Việc làm ăn của quán bar ma tối nay chán vô cùng. Một loạt
các vụ chết người xảy ra trong mấy ngày gần đây đều có liên quan tới Tô
Di, thêm vào đó công việc làm ăn không thuận lợi, tâm trạng cô đã gần
suy sụp. Cô nhìn ai cũng không thấy vừa mắt, Chung Nguyên nhìn thấy bộ
dạng như tiền mãn kinh đến sớm của cô, cũng không dám dây vào, anh tìm
mọi cách tránh cô.
Tô Di lồng lộn trong quán bar như một quả bom hẹn giờ, cô muốn tìm
một thứ gì đó để trút giận. Tốt nhất tìm một người khách muốn ăn quỵt,
nhưng khách khứa hôm nay lại chỉ có một bàn. Một người đàn ông ngồi ở
chỗ tối, ánh mắt lấp lánh như thể đang nhìn cô vậy.
Gặp được tay háo sắc cũng có thể giải tỏa sự bức bối trong lòng. Tô
Di cố ý chạy tới chỗ người đàn ông đó, với ý định quan sát kĩ, rồi tìm
cớ gây chuyện cãi cọ với anh ta. Dường như cô quên mất mình là bà chủ
của nơi này, khách hàng chính là thượng đế.
Cô lượn mấy vòng trước người đàn ông đó, nhưng vẫn không tìm được lí
do cãi nhau với anh ta. Đột nhiên người khách đó vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh nói với cô:
“Cô tìm người cãi nhau à? Ngồi xuống đây đi, đừng mất công đi đi lại lại nữa”.
Tô Di thấy tâm tư của mình đã bị lật tẩy, đành phải ngồi đối diện với người đàn ông đó. Cô ngồi rất gần anh ta, cô còn nhìn thấy rõ mặt người này. Khuôn mặt này xem ra rất quen, dường như cô đã từng nhìn thấy ở
buổi khai trương quán. Đó là một người đàn ông thanh tú, nho nhã. Anh ta mặc áo sơ mi trắng bình thường nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy đặc
biệt.
Người này không thực sự đẹp trai, nhưng người anh ta toát lên vẻ thần bí. Đối với Tô Di mà nói anh ta rất hấp dẫn, không những thế lông mày
của anh ta đẹp tuyệt, giống như lông mày con gái vậy. Thật không biết
người đàn ông như thế này sẽ là người thế nào.
Mặt Tô Di nóng rần, có lẽ bị người ta nhìn thấu tâm tư nóng nảy của mình khiến cô có đôi phần không tự nhiên.
Người đàn ông kia nói trước:
“Thực ra cãi nhau không thể giải quyết được vấn đề”.
“Vậy phải thế nào mới có thể giải quyết?”.
“Lúc cần giải quyết, tự nhiên sẽ giải quyết được thôi, chỉ cần nhẫn nại là được rồi”.
Người đàn ông đó nói rất nhẹ nhàng.
Tô Di nghĩ một lát về tất cả những việc đã xảy ra trong mấy ngày vừa
rồi, bản thân cô rất sốt ruột chờ đợi một kết thúc. Cho dù cảnh sát dò
hỏi, hay là chân tướng cái chết, hay là rốt cuộc trong quán bar ma đã
xảy ra chuyện gì, cô đều đau khổ chờ đợi một kết cục. Nhưng trên thực
tế, ngày nào cũng trôi qua không gấp gáp cũng chẳng chậm rãi, bất kể cô
sốt ruột hay phiền phức thế nào, đều không thể thay đổi bất cứ việc gì,
chi bằng hãy kiên nhẫn chờ đợi.
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Hai người cứ ngồi như vậy nhìn
nhau không nói gì dưới bóng đèn tối mờ. Tô Di cảm nhận được một sự an ủi tận tâm can. Sự an ủi đó khiến mọi ấm ức của cô đều hóa thành nước mắt, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, mọi sự cố gắng, đơn độc, tự trách, mọi sự
mất mát, mọi ảo mộng tiêu tan, cùng tất cả nỗi sợ hãi đều tuôn rơi như
vậy.
Thời gian cũng chậm rãi trôi qua, cuối cùng người đàn ông đó đứng
dậy, bản nhạc cũng kết thúc, người cũng đã về hết. Người đàn ông đó rót
cho cô một cốc rượu, cô uống xong cốc rượu đó thì không hay biết gì nằm
xoài trên bàn ngủ say sưa.
