Mùa thu, xa xa trên sườn núi, hàng cây xanh um giờ đã chuyển sắc vàng. Gió sáng sớm cũng không còn dịu nhẹ nữa, đứng trên ban công, Tạ Kiều xoa xoa cánh tay trần. Quản gia đứng phía sau lễ phép nói: “Tạ tiểu thư, công ty thời trang đến đo quần áo cho cô, cô xem hiện tại họ có thể lên không?”
Tạ Kiều xoay người nhìn quản gia rồi lắc đầu: “Tôi không cần đâu.”
Quản gia có chút khó xử nói: “Đây là chuyện tiên sinh dặn, thay đổi mùa rồi, dù sao lúc ra ngoài cô cũng cần có quần áo thay.”
À, thì ra hắn vẫn còn nhớ rằng ở đây có một cô gái. Tạ Kiều tự giễu, hơi cong khóe môi, không muốn nhắc lại nữa. Quản gia cũng đã bảo thím Lưu đưa thợ may lên tầng. Thợ may là một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, miệng ngậm cây thước, cau mày viết số đo vào sổ, lúc rời đi ông ta nói: “Cô thật gầy, hệt như mấy cô người mẫu của nhãn hiệu chúng tôi vậy.”
Cô ngồi trên ban công nhìn mặt trời chuyển dần từ đỉnh núi phía đông rồi dừng trên đỉnh phía tây. Thím Lưu lên mời cô xuống ăn tối, bốn món ăn một món canh, lại thêm một bát cháo thuốc bổ. Hiện giờ cô đã có thể ăn hết một bát mà không hề nhíu mày, đó là thói quen của cô rồi, thực đáng sợ, cô nghĩ, thì ra thói quen cũng đáng sợ như vậy. Mỗi ngày trôi qua đều là sự lặp lại một chuỗi công việc, rời giường, ăn cơm, ngây ngẩn, ăn cơm, lại ngây ngẩn, sau đó lại nằm lên giường mở tròn mắt đợi mặt trời lên. Cô không ngờ rằng mình lại có tinh thần tốt như vậy, không ngủ, chỉ cần vừa nhắm mắt lại thơ dơ sẽ đột nhiên bừng tỉnh. Kỳ thực, trong phòng quá im lặng, mỗi người đi lại đều cẩn thận, trừ phi quản gia cắt tỉa cây cỏ, tiếng mô tơ vang lên thì trong phòng ngủ cô cũng có thể nghe được.
Trung Thu đến, cô ngồi một mình trên ban công rộng lớn mà ngắm trăng, trước mặt là bàn cơm phong phú, hoa quả nhập khẩu, chiếc bánh ngọt thợ làm cũng mang kiểu dáng bánh trung thu, các loại điểm tâm ngon miệng. Nhìn bầu trời đầy ánh trăng sáng, cô rơi lệ gọi điện thoại cho mẹ, sau đó là bố, chỉ lặp lại có một câu: “Đừng lo lắng, con ổn lắm.”
Sự nhàm chán này cô vẫn không thay đổi qua mỗi ngày. Cả ngôi biệt thự to lớn, ngoại trừ cô cũng chỉ có bốn người, quản gia, thím Lưu, thợ làm bánh kiêm đầu bếp, thợ hoa kiêm tài xế. Họ đều có công việc của mình, quản gia thì không bao giờ hết việc phải lo, cả chuyện vụn vặt nhất trong biệt thự cũng phải phụ trách; thím Lưu lo làm việc nhà và mua đồ dùng; người đầu bếp luôn cân nhắc cách làm các món điểm tâm; thợ hoa thì chuyên tâm vào đám cây cỏ. Tạ Kiều nhìn họ đi tới đi lui đến ngây ngốc. Mấy ngày hôm trước có một trận mưa, càng mang đến cảm giác lạnh lẽo hơn. Hoa cỏ trong vườn chẳng cần đến sự tưới tắm đã đều mọc lên tươi tốt, gốc cây đã đâm chồi non. Cô nghe thím Lưu phàn nàn rằng, cháu trai mình sắp khai giảng, thế là cũng sắp già rồi; cô thấy viên thợ hoa vừa xúc đất vừa cất tiếng nói, người này nói người kia đáp, nói rằng thời điểm này đi du lịch phải chú ý an toàn. Cô đứng trên ban công nhìn về phía xa, hàng cây thành một dải đỏ vàng trên sườn núi, như thể có người họa sĩ lấy màu nhuộm lên. Cô nghĩ, thì ra đã đến tháng 10.
Hôm nay lại là ngày làm cỏ, bởi vì cô vừa chợp mắt còn chưa kịp nằm mơ, chợt nghe thấy tiếng mô tơ của máy cắt cỏ. Cô không hề thấy ghét thứ tạp âm này, thậm chí nó còn mang đến chút vui tươi cho căn biệt thự, tiếng “xẹt xẹt xẹt” nghe như tiếng hát vậy. Đáng tiếc có người không nghĩ như vậy. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy bên ngoài có người la to. Cô choàng tỉnh giấc, trong chốc lát thần trí cũng chưa kịp tỉnh táo hẳn. Ở đây chưa từng có người nào dám lớn tiếng, ít nhất là từ sau khi cô đến đây, chưa từng thấy ai la lối như vậy. Xảy ra chuyện gì thế?
