Nghiên Phẩm Tân Minh

Chương 112: Phiên ngoại (5) Một đêm mộng đẹp



Cố Khê Nghiên cũng không hề để ý tới con rết tinh, chỉ quay đầu nhìn gốc bạch mai: “Thủ phạm chính là hắn?”

Mai Thanh Hảo hiện thân, thấy được các nàng trong nháy mắt hạ gục con rết tinh, trong lòng cảm kích đến không biết làm sao cho phải, vừa muốn khom người hành lễ, đã bị Diệp Thấm Minh ngăn lại:

“Không cần khách khí, đối chúng ta mà nói, bất quá là chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

Nói xong nàng nhìn trên mặt đất con rết tinh giãy giụa hóa thành người, lạnh giọng nói: “Đạo pháp tam thiên ngươi không đi, lại muốn theo con đường tà ma ngoại đạo, hiện giờ rơi vào trong tay ta, chính là tự gây tội thì phải chịu, chẳng trách người khác.”

Con rết tinh bị uy áp trên người nàng chấn tới sợ vỡ mật, cũng hiểu được nàng lợi hại đến bực nào, chính mình không hề có chút sức đánh trả, vội vàng nằm bò trên mặt đất: “Cầu đại nhân tha mạng, ta chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, xin ngài nghĩ tình chúng ta đều là yêu, cho ta một con đường sống. Ta khổ tu 500 năm mới có hôm nay, thỉnh ngài đại phát từ bi, buông tha tiểu nhân.”

“Đều là yêu? Lúc ngươi muốn đoạt nội đan của nàng, có từng nghĩ tới tình đồng loại hay không? Tu hành không dễ, nhưng mưu toan cướp sinh mệnh người khác để tăng tiến tu vi, tội không thể tha.”

Diệp Thấm Minh uy nghiêm bốn phía hiển lộ, khí tràng cường đại đến mức hai yêu tinh kia đều không dám thở mạnh. Chỉ là nàng trộm liếc mắt Cố Khê Nghiên, nàng ấy quả nhiên đang nhìn chính mình, khóe mắt ngậm lấy ý cười. Nàng trong lòng bất mãn lẩm bẩm, liền biết Thần Quân nhà nàng lòng dạ hẹp hòi, nhất định là đang cười trộm nàng.

Con rết tinh run lẩy bẩy, cố sức nói: “Ngài cũng là yêu, yêu tộc vốn sinh tồn bằng cách lấy mạnh hiếp yếu, ngài chẳng lẽ chưa từng làm qua? Sao có thể buộc ta đi theo chính đạo?”

Diệp Thấm Minh trong mắt hiện lên lạnh lẽo: “Đúng, ta cũng không phải người tốt, chuyện gì cũng đã từng làm qua. Ta cũng sẽ lấy yêu đan, cũng sẽ hút linh khí nhân loại, chính là ta thấy ngươi không vừa mắt, liền muốn lấy mạnh hiếp yếu, ngươi không phục sao?”

“Không phục.” Con rết tinh tức giận đến xanh mặt.

Diệp Thấm Minh thu lại uy áp, cười nói: “Không phục thì ngươi có thể làm gì ta?”

Con rết tinh lập tức lắc mình, từ trong miệng phun ra một cỗ nọc độc màu đen, hướng thẳng vào hai người Diệp Thấm Minh.

Diệp Thấm Minh đôi mắt cũng chưa chớp, tiện tay vung lên một tấm màn linh lực, bọc lấy toàn bộ nọc độc kia không chừa một giọt, liền hóa giải thành hư không. Con rết tinh đang muốn nhân cơ hội chạy trốn, lại bị nàng một cái thuấn di, nhấc chân liền giẫm lên cái đuôi của nó.

“Bất quá ta quên nói cho ngươi, ta giết yêu đều là đáng tội, còn lấy linh lực, ta cũng chỉ lấy của thê tử mình, nàng cũng rất vui vẻ cho ta. Vừa rồi nếu ngươi không lần nữa động sát tâm, ta còn có thể tha ngươi một mạng, nhưng đáng tiếc.”

