Bạch Tiếu nói nhỏ với nàng điều gì đó xong đó nàng gật đầu một cái.
Cả hai người cùng nhau đi hàn lâm việt. Đang đi thì gặp Hải Vĩnh, hắn đi một mình nàng thấy lạ đi đến hỏi chuyện.
“Sao người không đi cùng hoàng huynh ta vậy?”
“Thần bị đuổi đi.”
Nàng nghiêng đầu tỏ ý thắc mắc. Hải Vĩnh thở dài nói.
“Thái tử đuổi ta đi, để đi cùng cô nương nào đó.”
Nghe đến đấy nàng đã hiểu ra vấn đề nói.
“Ngươi vất vả rồi.”
Sau đó nàng chào tạm biệt rồi rời đi. Đang đi một đoạn thì lại gặp Đan Hồng đi với một người đàn ông.
Hai người bọn họ thấy nàng liền tìm đường để né tránh. Uyển Như không có ý định tha cho họ liền chạy theo chặn đường.
“Thấy bổn công chúa là chạy đi có ý gì đây?”
Người đàn ông kia cúi đầu nói.
“Thần là Trương Dự Chính ở bộ ngữ tư giữ chức Tư Mã rất vui được gặp được công chúa và thái tử đây.”
“Thôi được rồi nể tình người có công lớn dẹp loạn sơn tặc ở phía Tây nên ta không tính sổ với ngươi.”
Dù nàng quay người rời đi cùng Bạch Tiếu nhưng vẫn không quên dùng ánh mắt hăm dọa nhìn Dự Chính và Đan Hồng.
“Không biết hôm nay là ngày gì mà có tận hai đôi chim uyên thế cơ chứ?”
“Ta thấy là ba đôi mà.”
“Thôi được rồi. Chuẩn bị vào trong đấu khẩu với thái sư kia kìa.”
Uyển Như và Bạch Tiếu cùng đi vào. Thái sư đã ngồi chờ họ từ lâu nói.
“Không biết thái tử đến đây có việc gì nhỉ?”
Bạch Tiếu đi đến chắp tay nói.
“Lỗi lầm này đều do ta hết, không biết xấu hổ rủ công chúa ra ngoài.”
Nàng nhanh nhảu cúi đầu nói.
“Cũng là do ta tự mãn không coi quy củ ra gì nên mới theo thái tử ra ngoài. Có trách thì phải trách phạt ta.”
“Không trách phạt ta mới phải.”
Nhất Sinh vừa mài mực vừa nói.
“Ta đâu thể trách phạt đôi tình ái được đúng không?”
Nàng nuốt nước bọt nói. “Thái sư, thật ra ngày hôm đó thái hậu bệnh nặng ta ở lại điện thái an chăm sóc thái hậu nên mới đến muộn. Tiên sinh có thể nhẹ tay với thái tử được không? Vì tất cả cũng đều lỗi của ta cả.”
Thái sư dừng mài mực cầm bút lông lên chấm vào hộp mực nói.
“Vậy mà ta lại chẳng nghe thấy tin tức gì vậy việc này nhỉ? Có lẽ là do ta chưa cập nhật tình hình trong cung nhanh nhẹn sao?”
“Thường thì thái hậu có ngã bệnh thì đều không được truyền ra ngoài cung. Chỉ có ta và vài người thân thích khác mới biết thôi. Tiên sinh không thể biết được.”
Nhất Sinh thở dài rồi nói. “Thôi được rồi, việc này có lẽ là ngoài ý muốn của công chúa ta đâu thể cản. Việc người chốn khỏi cung ta sẽ không tra cứu nữa.”
Cả hai cúi đầu nói. “Tạ ơn tiên sinh.”
Nàng nhìn Bạch Tiếu mỉm cười lớn rồi cả hai chuồn ra khỏi hàn lâm việt.
Uyển Như
“Chắc giờ tàn tiệc rồi ta về tiễn các quan khách đây.”
Bạch Tiếu gật đầu, nàng cười rồi rẽ hướng khác. Mới đi hai ba bước Uyển Như đột nhiên dừng lại quay người nói.
“Cảm ơn người nhé.”
Nói xong nàng mới đi về Thái Hòa điện. Sau khi tiễn các khách quan rời đi cũng là lúc tối muộn.
Mới trở về tẩm cung thì thấy Hạo Khiêm đã ở trong phòng nàng mà thưởng thức trà.
Nàng bất ngờ nhưng lại tức giận về việc cả ngày sinh thần của nàng thì Hạo Khiêm lại không tới.
“Bất ngờ thật đấy, hôm nay ca ca lại đến tẩm cung của muội muội đấy.”
