Gió lạnh lùa vào khe cửa, thổi đến chiếc cổ mảnh mai của nàng.
Nàng nhanh chóng thức giấc. Uyển Như vẫn còn đang mơ màng bởi thuốc ngủ trong bát cháo.
Thì thấy xung quanh là hoa phúc an, giơ tay ra thì thấy tay bị trói. Nàng cố gắng giữ cho mình bình tĩnh để còn tỉnh táo lúc này.
Nàng định đứng dậy thì lại bị vấp té quay đầu nhìn thấy chân mình cũng bị trói.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra với mình.
Một cơn gió mát lạnh lại thổi vào ngôi nhà. Bụi bay vào mắt nàng trong lúc đang mắt nhắm mắt mở Uyển Như thấy một bóng đỏ lờ mở lượn qua lượn lại.
Nàng không cử động mà lặng thinh, hơi thở nhẹ nhàng hơn: Đừng nói đó là quỷ chứ.
Nàng ngồi dậy cẩn thận muốn lấy con dao trong áo: Gì chứ sao lại không có? Chẳng hiểu sao mình lại bị lừa bởi trò tiểu nhân này nữa. Chúng còn lấy mấy lá bùa của mình nữa chứ.
Ở ngoài cơn gió cứ cuồn cuộn làm tán cây bị quăng vật mạnh. Thân cô gái đỏ đậm, làn da nhợt nhạt. Hốc mắt sâu hoắm và nàng không có mắt, mắt thì thâm quầng càng làm nổi rõ cái ám muội.
Ả ta nhìn vào trong căn nhà. Nàng nhìn chằm chằm màu đỏ của hoa phúc an.
Còn Uyển Như đã nhanh chân trốn vào gầm tủ.
Gió vẫy vùng mạnh làm bật tung cánh cửa.
Chân phục y đỏ thẫm quét dài trên đất. Quỷ nữ đi vào trong nhà thấy những bông hoa đỏ kia liền tức giận quẹt tay vào không trung phía nhũng bông hoa kia bay lên.
Chỉ trong chốc lát hoa phúc an bị chém thành trăm mảnh hòa tan cùng không khí.
Ả nữ quỷ hít hít liền ngửi thấy dương khí. Nữ quỷ cười khanh khách nói.
“Á chà có kẻ muốn nộp mạng cho ta sao?”
Nàng ở trong tủ tay chân vẫn bị trói, hơi thở dần gấp gáp hơn.
Quỷ nữ từng bước đi đến cái tủ nàng đang trốn.
Quỷ hoa đỏ biến ra một thanh huyết quỷ. Giơ cao đâm thẳng vào cái tủ.
Nàng may mắn né được và cũng nhặt được một cái mạng. Uyển Như đã trở thành món đồ chơi hay ho với quỷ nữ. Nàng giờ đây là một con chuột đang nằm trên dĩa đang đợi chờ cái chết.
Quỷ nữ thấy không dính được con mồi lại càng trở nên hứng thú với trò chơi may rủi này.
Nữ quỷ rút thanh huyết ra rồi lại đâm thêm vài nhát vào tủ nữa.
Những con quỷ rất nhạy với dương khí, nó có thể phát hiện chỗ nàng một cách nhanh chóng và đâm nàng một cách chính xác.
Nó thấy đâm mãi không trúng nàng. Quỷ nữ liền đột ngột trên nơi tức giận quyết định đâm nàng một phát chí mạng.
Thì một lá bùa vàng phát sáng bay thẳng đến chỗ con quỷ dán thẳng vào thanh huyết quỷ.
Những kí tự từ bùa thoát ra bủa vây quanh thanh huyết quỷ.
Làm cho nữ quỷ lúng túng một phen. Nàng thấy tất cả qua khe lỗ nhỏ, thấy cơ hội đã đến thì liền chạy trốn liền bật tung cánh tủ phi ra dùng cả hai chân đạp một phát vào bụng quỷ đỏ.
Khiến nó trở tay không kịp rồi nhanh chóng nhảy lò cò đi.
Con quỷ nữ đã thực sự tức giận gầm lên một tiếng.
“Các ngươi đều sẽ phải chết.”
Nó nhanh chóng phi đến định tóm nàng. Thì lại một lá bùa hộ vệ bay ra đỡ cho nàng một mạng nữa.
Uyển Như lúc này mới có cơ hội nhìn ra ngoài cửa là ai đã cứu nàng.
“Đội pháp sư.”
Một tổ đội bốn người từ già đến trẻ trên người mặc đồ pháp sư.
Một chàng trai chạc tuổi nàng tay cầm kiếm chạy đến bế nàng đi.
Năm người cùng chạy thoát khỏi quỷ nữ. Họ chạy đến và dừng chân tại một khu rừng, vùng nằm ngoài tầm kiểm soát của quỷ hoa đỏ.
Một cậu bé cầm dao nhanh chóng cởi trói cho nàng.
Một ông lão cúi đầu thì cả ba người kia cũng cúi đầu theo, ông lão pháp sư dẫn đầu nói.
