Editor: Dâu
Từ sau khi từ chức ở Cao Thịnh, Tạ Lan Tịch có một đoạn thời gian không đi tìm công việc mới, cô ở Tạ gia, cả ngày ở cùng hai đứa cháu trai bồi dưỡng tình cảm, bỏ chút thời gian còn đi học nhiếp ảnh nghiệp dư mà bản thân yêu thích, nguyên nhân thì không có, thuần túy chỉ là muốn chụp lại sự đáng yêu của hai đứa nhỏ để làm nhật kỳ hàng ngày.
Cái Weibo mũ đỏ kia cỗ cô đã hoang phế thật lâu cũng chưa đổi mới, mở một cái acc clone, ngẫu nhiên chia sẻ sinh hoạt của chính mình.
Hai đứa nhỏ đều chưa được lên kính, anh trai từng nói qua, tạm thời không muốn song bào thai bọn họ bị truyền thông phát hiện.
Liền nghỉ ngơi như vậy hơn nửa năm, tâm tình của Tạ Lan Tịch cũng đã từ chuyện tình yêu mà đi ra, cô không có cố ý hỏi tình huống của Lâm Gian Thư hiện tại ra sao, ngẫu nhiên sẽ nghe được một chút từ người bạn mà họ đã quen ở nước ngoài, cha mẹ Lâm Gia Thư giới thiệu một người học y làm đối tương thân cận cho anh ta, sau đó liền không còn bất kỳ tin tức gì nữa. Đến nỗi Bùi Tứ, lại trở về hình thức khi ở chung với Giáp Ất Bính Đinh, bọn họ thường xuyên nói chuyện phiếm, lại không hề gặp mặt.
Tạ Lan Tịch cảm thấy hiện tại như vậy khá tốt, lui về giai đoạn ở chung như bạn bè, không nói chuyện tình yêu nam nữ, so với bất kỳ thời điểm nào đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mỗi khi cô gặp phải chuyện khó giair quyết sẽ tự nhiên mà đi hỏi ạn, mà Bùi Tứ sẽ vô điều kiện mà giúp cô giải đáp, qua lại thường xuyên, thời gian cũng không một tiếng động mà trôi qua.
Sau khi trải qua tết Âm Lịch, Tạ Lan Tịch tìm một phần công tác, làm bí thư cua chủ tịch, ngày thường sửa soạn lại tư liệu, làm phiên dịch mà thôi. Cũng rất nhẹ nhàng, trừ bỏ việc không thể tan tầm đúng giờ ra thì những cái khác đều đã thích ứng tốt.
Cô ở công ty gần bốn tháng, có một lần khi cùng chủ tịch tham gia tiệc rượu xa hoa nào đó, trong lúc vô tình thì găp phải Bùi Tứ một lần.
Ở đại sảnh yến hội vô cùng xa hoa, đèn thủy tinh cực kỳ lóa mắt, mà Bùi Tứ một thân tây trang chính thức mà xanh biển đứng giữa những người thương nhân nọ, một tay cắm túi quần, thần thái tự nhiên nhàn nhã cùng giao lưu với người đàn ông mặc tây trang đứng bên cạnh, anh càng thêm dung nhập cái quần thể này, dựa vào tự thân cố gắng trong mấy năm nay, tự nhiên mà biến thành một vị doanh nhân thành đạt.
Tạ Lan Tịch không có tiến đến chào hỏi, bưng champagne đi đến một góc không người, mãi đến tiệc rượu sắp kết thúc, cô bị chủ tịch gọi đi, khi cùng người khác chào hỏi, không biết từ đâu mà xuất hiện Bùi Tứ, liền đứng ở vị trí bên cạnh cô cách đó không xa.
Chủ tịch nhìn đến anh thì khách khí nói vài câu.
Lúc sau, lại dẫn Tạ Lan Tịch đến đó.
Mặt cô điều chỉnh một nụ cười hoàn mỹ, làm bộ không biết, quy quy củ củ mà chào hỏi với Bùi Tứ: “Bùi tổng, ngài khỏe.”
“Tạ tiểu thư, hân hạnh gặp mặt.”
Cơ hồ là một cái chạm mắt liền rời đi, Tạ Lan Tịch rũ mắt nhìn làn váy của chính mình, đợi một lúc liền rời đi cùng chủ tịch.
Lúc sau cô không còn ngẫu nhiên gặp được Bùi Tứ nữa, rồi lại làm ở công ty hai tháng, Tạ Lan Tịch liền từ chức, cô bắt đầu về Hoa Tân sinh hoạt, cầm camera bản giới hạn được anh trai tặng quà sinh nhật trên tay, bắt đầu lang thang không có mục đích mà đi du lịch, gặp được ảnh đẹp đều sẽ chụp lại, cắt thành video ngắn phát lên mạng.