Có người lay cô, Tô Di ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông an ủi
mình đã đi từ lâu, còn Chung Nguyên đang nhìn cô khó hiểu nói:
“Làm gì có ai uống say ở trong quán bar của mình chứ?”.
“Mình không say, người vừa nãy ngồi ở đây đâu rồi?”.
“Ai cơ, mình không chú ý lắm, mình vừa đi sửa vòi nước ở nhà vệ sinh. Đã bảo cậu đừng dùng loại rẻ tiền đó, cậu không chịu nghe, dùng chưa
được bao lâu đã hỏng rồi”.
Tô Di giơ tay, nhận thấy có tờ một trăm tệ được nhét trong đó, trên có viết số điện thoại bằng bút mực đen.
Chung Nguyên vươn cổ nhìn, cô vội vàng rụt tay lại, Chung Nguyên dỗi:
“Xì, ai thèm chứ!”.
Nói rồi liền đi dọn dẹp đồ.
“Kiều Chí Hiên”.
Tô Di nhìn cái tên đó, rồi thầm ghi nhớ số di động. Chỉ có đồng tiền
này nhắc cô nhớ tới người đàn ông rất đặc biệt ngồi đối diện với cô ban
nãy, ánh mắt người đàn ông dó dường như lúc nào cũng có thể nhìn thấu
tim cô. Người như vậy cả đời này chắc cô cũng không thể quên được.
Hôm nay lúc Chung Nguyên kết thúc công việc ở quán bar về nhà thì đã
mệt rã rời, dù anh đã cố gắng sửa vòi nước trong quán bar thế nào vẫn
không sửa được. Anh phải mất rất nhiều công sức mới có thể đóng được ống nước. Trên đường về nhà, lúc đi ngang qua nhà bà Bảy, anh phát hiện bên trong nhà vẫn sáng đèn, bỗng lòng anh yếu mềm, anh định tới thăm bà cụ
mất con gái kia. Có lẽ anh không yên tâm về cuộc sống của bà cụ cô độc
kia, nên muốn xem xem có việc gì có thể giúp được không.
Chung Nguyên định đi xuyên qua rừng cây, rồi vòng vào được tắt từ
thảm cỏ qua nhà bà ta. Bóng anh còn chưa xuất hiện trong ánh đèn, đã
phát hiện có một thanh niên trẻ đang đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào.
Dường như người này có ý đồ không tốt. Chung Nguyên lo lắng có thể đó là kẻ xấu định đánh bà cụ cô độc cướp của, thế là quyết định quan sát động tĩnh, nếu có gì không ổn sẽ ngay lập tức xông lên ngăn lại.
Chỉ thấy khuôn mặt người thanh niên đó càng lúc càng nhợt nhạt, dường như đã nhìn thấy chuyện gì rất đáng sợ. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh ta
vô hồn giống như mặt người chết, nhưng vẻ mặt vô hồn này lại hàm chứa sự tuyệt vọng sâu sắc. Nhìn một lúc, người thanh niên đó lặng lẽ rời đi.
Chung Nguyên cảm thấy kì quặc, liền quyết định đi theo anh ta.
Chỉ thấy người thanh niên đó rẽ vòng vèo mấy lần rồi biến mất. Chung
Nguyên cũng chẳng còn tâm trạng đi tìm bà Bảy nữa, hơn nữa anh đã mệt
lử, anh định về ngủ một giấc có gì ngày mai hẵng tính.
Thế nhưng khi anh về tới nhà, trong đầu anh bất giác lại hiện lên bộ
dạng ngây ngây ngô ngô của Tô Di ngày hôm nay, anh thực sự không hiểu
rốt cuộc cô đã bị thứ gì tác động, lẽ nào có ma thật, hay là cô bị trúng tà? Có điều, trông bộ dạng cô lại giống như bị trúng bùa yêu vậy.
Ha ha, Tô Di cũng có lúc ngây vì tình, không biết cái thằng xui xẻo
nào bị cô ấy thích vậy, Chung Nguyên nằm trên giường trằn trọc nghĩ về
vấn đề này. Đột nhiên ảnh cảm thấy mình hơi kì lạ, dường như anh đang
ghen, ghen với thằng xui xẻo bị Tô Di thích kia.