“Chúng tôi đến muộn. Đã làm cho công chúa một phen thất kinh. Tội này xin công chúa trách phạt.”
“Không sao, ta không bận tâm.”
“Thế sao được?”
Nàng liếc lẹm ông lão, ông lão cười hiền rồi tất cả bốn người cùng ngẩng đầu lên, pháp sư già kia nói.
“Tại hạ danh là Lão Bá.”
Lão Bá chỉ vào người đàn ông trung niên nói. “Đây là Lão Nhất.”
Lão bá chỉ vào một vị tiên sinh trẻ nói.
“Đây là Lão Nhị.”
Còn lại là một cậu bé nhỏ nhắn tầm chừng mười ba mười bốn nói.
“Đây là Lão Tam.”
Uyển Như cầm lấy cái dao xoay xoay cái dao nghĩ: Chắc lão bá là sư phụ của mấy người kia.
Nàng cười nói. “Được rồi. Mọi người hãy nói những thông tin mọi người thu thập được.”
Lão Nhất nói. “Theo tại hạ thu thập, quỷ nữ kia được gọi là quỷ hoa đỏ. Tại hạ cũng được biết nguồn gốc xuất xứ của nó.”
“Kể tóm tắt đi. Chúng ta còn phải đi cứu một người nữa.”
Lão Nhất kể về câu chuyện của Chu Thiển và Hiên Liên.
“Ta hiểu rồi. Giờ chúng ta chia ra hành động đi. Lão nhị, lão tam đi với ta. Lão nhất, lão bá đi dò xét những điều bất thường ở đây và tìm cách đối phó với quỷ hoa đỏ.”
Sau khi phân chia công việc thì lão Tam đưa nàng một cây gỗ đào nói.
“Công chúa hay dùng kiếm đào lắm đúng không? Lấy gỗ đào của tiểu tử này.”
Nàng cười mỉm rồi xoa đầu cậu bé nói.
“Cảm ơn ngươi đã có lòng tốt nhưng công chưa dùng bùa là được rồi.”
“Nhưng công chúa sẽ gặp nguy hiểm đó.”
Nàng đang định từ chối khéo thì lão Tam nói. “Công chúa cứ cầm đi. Tiểu tử này vẫn chưa sử dụng kiếm được đâu.”
Cậu bé đưa kiếm cho Uyển Như. Lúc đầu nàng có hơn ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy nó.
Hai nhóm đã bắt đầu hành động.
Căn nhà mà Bạch Tiếu và cô gái Yến Tử đang ở.
“Mà chúng ta sẽ bị mang đi tế là canh mấy?”
“Canh ba chắc giờ tầm canh hai rồi.”
Bạch Tiếu dần mất kiên nhẫn khi chờ đám thuộc hạ của mình tới cứu, hắn quyết định tự cứu lấy mình.
“Mà cô nương có thủ đồ riêng chứ?”
Yến Tử nhìn ra ngoài kia thấy bọn họ đang mất cảnh giác thì ghé sát vào tai hắn nói.
“Đương nhiên là có.”
“Ta có kế hoạch chạy trốn cần đến cô nương, Yến cô nương muốn hợp tác chứ?”
“Nhưng phải…”
“Ta hiểu rồi. Ta sẽ đưa cô nương và gia đình cô đến kinh thành, rời khỏi nơi quá quỷ này.”
“Được. Ta làm đồng ý.”
Một lúc sau.
“A, cứu mạng, hắn… hắn muốn giết ta.”
Đám canh giữ xông vào thấy Yến cô nương bị Bạch Tiếu bị dí dao vào cổ.
“Cứu ta, tên này điên rồi.”
Những người dân canh giữ bắt đầu hoang mang nói.
“Hắn ta có con dao đó từ khi nào vậy?”
“Ta nhớ đã đánh ngất hắn rồi. Ít nhất phải đến canh ba mới tỉnh chứ.”
Một người cao to lực lưỡng đứng đầu quát lớn. “Im lặng.”
Bỗng chốc tất cả mọi người lặng thinh. Tên cao to kia hằn giọng nói.
“Ngươi nên hiểu rằng dù có trốn khỏi chúng tôi thì ngươi cũng thoát được cái chết được đâu.”
Bạch Tiếu dí sát vào cổ Yến Tử hơn nữa. “Ta không quan tâm, tốt nhất các ngươi tránh đường ra, không ta sẽ giết con ả này.”
Lúc đầu mấy tên kia không có ý định tránh đường cho Bạch Tiếu đi nhưng đến khi tên đứng đầu nói. “Để hắn đi.”
Thì bọn chúng mới ngoan ngoãn để Bạch Tiếu và Yến Tử đi.
Hai người họ nhanh chóng thoát khỏi thế cục bị bao vây để chạy trốn.
Đám người kia thấy hai người đã chạy xa nói. “Bây giờ chúng ta cứ để bọn chúng chạy vậy sao?”
Tên kia cười độc nói. “Các hạ nghĩ quỷ hoa đỏ để bọn chúng đi dễ dàng vậy sao?”
END