Đám Minh Lãng và Bình An đã tới chùa Pháp Âm. Trong chùa rất vắng vẻ, trụ trì không ở chùa, đến cả hòa thượng cũng lười nhác. Hòa
thượng lười nhác, người tới thắp hương cũng ít, chùa Pháp Âm giống hệt
Minh Lãng, tỏa ra khí chất vô cùng uể oải, lười biếng.
Dịch Bình An chỉ vào mấy hòa thượng đang tụm năm tụm bảy nói chuyện phiếm rồi trợn tròn mắt ngạc nhiên hỏi Trương Vĩ Quân:
“Dựa vào họ cứu Minh Lãng?”
Chỉ nghe thấy giọng nữ xuất hiện:
“Tiểu tử này sao bị thương nặng thế, oái, vết thương mới của hắn ảnh hưởng tới vết thương cũ, xem ra sắp toi rồi.”
Dịch Bình An không cần quay lại cũng biết đạo cô Tứ Lan tranh thủ
Minh Lãng hoàn toàn mất khả năng phản kháng liền tự ý chạy ra chiếm lấy
cơ thể Minh Lãng chơi. Dịch Bình An tức tối quát lên với Minh Lãng điệu
chảy mỡ kia:
“Bà biết rõ hiện giờ anh ấy yếu đuối như vậy, thế mà còn chạy ra dùng nguyên khí của anh ấy. Bà sẽ hại chết anh ấy mất thôi bà mo già à.”
“Oái, có dùng ngón chân xem cũng biết người thích hắn, nên mới nói
giúp hắn như thế. Bởi vì trở về chùa Pháp Âm nên ta mới chạy ra ôn lại
chuyện cũ đấy thôi.”
Đạo cô Tứ Lan chẳng thông cảm cho tâm trạng của Bình An chút nào.
“Ôn lại chuyện cũ cái con khỉ gì, hòa thượng Phạn Trần đâu cần bà nhớ chứ?”
Bình An lúc này dùng thái độ thù địch đối lại bất cứ người nào làm tổn hại tới Minh Lãng.
Tứ Lan đạo cô càng ghê gớm hơn đốp lại:
“Ngươi chẳng phải theo đuổi hòa thượng tới tận chùa đó hay sao?”
Câu nói này gây sự chú ý tới đám hòa thượng vô công rồi nghề kia, họ
háo hức dò xét Bình An, rồi lại thầm nghĩ lẽ nào mình đẹp trai đến vậy
khiến người ta phải theo đuổi tới tận đây.
Phần đông trên mặt các hòa thượng lộ vẻ khó xử, còn có người đọc
những câu đại loại như: “Trên đời khó vẹn toàn cả hai mặt, được mặt này
mất mặt kia.” Cái tôi trong người Dịch Bình An lại bùng phát, cô điên
cuồng hét lên:
“Được mất cái con khỉ, sao hòa thượng trong cái chùa này đều có tính
đó nhỉ, giống hệt Minh Lãng, xem ra đúng là thượng bất chính hạ tắc
loạn. Xin hỏi có ai biết chữa bệnh không?”
Một tiểu thượng quay người từ bên giếng nước, xem ra người này chỉ
bảy, tám tuổi. Người này vừa bước ra, tất cả các hòa thượng khác đều thu ngay nét mặt tự cho là đa tình của mình, không những thế còn rất nghiêm chỉnh, ai việc người ấy. Trông người nào cũng giống bộ dạng người tu
hành.
Trương Vĩ Quân vừa nhìn thấy hòa thượng kia liền nghiêm túc gọi:
“Sư thúc!”
Tứ Lan đạo cô vừa nhìn thấy hòa thượng kia liền hét lên:
“Tĩnh Nghiệp, ông có quản hòa thượng già ở trong chùa của ông không
vậy? Từ sau khi Phạn Trần chết đi, các ông đã trở nên thế nào thế? Từ
lâu đã bảo các ông đi làm đạo sĩ đi, lại không chịu nghe.”