Anh phiền não ngồi dậy, nhìn vào gương tự nhủ với mình:
“Có gì phải suy nghĩ đâu chứ? Cô ấy thích ai thì thích, có liên quan gì tới mình đâu?”.
Nhưng bộ dạng trong gương của anh lại lộ rõ là kẻ thất tình, khiến
Chung Nguyên cảm thấy bực bội. Anh đi tới trước cửa, chuẩn bị đốt một
điếu thuốc.
Đêm đã rất khuya rồi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện thấy một bóng người kì quặc đang thơ thẩn trên đường cái trước cửa sổ nhà anh.
Chung Nguyên cảm thấy tò mò bởi trên con phố này chưa từng có người lang thang. Chắc chắn là một chàng trai thất tình đang chờ người yêu ở đây.
Anh bất giác quan sát người đó thêm mấy lần nữa, từ chỗ anh nhìn
xuống vừa hay có thể nhìn được mặt đất dưới ánh đèn. Ánh đèn mờ ảo,
nhưng vẫn có thể nhìn rõ một bóng người. Bỗng anh cảm thấy bóng người
này rất quen, cố nhìn xuyên qua bóng cây rậm rạp, anh xác nhận lại một
lần nữa. Quả nhiên đó chính là chàng trai anh vừa đi theo từ cửa nhà bà
Bảy. Anh ta đang đi đi lại lại ở đó, phía sau anh ta là bóng một người
con gái. Người con gái đó tuy đứng cách quá xa không thể nhìn rõ, nhưng
dáng người đúng là rất chuẩn, cô ta mặc một chiếc váy dài sát nách màu
hồng phấn, trông vô cùng xinh đẹp.
Anh đang nghĩ người thanh niên này thật may mắn thì chính trong giây
phút đó, hai người đó chợt biến mất. Dưới ánh đèn không có ai ngoài
những con thiêu thân bay qua bay lại.
Chung Nguyên căng thẳng nhìn trước nhìn sau, cả người anh sắp vươn ra ngoài cửa sổ nhưng anh vẫn không nhìn thấy bóng người nào. Lẽ nào vừa
rồi anh hoa mắt sao? Lòng anh cảm thấy khó chịu vô cùng, anh vội chạy
xuống dưới nhìn trước ngó sau dưới bóng đèn đường chỗ người thanh niên
vừa đứng ban nãy. Quả nhiên không có bất kì bóng người nào.
Chung Nguyên khổ sở không dám gọi to bởi lúc này mọi người đều đang
chìm sâu trong giấc ngủ, anh chỉ còn biết đi mấy vòng quanh chỗ đó.
Nhưng đúng lúc anh xác định vừa rồi mình bị hoa mắt thì thấy một bóng
người trước mắt rẽ vào một tòa chung cư. Chung Nguyên vội vàng đuổi
theo, nhìn quần áo phía sau bóng người đó là đàn ông. Chung Nguyên chạy
rất nhanh, còn người đó dường như đi rất chậm, nhưng anh vẫn không thể
đuổi kịp. Chung Nguyên không phục, anh chạy một mạch tới cầu thang bộ,
lúc này phát hiện chỉ cách người đàn ông kia một quãng ngắn.
Bước chân nặng nề của người đàn ông đó dẫm nặng trịch trên cầu thang
trên đầu Chung Nguyên. Chung Nguyên vẫn chạy cật lực phía sau, anh rẽ
vào khúc ngoặt nhưng tiếng bước chân kia vẫn ở trên đỉnh đầu. Chung
Nguyên không nén nổi bực bội tự nói với mình:
“Đủ rồi đấy! Rốt cuộc mày muốn cái gì, sắp mệt chết người rồi, lại
không quen biết, một người đàn ông chạy ngược chạy xuôi theo sau một
người đàn ông khác làm gì đây?”.
Anh chỉ nghe thấy mấy tiếng cười nhạt từ trên vọng xuống, tiếng cười
đó nhỏ mà đanh, chẳng hề giống với tiếng cười của đàn ông chút nào.
