Ngộ Long Ký

Chương 13



Ngao Lan hít một ngụm khí. Một tầng bụi mỏng manh trên mặt bàn thong thả mà bay lên. Ngao Lan nhanh chóng che miệng mũi lại, hai mi mắt nhăn thành chữ xuyên.

Như thế nào như là thật lâu không ai dùng?

Ý nghĩ này vừa lướt qua, như một tia sét đánh vào trong óc Ngao Lan.

Có thể nào… Ta vừa mới rời đi, y liền quay lưng bỏ chạy cùng gian phu sống chung !

Ngao Lan tức giận nhảy dựng lên, vừa hoảng vừa loạn, bước đi thong thả ở bên trong phòng qua lại nửa ngày, đột nhiên linh quang chợt lóe, tựa như mũi tên lao khỏi dây cung hướng phòng Tiểu Long đi vào, ở góc quen thuộc tìm được cái vỏ sò tuyết trắng , Ngao Lan nhẹ nhàng thở ra. Thân hình uốn éo, chui vào bên trong.

Tiểu Long lúc này cũng không biết bên ngoài đã long trời lỡ đất, bên trong vỏ sò là một chốn đào nguyên, cung điện trắng tuyết, gió êm sóng lặng.

“Xà xà, chúng ta ra đi xem phụ thân đi, ta nhớ…y quá!”

Tiểu Long vùi trong lòng một thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi, bỉu môi làm nũng.

Hoài niệm cha mẹ vốn là chuyện thường tình, tiểu hài tử cũng không ngoại lệ, mấy ngày nay Tiểu Long tranh cãi muốn về với phụ thân, kết quả đều bị xà xà lấy cớ tu luyện mà ngăn cản , mà vài ngày gần đây công lực của Trúc Diệp Thanh đã khôi phục, rốt cục biến thành người. Dục vọng nhớ nhà của Tiểu Long càng thêm mãnh liệt .

“Không được!” Trúc Diệp Thanh đã hóa thành người kiên quyết cự tuyệt, sắc mặt có chút xanh xao, ôm sát thân thể mềm nhũn của Tiểu Long. Tiểu Long cười, cọ cọ cái mũi cao thẳng của Trúc Diệp Thanh.

“Xà xà không thể như vậy nha, ngươi cũng đã tu luyện thành người a, ta cũng muốn đi gặp phụ thân .”

Nghe vậy, mặt Trúc Diệp Thanh suy sụp xuống, có biện pháp nào mới có thể ngăn trở tiểu tổ tông đi ra ngoài? Hắn khó xử mà nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Tiểu Long , thầm nghĩ muốn dùng cả đời đời để cất dấu.

Chỉ cần ngươi ở tại chỗ này, sóng gió to lớn cũng sẽ tránh thoát, ta cũng có thể bảo hộ ngươi.

Hắn yên lặng mà nghĩ, nhịn không được sờ sờ đầu Tiểu Long.

“Đừng đi ra ngoài, Long Long ta có rất nhiều trò hay, ngươi muốn học không ?” Trúc Diệp Thanh đột nhiên nổi lên sắc tâm, phải biết rằng từ sau khi hóa thành người, hắn luôn luôn suy nghĩ như thế.

“Trò hay nào ?” Tiểu Long nháy đôi mắt to trong veo như nước, tràn ngập tò mò. Trúc Diệp Thanh nhất thời cảm thấy dưới bụng có hỏa tán loạn. Khắc chế khắc chế… Hắn còn là một đứa nhỏ! Đại não nghĩ như vậy, thân thể lại tự hành động .

“Xà xà ngươi sờ tiểu kê kê của ta để làm gì?” Tiểu Long kêu lên.

“Ta cũng cho ngươi sờ của ta!” Nhìn Tiểu Long gật đầu, Trúc Diệp Thanh vui vẻ mà cởi khố đầu ra, để tay nhỏ bé của Tiểu Long dễ dàng mà cầm phân thân hắn. Cảm giác mềm mại mà nóng rực vây quanh , phân thân Trúc Diệp Thanh lập tức nhảy dựng lên, bày ra một phong thái hoàn mỹ. Thích a…

“Xà xà ngươi làm gì sờ thí thí của ta?” Phụ thân nói qua nơi đó thực bẩn , thối thối mềm chính là từ bên trong ra tới, nhưng là vì sao xà xà còn muốn luồn ngón tay vào, còn một bộ dáng hưng phấn hai mắt sáng lên ?