Dịch Bình An ngạc nhiên mở to mắt nhìn hòa thượng nhỏ bé đó, cho dù
nhìn đi nhìn lại vẫn không tin nổi cậu bé đáng yêu vừa nhìn đã muốn véo
má này lại là nhân vật thuộc cấp sư thúc.
Người mẹ nào mà độc ác như vậy chứ, một đứa bé đáng yêu thế này không đưa tới chương trình Con đường đầy ánh sao hát mấy bài mà lại đưa tới
đây làm hòa thượng, thật là không còn thiên lí, không còn nhân tính gì
nữa.
Tĩnh Nghiệp vừa bắt mạch cho Minh Lãng, vừa ra lệnh cho đám hòa thượng đang giả vờ làm việc kia:
“Dìu trụ trì Minh Lãng vào phòng nghỉ ngơi, lát nữa ta sẽ tới.”
Tĩnh Nghiệp quay người đi vào chùa, tiếp đó một vài hòa thượng cường
tráng tới dìu Minh Lãng đã gần hôn mê vào. Tứ Lan đạo cô nhận thấy trót
kinh động Tĩnh Nghiệp liền biết thân biết phận ra khỏi người Minh Lãng.
Bình An thấy Tĩnh Nghiệp mắt nhìn thẳng cầm chuỗi tràng hạt đi vào
nhà bên, tiếp đó khóa trái cửa lại. Bản thân cô và Trương Vĩ Quân bị
nhốt ở bên ngoài, cô hậm hực định đập cửa Trương Vĩ Quân liền ngăn lại:
“Tĩnh Nghiệp sư thúc rất ghê gớm đấy.”
“Nhưng nhỏ như vậy sao lại là sư thúc được?”
“Cô biết chuyện Phật sống đầu thai không?”
“Tôi biết điều đó rất li kì, nhưng sư thúc Tĩnh Nghiệp đúng là được
đầu thai, lúc ông vừa sinh ra đã biết nói, nói rằng ông là người trong
chùa cho nên phải trở lại. Bố mẹ ông không nỡ nhưng cuối cùng cũng tin
đây là sự thật không thể thay đổi. Họ đưa ông tới chùa, may mà trong cái chùa này còn người như sư thúc, nếu không, không biết còn bị Minh Lãng
quậy tới mức nào nữa.”
Trương Vĩ Quân thở dài.
Miệng Bình An mở to, cô lắp bắp nói:
“Ý anh là trong người cậu bé đáng yêu kia chứa một ông già chết tiệt sao?”
“Đừng nên nói là ông già chết tiệt, người này là sư thúc của tôi.”
Trương Vĩ Quân bực bội nói.
“Được thôi, cho dù ông ta là sư thúc của anh, nhưng tại sao cứ phải chiếm cơ thể cậu bé đáng yêu này?”
“Đã nói rồi, không phải là chiếm mà là đầu thai.”
“Vậy tại sao không tìm một người xấu hơn mà đầu thai chứ? Một đứa trẻ đáng yêu thế này, mà lại bị một hòa thượng mãi không chết hủy hoại.”
Trương Vĩ Quân lớn tiếng nhắc:
“Không phải không chịu chết, mà là đã chết rồi, nhưng được đầu thai thôi.”
“Ồ, hiểu rồi.”
Cuối cùng trên nét mặt Bình An cũng lộ vẻ bao dung. Trương Vĩ Quân
mặc dù biết phụ nữ rất khó đối phó, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh
gặp người phụ nữ khó đối phó thế này. Nhưng thấy dáng vẻ cuối cùng đã
hiểu của cô, anh cảm thấy như được an ủi, nhưng câu nói sau đó của cô
cuối cùng vẫn khiến anh tức hộc máu.
