Vài giọt nước mắt rơi xuống, Tống Mộ Thanh cảm thấy sảng khoái hơn nhiều, những uất ức đã lâu trong lòng cũng than thành mây khói. Lau nước mắt, hít hít mũi, ép bối rối xuống, cưỡng chế Lận đoàn trưởng ngồi xuống giường, vẽn tay áo lên muốn rửa chân cho anh.
Vẫn còn lo lắng trong lòng cô khó chịu, sợ còn phải dụ dỗ nhiều. Lận Khiêm lo rằng mình không có kinh nghiệm, nói không được vài câu mật ngữ cho nên thầm nóng lòng. Lại nhìn thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của cô, thuần thục rót nước, ôn nhu cởi giày cho anh, trong lòng không khỏi ‘lộp bộp’ một tiếng.
Người đàn ông nào mà không thích người đẹp? Mắt thấy một cô nương xinh đẹp như vậy, bình thường vẫn luôn ngang ngược càn rỡ, nhưng bây giờ lại giống như nàng dâu nhỏ ngồi xổm trước mặt mình, tất cả chú ý đều đặt lên chân minh, ánh mắt như như nước, anh không thể ở trong lòng vụng trộm vui mừng?
Khuôn mặt quanh năm băng sơn của Lận Khiêm bắt đầu hòa tan, trong lòng có chút hài lòng và vui thích, không được tự nhiên lại thích thú, nụ cười có chút quỷ dị.
“Có nóng không?” Tống Mộ Thanh đặt xuống nước, thử dội một ít lên mặt chân.
“Khụ! Không nóng!” Anh nắm quyền che miệng giả vờ ho khan một tiếng.
Tống Mộ Thanh chuyên chú rủa chân cho anh, giống như hoàn thành một công trình cực kỳ quan tọng vậy. Tỉ mỉ, cẩn thận, dịu dàng, chỉ sợ làm không tốt, vì vậy động tác có vẻ cứng ngắc.
Trong trí nhớ của cô, Tô Thanh cũng từng rửa chân cho cô như vậy. Đó là khi bọn họ vẫn còn ở trong hẻm nhỏ, khi khi bà rửa chân cho cô mới có nét mặt yên tĩnh hiếm có. Trên mặt bà thường là khuôn mặt u sầu, thường nhìn lên hồ treo tường nhiều lần. Có lúc thậm chí trở lên mất hồn, có khi đến lúc nước đã lạnh đi, Tống Mộ Thanh nhị giọng gọi “Mẹ” bà mới đột nhiên hồi phục tinh thần. Lúng túng cười cười, đơn giản lau khô chân cho Tống Mộ Thanh, đuổi cô đi ngủ.
Tống Mộ Thanh vẫn cho là mình đối với Tô Thanh là bất đắc dĩ, đáng thương, tự nhiên là có yêu. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay cô mới hiểu được, chỉ sợ trong lòng mình có oán nhiều hơn.
Oán bà cho tới bây giờ đền chú ý quá nhiều với Tống Bình. Cho dù người khác nhìn vào đều nói cho bà biết không đáng làm như vậy. Oán bà mềm yếu, lại quá mức cố chấp.
“Hôm nay có một hội nghị rất quan tọng, tất cả mọi người đều không được rời khỏi, cho nên mới để cho em chờ lâu như vậy.” Đột nhiên Lận Khiêm lên tiếng.
“A, cái gì?” Tống Mộ Thanh trố mắt một chút, mới hiểu được là anh đang giải thích, “Không có việc gì, tại em không nói trước cho anh biết là sẽ tới. Em hiểu quân nhân các anh đều là 24h đợi lệnh, nhất là vị trí của anh bây giờ. Không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, chờ cơ hội kéo anh xuống khỏi vị trí này, càng không thể để cho anh bị người khác nói xấu đôi câu, ảnh hưởng tới tiền đồ của anh. Hơn nữa…” Cô chuyển giọng: “Em cẩn thận như vậy có được không?”
Lận Khiêm hai mươi tám tuổi lên làm đoàn trưởng, cấp bậc thượng tá, nhiều người nói anh tiền đồ không có ranh giới. Bằng năng lực cùng sự liều mạng của anh, nếu sinh ở thời loạn, thân thế lại tốt, chỉ sợ đã sớm trở thành tướng quân trẻ tuổi.
Thượng ta trẻ tuổi nhất, nói thì dễ nghe, nhưng không dễ dàng bao nhiêu chỉ sợ cũng chỉ có anh và những người bên cạnh biết. Mặc dù đây đều là từ những giọt máu, những vết sẹo mà anh liều mạng mới có được, những những lời chua chat đỏ mắt kia, luôn chờ cơ hội bêu xấu người làm sao có thể nhìn thấy cố gắng của anh? Từng cái một sẽ níu lấy một sai lầm to như hạt vừng của anh làm lớn chuyện, tốt nhất là muốn anh ngã nhào một cái. Càng vào thời điểm này, anh càng phải cẩn thận. Tống Mộ Thanh cũng không muốn bởi vì chính mình, sẽ đề cho người khác bắt được sai lầm của anh.