Tiểu Long khó hiểu, Trúc Diệp Thanh nuốt một hơi nướt bọt thật lớn, “Chính là…”

Hắn đang muốn mở miệng tùy tiện lừa một chút, bỗng nhiên một bóng người chợt hiện ra trước mắt, Trúc Diệp Thanh cơ hồ sợ tới mức tam hồn không thấy lục phách.

“Long, long, quân!” Hắn vội vàng buông Tiểu Long, giấu đầu hở đuôi mà kẹp chặt hai chân, che dấu phân thân đang mạnh mẽ dựng đứng. Nằm rạp xuống đất, nói đùa, hắn đối với chuyện vị long quân này muốn nhổ hàm răng của hắn trong lòng vẫn còn sợ hãi, để long quân phát hiện mình đùa bỡn con hắn, cho dù là chín mạng cũng không đủ ngoạn a.

Đáng tiếc, Ngao Lan căn bản vô tâm phát hiện tiểu nhân vật như vậy, hắn lo lắng dừng chân suy nghĩ, rồi trực tiếp tiếp cận Tiểu Long.

“Nhi tử! Nương ngươi đi đâu vậy?” Lòng Ngao Lan nóng như lửa đốt, nắm tay nắm chặt, hai chân tùy thời muốn nhảy lên.

“Cha không ở bên ngoài sao?” Tiểu Long không hiểu ra sao.

“Không có, nơi nơi đều là tro bụi, y đã đi bao lâu rồi? !”

Tiểu Long vô tội mà lắc lắc đầu. Ngao Lan nhất thời giận tím mặt, chỉ vào cái mũi Tiểu Long liền mắng.

“Ngươi như thế nào không nhìn hảo y! Mấy ngày này ngươi đều lưu lại ở trong này? Ngươi có dáng làm nhi tử sao !”

“Ta…”

Hốc mắt Tiểu Long nhất thời đỏ lên, lúc hắn thấy phụ quân hung ác như vậy, hắn ủy khuất mà chảy nước mắt từng giọt từng giọt, ô ô mà nức nở.

Tiếng khóc làm Ngao Lan phiền lòng, nguyên tưởng rằng có thể từ trong miệng tiểu Long biết được tình hình của Phương Khảm, hiện giờ lại không thu hoạch được gì, hắn càng nôn nóng bất an đứng lên. Mày càng xoắn càng sâu, Ngao Lan nghiến răng, nhịn không được lại dậm chân, giận dữ: “Khóc khóc khóc, cha ngươi không thấy ! Còn khóc!”

Âm thanh Tiểu Long gào khóc lớn hơn nữa .Tiếng khóc thê thảm, âm thanh đánh vào trong lòng Trúc Diệp Thanh, hắn rốt cục nhìn không được , có dùng hết dũng khí đời này, che ở trước mặt Tiểu Long.

“Long Long chỉ là đứa nhỏ, hắn có thể làm cái gì? Người kia không phải thê tử của ngươi sao, bảo hộ y là trách nhiệm của ngươi, không thấy người liền phát hỏa, đem trách nhiệm đổ lên trên người tiểu hài tử ngươi cũng không thấy thẹn!”

Trúc Diệp Thanh đỏ mặt, lời nói mặc dù nghiêm khắc, lại run rẩy giống như lá rụng giữa gió thu.

“Ngươi!” Gần đây liên tiếp bị giáo huấn hai lần, Ngao Lan thẹn quá thành giận, sắc mặt quả thực giống với Bao Công mặc đen, nhè nhẹ mà tản ra nộ khí, phảng phất muốn đem Trúc Diệp Thanh nuốt sống.

Sát khí mãnh liệt khiến khí thể mạnh mẽ của Trúc Diệp Thanh nháy mắt lại thấp xuống. Nhưng tuy rằng đáy lòng hắn sợ tới mức lá gan run rẩy, nhưng ngoài miệng vẫn cậy mạnh: “Chính là như vậy, cũng bởi vì ngươi thường thường lưu luyến bụi hoa, cho nên Thủy Nguyệt Quân mới có cơ hội thừa dịp…”

Kết quả vì khẩn trương mà nói năng lộn xộn nói ra lời không nên nói, Trúc Diệp Thanh lập tức bưng kín miệng mình , đáng tiếc đã quá muộn, lỗ tai Ngao Lan đã nghe được rõ ràng những lời quan trọng kia.