“Nhưng tại sao lão hòa thượng đó không chịu chết quách đi, còn muốn
ra ngoài đầu thai làm tổn hại nghiêm trọng tới một bông hoa nhỏ đẹp của
Tổ quốc ta nhỉ.”
Bình An khó hiểu nhìn Trương Vĩ Quân đang tức tới muốn ngất đi, cô thậm chí còn chẳng biết mình nói sai ở đâu nữa.
Đúng lúc này, hòa thượng Tĩnh Nghiệp đáng yêu đi ra, tuy Bình An đã
biết trong người cậu bé tồn tại lão hòa thượng bảy, tám mươi tuổi thậm
chí còn già hơn nữa nhưng nhìn cậu bé đáng yêu này, cô vẫn chạy tới môm
lấy nó theo bản năng phụ nữ. Cô dịu dàng hỏi:
“Minh Lãng thế nào rồi?”
Tĩnh Nghiệp xem ra hơi mệt, có điều ông vẫn ngẩng đầu dùng ánh mắt kiên định nói:
“Không sao rồi, bần tăng vừa giúp hắn trừ âm khí, chẳng qua là do vết thương cũ gây phiền phức. Âm khí này vẫn chưa làm tổn thương tới hắn,
hiện giờ hắn đã ngủ, xem ra chỉ cần chăm sóc vài hôm sẽ không sao.”
“Ồ, cậu thật đáng yêu, rất giống thiên thần, thật trong trắng.”
Bình An nhất thời không tìm được từ nào hay để ca ngợi cậu hòa thượng nhỏ này. Cô ôm lấy cậu bé, tiếp đó thơm một cái vào chiếc đầu trọc của
cậu ta. Cậu bé thản nhiên như không, chờ Bình An đặt cậu xuống đất xong
liền chậm rãi bỏ đi, thậm chí còn chả thèm nhìn Bình An đến một cái.
Bình An đang buồn rầu đứng đó thì tiểu hòa thượng thản nhiên nói:
“Ta không phải là hòa thượng mãi không chết đâu.”
Oái, mặt Bình An tối sầm lại, đúng là đồ hòa thượng thù lâu nhớ dai,
trông bộ dạng vậy quả thật đúng là cao tăng đầu thai? Thật nghi ngờ,
cũng thật khó tin.
Ngày hôm sau Minh Lãng đã có thể xuống giường đi lại được, đến cả Bình An cũng phục sát đất hòa thượng đầu thai kia.
Sau khi Minh Lãng bình phục, Bình An cũng yên tâm hơn, tâm trạng của
anh tốt hơn, kéo theo cảm giác thèm ăn cũng tăng lên. Có một chú tiểu
đưa bữa trưa thanh đạm tới. Chỉ có cơm trắng và rau, nhưng rất ngon,
khiến ai cũng đều cảm thấy thèm. Minh Lãng cảm ơn chú tiểu đó, chú tiểu
đó chỉ mỉm cười chào rồi đi.
Minh Lãng và Bình An ăn như rồng cuốn, cả hai đều cảm thấy mùi vị vô
cùng thơm ngon. Hai ngày vừa rồi liên tục lao tâm khổ tứ, nên giờ ăn
được những món ăn ngon thế này, họ hạnh phúc tới mức rơi nước mắt.
Sau khi ăn trưa xong, hai người đều buồn ngủ. Minh Lãng đã có thể
nhúc nhắc đi lại được, anh muốn đi dạo sau núi, Bình An thấy đúng như
mong muốn của cô, rốt cuộc cô cũng có thể đi riêng bên cạnh người cô yêu quý. Không biết chừng còn có thể kiếm chác được chút lợi lộc từ tên đầu trọc này cũng nên, mà cô chưa từng trêu ghẹo tên hòa thượng này. Lần
này tranh thủ Minh Lãng vẫn còn yếu, không biết chừng còn có thể làm gì
được anh, tới lúc đó chịu trách nhiệm với anh thì đã đại thành công rồi.