Lúc bắt đầu, Tạ Lan Tịch chỉ muốn tìm việc gì làm trong lúc đi du lịch, dần dần fans nhiều lên, biến thành một blogger du lịch không chuyên nghiệp.
Ngẫu nhiêu cô sẽ chụp một ít, chọn một vài nhà ăn cùng với cảnh sắc mà võng hồng đã giới thiệu, cũng không nhận quảng cáo, những fans xem video của cô đều sẽ thấy rất hưởng thụ, có vài người còn đánh thưởng cho cô, Tạ Lan Tịch sẽ quyên góp toàn bộ làm từ thiện.
Thời gian lâu rồi, cô liền trở thành khách quen của sân bay, ở trong lúc bôn ba bận rộn, lại có thể gặp được một ít người quen.
Ngày gặp được Hình Tâm Nghi, là hơn 7 giowf sáng, Tạ Lan Tịch bị cảm nhẹ, lại là ngay mùa đông. Cô mặc áo lông vũ mệt mỏi ngồi chờ ở ghế dài, một bên cầm lấy bình thủy cho ấm lòng bàn tay, một bên híp mắt nhìn thời gian đăng ký.
Ở lúc mệt mỏi rã rời, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc nháo, giup cô nâng lên tinh thần.
Tạ Lan Tịch bỏ mũ, ngẩng đầu lên xem, phát hiện Hình Tâm Nghi đang ngồi ở đối diện, trang điểm vẫn tinh xảo như một giống trước kia, chỉ là khi ôm một em nhỏ có vẻ không hợp nhau, thực mau liền có một người đàn ông diện mạo bình thường, thân hình đơn bạc cầm bình sữa lại đây, từ không khí ở chung của hai người có thể thấy được quan hệ rất thân mật.
Dường như Hình Tâm Nghi bị tiếng khóc của trẻ đứa trẻ làm phiền, đem đứa bé ném cho người đàn ông kia kia dỗ dành lại tiến lên hai bước ngồi xuống, nghĩ muốn an tĩnh một chút.
Rốt cuộc cô ấy cũng chú ý đến Tạ Lan Tịch đang ngồi đối diện xem náo nhiệt, trên trang dung tinh xảo hiện lên biểu tình sửng sốt hai giây, tiếp theo sau đó lại là cực kỳ phức tạp.
Không có cảm giác khi gặp lại tình địch, lại muốn người ta sống không bằng chết.
Tạ Lan Tịch rũ mắt, chờ khi bình nước ấm cuối cùng cũng lạnh, đem hộp thuốc lấy ra hai viên, dùng trước, vội vàng lo việc của bản thân.
Mãi cho đến khi Hình Tâm Nghi nhìn chằm chằm cô trong một thời gian dài, nói ra câu đầu tiên sau khi gặp lại: “Tạ Tịch, kết quả là chúng ta đều thua.”
Tạ Lan Tịch nhìn cô ấy, biểu tình rất bình tĩnh.
Không có sát khí đối chọi gay gắt như trước kia, cũng không giả vờ khách khí, liền giống như nhìn một người xa lạ.
Hình Tâm Nghi tự giễu cười cười: “Một năm trước tôi kết hôn, gả cho đàn anh lúc trước học cùng trường, mọi thứ của anh ấy đều không bằng Bùi Tứ, lớn lên lùn lại trông rất bình thường, những nhà anh ấy kinh doanh địa ốc, có thể cho tôi sinh hoạt mà tôi muốn.”
Tầm mắt của Tạ Lan Tịch nhìn về phía người đàn ông đang dỗ đứa trẻ chơi.
Từ bên ngoài nhìn vào đúng thật không xứng đôi với mỹ nhân như là Hình Tâm Nghi.
Hình Tâm Nghi giống như là chấp nhận số phận, vô số lốp xe dự phòng, chọn hồi lâu, rốt cuộc chọn một người gia cảnh thật tốt.
Cô ấy xem qua video du lịch của Tạ Lan Tịch, ý đồ tìm kiếm dấu vết để lại của Bùi Tứ lại phát hiện căn bản không có.
Cho nên Hình Tâm Nghi cảm thấy cả hai đều thua, ai cũng không chiếm được trái tim người nam nhân bạc tình quả nghĩa ấy.
Có lẽ lần ngẫu nhiên gặp được ở sân bay này. về sau cả đời liền không có cơ hội gặp mặt, Hình Tân Nghi nói với Tạ Lan Tịch: “Khi còn đi học, tôi đã từng có một thời gian rất hâm mộ cô.”
Tạ Lan Tịch cũng không dự đoán được một ngày nào đó, cô vậy mà có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện với Hình Tâm Nghi: “Cô hâm mộ tôi?”