Bực này yêu vật một khi buông tha, để lại chính là mầm họa lớn. Nhân loại yếu ớt, sẽ không chịu nổi con rết tinh này tàn phá ngang dọc. Nàng không giết nó, càng sẽ có nhiều người bị nó hại chết.

Diệp Thấm Minh cũng không nghĩ lưu tình, tế ra Bích Tiêu Kiếm, thẳng đâm vào giữa lưng con rết, yêu đan trong cơ thể nó lập tức vỡ nát, con rết tinh liền tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra, đã trực tiếp tiêu tán vô ảnh.

Diệp Thấm Minh xuống tay tàn nhẫn mà quả quyết, trên người lộ ra tia lãnh khốc cùng uy áp trùng điệp, để Mai Thanh Hảo nhìn mà lạnh cả sống lưng, thẳng lui về sau mấy bước.

Thấy người kia ánh mắt liếc nhìn mình, nàng lập tức cúi người quỳ xuống, hoảng loạn nói: “Mai Thanh Hảo xin thề, đời này tuyệt không lạm sát kẻ vô tội, cũng không đi bàng môn tả đạo, cầu nhị vị thương tình cứu Uyển Nhi, vô luận các ngài có yêu cầu gì, ta đều thuận theo không dám làm trái.”

Diệp Thấm Minh chính là cố tình muốn dọa sợ gốc bạch mai kia, Cố Khê Nghiên làm sao không hiểu ý nàng, liền bảo Mai Thanh Hảo đứng lên, sau đó ba người cùng trở vào phòng Lâm Uyển Nhi.

Lâm Uyển Nhi thoạt nhìn tốt lên rất nhiều, bất quá hôn mê lâu như vậy, trong thời gian ngắn cũng không cách nào khang phục.

Cố Khê Nghiên lại đem một sợi linh lực truyền vào ấn đường của nàng, linh lực theo đó đi khắp thân thể Lâm Uyển Nhi, chữa lành toàn bộ thương tổn, lại thôi động những kinh mạch bị tắt nghẽn.

Như thế tinh tế qua một lần, Cố Khê Nghiên thu hồi tay, đối Mai Thanh Hảo nói: “Nàng đã ổn, rất nhanh sẽ tỉnh lại.”

Mai Thanh Hảo cảm kích không thôi, ngồi ở bên người Lâm Uyển Nhi, trong mắt lo lắng rốt cuộc tạm buông xuống.

Cố Khê Nghiên thấy nàng như vậy, nắm tay Diệp Thấm Minh cũng liền chuẩn bị rời đi, vừa mới xoay người, chợt nghe nữ tử trên giường ưm một tiếng, thấp thấp kêu: “Thanh Hảo tỷ tỷ, Thanh Hảo tỷ tỷ.”

Mai Thanh Hảo còn chưa kịp hướng các nàng cảm tạ, liền chạy nhanh cúi người nắm lấy tay Lâm Uyển Nhi, nghẹn thanh nói: “Tỷ ở đây, Uyển Nhi đừng sợ, tỷ ở đây.”

Lâm Uyển Nhi trong khoảng thời gian này vẫn luôn hôn mê, chỉ có thể uống chút nước canh, suy yếu vô cùng, thanh âm nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi. Bàn tay nguyên bản nhỏ xinh trắng nõn, lúc này có chút gầy yếu xanh xao, Mai Thanh Hảo nhìn mà tâm đau đến rơi nước mắt.

Lâm Uyển Nhi trong lúc mơ màng luôn cảm thấy mình sắp nhập hoàng tuyền, hiện giờ tỉnh lại nhìn thấy Mai Thanh Hảo, thấy được trong mắt nàng ấy tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc, nàng nhất thời cảm xúc vỡ òa, cũng không phát giác hai người ngoài cửa, liền ủy khuất khóc lên: “Tỷ tỷ, muội sợ.”