Trước mắt cô hiện ra cảnh Minh Lãng áo quần xộc xệch mếu máo ở đó còn mình thì cười lớn sảng khoái, vỗ vào vai anh an ủi:
“Yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Cô lắc đầu, dừng lại, nếu tiếp tục nghĩ tiếp có lẽ sẽ hộc máu mũi ra mất thôi.
Lên núi tương đối dễ dàng, phong cảnh cũng thật mê hồn người, núi
cũng không cao, quay một vòng có thể trở về rồi, Bình An luôn muốn giơ
móng vuốt quỷ của mình ra nhưng lại lưỡng lự không đủ can đảm. Thôi đành chấp nhận, cúi đầu buồn bã đi theo sau Minh Lãng.
Hai người xuôi theo đường lên đi xuống, họ phát hiện cửa sắt sân chùa đã đóng lại. Minh Lãng gọi to nhưng chờ mãi không thấy ai tới. Minh
Lãng muốn trèo tường vào, nhưng tường lại cao không những thế còn trơn
tru không có chỗ bám tay. Bình An khuyên anh trèo tường vào chùa không
hay. Minh Lãng mới chịu thôi, anh kéo tay Bình An định tìm cửa sau.
“Anh làm trụ trì, thế mà đến cả chùa của mình cũng không rõ sao?”
Bình An oán trách.
“Tôi chỉ làm trụ trì mấy ngày, không những thế cả dải đất này đã được coi là cấm địa rồi. Cô đã đi qua chùa Thiếu Lâm chưa? Cấm địa là khu
không cho phép bước chân vào đó.”
Minh Lãng phân bua
“Chùa Thiếu Lâm em chưa đi qua, nhưng em biết khu cấm của Nhật nguyệt thần giáo[1], anh là Minh giáo đồ phải không?”
[1]. Nhật nguyệt thần giáo hay còn gọi là Minh giáo là tên môn phái
lớn nhất trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung.
Bình An bắt đầu đấu khẩu với Minh Lãng đã hồi phục sức lực.
Hai người vừa cãi vã, cuối cùng đã tới được trước sân chùa.
Sân đó rộng, vừa nhìn đã thấy vô số những cây cối không biết tên. Họ
đi men theo bờ tường, từ đầu tới cuối bên trái là tường trắng, bên phải
là cây, con đường bùn đất rộng khoảng hai mét ở giữa không có bất kì
ngọn cây cọng cỏ nào, giống như cố ý để như vậy. Đi được một hồi, họ mất phương hướng, không biết đi theo hướng nào nữa. Minh Lãng sốt ruột, anh bắt đầu oán thán, Bình An an ủi. Đột nhiên nhìn từ phía xa dường như có một cánh cửa nhỏ, họ vội vàng đi tới. Đó là cánh cửa mặt trăng bằng sắt đã gỉ từ lâu, được quây lại bằng xích đồng to. Trên cửa có quả khóa
đồng cũ kĩ, toàn bộ là đồng thau. Nhìn qua hàng rào vào trong chỉ thấy
một màu xanh, ở giữa là con đương nhỏ lòng vòng, khúc khuỷu. Minh Lãng
ngỡ ngàng xông lên định kéo quả khóa kia, không ngờ lại dễ dàng mở được.
Hai người ra khỏi chiếc cửa nhỏ, định đi vòng tới đại điện, nhưng vừa đi được một đoạn, thì phát hiện chiếc sân này có một đoạn được xây trên vách núi, cho dù nói gì cũng không thể đi vòng qua được. Trong lúc nản
chí, họ chỉ còn có thể đi men theo con đường nhỏ, thôi thì đi đến đâu
hay đến đó vậy.