Ánh mắt Hình Tâm Nghi rất phức tạp, đem bí mật luôn giấu ở đáy lòng bấy lâu nay nói ra: “Đúng vậy, hâm mộ cô có gia cảnh tốt, thích một người chưa bao giờ xem xuất thân hoặc năng lực của anh ta. Cô chưa từng có khát vọng về tiền tài, trên vật chất đều là hưởng thụ tốt nhất……… Tạ Tịch, nếu tôi có gia thế như cô, lúc trước khi ở trường học, cũng sẽ không lo trước lo sau mà cự tuyệt Bùi Tứ theo đuổi, nói trắng ra là, tình yêu của tôi bị hiện thực đánh bại.”
Tạ Lan Tịch chỉ hỏi cô ấy: “Trộn lẫy ích lợi ở hiện thực cùng với tình yêu, vẫn là thuần túy nhất sao?”
Hình Tâm Nghi: “Bất kể là tôi hay là cô, trả giá cái dạng gì cảm tình, cuối cùng kết cục đều giống nhau.”
Ai cũng không có giành được Bùi Tứ, điểm này làm cho đáy lòng cô ấy dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không so đo Tạ Lan Tịch xem nhẹ bản thân, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Không chiếm được người đàn ông mình muốn nhất, tất cả đàn ông còn lại trên thế gian này có gì khác nhau.”
Dứt lời, cô ấy nhìn về thân ảnh chồng mới cưới đang dỗ trẻ con, quá gầy, đều không hợp để mặc tây trang, người cũng không cao, thấy như thế nào đều là ném vào đám người cũng sẽ nhìn không ra.
Nếu đổi lại là trước kia, có chết Hình Tâm Nghi cũng sẽ không tưởng tượng được cô ấy sẽ gả cho loại người này, nhưng cô ấy không còn biện pháp nào nữa, việc kinh doanh của phòng làm việc không tốt, thiếu nợ bên ngoài. Cùng với việc làm lại từ đầu, chọn một người đàn ông bình thường nhưng có tiền gả đi, là con đường nhanh nhất.
Cô ấy còn trẻ, có tư bản đem chính mình bán giá tốt nhất.
Đã đến giờ đăng ký, Hình Tâm Nghi cùng chồng mang theo con nhỏ, rời tòa nhà đợi chuyến bay.
Tạ Lan Tịch vẫn ngồi ở chỗ đó, nhìn nữ nhân ngày xưa bị mọi người trong trường sủng thành mối tình đầu nữ thần đi xa, hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt.
Trước khi đi, Hình Tâm Nghi còn nói với cô một câu: “Tôi biết Bùi Tứ yêu cô, bắt đầu từ xuất ngoại du học năm đó, anh ta lựa chọn ở bên cạnh cô, cũng đã thay lòng đổi dạ.”
…….
Lúc sau, Tạ Lan Tịch đêm chuyện ngẫu nhiên gặp được Hình Tâm Nghi ở sân bay vứt ra sau đầu, tiếp tục đi khắp nơi du lịch, cô thích xem mặt trời mọc, gần non nửa năm không biết đi qua bao nhiêu cảnh đẹp, chụp rất nhiều video mặt trời mọc.
Trạm cuối cùng là Thu Sơn, Tạ Lan Tịch chậm chạp không tới nơi đó.
Cô dự đinh ở tại gian nhà trước kia, chẳng qua không có đem toàn bộ phòng đặt xuống, ban đêm khi ngủ, khó tránh sẽ nghe thấy một ít động tĩnh, chờ đến thời gian buổi sáng, liền sửa sang một chút đồ đạc bỏ vào balo, cố ý mặc một bộ đồ thể dục vàng nhạt, đem cả toàn bộ đầu tóc dài uốn xoăn buộc thành đuôi ngựa rồi xuất phát.
Lên núi là một việc rất mất sức, Tạ Lan Tịch tích cóp đủ kinh nghiệm, không vội vàng mà bò lên trên, dọc theo đường đi, chậm rãi thưởng thức phong cảnh, ngẫu nhiên sẽ lấy camera chụp một ít tư liệu sống, gặp được động vật nhỏ sẽ dừng lại nhìn thật lâu.
Chờ cô thở hổn hển bò đến đỉnh núi, đứng trên tảng đá đón lấy gió thổi mát mẻ, tâm tình nói không nên lời mà tốt lên.
Tạ Lan Tịch tìm tìm chỗ nghỉ ngơi, từ trong camera chọn ra ảnh chụp phong cảnh tốt nhất, up lên vòng bạn bè.
Rất mau đã có người ấn like, còn nhắn lại. Tạ Lan Tịch lướt xuống phía dưới, nhìn thấy có cả Bùi Tứ.
Lúc sau thì thu được tin nhắn của anh.
Anh nói cho cô, ở vị trí nào trên Thu Sơn là tuyệt hảo.