Hạo Khiêm cười nói. “Được rồi, ta có việc nên không đến dịp sinh thần của muội được nhưng bù lại ta có tin vui này cho muội.”
Nàng ngồi xuống ghế thì Thanh Yên cũng rót trà luôn cho nàng. Nàng cầm cốc trà lên nói.
“Việc gì cơ chứ?”
“Mai muội hãy đến làng Cử Tri, vùng Nam Hải để lấy xúc cảm lạc đi.”
Lạc: sợ hãi
“Hả gì cơ? Nhanh vậy?”
“Ở đó có một con yêu quái pháp lực cao cường. Chính nó đã làm mùa màng nơi đó thất bác.”
“Gì cơ? Vậy mai muội sẽ đi đến đó luôn.”
“Có tinh thần vậy là tốt. Ở đó huynh cũng đã bố trí vài pháp sư nữa. Bọn họ có thể giúp muội.”
Nàng gật gật rồi xoay xoay cốc trà nói. “Nhưng còn vụ hoàng hậu thì sao?”
“Cái đó để huynh lo, muội cứ đi đi.”
Nàng cúi đầu xuống trầm ngâm tóc rũ xuống. Hạo Khiêm thấy thế tiến lại gần vén tóc cho nàng cười hiền nói.
“Yên tâm, huynh sẽ hãm hại đâu. Có tin tức huynh sẽ gửi thư cho muội ngay.”
Khiêm ca đứng lên quay người rời đi.
“Giờ cũng muộn rồi. Huynh đi về, còn muội ngủ sớm đi dưỡng sức mai đi.”
Nàng thở dài rồi đi đến giường để ngủ thì thấy một hộp gỗ bộc nhung đỏ.
Thanh Yên thấy nàng có vẻ bất ngờ sự hiện diện của nó liền nói.
“Thái tử mặc dù mang đến rất nhiều quà nhưng riêng cái hộp này được thái tử nâng niu để trên giường công chúa đến ạ.”
“Vậy sao?”
Nàng cầm hộp gỗ lên từ từ mở ra. Khi mở ra thì thấy hai trái bắp ngô đã được nướng chín. Mùi thơm của ngô nướng đã tỏa ra khắp phòng.
Nàng mỉm cười rồi đóng nó lại nói.
“Giờ muộn rồi để mai ta ăn.”
“Vậy nô tỳ sẽ làm nó lại vào ngày mai.”
Khác với mọi lần chuyện đi tinh luyện sẽ được báo sớm để có thời gian chuẩn bị nhưng hôm nay do quá đột ngột nên khi nàng chuẩn bị đồ xong liền tức tốc đến nơi ở của Bạch Tiếu.
Nàng đi trong đêm tối trên tay chỉ leo lắt một cái lồng đèn. Đồ đạc đều đã nhờ Thanh Yên phụ giúp.
Nàng đi lên các bậc thang rồi đẩy cửa phòng Bạch Tiếu. Nhưng cửa đã cài then.
Uyển Như đành đập đập cửa, nếu bị phát hiện thì danh tiếng của nàng sẽ tiêu tùng mất.
May mắn là Bạch Tiếu mở cửa khá nhanh. Khi hắn mới vừa mở cửa nói.
“Đêm khuya thanh vắng quả nữ không được đến tìm cô nam một mình thế này đâu công chúa.”
Nàng chẳng hề để ý đến lời nói của Bạch Tiếu mà đã xồng xộc vào trong rồi đóng cửa lại nói.
“Chúng ta phải mau đi thôi.”
“Đi đâu mới được cơ chứ?”
“Đi tinh luyện xúc cảm nộ. Nhanh chuẩn bị đồ đi.”
Bạch Tiếu đứng im làm nàng sốt ruột liền lấy nải tay đi đến chỗ tủ quần áo thu dọn hành lý cho hắn.
Bạch Tiếu thấy nàng làm thế nàng đi đến phụ nàng nói.
“Bình tĩnh đã, mai đi cũng được mà.”
Nàng vừa gấp quần áo của hắn vào vừa nói. “Nếu đến đó chậm có thể không tinh luyện xúc cảm đó. Cử Tri đi một đêm là đến nên ta mới vội vã vậy.”
Bạch Tiếu và nàng cũng xếp đồ đạc xong. Nàng không nghỉ ngơi gì mà đã chạy ra ngoài cầm lồng đèn nói.
“Chúng ta mau đi nhanh thôi. Ta còn chưa thông báo cho phụ hoàng giờ mà bị bắt là rắc rối to.”
Bạch Tiếu ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng rời đi cùng nàng đi đến Cử Tri, Nam Hải.
END