Con đường nhỏ vừa dốc vừa hiểm trở, hai người đi rất vất vả. Cuối
cùng Bình An cũng không chịu được nữa, cô gây sự đòi về. Minh Lãng lại
muốn tiếp tục. Bình An quyết không đếm xỉa tới anh, cô quay người đi lên núi, nhưng mới đi được hai bước, thì nghe thấy Minh Lãng hét lên một
tiếng. Cô quay đầu lại chỉ kịp nhìn thấy bóng Minh Lãng rơi xuống con
đường núi.
Bình An vội vàng chạy tới, chỉ thấy rất nhiều cây cỏ trên đường bị đè gãy. Cô chợt cảm thấy lo lắng trong lòng. Sườn núi này rất dốc, may mà
không có sỏi đá, nếu không Minh Lãng đã lành ít dữ nhiều rồi. Trên cả
chặng đường Bình An kéo cây, đi xuống theo dấu vết cây bị đè, khó khăn
lắm mới tới được chỗ Minh Lãng ngã.
Minh Lãng đang nằm trên một gò đất nhỏ, đầu tóc mặt mũi lấm le, nhưng thần trí trái ngược lại rất tỉnh táo. Anh đang cố đứng dậy. Bình An
dùng hết sức mới kéo được anh đứng lên, cô lùi về sau một bước, thì giẫm hụt một cái, một chân thụt xuống đất, một chân lảo đảo đứng không vững
xém tí chút đã ngã.
Cô thử nhấc chân lên đặt trên mặt đất. Thử hoạt động một chút, dường như không có vấn đề gì.
“Không sao chứ?”
Minh Lãng hỏi.
“Em không sao, chắc anh cũng không sao?”
“Hình như đầu sưng lên một cục rồi thì phải.”
Minh Lãng đáp, anh dụi đầu rơi xuống rất nhiều đất.
Bình An nhìn thấy vậy chỉ muốn cười, liền nhanh chóng đổi chủ đề.
“Hình như có thứ gì đó. Vừa rồi em đạp lên, hơi mềm mềm anh à.”
Minh Lãng cẩn thận di chuyển về phía trước cái hố đó.
“Chắc đây không phải là một ngôi mộ chứ?”
Bình An nhợt nhạt nói:
“Anh đừng dọa em, em vốn nhát gan mà.”
“Không biết chừng có ai đó túm lấy chân cô, oái, à đấy là sở trường của xác ướp đấy.”
Minh Lãng tiếp tục dọa Bình An, cho dù là ngôi mộ thì có làm sao, nếu một con ma xuất hiện lúc này thì anh vẫn có thể đối phó được mà.
Bình An sợ tới mức chỉ chực lao vào lòng Minh Lãng, có tranh thủ sờ
mó một chút, nhưng chưa làm được gì đã bị Minh Lãng đẩy ra. Trên khuôn
mặt Bình An lộ ra nét mặt phức tạp “Bất lực, lãnh cảm, đồng tính”. May
mà Minh Lãng không nhìn thấy, anh giơ tay đào cái hố đó, giống như tìm
lại của hồi môn đã được giấu mười mấy năm nay của mình vậy.
Khoảng hai giờ chiều là thời điểm nóng nhất, Minh Lãng mặt mướt mát
mồ hôi. Mồ hôi lẫn với bùn đất trên mặt tạo thành từng vệt nước nhỏ. Anh nhìn vào trong lỗ đó một cái, vừa rồi thứ Bình An giẫm phải là một mảnh chiếu. Do bị chôn nhiều năm nên đã mục nát, cô giẫm thành một lỗ lớn,
các sợi chiếu vàng sậm dựng đứng lên. Ánh nắng ngả dần sang phía Tây,
tình cờ chiếu vào hố đó, lờ mờ có thể nhìn thấy một gói màu vàng to bằng quyển tạp chí.
Minh Lãng nhặt một cành cây luồn vào trong hố, khi không thấy có động tĩnh gì anh liền nhẹ khều bọc đó ra. Bình An đứng ở bên quan sát, cô
hồi hộp thậm chí còn chẳng dám thở mạnh. Mãi tới khi Minh Lãng đặt chiếc bọc trên đất, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọc đó dày khoảng hai thốn, thứ bọc bên ngoài dường như là vải đã
rách gần hết, chỉ cần xé nhẹ đã mở được. Bên trong là bao giấy màu nâu
đậm gói chặt có góc cạnh.