Tạ Lan Tịch đáp lại bằng một nhãn dán cảm ơn, cầm lấy camera, đi dạo khắp nơi một vòng.
Cho đến khi mặt trời xuống núi, cô mới bắt đầu dựng lều trại, đùa nghịch nửa ngày, ban đêm thì ăn đồ ăn vặt ngồi bên trong xem bầu trời đầy sao.
Những chỗ cô đã thấy, đều giống với video Bùi Tứ trước đó đã gửi cho cô.
Tạ Lan Tịch chậm rãi nghĩ, lúc ấy anh ở Thu Sơn có tâm tình như thế nào? Thời gian nháy mắt đều qua đi, hiện tại khi ngẫm lại, phảng phất vừa mới phát sinh ngày hôm qua.
Đến gần rạng sáng, Tạ Lan Tịch chụp một bức chứa sao trời liền nghỉ ngơi trong lều trại.
Bên cạnh cô để đèn ngủ, điều chỉnh thành nửa giờ sau tự động tắt, trong lúc ngủ mơ, mơ thấy Bùi Tứ khi còn ở trường, anh mặc quần dài áo sơ mi đơn giản, đứng dưới cây ngô đồng, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống bốn phía, không biết là đang đợi ai, chốc chốc lại nhìn xuống đồng hồ dưới cổ tay.
Tạ Lan Tịch đứng cách đó không xa nhìn anh, cho đến khi thấy thân ảnh ảnh nghịch ngợm của bản thân hướng về anh mà vui vẻ chạy như bay tới.
Lại mơ thấy trong sân bóng rổ, cô cá cược cùng bạn cùng phòng xem bạn trai ai chơi bóng lợi hại hơn, liền năn nỉ Bùi Tứ ba ngày, làm anh cởi ra sơ mi trắng nam thần, thay đồng phục thi đấu cùng với người khác một trận, ai thua phải ở trước mặt mọi người hôn bạn gái mười phút!
Tạ Lan Tịch cười như một con tiểu hồ ly nhỏ ăn vung mật, cố ý làm nũng với Bùi Tứ: “Nè nè, nếu anh thua mà nói, cũng đừng trách em chiếm tiện nghi đó.”
Cuối cùng trận thi đấu kia, Bùi Tứ cùng với bạn trai của bạn cùng phòng cô khó phân thắng bại, cuối cùng chỉ chênh lệch một trái mà thắng.
Trên đường cô trở về, biểu tình không vui, nói thầm một mạch không dứt: “Anh có phải là cố ý thắng hay không!”
Bùi Tứ không còn cách nào khác nghe cô oán niệm hơn non nửa tiếng đồng hồ, khi đến trước cửa ký túc xá, đơn giản lôi kéo cô vào rừng cây nhỏ, lần đầu tiên, đem cô vách tường đông để trong lồng ngực hôn nồng nhiệt mười phút đồng hồ.
………
Khi Tạ Lan Tịch tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã có chút tờ mờ sáng, cô nằm không nhúc nhích, tầm mắt nhìn ở phía trên, dường như không có từ cảnh trong mơ mà đi ra.
Đến lúc người bên ngoài lều trại đều lục tục tỉnh lại, chuẩn bị đón mặt trời mọc.
Cô cũng đứng dậy, đơn giản đem tóc chải vuốt lại, mở ra lều trại của mình đi ra ngoài vào lúc đó, phía chân trời, ánh sáng vàng nhạt chậm rãi lộ ra, mà ở dưới hình ảnh tuyệt mỹ này, Tạ Lan Tịch nhìn thấy Bùi tứ một thân quần áo vận động, dáng người thon dài xuất hiện trên sườn núi, khuôn mặt anh nhàn nhã, trên hai vai cũng theo ba lô màu đen, hiển nhiên đã đi lên núi từ đêm khuya. Vừa vặn đuổi kịp lúc mặt trời mọc, cách đủ loại màu sắc lều trại mà xa xa nhìn cô.
Tạ Lan Tịch tưởng đa ở trong mơ, liền sững sờ tại chỗ, cũng không biết phải lấy camera chụp lại cảnh mặt trời mọc xinh đẹp này.
Đôi mắt đen nhánh của cô nhìn thấy hình bóng Bùi Tứ ngày một bước đến gần, buông xuống ba lô trên vai, dáng người đĩnh bạt mà đứng yên trước mặt, ánh mặt trời vàng óng vẩy đầy bộ mặt anh, khiến đường cong trở nên rất nhu hòa, hết sức mộng ảo mà nở nụ cười tươi đẹp với cô.
Anh vươn tay, khớp xương thon dài, tiếng nói lại vô cùng thanh nhuận dịu hòa: “Một lần nữa làm quen một chút.”
“Anh tên là Bùi Tứ, thật vui vẻ khi gặp được em.’
———-
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com