Nàng nỗ lực nâng tay lên muốn ôm lấy Mai Thanh Hảo. Mà người kia cũng lập tức cúi xuống ôm lấy nàng, vỗ về sau lưng trấn an nàng.

Diệp Thấm Minh rất có hứng thú mà nhìn, cũng không ra tiếng nhắc nhở.

Lâm Uyển Nhi ghé vào trong lòng ngực Mai Thanh Hảo, một lòng tràn đầy an ổn: “Tỷ không có việc gì, thật sự tốt quá.”

Ngày ấy đánh nhau với con rết tinh, nàng trở về liền bệnh không dậy nổi, trong lúc mơ màng, nàng đều mơ thấy gốc bạch mai suy tàn héo úa, hoa mai rơi trắng đất, tràn đầy cành khô tàn diệp. Thân thể khó chịu, trong lòng sợ hãi lo lắng làm nàng sống không bằng chết. Hiện giờ thanh tỉnh, tỷ tỷ của nàng vẫn rất tốt, nàng một trái tim treo mới có thể buông xuống.

“Nha đầu ngốc.” Mai Thanh Hảo chớp chớp mắt, đem nước mắt vừa trào ra ép trở về.

“Tỷ tỷ, muội rất đói.” Thanh âm mềm mại, đây là được một tấc lại muốn tiến một thước mà làm nũng.

Chỉ là vừa mới nói xong, nàng liền phát giác ở trong phòng còn có người lạ. Hai vị cô nương đứng nơi cửa, tư thái tựa như thần tiên, giờ khắc này một người ánh mắt ôn hòa, một người tràn đầy hứng thú mà nhìn chằm chằm nàng.

Lâm Uyển Nhi lập tức sắc mặt đỏ bừng, lại nhớ đến cái gì, liền biến thành trắng bệch. Nàng giãy giụa lui về sau, nhưng bởi vì không có sức lực, căn bản vô pháp rời khỏi vòng tay Mai Thanh Hảo.

“Tỷ Tỷ, các nàng, các nàng……”.

Nàng trong mắt đã thấm ra lệ, Mai Thanh Hảo yêu nàng đến trong xương cốt, dĩ nhiên hiểu rõ nàng đang nghĩ gì. Hiện giờ mình lấy hình người xuất hiện, trong phòng lại có hai người lạ, nha hoàn, phụ mẫu của nàng đều không ở đây, dĩ nhiên nàng sẽ sợ hãi vạn phần.

Lâm Uyển Nhi không biết từ đâu ra sức lực, đẩy đẩy Mai Thanh Hảo, run giọng nói: “Tỷ, tỷ mau chạy.”

Mai Thanh Hảo phản ứng kịp, vội vàng đem Lâm Uyển Nhi ôm chặt: “Muội đừng vội, các nàng không phải người xấu, chính là các nàng ra tay cứu chúng ta.”

Diệp Thấm Minh bật cười: “Ta nói tiểu cô nương, hiện tại mới nhận ra, có phải đã quá muộn rồi không? Vừa rồi trong mắt hoàn toàn không có hai người chúng ta, chỉ có duy nhất tỷ tỷ tốt của ngươi.”

Mai Thanh Hảo bị nàng nói đến mặt đỏ tai hồng, liếc nhìn người trong ngực, buông cũng không được, mà ôm cũng không xong, chỉ có thể vùi vào trong tóc Lâm Uyển Nhi.

Lâm Uyển Nhi cũng xấu hổ đến không được, nhưng vẫn trộm nhìn Mai Thanh Hảo, đối phương ở trước mặt nàng luôn luôn gợn sóng bất kinh, giờ phút này lại thẹn thùng thành như vậy, để nàng trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào cùng vui sướng.

Mai Thanh Hảo nhớ kỹ nàng nói đói, hơn nữa lâu như vậy không dùng cơm tất nhiên đói lả, đỡ nàng nằm xuống, ôn thanh nói: “Sự tình chân tướng tỷ sẽ cùng muội nói rõ, muội mới tỉnh còn thực suy yếu, mới vừa rồi không phải đói bụng sao? Chờ hai vị ân nhân báo cho cha nương của muội, để nha hoàn chuẩn bị chút thức ăn, được không?”