“Đây là giấy dầu ngăn nước. Bên trong chắc chắn là có thứ gì đó không chịu được hơi ẩm.”
“Mở ra xem nhé?”
Minh Lãng hỏi cô.
Bình An đưa mắt nhìn xung quanh. Chỗ này là rừng cây, nhìn đi nhìn
lại vẫn chẳng giống vẻ có nhà ở. Mấy gò đất nhỏ xung quanh, hình dạng
xem ra rất giống các ngôi mộ, thế nhưng bia mộ thì không thể nào tìm
được, cũng có thể là được hình thành tự nhiên. Ai lại chôn thứ gì ở đây
chứ? Xem ra thứ này có niên đại lâu lắm rồi, có thể từ lâu đã bị người
ta quên lãng.
Ánh nắng vừa hay có thể tăng thêm chút can đảm cho Bình An.
“Mở ra xem đi!”
Thứ đó được gói chặt hết lớp này tới lớp khác. Minh Lãng cẩn thận mở
từng lớp, Bình An ngồi bên cạnh giúp anh sắp xếp lại từng lớp giấy dầu.
Cô thấy gói đó càng ngày càng nhỏ, sắp nhỏ như bàn tay rồi nhưng vẫn là
một lớp giấy dầu nữa.
Bình An cầm một tập giấy dầu trong tay, bất giác cảm thấy bồn chồn.
“Trong thứ này chắc không phải là một mảnh giấy đấy chứ?”
“Bên trên viết “Gãi gãi”?”
Minh Lãng cũng từng nghe tấu hài của Mã Tam Lập, “Ở nơi núi hoang này làm gì có ai trêu đùa như vậy chứ?”
Bình An tiếp tục đoán.
“Đọc quá nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp rồi đấy, cô cho rằng lúc này
mình đang đọc tiểu thuyết của Kim Dung hả? Bớt tưởng tượng một chút đi!
Nơi này rất kì dị, có điều cách nghĩ này rất hợp với bà chủ Tô tham
tiền.”
Lại mở ra một lớp nữa.
“Là một quyển sách.”
Cuối cùng Minh Lãng đã bóc được lớp cuối cùng, trong tay anh là một
quyển sách. Bìa sách màu trắng ngà, được đóng bằng chỉ trắng. Quyển sách đã ngả vàng, xem ra quyển sách này đã lâu đời lắm rồi.
“Đừng động vào! Đừng động vào!”
Bình An đã từng học bảo vệ các di sản văn hóa, cô biết thời gian lâu
rồi khiến giấy trở nên giòn, liền vội vàng nhắc Minh Lãng. Cô đứng lên,
nhét tệp giấy dầu kia vào tay Minh Lãng, rồi khẽ nâng cuốn sách bằng hai tay. Nhưng cảm thấy sách chạm vào tay rất mềm, lúc này mới yên tâm.
Quyển sách đó không to lắm, chỉ to bằng bàn tay Bình An. Bìa trước và sau được làm bằng giấy cứng hơn một chút, trên bìa giấy viết mấy chữ
kiểu chữ Lệ rất đẹp, các chữ đó đen nhánh đến mức sáng lấp lánh.
Bình An vừa nhìn đã nhận ra:
“Độ nghiệt kinh.”
“Mở ra xem thế nào, không biết chừng hòa thượng nào đó thay mất bìa bên trong lại toàn ảnh nam nữ giao hợp với nhau cũng nên.”
Bình An xích lại gần, cô định mở sách ra xem.
Minh Lãng giơ tay gạt ra:
“Tôi biết ngay từ nhỏ cô đã thích làm những chuyện đó rồi, bây giờ không được đâu, về đã rồi xem sau.”