Tiếng cười đáng sợ này khiến mặt Chung Nguyên biến sắc. Đột nhiên
tiếng bước chân dừng hẳn. Hóa ra đã tới sân thượng, cánh cửa thông ra
sân thượng vẫn đang lay động trong màn đêm, xem ra người thanh niên đó
đã lên sân thượng rồi.
Chung Nguyên cũng xông ra sân thượng, anh nhận thấy chắc chắn người
thanh niên đó thất tình, có khả năng sắp nhảy lầu. Anh vội khuyên:
“Người anh em à, có việc gì thương lượng đã, đừng động một tí đã nhảy lầu như vậy”.
Người thanh niên đó đã chậm rãi quay đầu lại cười với anh. Nụ cười đó vô cùng kì dị trong màn đêm, vừa mang vẻ dịu dàng lại vừa pha chút đáng thương.
Mũi chân người thanh niên kia đã nhón lên, cứ như thể có một sợi dây
vô hình đang kéo cổ anh ta hướng lên trên vậy. Dưới ánh đèn ảm đạm kia,
người thanh niên giống như đang treo cổ tự sát. Chỉ cần chân anh ta rời
khỏi mặt đất, thì sẽ đối mặt với cái chết.
Chung Nguyên từ trước tới giờ chưa từng gặp phải tình huống thế này,
anh cũng không phải là chuyên gia thương thuyết, đối mặt với một người
đàn ông trưởng thành sắp nhảy lầu, anh chỉ biết gào to những điều vô ích như sau:
“Anh kia, mau xuống đi, có gì từ từ nói, nhảy lầu cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu”.
Người thanh niên đó hoàn toàn không để ý tới những gì Chung Nguyên
nói, vẫn liều mạng kiễng chân, đột nhiên người đó chỉ vào mặt Chung
Nguyên hằn học nói:
“Người tiếp theo sẽ là anh”.
Nói xong câu này, anh ta nhảy ngược về phía sau một bước, ngay lập
tức bóng anh ta biến mất. Tiếp đó Chung Nguyên nghe thấy một tiếng rơi
khô khốc, giống như một chiếc chăn rách rơi xuống mặt đất vậy.
Chung Nguyên sợ hết hồn với câu nói cuối cùng của người thanh niên
kia, lúc đầu ngón tay người đó chỉ vào anh, anh thực sự cảm thấy một
luồng khí lạnh xộc vào cổ, giống như có ai đó liếm cổ anh, có điều chỉ
có lưỡi của người chết mới lạnh và trơn như vậy.
Trong màn đêm đen vắng lặng, Chung Nguyên dường như còn nghi ngờ mình bị ảo giác, trong phim khi diễn về cảnh có người nhảy lầu thế này
thường đứng ở bên lan can nói vu vơ hồi lâu kia mà? Mấy tờ báo buổi tối
chẳng phải đã đăng bài về rất nhiều người nhảy lầu được khuyên nhủ nên
đã từ bỏ ý định tự sát sao? Một người đang sống sờ sờ lại biến mất nhanh như vậy? Tuy rằng Chung Nguyên không biết người đó, nhưng anh vẫn không nỡ lòng nào nhìn một sinh mạng biến mất trước mắt như thế.
“Người tiếp theo sẽ là anh”.
Câu nói lạnh lẽo mang không khí chết chóc đó cứ lởn vởn bên tai Chung Nguyên.
Tại sao lại là tôi? Người tiếp theo là sao?
Chung Nguyên khó hiểu nhìn đống máu thịt lèo nhèo không còn sự sống
dưới đất kia, thì đột nhiên phát hiện ra chỗ người thanh niên rơi xuống
chính là nơi bà Bảy lần trước đốt tiền giấy cho con gái bà ta.
Biểu hiện trên nét mặt Trương Vĩ Quân có thể dùng mặt sắt để diễn tả
khi anh nhìn thấy Chung Nguyên. Anh ước gì có thể phun hết nước bọt lên
mặt Chung Nguyên. Mặt anh tối sầm tức giận.
Anh nói với Chung Nguyên đang ngồi bên bàn:
“Tại sao rất nhiều vụ án chết người trong khoảng thời gian này đều có liên quan tới cậu vậy?”.
Minh Lãng lặng lẽ ngồi ở một bên.
