*Mấy canh sau
“La Hán. La Hán. Đệ đi đâu rồi? Đừng làm cho huynh sợ chứ?”
Nàng chạy đôn chạy đáo khắp nơi từng ngóc ngách. Từ cái thúng nêu, từ cái đống rơm, từ cái chuồng heo chuồng ngựa cũng không thấy hắn đâu.
Nàng quyết định hỏi người dân nơi đây xem có thấy hắn đâu không.
Tất cả đều lắc đầu, không biết.
Sau đó nàng nhìn thấy một đám đứa trẻ đang chơi bóng cầu.
Nàng đi đến định hỏi mấy đứa trẻ về Bạch Tiếu thì nàng lại nghe được một bài hát từ miệng chúng.
“Đôi vẻ đôi ve
Tác hành đôi một
Sang đến ngày thủa
Chết chùm cả hai.”
Sau đó là tiếng cười khúc khích quái dị của bọn chúng. Truyện Ngược
Nàng dừng chân lại suy nghĩ: Cái quái gì vậy? Cái bài hát mà truyền tai đến trẻ con sao? Đám trẻ này nghe lại hay tự sáng tạo vậy? Cái ngôi làng không như vẻ ngoài của nó sao?”
Nàng lấy vòng hoa phúc an xuống và vứt nó đi. “Cái vòng hoa này cũng đáng ngờ, tốt nhất là vứt đi luôn.”
Nàng quay người đi chỗ khác thì đúng lúc đó. Đám trẻ đột ngột dừng chơi bóng cầu tất thảy nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng quyết định đi đến nhà của trưởng thôn để nhờ sự giúp đỡ.
Theo chỉ dẫn của mọi người thì nhà trưởng thôn ở cuối nàng phải đi qua cánh đồng mới tới.
Nàng đi qua một đồng lúa, lúc nàng qua mùa gặt lúa. Xung quanh nàng là hàng đống núi rơm rạ.
Tà áo xanh lá cây bay phất phới ở đằng sau một núi rơm lớn.
Uyển Như nhận ra ngay đó là Bạch Tiếu liền hét lớn.
“Đệ đệ đi đâu vậy? Để ta tìm mãi.”
Nàng đang định chạy tới thì Bạch Tiếu nói.
“Đừng qua đây.”
Hắn bước ra từ đống rơm đó, mặt cúi gằm. Nàng lo lắng cho Bạch Tiếu nói.
“Bạch Tiếu, giờ không có ai. Người hãy nói cho ta biết sáng đến giờ người đi đâu đi.”
Hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt đen nháy, trước đây không có hồn giờ như ánh mắt của kẻ đã tử. Không chút hồn khí nào đọng ở đôi mắt đó.
“Tốt nhất ngươi đừng có theo ta. Giờ ta làm gì không đến lượt ngươi quản. Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Bạch Tiếu quay người chạy đi.
“Tên khốn, đừng để ta bắt được ngươi.”
Từ trước đến nay thể lực của nàng luôn luôn hơn Bạch Tiếu. Nhưng hôm nay lại khác so với tưởng tượng của nàng. Bạch Tiếu chạy rất nhanh, đến người tu tập như nàng còn không chạy kịp.
“Hắn hôm nay ăn gì mà chạy nhanh thế không biết.”
Nàng đuổi theo hắn đến suốt một chặng dài rồi nàng mất dấu Bạch Tiếu thì mới hoàng hồn nhìn mọi thứ xung quanh.
Đứng một mình giữ chốn hoang vu không biết là nơi nào, làm nàng bị mất phương hướng giải quyết.
Uyển Như nắm chặt tay lại giữ lại sự bình tĩnh cuối cùng của mình.
“Trước tiên xem hắn có để lại dấu chân không?”
Nàng cúi xuống nhìn vào mặt đất tưởng như chần trụi kia. Không một dấu chân xót lại.
“Kì lạ thật.”
Nàng đi lại con đường vừa đuổi theo Bạch Tiếu.
Bầu trời đã ở lại một màu đen huyền bí cùng với vài ánh sao yếu ớt.
Đi được một lúc nàng nhìn thấy một cái đinh trên đường.
Uyển Như lấy một cái khăn tay bọc cái đinh đó vào rồi quan sát nói.