“Tại sao?”
“Phải tìm một nơi bằng phẳng đặt ngay ngắn thì mới xem được chứ.”
Minh Lãng giải thích:
“Quyển sách này không biết chừng là di sản văn hóa, giấy ở bên trong
đã mủn hết rồi. Nếu như mất rồi, có tìm cũng không tìm lại được đâu. Bây giờ hãy gói lại, tránh ánh nắng gắt làm tăng quá trình oxy hóa.”
Bình An gật đầu, nhìn Minh Lãng bọc lại quyển sách. Hai người bắt đầu tìm đường về chùa.
Nói quyển sách này là di sản văn hóa, đừng dễ dàng lật mở, thực ra
đây chỉ là một cái cớ mà thôi. Minh Lãng lờ mờ cảm nhận có gì bất ổn,
anh không nói cho Bình An biết lí do thực sự. Dường như quyển sách này
rất hữu dụng, không những thế anh có cảm giác mình sẽ dùng nó. Quyển
sách này xuất hiện kì lạ như vậy, lẽ nào thực sự không cần mất nhiều
công sức mà mình vẫn tìm thấy quyển sách cổ này. Nếu may mắn như vậy,
tại sao thế hệ trước mình lại luôn đen đủi như thế.
Không giống chút nào, giống như cuốn sách này kêu gọi anh, lần lạc đường vừa rồi của họ giống như chính là vì quyển sách này.
Nhưng rốt cuộc quyển sách này có tác dụng gì? Về tới nơi nhất định sẽ xem kĩ.
Quyển sách đó được đặt cẩn thận trên bàn trong phòng của Minh Lãng, anh cẩn thận mở trang đầu tiên,
Trang sách mỏng mà mềm, chữ nhỏ nhưng rõ ràng, tuy đã hơi ngả vàng,
nhưng vẫn không thuộc loại sẽ bị mủn ra ngay. Bình An cũng khẽ vê vê
trang sách.
“Giấy tre”
“Giấy tre? Được làm bằng tre sao?”
“Ừ, là loại giấy có chất lượng hảo hạng đấy. Lục Du[2] đã từng nói
loại giấy này “Trơn, ngả sang màu đen, dễ viết bằng bút lông, cuộn lại
và trải ra lâu nhưng mực vẫn không đổi”.”
[2]. Lục Du (1125-1210), tự Vụ Quan, hiệu Phóng Ông; là quan thời Nam Tống, là nhà thơ và là nhà làm từ (một thể loại văn học) ở Trung Quốc.
Minh Lãng giải thích cho cô.
“Ừ.”
Bình An nghe chẳng hiểu gì, “Vậy…”
“Vậy thì, quyển sách này chúng ta cũng không biết có từ lúc nào, nói tóm lại không phải là sách bây giờ. Thôi xem rồi nói sau.”
Bình An tò mò sán lại xem, cô chỉ thấy chi chít những chữ, khiến cô kêu trời.
“Bây giờ em tự nhận ra có rất nhiều chữ em không biết đấy.”
“Tôi cũng chẳng khá hơn cô là mấy.”
Minh Lãng gập sách lại.
“Tôi gần như có thể nhận biết được các chữ nhưng lại chẳng hiểu gì.”
“Phải làm sao đây?”
“Đưa cho chùa xem sao. Dường như đây là thứ giống Kinh thư, có khả năng được lưu truyền từ chùa ra.”
Bình An nhìn anh khinh khỉnh, cô biết rõ anh nổi lòng tham muốn độc chiếm quyển sách này.
Trời tối dần, chẳng mấy chốc lại có một chú tiểu đưa cơm tới, nhưng
cho dù có hỏi gì chú ta cũng không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn họ giống
như nhân viên đưa hành lí trong khách sạn năm sao.
“Phải làm sao bây giờ? Hỏi cậu ấy như thể chẳng nghe thấy vậy.”