Lâm Uyển Nhi luyến tiếc nàng rời đi, nhưng cũng cần phải báo tin cho cha nương, miễn cho bọn họ lo lắng. Liền gật gật đầu, ánh mắt hướng Cố Khê Nghiên nhỏ giọng nói: “Đa tạ nhị vị tiên trưởng ân cứu mạng, vừa rồi tiểu nữ thất lễ, lúc này cũng không thể đứng dậy nói lời cảm tạ, mong nhị vị thứ lỗi.”

Lâm Uyển Nhi tuy rằng mới mười sáu tuổi, nhưng được giáo dưỡng rất tốt, cho dù có chút xấu hổ nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa.

Cố Khê Nghiên thoáng mỉm cười: “Không cần đa lễ, ta đi báo cho Lâm gia chủ biết. Con rết tinh đã đền tội, các ngươi có thể bình yên vô ưu.”

“Đa tạ.” Mai Thanh Hảo đưa các nàng rời đi, đứng ở cửa ánh mắt có chút do dự.

“Thanh Hảo tỷ tỷ.” Lâm Uyển Nhi nhịn không được gọi một tiếng.

Mặt nàng gầy đến lộ ra xương gò má, như vậy yếu ớt gọi chính mình, Mai Thanh Hảo hoàn toàn cự tuyệt không được, đi qua ngồi xuống bên mép giường, sờ sờ cái trán của nàng: “Còn khó chịu không?”

Lâm Uyển Nhi lắc đầu: “Cũng chỉ là đói, cả người không khí lực.”

Mai Thanh Hảo có chút trầm mặc, nàng là yêu không thể quang minh chính đại hiện thân, chỉ có thể chờ hạ nhân Lâm gia đi ngao cháo cho Uyển Nhi. Nàng ở trong phủ cái gì cũng không thể làm, thậm chí còn kém hơn một nha hoàn thiếp thân.

Lâm Uyển Nhi tựa hồ ý thức được nàng suy nghĩ cái gì, nhéo nàng góc áo: “Không vội, đói bụng lâu rồi, đợi thêm chút nữa cũng không sao. Tỷ bồi muội liền được, so uống cháo trắng vui vẻ hơn nhiều.”

Mai Thanh Hảo nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Nha đầu ngốc.”

Hai người ở nơi đó thấp giọng tâm tình, bên kia Cố Khê Nghiên đã báo cho quản gia, để hắn đi thông tri Lâm Văn Hải.

Phu thê Lâm gia hỉ cực mà khóc, vội vàng chạy vào trong tiểu viện. Hai người Diệp Thấm Minh không có theo sau, chỉ là nhìn theo một đám người biến mất.

Diệp Thấm Minh kéo Cố Khê Nghiên lại gần, hứng thú nói: “Nàng nói xem, Lâm nha đầu cùng hoa mai tinh kia, có phải cũng giống chúng ta?”

Cố Khê Nghiên rũ mắt nhìn nàng, lúc này Diệp Thấm Minh đã thẳng dựa đi qua, mắt thấy Tiểu Trà Xanh nhà mình bắt đầu bát quái lên, Cố Khê Nghiên buồn cười, ôm eo nàng thấp giọng nói: “Duyên phận tới rồi tự nhiên liền có, các nàng hai người mệnh có duyên, nhưng người cùng yêu chung quy khác biệt, có thể bên nhau một đời một kiếp đã là may mắn.”

Diệp Thấm Minh thở dài, các nàng cũng không thể can thiệp quá sâu vào chuyện này, hơn nữa nếu Cố Khê Nghiên nói hai người kia có duyên, liền thuận theo ý trời đi.