Cô xốc tấm chăn mỏng lên, khoác chiếc áo choàng ngủ tơ tằm rồi xông ra ngoài. Cô định chạy ra ban công xem có chuyện gì xảy ra, vừa vòng qua chỗ cái đèn thủy tinh thì đã thấy có người đứng đó. Là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ đồ ngủ màu café, chỉ lộ ra chỗ mắt cá chân, đi dép lê, vịn tay trên lan can hướng vào vườn hoa la lớn: “…Có để người ta ngủ một lúc không hả? Làm cỏ cũng phải chọn lúc chứ? Mới sáng ra đã làm ầm ĩ cái gì chứ? Có đầu óc không?” Mắng xong hắn còn chưa hết giận, lại rống lên một tiếng: “Cút hết cho tôi!”
Tạ Kiều đứng lặng ở đó, không thể nhúc nhích trong vài giây, trong đầu trống rỗng, nhưng trái tim cô lại bắt đầu nỗi kinh hoàng, tiếng “thình thịch” vọng đến như thể có người đánh trống bên tai cô. Đợi người đàn ông đang thở hồng hộc kia xoay người lại cô mới đột nhiên nhớ tới, người đàn ông khó chịu này chính là Phan Đông Minh đã mất tích được mấy tháng. Toàn bộ thân thể Tạ Kiều căng cứng lại, như con mèo hoang cảnh giác khi thấy kẻ thù.
Phan Đông Minh vừa xoay người, ngẩng đầu lên liền phát hiện Tạ Kiều đang đứng như hóa đá phía sau hắn. Hắn vừa thấy Tạ Kiều thì có vẻ giật mình sửng sốt, như thể không nhớ ra cô là ai, lại như thể cảm thấy kỳ quái vì sao cô có thể xuất hiện ở đây. Trên mặt hắn còn có vẻ ngái ngủ, mái tóc ngắn thoạt nhìn đã dài ra một chút, có sợi rủ xuống trán, trông trẻ hơn nhiều nhưng vẫn nguy hiểm như trước. Hắn thấy Tạ Kiều vẫn không nói gì, ngay lúc Tạ Kiều đang nghĩ hẳn là hắn đã quên cô là ai rồi thì Phan Đông Minh bỗng “À” một tiếng, gật đầu với cô, sau đó tao nhã đi qua cô, biến mất dạng sau ngọn đèn thủy tinh.
Tạ Kiều như hóa đá nguyên đó trong chốc lát rồi mới xoay người về phòng. Nằm trên giường mở to hai mắt, suy nghĩ đến đau đầu, lúc cô nằm đến nỗi đau thắt lưng cô mới phát hiện ra những chuyện vừa rồi suy nghĩ cô chẳng nhớ điều gì cả. Cô đi rửa mặt, bôi một chút kem dưỡng ẩm, lại lười không muốn thay quần áo, dù sao cô cũng không ra khỏi cửa, mặc áo ngủ rất thoải mái, ăn xong bữa sáng lại có thể tiếp tục về giường nằm.
Cô đi xuống từ chỗ cầu thang rộng lớn, liếc mắt một cái đã thấy Phan Đông Minh đang trong phòng ăn. Quả nhiên hắn vẫn chưa đi, đang ngồi ở bàn ăn xem báo. Trước mặt hắn là một ly sữa, một tách café, một bàn đầy những chân giò hun khói, trứng ốp lếp, hai lát bánh nướng. Ánh mặt trời theo ô cửa sổ chiếu vào nhuộm cả căn phòng trong sắc vàng tươi. Phan Đông Minh như được vây quanh bởi một vòng hào quang. Hắn mặc một cái áo thoải mái màu tím, quần màu kem, trên chân là đôi dép lê. Đây là lần đầu tiên Tạ Kiều thấy Phan Đông Minh mặc quần áo kiểu thoải mái thế này, trước đây chỉ thấy hắn ăn mặc lúc nào cũng chỉnh tề, tỉ mỉ, thoạt nhìn cứ như chuẩn bị tham dự một bữa tiệc long trọng vậy.
Nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang của Tạ Kiều, hắn ngẩng đầu lên từ tờ báo nhìn cô, cũng không buồn chào mà lại cắm đầu vào tờ báo.
Thím Lưu giúp Tạ Kiều kéo chiếc ghế ở phía đối diện Phan Đông Minh rồi hỏi: “Tạ tiểu thư, cô ăn gì? Giống tiên sinh hay ăn cháo?”
Tạ Kiều còn chưa trả lời thì Phan Đông Minh đã nói mà không ngẩng đầu lên: “Cô ấy ăn cháo.”