Trong hàng ăn sáng bên ngoài sở cảnh sát, đám người lờ đờ nhìn Chung
Nguyên hi vọng anh cho họ một giải thích hợp lí. Nhưng điều bất ngờ là
Dịch Bình An không biết đánh hơi thông tin từ đâu cũng mò tới. Trong cả
đám người chỉ có cô ta tràn trề tinh lực nhất, xem ra dường như cô ta đã quên hết cảnh tượng sợ hãi ở cửa hiệu gội đầu rồi. Không những thế còn
rất muốn phỏng vấn Chung Nguyên để giật tít.
“Anh có thể nói về tình hình cuối cùng khi nhìn thấy người thanh niên tự sát kia không?”.
Dịch Bình An bắt đầu phỏng vấn.
Đầu Chung Nguyên giờ đã mụ mẫm lắm rồi, anh chẳng còn sức lực để đấu với cô nhà báo quá năng nổ nhiệt tình này.
Minh Lãng liền nhắc khéo Dịch Bình An:
“Thái độ làm việc của cô thật hơn người, nhưng phụ nữ như vậy dễ già lắm đấy. Hãy để mọi người ăn xong đã!”.
Mọi người đang chuẩn bị ăn sáng, bỗng Minh Lãng nói với Chung Nguyên:
“Bần tăng thực sự rất muốn biết đêm hôm khuya khoắt như vậy rốt cuộc
động cơ nào đã khiến cậu không có việc gì lại chạy lên sân thượng xem
người ta nhảy lầu hả?”.
Chung Nguyên thở dài một tiếng đáp:
“Tôi đã nói hàng trăm lần rồi, không phải tự tôi chạy tới mà là người thanh niên đó dẫn tôi tới xem anh ta tự sát”.
“Xem ra cậu quả thực đen đủi”.
Tô Di tỏ ra đồng cảm.
“Thôi, sự việc ngày hôm qua quả thực không thể nói rõ được, tiện có
hòa thượng ở đây, tôi sẽ nói thêm một chút về tình hình bên trong. Câu
nói cuối cùng người nhảy lầu kia nói với tôi là “Người tiếp theo là
anh”. Chung Nguyên tuy bị cảnh sát tra hỏi tới tận nửa đêm nhưng từ đầu
tới cuối vẫn không tiết lộ câu nói trên. Bởi anh cảm thấy nếu nói ra câu này, càng khiến người khác nghĩ rằng anh là một kẻ điên, vậy thì khả
năng bị chuyển tới bệnh viện tâm thần sẽ càng lớn hơn.
“Người tiếp theo là anh”.
Mọi người đều chìm trong suy nghĩ.
“Những người tự sát thường bị rối loạn thần kinh, liệu có phải anh ta nói mò không?”.
Tô Di cẩn thận suy đoán.
“Không biết được, dù gì đã giày vò nhau cả đêm rồi, việc tôi muốn làm nhất lúc này là về nhà ngủ một giấc, lòng hiếu kì hại chết một con mèo
đấy! Nếu hôm qua tôi không tò mò đi theo người thanh niên đó thì sẽ
không xuất hiện tình huống trớ trêu như bây giờ. Thôi, chúng ta đừng
hiếu kì nữa, không biết chừng người tiếp theo của tôi lại là một trong
số những người ở đây đó”.
Chung Nguyên vừa trêu đùa vừa nói, tay chỉ lung tung, người nào người nấy đều cố gắng tránh ngón tay của anh, bởi chẳng ai muốn mình là người tiếp theo.
Ăn sáng xong, mọi người nhận thấy không thể khai thác được điều gì từ miệng Chung Nguyên liền trách mắng Chung Nguyên một hồi, không đâu vào
đâu lại tìm cớ gây chuyện hại mọi người phải dậy sớm thế này rồi lần
lượt bỏ đi.
Chung Nguyên tiu nghỉu chuẩn bị về nhà. Cứ nghĩ tới cảnh tượng tối
qua anh lại cảm thấy đen đủi. Anh vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng tức,
rồi chợt nhớ ra khởi đầu chuỗi đen đủi của mình mở màn từ bên cửa nhà bà Bảy. Nếu như anh không nhìn thấy người thanh niên đó bên cửa nhà bà ta, thì bản thân anh cũng đã không đi theo anh ta lên sân thượng và đương
nhiên sẽ không nhận được lời trăng trối trước lúc lâm chung “Người tiếp
theo là anh” của anh ta. Câu nói này hiển nhiên chẳng phải lời nói tốt
đẹp gì.