Phát giác nàng trầm mặc, Cố Khê Nghiên khẽ xoa xoa trên lưng nàng, quan tâm hỏi: “Nàng mệt mỏi sao? Chúng ta liền trở về nhà nghỉ ngơi.”

Diệp Thấm Minh vẻ mặt đứng đắn nói: “Trở về nhà có thể nghỉ ngơi sao? Ta không muốn cùng nàng trở về, nàng không có ý tốt.”

Cố Khê Nghiên thấp giọng bật cười: “Ta không có ý tốt? Vậy ta đây có ý xấu gì?”

Diệp Thấm Minh ngưỡng đầu nhìn nàng, ngón tay câu lấy nàng một sợi tóc, liền dán đến cắn một ngụm lên chiếc cằm trắng nõn, ngón tay điểm điểm lên ngực nàng: “Trong lòng nàng biết rõ.”

Cố Khê Nghiên cổ họng giật giật: “Nàng không muốn?”

Diệp Thấm Minh liền thích xem nàng ẩn nhẫn lại giả bộ đoan trang, thổ khí như lan: “Không phải không muốn, chỉ là thần quân đại nhân, hiện tại đã giờ Hợi tam khắc, lập tức liền giờ Tý, tối nay không ngủ sao?”

Cố Khê Nghiên ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, liền dán đến thấp giọng bên tai nàng nói một câu. Diệp Thấm Minh thẳng mặt đỏ tai hồng, liền đẩy nàng một cái.

“Trà có thể tỉnh thần, sẽ không buồn ngủ.”

“Cố Khê Nghiên nàng cái muộn tao.”

Cố Khê Nghiên bật cười, cũng mặc kệ nàng nháo, dưới chân vừa động, liền xoay người cõng lấy Diệp Thấm Minh, cùng nhau bay lên.

Diệp Thấm Minh được nàng ôm qua rất nhiều lần, nhưng cõng lại là lần đầu tiên. Nữ tử dưới thân bả vai tinh tế, cũng không rộng lớn như nam tử, nhưng lại mười phần có cảm giác an toàn.

Diệp Thấm Minh cũng không náo loạn, ngoan ngoãn nằm trên lưng Cố Khê Nghiên, lẩm bẩm nói: “Tối nay ta bắt yêu có chút mệt mỏi, nàng không được lăn lộn ta.”

Cố Khê Nghiên nhẹ giọng ứng: “Hảo, không lăn lộn nàng, thương nàng.”

Diệp Thấm Minh cắn cắn vành tai nàng, tiếp tục nói: “Không được chơi chữ với ta, nàng ở dưới, không cho phép nàng động.”

Cố Khê Nghiên bật cười, liền mang theo Diệp Thấm Minh trực tiếp thuấn di rời khỏi Lâm phủ. Bất quá bởi vì hai người cười đùa cũng không lưu ý tình huống bên ngoài, vừa nhảy khỏi tường viện Lâm gia, hai người liền đụng phải người gõ mõ cầm canh.

Một thân áo trắng Cố Khê Nghiên cõng lấy Diệp Thấm Minh có chút sững sờ, mà phu canh kia càng bị dọa đến ngốc. Hai bên nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ, đều đứng nguyên ở tại chỗ.

Ngay sau đó phu canh há miệng rống lớn, nhưng liền âm thanh gì cũng không thể phát ra. Cố Khê Nghiên khẽ phất tay, có chút liếc nhìn nam nhân đang kinh hoàng tột độ kia. Mà Diệp Thấm Minh trên lưng lại đang cười đến nhánh hoa run rẩy, ngã trái ngã phải thiếu chút nữa té xuống.

Cố Khê Nghiên bất đắc dĩ cực kỳ, chạy nhanh đỡ ổn nàng: “Cẩn thận ngã.” Ngay sau đó một cái xoay người liền biến mất không thấy.

Phu canh như ở trong mộng mới tỉnh sửng sốt nửa ngày, lại không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, liền tiếp tục cất bước đi cầm canh gõ mõ.