Bình An vừa và cơm vào miệng vừa oán thán.
“Không biết chừng không tiện nói ra.”
Minh Lãng không hiểu sao lại tỏ vẻ mệt mỏi.
“Đúng rồi, anh nhìn thấy không, trên đầu anh không có vết sẹo do hương châm. Liệu anh có phải là hòa thượng giả không?”
Bình An nhảy cẫng lên như thể mới phát hiện ra một đại lục mới vậy.
“Ngồi xuống ăn cơm của cô đi.”
Minh Lãng lười biếng nói.
“Chẳng ai quy định hòa thượng hiện giờ phải có vết sẹo do hương châm
cả. Bây giờ phần lớn các chùa đều không làm việc đó nữa. Cô xem tôi đây
này, chẳng phải cũng chẳng có đó sao?”
“Đúng vậy không? Đó là do đầu anh không tròn, nếu có châm cũng không thẳng, xem ra đó chính là nguyên cớ trong anh không cool.”
Bình An nghĩ.
“Thật chẳng muốn nói chuyện với cô.”
Minh Lãng thở dài, anh buôn đũa.
“Lương Vũ Đế[3] lễ Phật, đại xá thiên hạ, đưa hết mọi phạm nhân làm
hòa thượng, nên mới chấm sẹo lên đầu họ. Hiệp hội Phật giá từ lâu đã
thông qua nghị quyết, lúc chấm sẹo hòa thượng thụ giới sẽ ảnh hưởng tới
sức khỏe của họ nên mới chấm dứt hành động này. Có điều vẫn có một số
người tự nguyện chấm sẹo.”
[3]. Lương Vũ Đế (4640549), tên thật là Tiêu Diễn, tự là Thúc Đạt,
tiểu tự là Luyện Nhi, vị hoàng đế sáng lập ra nhà Lương trong lịch sử
Trung Hoa.
“Thì ra là thế.”
Bình An nghe nhưng cũng không hiểu hết.
“Anh giỏi thật. Em buồn ngủ rồi. Mấy ngày gần đây không ngủ được bữa nào ra hồn.”
Cô và vội vàng cơm trong bát vào miệng, vươn người mấy cái rồi về phòng của mình.
“Đương nhiên, dù gì tôi vẫn là một hòa thượng mà.”
Minh Lãng nhìn theo bóng cô, mắt anh lại nhìn vào quyển sách kia.
“Thuở sơ khai trời đất hỗn độn có người anh hùng Bàn Cổ…”
Minh Lãng mở quyển sách ra, anh đọc kĩ dưới ánh đèn. Anh luôn cảm
thấy quyển sách này xuất hiện có phần kì lạ, nhìn kiểu gói tầng tầng lớp lớp của nó, nhất định không phải tùy tiện bị chôn xuống đất không thấy
bóng mặt trời, mà là chờ thế hệ sau khai quật. Vậy thì hiện giờ đã có
thể lấy được rồi, rốt cuộc quyển sách này có tác dụng gì chứ?
Độ nghiệt kinh, nếu giải thích trực tiếp có nghĩa là Phương pháp siêu độ tội ác. Minh Lãng cẩn thận giở từng trang rồi xem qua nội dung. Thực ra phần lớn nội dung của quyển sách này anh đều có thể hiểu được.
“Phương pháp độ nghiệt này có bảy ngày cảm nhận từ ngày động ngày nhớ ngày đau ngày linh ngày bức…”
Câu văn cổ không có dấu ngắt quả thực là phiền phức.
“Thuật độ nghiệt này có bảy…”
Minh Lãng càng nhìn càng bực.
Anh dứt khoát không nhìn nữa. Anh nhìn ánh trăng mông lung bên ngoài
cửa sổ nghi, xem ra hồi nhỏ thầy bắt học cổ văn quả cũng có lợi, hiện
giờ hối hận có ích gì chứ, tiếp tục nghiên cứu thôi.