Kì lạ là Chung Nguyên lại vô thức đi tới nơi người thanh niên rơi
xuống ngày hôm trước, anh nhớ lại những hành động kì quặc của bà Bảy hôm đó. Đây chính là nơi bà ta đốt tiền âm phủ cho con gái bà ta, hiện giờ
trong đầu Chung Nguyên chỉ có mỗi hình ảnh bà cụ mặc bộ quần áo triều
Thanh kia. Anh quyết định đi tìm bà ta một lần nữa.
Căn nhà đó mặc dù vào buổi sáng nhưng trông vẫn rất âm u. Anh mạnh
dạn tiến lên phía trước, trong lòng anh lúc này nỗi tức giận đã thay thế cho sự sợ hãi. Căn nhà rất nhỏ này ở tận cùng trong một con hẻm hẹp, từ bên trong nhà tỏa ra ngoài mùi tiền âm phủ.
Anh gõ cửa, hồi lâu không có ai đáp lại. Anh liền đẩy cửa bước vào, một làn khói xanh phả vào mặt anh, anh cúi đầu ho mấy tiếng.
Không có ai trong phòng khách nhỏ, chỉ có một tấm ảnh đẹp treo trên
tường. Ngọn nến đỏ đang cháy phát ra ánh sáng lờ mờ dưới bức ảnh. Lúc
này anh mới nhận ra đó là tấm di ảnh. Ngọn nến chiếu vào cô gái trong
tấm di ảnh đẹp tới mê hồn. Dưới đuôi mắt trái của cô ta có một nốt ruồi
son nhỏ, anh có cảm giác nốt ruồi đó đang di chuyển dưới ánh đèn, trông
rất hợp với nét mặt của cô ta, hoặc tức giận hoặc vui vẻ.
Chung Nguyên chưa từng nhìn thấy người con gái nào đẹp như vậy, đẹp
như tranh, nhưng lại sinh động hơn tranh nhiều, vừa cổ điển lại vừa bi
thương. Trông cô gái này giống như một người con gái đẹp nghiêng nước
nghiêng thành khẽ lướt đi bên khe suối nở rộ hoa đào, mang tới sự rung
động như mơ.
Anh dần tiến tới chỗ cô gái đó, nốt ruồi của cô ta quả thực hấp dẫn
anh. Anh muốn tiến lại gần xem cho rõ ràng. Đúng lúc tay anh sắp sửa
chạm vào cô gái, chuông điện thoại vang lên.
Anh cúi đầu lấy di động ra, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, người con gái trong ảnh kia bỗng nhiên thay đổi nét mặt, khuôn mặt vốn đang tươi
cười vui vẻ trong giây lát trở nên độc ác.
Đó là tin nhắn rác, anh đọc xong liền xóa luôn. Đột nhiên đằng sau
anh có tiếng động, anh quay lại nhìn, chỉ thấy một người đàn bà ôm tiền
âm phủ chầm chậm bước tới.
Anh không hoảng sợ, chỉ khẽ gọi một tiếng:
“Bà Bảy”.
Bà Bảy nhìn anh cười lạnh lùng:
“May mà cháu vẫn nhớ tới bà già này, đến thăm bà già này, quả thực già biết ơn cháu lắm”.
Chung Nguyên nghi ngờ nhưng lại chẳng biết mở miệng thế nào, lẽ nào
hỏi tại sao người thanh niên nhảy lầu tự tử kia trước khi chết còn tới
nhìn cửa sổ nhà bà ta? Hay tại sao tình cờ rơi ở nơi bà Bảy đốt tiền âm
phủ? Nếu hỏi một bà cụ cô độc chuyện này, dường như không nhân đạo chút
nào. Trong bóng dáng bà tràn ngập nỗi đau mất đi thứ mình yêu quý nhất.
Chung Nguyên ngồi một hồi lâu, tiếp đó cho rằng đã tới lúc nên từ biệt
bà.
Anh đứng dậy, lúc này bà Bảy vẫy vẫy tay về phía anh ra hiệu bảo anh
đi tới một căn phòng nhỏ. Anh do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn đi vào
căn phòng nhỏ đó với bà ta. Đây là gian phòng ngập tràn mùi thơm dìu
dịu, đồ vật bên trong được bày biện rất gọn gàng, trên bàn bày một khung ảnh. Người con gái trong khung ảnh đó cười rạng rỡ, đây chắc hẳn là
phòng riêng của cô con gái đã mất của bà ta.