Trong bóng đêm nơi xa tiếp tục vang lên tiếng cười thanh thúy êm tai, Cố Khê Nghiên tiếng nói dịu dàng, tràn đầy bất đắc dĩ: “Nàng lại cười, liền muốn dọa hư người khác.”

“Ha ha, trừ bỏ phu canh bị nàng dọa mất hồn, còn ai hơn nửa đêm sẽ chạy ra đây để ta dọa hư? Ha ha, Thần Quân đại nhân, vừa rồi nàng có quẫn bách hay không?” Diệp Thấm Minh đầy mặt ý cười, nghiêng đầu trêu chọc Cố Khê Nghiên.

Cố Khê Nghiên nhìn nàng mặt mày đều là sung sướng, cũng không hề nói cái gì, tuy rằng có chút mất mặt, nhưng có thể làm nàng cười thoải mái như vậy, cũng rất tốt.

Diệp Thấm Minh tựa như hài tử được cưng chiều vô độ, cười nàng nháo nàng, phát hiện Cố Khê Nghiên trầm mặc cõng nàng không nói lời nào, tiếng cười cũng ngừng lại.

Trong bóng đêm nữ tử vững vàng cõng lấy nàng, trên gương mặt tinh xảo dịu dàng đến không gì diễn tả được. Diệp Thấm Minh trong lòng vạn năm qua đều chưa từng được hạnh phúc như vậy. Các nàng hiểu nhau yêu nhau mấy ngàn năm, cũng từng sinh ly tử biệt mấy lần, nhưng chưa bao giờ giống như hiện tại, hoàn toàn thả lỏng, không có chút nào cố kỵ. Ngày tháng tiếp theo đều như vậy, Cố Khê Nghiên vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, duỗi tay liền có thể chạm tới.

Nhẹ nhàng ghé vào trên người nàng, buộc chặt cánh tay, Diệp Thấm Minh đột nhiên an tĩnh lại làm Cố Khê Nghiên chậm bước chân, nhẹ giọng hỏi: “Nàng buồn ngủ rồi?”

Diệp Thấm Minh nhìn sườn mặt của nàng, tiếng nói trầm thấp: “Khê Nghiên, nàng làm sao tốt đến như vậy?”

Cố Khê Nghiên bước chân ngưng lại, cũng chưa đáp lời, sau đó tiếp tục đi về Cố phủ. Trong bóng đêm yên tĩnh, vạn vật đều chìm vào giấc ngủ say, giữa thiên địa phảng phất chỉ có các nàng, thanh thản ấm áp.

Sau một lúc lâu, Cố Khê Nghiên trở về một câu: “Bởi vì nàng vui vẻ, ta cũng vui vẻ.”

Diệp Thấm Minh hít hít cái mũi, lại cảm thấy chính mình quá không tiền đồ, “Nàng lại hống ta.”

Cố Khê Nghiên cười khẽ: “Ta đây mau chút, trở về lại cẩn thận hống nàng.” Dứt lời dưới chân tốc độ hiển nhiên nhanh rất nhiều.

Diệp Thấm Minh đột nhiên cảm thấy ngực một cỗ cảm xúc kích động, hoàn toàn không thu liễm: “Khê Nghiên, ta yêu nàng, yêu cực kỳ!”

Một chữ ‘yêu’ này không chút nào che giấu, ở giữa đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng, Cố Khê Nghiên chuẩn bị không kịp, dưới chân một cái lảo đảo, suýt nữa té ngã. Theo sát một cỗ linh lực từ trên người nàng chấn ra bốn phía, như gột rửa hết thảy xung quanh, vạn vật trong lúc ngủ mơ thoáng kinh tỉnh, rồi lại nửa mộng nửa tỉnh chìm vào giấc ngủ say.

Nghe nói sáng hôm sau, khắp Dĩnh Châu thành gà trống đều gáy muộn một canh giờ, một thành mộng đẹp.

—————————–

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại kết thúc vừa vặn rất tốt, mọi người nói xem? Các nàng thật hạnh phúc, có thể tú ân ái lật cả tòa thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.