“Thủy Nguyệt Quân?” Âm thanh Ngao Lan đột nhiên cất cao, tiếp theo lập lại một lần.

Gian phu! Hai chữ như ậo tới trên đầu Ngao Lan. Trán nổi gân xanh, ánh mắt của hắn uy hiếp mà hiếp lại: “Ngươi biết cái gì rồi phải không ?”

Trúc Diệp Thanh lập tức sợ tới mức lui lại hai bước, đầu lắc như bội cổ (1).

“Ta, ta cái gì cũng không biết!”

Đáng tiếc Ngao Lan không phải con nít ba tuổi , không phải dễ lừa gạt như vậy.

“Tử yêu quái!” Hắn lạnh lùng mà cười, không khí chung quanh bắt đầu kết băng, ở trước mặt Trúc Diệp Thanh, các đốt ngón tay bộc phát ra âm thanh rắc rắc khủng bố, móng vuốt bén nhọn từng cái từng cái chậm rãi vươn ra.

Mồ hôi lạnh sau lưng tẩm ướt cả quần áo Trúc Diệp Thanh, thân thể như bệnh sốt rét, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống trên mặt đất.

“Xà xà!” Thời khắc mấu chốt, Tiểu Long tiến lên , khẩn trương mà bắt lấy tay Trúc Diệp Thanh , một mặt là sợ hãi phụ quân thương tổn xà xà, về mặt khác là hắn cũng phi thường muốn biết phụ thân ở nơi nào.

“Xà xà, phụ thân đi đâu , ngươi nói mau đi. Ta nhớ…phụ thân quá hu hu!” Tiểu Long lây lây, , nước mắt trong suốt khiến người hảo đau lòng.

Trúc Diệp Thanh khó xử, sắc đẹp trước mặt, là mạng nhỏ quan trọng hay là sắc đẹp quan trọng? Không chờ hắn suy nghĩ , mặt Ngao Lan đằng đằng sát khí đã muốn gần ngay trước mắt.

“Nói mau!”

Ách – dường như cả hai đều quan trọng.

Mồ hôi lạnh như hạt đậu dọc theo trán Trúc Diệp Thanh trượt xuống dưới.

“Còn tưởng rằng Trúc Diệp Thanh là con xà thông minh… Xem ra…”

Thủy Nguyệt Quân nhìn tình cảnh Trúc Diệp Thanh trong thủy kính sinh động như thật hướng Ngao Lan mật báo, lắc lắc đầu.

Trong phòng tỏa ra một mùi hương lạ lùng , một mảnh ám muội, giữa phòng có một mảnh ánh sáng , cửa sổ phòng ốc cũ nát, tất cả dương quang chỉ được chiếu từ nơi này. Thủy Nguyệt Quân nhẹ nhàng mà hướng mảnh ánh sáng kia đi lại, hắn dưới ánh mặt trời gần như trong suốt.

Đây là một đại băng trì, sâu không lường được. Phía dưới là mạch nước ngầm, nước từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, sóng nước cuồn cuộn chảy về phía trước. Bên cạnh ao bạch ngọc thạch, một người lẳng lặng nằm, mặt của y giấu ở dưới bóng râm , thấy không rõ khuôn mặt. Nửa người ngâm ở trong nước, bộ dáng giống như tùy thời sẽ ngã xuống, dù tư thế như thế y ngủ vẫn rár an tường ,điềm tĩnh lạnh lùng .

Thủy Nguyệt Quân đầu cúi thấp, dừng ở bên người không nhúc nhích trong hồ. Không phải hắn xem mặt, mà là xem cái bụng tròn như chứa cả quả bóng kia .

“Cũng sắp tới lúc gặp lại hắn .” Thủy Nguyệt Quân giống như nhớ ra chuyện gì đó , đột nhiên che miệng mà cười khanh khách đến giống như tiểu cô nương.

“Ánh mặt trời.”

Người trong ao mấp máy môi ngắn gọn mà nói hai chữ.

Thủy Nguyệt Quân lập tức nhảy dựng lên, xuống hồ, đi đến nơi khuất ánh sáng, khiến cho ánh mặt trời có thể đều đều mà chiếu vào trên người người nọ. Lúc này mặt giấu ở giữa bóng râm rốt cục lộ ra, khuôn mặt kia rõ ràng chính là Phương Khảm.

