Sau nửa canh giờ, Cố Khê Nghiên mang theo đoàn người A Đại hai tay trống trơn rời khỏi công đường. Mà Diêu Thiên Thuận sắc mặt vô cùng phức tạp, ánh mắt dẫn theo tia sợ hãi nhìn Cố Khê Nghiên.
Hắn hít một hơi thật sâu: “Người đến, đi thiên lao đem Cố Diệp thả, đưa đến cửa sau.”
“Vâng.”
Cố Khê Nghiên nghe xong quay người thi lễ: “Tri châu đại nhân chịu dừng tay, thảo dân nói chuyện giữ lời, chắc chắn sẽ không thương tổn vô tội.”
Diêu Thiên Thuận một ngụm nuốt không trôi, sắc mặt xanh trắng đan xen. Hắn là Đan Dương Tri châu, ở Đan Dương hắn dĩ nhiên một tay che trời, lúc để mấy người Cố Khê Nghiên tiến vào, liền có ý định không thả người trở lại.
Làm sao biết nữ tử mù kia thật có yêu quái giúp đỡ, hắn nhớ tới vừa rồi bỗng nhiên bị cành cây vô hình quấn lấy cổ, liền hai chân như nhũn ra.
Nam Cung Bái thật là cái thùng rỗng, khoe khoang cái gì pháp lực vô biên, trảm yêu trừ ma không sai, thế nào đánh không lại yêu quái bên cạnh Cố Khê Nghiên.
Hắn liếc nhìn rương ngói úng cùng rương châu báu, nhíu nhíu mày: “Nhanh đem đồ vật đi chôn.”
Hạ nhân kinh hồn bạt vía, mau mau chạy vào khiêng lên hai rương gỗ, Diêu Thiên Thuận giận dữ hét: “Ngu xuẩn, ta nói chính là ngói úng!”
Đợi đến quan sai mang Cố Diệp ra ngoài, Quản gia cùng A Thất sắc mặt cũng thay đổi: “Lão gia!”
“A Đại, mau tới đỡ lão gia! Chuyện này. . . . . . Làm sao đem ngài đánh thành như vậy!” Nếu không phải còn có quan sai ở, quản gia đều muốn chửi ầm lên.
Cố Diệp quần áo đều là vết máu, đặc biệt là phía sau lưng bị gậy tàn nhẫn đánh, hằn sâu thương tích.
Cố Diệp sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn Cố Khê Nghiên, chống một hơi suy yếu quay về quản gia khoát tay áo nói: “Ta không sao, Nghiên nhi sao con lại tới đây.”
Cố Khê Nghiên đã ngửi được mùi máu trên người hắn, nghe hắn tiếng nói cũng đã rất hư nhược, vội vã tới dìu: “Phụ thân, người trước đừng nói, A Đại nhanh dìu lão gia trở về.”
Đoàn người mang theo Cố Diệp vội vội vàng vàng về tới Cố phủ, Tạ Uyển giờ khắc này đã sốt ruột vạn phần, nhìn thấy phu quân một thân thương tích trở về, nước mắt lập tức rơi xuống: “Bọn họ làm sao ra tay tàn ác như vậy, mau mau thỉnh đại phu đến.”
Cố Diệp bị thương không nhẹ, hơn nữa bị kinh sợ đến, về nhà liền mê man trên giường. Cố Khê Nghiên an ủi Tạ Uyển thật lâu, lại xác nhận Cố Diệp không sao, lúc này mới phân phó người tiễn đại phu về.
Cố Khê Nghiên đi rồi, Tạ Uyển liền gọi Thiên Tứ hỏi chuyện, trên cơ bản biết được toàn bộ sự tình phát sinh mấy ngày qua, nghĩ đến nữ nhi mình, trong lòng đau xót mà hối hận.
Cố Khê Nghiên từ nhỏ liền thông tuệ trưởng thành sớm, tuy nói mới mười tám tuổi, nhưng là ở Cố Gia nàng rất có chủ ý, rất nhiều chuyện nàng xử lý ứng đối so với Cố Diệp càng tốt hơn.
Nếu như không phải từ nhỏ liền mắt tật, nữ nhi của mình tất nhiên là kinh tài tuyệt diễm. Nhưng bây giờ không chỉ hai mắt mù, còn muốn chịu đựng đám người ngu muội kia, Tạ Uyển nghĩ đến đều vạn phần đau lòng.
Trong lòng nàng đã quyết định, chờ thân thể Cố Diệp khá hơn một chút, cả nhà lập tức rời đi Đan Dương. Những bách tính kia đều một mực tin chuyện ma quỷ do đạo sĩ nói, lại vu khống nữ nhi mình cùng yêu nghiệt cấu kết, ngay cả quan phủ cũng nhúng tay hại Cố gia, nếu tiếp tục ở lại, e rằng tai họa về sau.
