hề, chú hề sẽ xuống sân khấu để chọn người diễn cùng!”

Ở đây có rất nhiều người, âm nhạc và giọng nói của mọi người trộn lẫn với nhau, đây là lần đầu tiên Tần Lê Ca gặp một môi trường ồn ào như vậy kể từ khi khả năng điều khiển từ xa của hắn được nâng lên cấp hai, hắn bị âm thanh được phóng đại xung quanh làm cho đau đầu, khiến tầm nhìn của hắn trở nên mơ hồ.

Chú hề bước ra khỏi sân khấu theo nhịp trống, liếc nhìn xung quanh rồi đi thẳng về phía bàn bọn họ.

Chú hề đứng trước bàn bọn họ, dừng lại vài phút rồi đột nhiên kéo người đàn ông trung niên Trần Thắng đi về phía sân khấu.

Cậu bé tóc đen Mẫn Ân thấy thế, ngạc nhiên hét lên: “Wow, chú ấy thật may mắn khi được chọn!”

Trần Chấn Quân cầm chiếc chùy, nhìn Mẫn Ân như kẻ ngốc: “… Đứa nhỏ này chắc không thể cứu được rồi.”

Diệp Tĩnh Nhã quay đầu nhìn Tần Lê Ca, thấy hắn không nói lời nào, liền âm thầm nắm chặt súng, nhìn về phía sân khấu.

Người dẫn chương trình trên sân khấu hét lớn: “Bây giờ chúng ta hãy chào đón quý ông này tham gia tiết mục của chú hề, tiếc mục tiếp theo chính là ném đao bắn táo!”

Trần Thắng ban đầu vẻ mặt còn bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy chú hề sắp biểu diễn gì, cuối cùng ông cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Người dẫn chương trình nói: “Mời quý ông hãy đặt một quả táo lên đầu, chú hề sẽ bắn quả táo một cách chính xác.”

Trần Thắng nhìn con dao sáng chói trong tay chú hề, run rẩy lùi về sau vài bước: “Xin lỗi, anh có thể tìm người khác không, tôi, tôi không làm được!”

Chú hề giữ chặt tay ông, đeo mặt nạ mỉm cười đối diện với ông, Trần Thắng cảm thấy rùng mình, trước khi kịp nhận ra, ông đã vô thức gật đầu.

“Ha ha, xem ra quý ông này nguyện ý tin tưởng chú hề!” Người dẫn chương trình hưng phấn nói: “Mời chú hề bắt đầu biểu diễn!”

Chú hề cầm mấy con dao, lùi lại vài bước và bắt đầu nhắm vào quả táo trên đầu Trần Thắng.

Tần Lê Ca ngồi ở dưới sân khấu, ngón tay khẽ cử động, một tia suy nghĩ cực nhỏ lao về phía chú hề, nhưng trước khi hắn đến gần thì đã bị một hàng rào không xác định chặn lại.

Rào cản này… thật sự ở ngay cạnh bọn họ? Nó xuất hiện khi nào?

Lông mi của hắn run lên, trước khi tia suy nghĩ được thu hồi vào trong cơ thể, con dao của chú hề đã nhanh chóng phóng ra, nhắm thẳng vào quả táo trên đầu Trần Thắng.

Những người mới đều thở phào nhẹ nhõm, trong khi những người cũ nhìn khuôn mặt của Trần Thắng với vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Có gì đó không đúng.” Trần Chấn Quân nói: “Nhìn xem.”

Khán giả hoan hô như sấm, chú hề nhận tiếng vỗ tay, tri kỷ dẫn Trần Thắng mặt không biểu tình quay về chỗ ngồi.

Trần Thắng cứng ngắc ngồi trên ghế, lúc chú hề bước lên sân khấu, đầu ông bỗng nhiên đập mạnh xuống bàn.

Cô gái tóc dài Tống Kiều hét lên: “A!”

Máu ồ ạt phun ra từ phía sau đầu của Trần Thắng, bắn đầy khắp mặt cô, một con dao bạc được cắm chặt vào đầu ông, hình chú hề vẽ trên chuôi kiếm đúng lúc hướng về phía bọn họ.

Hình chú hề này giống hệt chú hề trên sân khấu vừa rồi, nhưng khóe miệng đã chạm đến tận tai, hắn cười quái dị, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn chằm chằm bọn họ.

Tác giả có lời muốn nói:

Hơn nửa đêm tìm ảnh chú hề trên mạng, hù chết bảo bảo rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.