Bà Bảy chậm rãi cầm một chậu hoa quỳnh ở trước bàn lên, bên trên có mấy nụ hoa trắng sắp nở, nói với anh:
“Ta không sống được bao lâu nữa, ta chết cũng chẳng có gì luyến tiếc
cả. Chỉ lo lắng cho chậu hoa sinh thời con gái nuôi dưỡng và rất thích
này. Nếu như ta chết rồi, sẽ chẳng còn ai chăm sóc nó nữa, điều này
khiến ta không thể yên tâm được. Dù gì chúng ta cũng coi như có duyên
gặp gỡ, vậy ta tặng cháu chậu hoa này, cháu đem về nuôi trồng cho tốt
nhé, cũng coi như làm phúc”.
Nói rồi mắt bà hai hàng lệ lăn dài.
Chung Nguyên vội đỡ lấy chậu hoa, anh quả thực chẳng tìm ra được lí do gì từ chối chậu hoa đẹp này.
Anh ôm chậu hoa bước ra khỏi cửa nhà bà Bảy. Trong căn phòng tối tăm, bà Bảy cùng cô gái trong ảnh nhìn nhau, bỗng nhiên cùng ngoác miệng
cười rất kì quái.
Chung Nguyên cẩn thận ôm chậu hoa về nhà. Lúc lên cầu thang, ở chỗ rẽ anh bỗng nhìn thấy hai bóng người đang tiến về phía anh.
Anh đứng im ở góc tường chỗ rẽ, với ý định nhường chỗ cho hai người
kia đi trước. Bóng người từ từ tiến dần tới, đó là một cụ già dắt một
đứa trẻ xuống cầu thang. Lúc đi ngang qua, cụ già kia bỗng ngẩng đầu
nhìn anh một cái, trong giây lát tất cả lỗ chân lông trên người anh nở
to, mồ hôi lạnh toát ra. Cụ già đó chính là bà nội đã mất nhiều năm của
anh, anh không dám nói gì, chỉ ôm chặt chậu hoa, bám chặt như người rơi
xuống nước nắm lấy cọng cỏ cuối cùng vậy.
Bà nội dắt theo một đứa trẻ. Đứa trẻ đó dường như đang ăn thứ gì. Bà nội cho nó một cái bạt tai:
“Bảo cháu đừng tùy tiện lấy đồ của người khác, cháu lại chẳng thèm nghe”.
Giọng nói vẫn trầm thấp như vậy, đứa trẻ bị đánh đau, liền òa lên khóc, thứ cầm trong tay rơi xuống đất.
Thứ đó lăn tới chân Chung Nguyên, đó là một cây nến đỏ. Hai bóng
người chậm rãi bước xuống cầu thang, lúc sắp biến mất khỏi tầm mắt Chung Nguyên, bỗng đứa trẻ ngẩng đầu vẫy vẫy tay về phía Chung Nguyên. Chung
Nguyên nhìn rõ đứa trẻ đó, anh tự nhủ tại sao đứa trẻ đó trông rất quen, xem ra rất thân thiết nữa.
Anh liền đuổi theo, đứa trẻ này không phải là ai khác, chính là bản
thân anh hồi nhỏ. Bà nội dẫn anh lên phố, còn bản thân anh nhặt một xâu
kẹo hồ lô người khác đánh rơi, bà nội lại đánh anh như cũ.
Cả hai bóng người đã biến mất tăm mất dạng. Chung Nguyên nghĩ một hồi lâu, tại sao bà nội anh cứ xuất hiện, những điều bà nói có nghĩa gì
vậy? Tại sao nói “đừng cầm đồ của người khác”? Đồ của người khác chẳng
phải chính là chậu hoa quỳnh này hay sao?
Anh ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên hoảng sợ vội vàng đặt chậu hoa quỳnh ở góc rẽ. Tiếp đó chạy một mạch lên tầng, anh không dám mang thêm bất
cứ thứ đồ gì của người khác về nhà nữa.
Có điều, không hiểu ai đó đã treo chậu hoa quỳnh ấy lên giữa không trung.