“Sao tự nhiên có một cái đinh ở đây?”
Cái đinh nhỏ bé này vậy mà lại toát ra ám khí rất nặng nề.
“Chỉ vậy thôi sao. Không biết có nên về cái làng đó nghỉ ngơi không?”
Nàng nghĩ đến đám trẻ hồi chiều. Tay nàng nắm chặt cái đinh nói.
“Không liều thì không cứu được hắn.”
Nàng quay trở về làng, thấy một ngôi nhà không xa liền đến đó xin tá túc một đêm.
Bọn họ tiếp đãi này rất nhiệt tình, không một chút khó chịu nào.
“Cảm ơn đã cho tại hạ ở đây qua đêm.”
Nhà mà hôm nay nàng xin ở nhờ là một hộ gia đình có sáu người. Hai vợ chồng và bốn đứa con, một trai ba gái.
Hôm nay bữa cơm của họ là một nồi cháo loãng, ấy vậy mà bọn trẻ đều vui tươi háo hức nói.
“Trông ngon quá mẹ ơi.”
“Thơm quá đi.”
Nồi cháo tỏng tỏng nước không thấy hạt cơm hay mùi thơm của gạo đâu.
Người phụ nữ nói. “Nhà chúng tôi chỉ có thứ này để đãi các hạ, mong vị huynh đài thông cảm.”
Nàng cười chua chát đôi mắt ngấn lệ bấy lâu nay ở trong cung ăn sung mặc sướng đâu biết khổ ai là gì.
Nàng lấy từ túi vải ra một miếng thịt khô có thể ăn sẵn nói.
“Các cháu muốn ăn cái này chứ?”
Những đứa trẻ nhốn nháo lên nói.
“Đó là thịt đúng không huynh đài.”
“Là thịt đó.”
“Thịt, thịt.”
Phụ thân của chúng xấu hổ ngăn cản lại nói.
“Không được như thế mấy cái đứa này, phụ thân dạy thế nào hả?”
Mấy đứa trẻ ngoan ngoãn khoanh tay nói.
“Bần cùng đến đâu cũng phải giữ lòng tự trọng ạ.”
Người phụ nữ nói. “Ngoan lắm.”
Nàng cảm thấy áy náy nói. “Mọi người ở đây làm tại hạ hổ thẹn quá. Ở nhờ một đêm mà không báo đáp ân tình gì thì sẽ khiến tại hạ day dứt không thôi.”
Nàng đưa miếng thịt cho người phụ nữ nói. “Xin mọi người hãy nhận lấy lòng thành của tại hạ.”
Người phụ nữ chối từ nhưng khi nhìn thấy nụ cười hiền từ của nàng lại không nỡ không nhận.
Đám trẻ thì vô cùng thích thú, có lẽ đây là lần đầu tiên bọn chúng được ăn thịt.
Vị cô nương múc lần lượt cho mọi người rồi cuối cùng là nàng.
Nàng nhận lấy bát cháo nhưng lại chần chừ chưa ăn.
Mọi người dù là nhận lấy bát cháo trước nhưng lại không ăn mà nhìn nàng ý tỏ để nàng ăn trước họ.
Người phụ nữ cười nói. “Có lẽ bát cháo này không hợp khẩu vị của huynh đài sao?”
Mấy đứa trẻ nói.
“Huynh huynh ăn đi mẫu thân của bọn ta nấu cháo ngon lắm đấy.”
“Đúng rồi, siêu ngon luôn.”
Nàng ngại ngùng nói. “Giờ ta ăn, giờ ta ăn.”
Uyển Như húp một hơi hết luôn bát cháo. Dù vậy nhưng nàng vẫn kịp cảm nhận được vị cháo loãng.
Cháo lỏng tèo tèo không chút vị ngọt của cơm mà còn lợ lợ. Nàng húp xong mà chỉ muốn nôn ra hết nhưng vì lịch sự nàng cố kìm lại.
Nhưng không chỉ có vậy, nàng còn cảm thấy đầu mình choáng choáng mọi thứ mờ ảo. Rồi Uyển Như ngất đi.
Cả gia đình đó trừng trừng nhìn nàng gục xuống.
END