Đợi đem sự tình xử lý xong, Cố Khê Nghiên liền trở về tiểu viện chính mình, mà người nàng phái đi điều tra về đào hoa nhưỡng cũng đã trở về. Thế nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, bởi vì phụ thân bị tra tấn, nàng đành phải ra mặt trực tiếp ép Diêu Thiên Thuận thả người.
Có điều nàng vẫn cho người đem toàn bộ đào hoa nhưỡng đưa vào phòng, vò rượu to nhỏ xếp đầy mặt bàn. Bởi vì lão gia bị thương, hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay ở cửa phủ, khiến cho Cố gia từ trên xuống dưới đều vô cùng căng thẳng.
Cố Khê Nghiên phái toàn bộ thủ hạ đi ra ngoài điều tra, ngay cả A Thất cùng Tiểu Ngũ cũng được cho lui xuống.
Nàng ngồi ở trước bàn, bên hông một mảnh ánh sáng xanh lục lóe lên, Diệp Thấm Minh liền ung dung ngồi ở bên cạnh nàng.
Cố Khê Nghiên nhẹ giọng nói: “Hôm nay thật sự cám ơn nàng, nàng giúp ta nhiều lắm. Ta chỉ là một phàm nhân, cũng không biết làm sao báo đáp, hôm nay liền trước mời nàng một chén.”
Nàng đưa tay cầm lên một vò đào hoa nhưỡng, rót đầy chén của mình, lúc chuẩn bị rót cho Diệp Thấm Minh liền bị nàng ấy ngăn cản: “Nếu thật muốn cảm ơn ta, liền không cần hẹp hòi chỉ một chén như vậy, ta lấy một vò được không?”
Cố Khê Nghiên sửng sốt một chút, sau đó bật cười: “Là ta hẹp hòi, nàng lấy bao nhiêu vò cũng được. Ta nhớ tới, đào hoa nhưỡng ở Giang Ký Tửu Trang rất tốt, nàng nếm thử.”
Diệp Thấm Minh nhìn một chút tìm được rồi Giang Ký, cầm lên mở ra giấy dán, cúi đầu ngửi một hồi: “Dĩ nhiên gần ngàn năm chưa từng thống khoái uống qua rượu.”
Cố Khê Nghiên thoáng nhíu mày lại không hỏi nhiều, nàng để chén rượu xuống, cũng cầm lên một vò rượu: “Ta mời nàng.”
Diệp Thấm Minh thoáng kinh ngạc, sau đó liền nhẹ nhàng nở nụ cười: “Mời.”
So với rượu, Cố Khê Nghiên càng yêu trà. Thế nhưng nàng cũng đã nếm thử không ít rượu, tửu lượng coi như không tệ, chỉ là xưa nay đều lướt qua liền dừng lại, như hôm nay cầm cả vò uống vẫn là lần đầu tiên.
Đào hoa nhưỡng ngọt ngào thuần hậu, ấm nhuận lâu dài, Cố Khê Nghiên uống đến thanh tú văn nhã, cho dù ôm vò rượu, động tác cũng là vô cùng dịu dàng.
Diệp Thấm Minh thì lại phóng khoáng tiêu sái hơn nhiều, một tay tùy ý giơ lên vò rượu, rượu trực tiếp đổ vào trong miệng. Nàng uống thoải mái, vài giọt rượu trong suốt vươn ở khóe miệng nàng.
Rượu trượt vào cổ, theo yết hầu trượt động, thế nhưng cũng không có vẻ thô tục.
Cố Khê Nghiên dừng lại động tác uống rượu, ngưng thần nghe, khóe miệng không nhịn được lộ ra ý cười: “Nàng rất thích rượu sao?”
Diệp Thấm Minh nửa vò rượu đã vào bụng, nâng vò đặt lên bàn, thỏa mãn lau lau khoé miệng, lười nhác mà ngồi ở trên ghế, nụ cười tùy ý: “Rượu là thật sảng khoái, lúc vui vẻ uống thoải mái, lúc không vui, uống cũng rất dễ chịu, nàng cảm thấy thế nào?”
Nói xong nàng lại nghĩ đến thần thái Cố Khê Nghiên uống rượu, trong mắt dao động ra tầng ánh sáng nhạt, tiếng nói cũng lộ ra ấm áp: “Có điều, nàng hẳn là càng yêu trà, loại đồ vật phong nhã kia thích hợp nàng hơn, nhìn đến liền cảnh đẹp ý vui. Nhưng, vừa rồi uống rượu cũng thật tốt nhìn.”