Thím Lưu cũng không chờ Tạ Kiều đáp lại đã đưa đến bát cháo, còn cả mấy đĩa thức ăn nhỏ, một đĩa bánh chiên. Đặt mấy thứ xuống xong thím Lưu liền xoay người rời đi. Tạ Kiều không ngờ một người luôn làm việc một cách chậm rãi cũng có thể nhanh lẹ như thế.
Tạ Kiều cầm lấy thìa khuấy qua khuấy lại trong bát cháo, một chút khẩu vị cũng không có. Cho dù mỗi ngày bạn đều được ăn sơn hào hải vị thì cũng đến lúc phát chán, huống chi là thứ khó ăn như món cháo bổ này. Rốt cục Phan Đông Minh cũng buông tờ báo ra, dùng chiếc khăn khử trùng bên cạnh lau tay, cầm lấy miếng bánh nướng, dùng dao ăn phết một lớp pho mát lên trên, đặt lên đĩa rồi đẩy đến trước mặt Tạ Kiều. Tạ Kiều kinh ngạc ngẩng đầu lên, Phan Đông Minh cười nói: “Ngày nào cũng ăn đồ ngấy thế này, thay đổi khẩu vị.”, nói xong hắn lấy đĩa bánh chiên của cô đi.
Tạ Kiều trừng mắt nhìn Phan Đông Minh nhồm nhoàm ăn bánh chiên uống sữa, lại nhìn bát cháo bổ và lát bánh mỳ trước mặt. Trung Tây kết hợp?
“Sao không ăn? Hôm nay nhìn mặt em có vẻ tươi lên, tiếp tục cố gắng.” Phan Đông Minh phồng má, nói: “Kiểu tóc mới? Rất hợp với em.”
Cô bất giác sờ lên mái tóc, lúc này mới hiểu ra vì sao sáng nay hắn nhìn thấy mình thì trố mắt ra. Lúc cắt mái tóc đen dài kia đi, dường như cô muốn đưa tiễn một quãng thời gian đáng sỉ nhục vậy. Cô cúi đầu ăn cháo.
Phan Đông Minh có vẻ không để ý đến sự trầm mặc của cô, ăn xong món bánh chiên thì lau tay rồi dùng một ngón tay đẩy một thứ đến. Tạ Kiều nâng tầm mắt, đó là một tấm chi phiếu, hắn nói: “Cho em, muốn mua gì thì mua, mật mã trên đấy nhớ sửa đi.”
Tạ Kiều không quan tâm mà tiếp tục ăn.
Quản gia đi tới, nói: “Tiên sinh, xe đã được chuẩn bị rồi.”
Phan Đông Minh nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Em muốn đi xe vào thành phố thì cứ bảo quản gia, tôi có việc phải đi trước.”, vừa nói xong hắn liền đi luôn.
Tạ Kiều nghe thấy tiếng động cơ xe rồi lại không thấy nữa, lúc này mới thở ra một hơi, ném cái thìa xuống. Cô tựa lưng vào ghế, nâng tay sờ sờ trán, đều là mồ hôi. Cô căng thẳng, chỉ cần ở cạnh Phan Đông Minh thì cô đều căng thẳng, trong lòng sợ hãi, ra mồ hôi lạnh, chân như nhũn ra. Mấy tháng nay cô đã dần bình tĩnh được, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Phan Đông Minh lại như hòn đá lớn ném vào mặt hồ đang yên ả, khiến cô không khỏi kinh hãi.
Cô nhẹ bước lên cầu thang, cuối cùng ngồi vào chiếc ghế tựa trên ban công, ngắm phong cảnh xa hoa, nghĩ đến nỗi lòng đáng thương của mình. Ngay khi cô đang được ánh nắng ấm bao phủ, còn đang lơ mơ ngủ trong dòng tâm sự thì lại nghe thấy tiếng động cơ xe. Cô liền mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là ý nghĩ tại sao Phan Đông Minh vừa mới đi đã trở lại?
Cô nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía vườn hoa, cánh cổng chạy bằng điện mở ra, một chiếc xe đen chậm rãi tiến vào, đỗ lại ở chỗ hòn non bộ. Người thợ hoa tiến đến mở cửa xe. Tạ Kiều có nằm mơ cũng không ngờ người trong xe bước ra chính là hai cô bạn cùng phòng của cô – Lưu Vũ Phi, Hứa Dung.
Bỗng nhiên cô bám lên lan can ban công, vui sướng hét lên đến phía vườn: “Vũ Phi? Hứa Dung?”
Lưu Vũ Phi ngẩng đầu nhìn Tạ Kiều, sau đó cười lớn rồi vẫy cả hai tay với cô, “Bạn yêu, chúng mình đến đây.”
“Chờ mình, chờ mình nhé.” Tạ Kiều nói năng lộn xộn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống tầng dưới. Cô rất vui, rất sung sướng, mấy tháng sau khi bị cách ly mà được gặp bạn thân thì đúng như gặp được người thân bị thất lạc. Cô vô cùng vui, lại rất bất ngờ, đến nỗi còn chưa đi giầy cô đã để chân trần chạy vội xuống dưới.