“A, thật có lỗi ta ngăn chặn ánh sáng của ngươi sao.” Thủy Nguyệt Quân cúi xuống hôn hôn bụng tựa như dưa hấu của Phương Khảm . Ngẩng đầu, hắn nở nụ cười, thật cẩn thận âu yếm , đối với bụng nhẹ nhàng mà nỉ non: “Cam Hoa bảo bối, đã đến giờ , ngươi cũng tới lúc xuất hiện …”

Ta chờ ngươi đã lâu… Đã lâu…

Thủy Nguyệt Quân nhắm mắt lại, mặt nhu tình hàng vạn hàng nghìn mà hướng về phía bụng Phương Khảm.

Phương Khảm không có trả lời, chính là hiếp ánh mắt, tựa như con rối , cứng ngắc mà vuốt ve bụng to chính mình ra.

Ngao Lan xoay quanh giữa tầng mây cao cao, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện mạch nước xung quang loạn tớu rối tinh rối mù, khí hậu cũng khô ráo quỷ dị. Đất nứt nẽ, thực vật hấp hối,sinh vật̉ sinh tồn nhờ vào nguồn nước sớm đã biến mất vô tung, như có thứ gì không ngừng đem tất cả nước của vùng đất này đoạt lấy .

Quả nhiên… Là thứ kia…

Tâm tình Ngao Lan trầm trọng dâng lên , vì cái gì trước kia không phát hiện?

Ngao Lan hối hận mà nắm chặt tóc, môi bị cắn mà trở nên trắng bệch.

Hắn nhớ tới chêu chọc của Trúc Diệp Thanh , cái tên kia là yêu quái Thủy Nguyệt kia cư nhiên nuôi thứ đó! Còn vọng tưởng…

Ngao Lan hít sâu một hơi, miễn cưỡng làm cho tâm tình mạnh mẽ tỉnh táo lại. Không thể hoảng, không thể loạn… Phương Khảm còn đang chờ hắn…

Ngao Lan nhắm mắt lại, ở trong lòng yên lặng mà niệm mấy lần.

Bóng trời chiều kim quang , bắn vào ánh mắt, Ngao Lan không khỏi hiếp hiếp mắt, chậm rãi tập quen với thứ ánh sáng này. Chẳng bao lâu sau, Phương Khảm đã ở giữa ánh sáng đi tới hắn , áo choàng mỏng màu vàng nhu hòa tại trên thân thể gầy kia hài hòa như vậy, tựa như thiên thần hiền hòa.

Tim của hắn nháy mắt chấn động.

Nắng chiều như bây giờ vẫn như cũ, nhưng người giờ ở phương nao ?

Cảm giác chua chát hiện lên khóe mắt, Ngao Lan nắm chặt nắm tay, nhắm mắt lại cầu nguyện . Vào giờ khắc này, hắn đã quên chính mình cũng là thần tiên, chân thành mà cầu nguyện.

Ba tháng … Hy vọng Phương Khảm có thể không có việc gì.

Ngao Lan mở to hai mắt, đẩy tầng mây, trên cao nhìn xuống tìm tì , không buông tha dấu vết nào. Y theo miêu tả của Trúc Diệp Thanh, rốt cục, mắt sắc của hắnmà tìm được điểm phát sáng đáng nghi ở phía tây, lập tức không chút do dự hướng phía tây bay đi.

Cư nhiên là nơi này!

Ngao Lan kinh hãi long lắng vạn phần, nhất thời hít một hơi thật sâu, thành thị bình thường hoàn toàn không có yêu khí này cư nhiên là sào huyệt của Thủy Nguyệt Quân ? ! Làm sao có thể!

Ngao Lan cảm thấy khó có thể tin, lòng nghi ngờ không khỏi nổi lên, ở trên bầu trời thành thị lượn vòng hồi lâu, rốt cục phát hiện cửa ra.

Khá lắm Thủy Nguyệt Quân! Mặc dù không cam lòng, nhưng Ngao Lan vẫn là không khỏi bội phục tư tưởng kỳ diệu của Thủy Nguyệt Quân.

Sau đó, sắc mặt Ngao Lan ngưng trọng lên, yết hầu gian nan mà nuốt một họng nước bọt, trong lòng bàn tay ẩn ẩn mà toát ra mồ hôi. Hắn biết mình sắp sửa gặp phải, là một hồi ác chiến. Hừ lạnh một tiếng, quần áo phiêu phiêu, tự tin mà đón gió bay lượn, Ngao Lan thần khí mười phần mà ngẩng cao đầu, chỉ nghe ầm vang nổ rung trời, một đạo sét đánh rơi xuống mặt đất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.