Cố Khê Nghiên khẽ cười lên: “Nàng đại khái là ghét bỏ ta không đủ tiêu sái tùy ý. Ta mặc dù không nhìn thấy, nhưng ta nghĩ, nàng uống rượu lên tất nhiên là hào sảng không gì sánh được.”
Diệp Thấm Minh trong lòng khẽ động, thần sắc hiện lên tia phức tạp: “Ta cảm thấy lời vừa rồi của nàng, ta giống như trước đây đã từng nghe nàng nói qua.”
Cố Khê Nghiên không lập tức đáp lời, nàng cúi đầu sau đó mới nói: “Đại khái là chúng ta hữu duyên.” Không chỉ có là Diệp Thấm Minh, Cố Khê Nghiên luôn cảm thấy lúc ở bên người kia, nàng có loại cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng lại không cách nào diễn tả được.
“Có lẽ vậy.” Diệp Thấm Minh cũng không muốn nói tiếp, liền chuyển đề tài: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nàng có tính toán gì không.” Bây giờ từ bách tính đến quan phủ đều cho rằng Cố Khê Nghiên cấu kết với yêu quái, muốn yên bình ở lại Đan Dương, đã là không thể nào.
Cố Khê Nghiên vẻ mặt thoáng trầm trọng: “Đan Dương không thể ở, việc đã đến nước này, rất nhiều thứ đã không cần suy tính. Chờ phụ thân tỉnh lại, liền quyết định khi nào rời đi. Cũng không biết Nam Cung Bái bị thương thế nào, nếu thương tổn nặng, Diêu Thiên Thuận không chỗ nương tựa, sẽ không cách nào ngăn Cố gia rời đi, nhưng nếu hắn sớm khôi phục, còn có Dương gia tiếp tay, mọi chuyện đều không thể lường được.”
Diệp Thấm Minh nhìn nàng, hồi lâu không dời mắt: “Cố Khê Nghiên, chính nàng căn bản không có ý định đi.”
Cố Khê Nghiên con mắt buông xuống, lắc đầu mỉm cười: “Cố gia có thể đi là tốt rồi.”
Diệp Thấm Minh chỉ cảm thấy một luồng tức giận từ trong lòng dâng lên, khí tức có chút âm trầm: “Sớm biết nàng như vậy không tiếc mạng, ta sớm đã trực tiếp ăn nàng, ở công đường tri châu phủ cũng không cần hiện thân dọa chết cẩu quan kia.”
Cố Khê Nghiên thấp giọng nở nụ cười: “Nhưng nàng sẽ không.”
Diệp Thấm Minh đều sắp bị nghẹn chết, đến gần lạnh lùng nắm cằm của nàng: “Hiện tại cũng không muộn.”
Cố Khê Nghiên không lên tiếng, trên gương mặt đẹp đẽ nhã trí vẫn lộ ra ý cười ôn hòa, chỉ là đôi mắt màu mực yên lặng nhìn kỹ động tác của Diệp Thấm Minh.
Diệp Thấm Minh nhìn nàng, suýt nữa nhịn không được muốn sờ lên con mắt của nàng, trong lòng bỗng nhiên một luồng đau xót từng trận dâng lên, đau đến như bị người nắm lấy.
Nàng cuối cùng vẫn là kiềm chế xuống, cắn răng nói: “Dù sao có nàng cung cấp linh lực, ta sẽ đủ khả năng bảo vệ nàng.”
Cố Khê Nghiên ý cười trên mặt chậm rãi rút đi: “Ta hiểu được nàng đối ta rất tốt, nhưng bọn họ nói không sai, ta bản thân liền là cái gieo vạ, một ngày ta còn sống, những yêu vật kia sẽ không dừng lại, tránh thoát hôm nay còn có ngày mai. Nếu ta theo phụ mẫu rời đi, chỉ cần ta còn, Dương hồ ly kia tuyệt đối sẽ không buông tha, phụ mẫu ta vĩnh viễn không được an toàn.”
Diệp Thấm Minh gắt gao cau mày, trầm mặc không nói.
“Ta nhớ nàng trước đó vội vàng muốn linh lực, hẳn là thương tổn không cách nào khôi phục. Hồ ly tinh kia dĩ nhiên không thể khinh thường, mà kẻ sau lưng hắn càng thần bí. Nàng vì ta mà đối cứng với bọn họ, thật không đáng.”
Tiểu nha đầu này đúng là sẽ thay người cân nhắc, Diệp Thấm Minh có chút bực mình, nhưng lý trí nói cho nàng biết, Cố Khê Nghiên nói đều hợp lý. Nhân gian linh lực mỏng manh, trừ phi nàng đi đường tà đạo hoặc là nuốt chửng vô số yêu đan khác, không phải vậy thương tổn rất khó khỏi hẳn, chớ nói chi là bệnh do Tỏa Yêu Trầm Uyên gây ra, ngày muốn về Yêu Giới liền càng xa vời. Thậm chí, một khi đám người trên Tiên Giới tìm tới nàng, nàng liền phải đối mặt không ngừng truy sát.
Diệp Thấm Minh trầm mặc đã chứng minh mọi chuyện đều đúng, Cố Khê Nghiên khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, cũng không phải nàng muốn chết, nhưng nàng không thể vì mình mà liên lụy phụ mẫu, cũng không thể bỏ mặc tiểu trà yêu mạnh miệng mềm lòng trước mắt.
Chậm rãi thở ra một hơi, tiếng nói Cố Khê Nghiên cũng mang theo khẩn cầu: “Đại khái cuối cùng còn muốn phiền phức nàng, chỉ cần đảm bảo phụ mẫu ta bình an rời khỏi Đan Dương, sau đó nàng có thể ăn ta, đi làm chuyện của riêng nàng.”
Diệp Thấm Minh đã giận đến điên rồi, tuy Cố Khê Nghiên nói rất đúng, nhưng nàng chính là không thoải mái, chỉ bỏ lại một câu: “Tùy ý nàng.” Liền trực tiếp biến mất không còn thân ảnh.
Cố Khê Nghiên ngồi không nhúc nhích, sau đó liền lắc đầu nở nụ cười, nàng đem chén rượu uống xong, khẽ than thở: “Vẫn là đào hoa nhưỡng nơi này ngon nhất, đáng tiếc nàng không ở, rượu ngon cũng uổng phí rồi.”
Đến buổi tối Cố Diệp tỉnh rồi, Cố Khê Nghiên đi qua nhìn hắn, Cố Diệp bị thương không nhẹ, tinh thần cũng không tốt lắm, nhưng nhìn thấy Cố Khê Nghiên đến rồi, liền đầy mặt ý cười: “Nghiên nhi, lại đây để cha nhìn.”
Cố Khê Nghiên đi sang nắm lấy tay Cố Diệp: “Phụ thân, ngài cảm giác thế nào?”
Cố Diệp vỗ vỗ tay nữ nhi mình: “Tốt lắm rồi, đừng lo lắng. Chính là con những ngày qua mệt muốn chết rồi, là cha vô dụng, còn để một tiểu cô nương nhọc lòng.”
Cố Khê Nghiên chậm rãi lắc lắc đầu: “Là ngài chịu khổ, con không sao. Chỉ là, lần này con mang ngài trở về, dùng biện pháp cứng rắn, đã đắc tội Tri châu đại nhân rồi. Hiện tại trong mắt bách tính Đan Dương, con thật đã cùng yêu quái cấu kết, vì lẽ đó chúng ta không thể ở đây lâu.”
Cố Diệp nghe xong trong mắt tràn đầy tức giận: “Những ngu dân kia nói hưu nói vượn.” Hắn phát ra tính khí sau lại trầm mặc một chút: “Không có chuyện gì Nghiên nhi, con có quyết định gì cứ việc đi làm, cha cùng nương nhất định sẽ ủng hộ con. Cố Gia sản nghiệp cũng không tính là cái gì, chỉ cần cha còn có khí lực, nhất định có thể dựng lại tất cả, chỉ cần chúng ta một nhà đều tốt, cha liền đủ hài lòng.”
Cố Gia ba đời tổ nghiệp đều ở Đan Dương, Cố Khê Nghiên trong lòng biết từ bỏ phần gia nghiệp này cần bao nhiêu dũng khí cùng quyết tâm, đây không chỉ là tiền tài, càng là tổ tiên cơ nghiệp trăm năm truyền thừa. Trong mắt chua xót lợi hại, Cố Khê Nghiên trong lòng tự trách lại bất lực, chỉ hy vọng sau đó phụ mẫu có thể bình an không bị chính mình liên lụy.
——–
Tác giả có lời muốn nói:
Trà
Xanh
: nàng mới là tiểu trà yêu, nàng tiểu người mù, tức chết ta.
Bạch Liên: được, ta là tiểu người mù, nàng đừng tức giận.
Trà
Xanh
: sớm biết nàng một lòng chịu chết, ta sẽ không khiêm tốn, trực tiếp. . . . . .
Bạch Liên: trực tiếp làm sao? Ăn ta?
Trà
Xanh
: nghĩ hay lắm.