Câu trước nói rất biết đạo lý, thể hiện đầy đủ, che giấu đi tính tình hung hãn, tuyệt không dễ dàng thể hiện vẻ hiền lương thục đức. Nhưng ở câu cuối cùng lại nâng ngữ điệu lên, mặt mày điều chuyển, tràn đầy mùi vị uy hiếp.
Lận Khiêm làm sao có thể không hiểu, cam tâm tình nguyện bị uy hiếp, thở phào nhẹ nhõm. Đây mới là Tống Mộ Thanh mà anh biết, bị người nào cho một bạt tai thì sẽ trả lại gấp đôi. Theo tâm ý của cô nói: “Dạ, em làm sao có thể là người lòng dạ hẹp hòi chứ? Tấm lòng của em thật là rộng lớn!”
Tống Mộ Thanh cúi đầu liếc nhìn cổ áo khẽ mở, đem khăn lông vứt vào trong ngực anh, hung tợn nói: “Anh nói ngược đúng không? Lừa gạt ghét bỏ em chứ gì? Tự mình lau!”
Cô uất ức! Mặc dù biết mình uất ức cố tình gây sự, cẵn bản không phải lôi của anh. Nhưng là cô không nhịn được phải thừa dịp anh dụ dỗ mình mà bốc đồng.
Lúc đầu Lận Khiêm còn chưa hiểu ra ý của cô, càng thêm nghi ngờ nhìn cô cúi đầu nhìn ngự mình. Tiếp được khăn cô vứt xuống, không giải thích được lau khô chân, đổ nước, đóng cửa lại nhét cô vào trong chăn. Thây cô vẫn bất mãn nhìn mình chăm chăm, mới chợt hiểu lướt qua trước ngực cô.
Anh thừa nhận, thừa dịp cô ngồi cạnh không cẩn thận len lén liếc nhìn phong cảnh rộng mở vài lần, không thể nói là sóng lớn mãnh liệt nhưng cũng là khéo léo đáng yêu, cũng rất vừa lòng anh.
“Làm sao em cứ luôn xuyên tạc lời nói của người khác vậy? Anh nói là trong tâm em bao la, em lại nói anh lừa gạt ghét bỏ em? Anh muốn nói em lòng dạ hẹp hòi, thì em lại tức giận, sau đó lại nói anh ghét bỏ em? Em đang cố ý bới móc đúng không? Lận Khiêm đoán ra được chiến thuật của đối phương mỉm cười.
Tống Mộ Thanh giương cằm lên, một bộ phách lối “Em chính là bới móc đấy, anh có thể làm gì em?”
“Nữ hài tử như em sao tư tưởng lại không thuần khiết như vậy chứ?”
“Em từ trong giáo dục sinh lý đồng thời có phụ đạo mà lớn lên, bôn tẩu thành thục nữ như vầy,còn có thể lấy được thuần khiết ở đâu? Ạnh đừng có mà trông cậy vào bé gái cùng bé trai cầm tay mà mặt hồng tim đập, cho là mình sẽ mang thai? Lận đoàn trưởng, anh không thể giải thích được ở trong thời đại văn hóa phồn vinh này cả tình thần và thể xác thanh thiếu niên cả nước đều phát dục đâu.” Cô khinh bỉ nói.
“Anh mang binh đánh giặc cần hiểu những thứ kia làm gì?” Lận Khiêm cau mày, khí khái can vân mà nói.
Trong một khắc kia, Tống Mộ Thanh cảm thấy anh sinh lầm niên đại rồi. Người đàn ông này mặt nhìn như ngọc, thay một thân áo trắng liền thanh bạch xuất trần, bộ dáng quý công tử trăm năm thế gia hoặc là thiên ngoại trích tiên. Có thể nói trong lúc đó, mơ hồ thấy được khí phách thấu xương này. Uống từng ngụm rượu lớn, ăn miếng thịt to, tùy ý sa trường, ngoài nghìn dặm quyết thắng thua, trong nháy mắt bình định thiên hạ.
Nghiêm!Bên trái quay!diẽnndàanllequuýđôôn
Tống Mộ Thanh thần tình sáng ngời, bên tai còn loáng thoáng âm thanh tiêu thổi cùng với tiếng chiến mã hí. Tỉnh hồn lại nhìn chằm chằm Lận Khiêm, càng nhìn càng thấy giữa hai lông mày của người đàn ông này lượn lờ một cỗ khí đế vương.
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy buồn cười. Đại khái chính là “trong mắt người tình là Tây Thi”. Cô thương anh, cũng sùng bái anh. Thấy thế nào cô cũng không quan tâm, dù là cảm thấy anh dưới một người trên vạn người cũng phải làm, cô có thể làm được. Nhưng người khác biết được ý tưởng của cô chỉ sợ sẽ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Bọn họ vốn đang ngồi xếp bằng đối diện, đột nhiên Lận Khiêm vươn cánh tay dài tới linh hoạt kéo cô lại, đặt ở trước mặt, từ phía sau ôm Tống Mộ Thanh. Hai cánh tay giữ tay Tống Mộ Thanh, cằm đặt lên vai cô.
Một tư thế không thể chạy trốn.
“Hiiện tại, chúng ta nói nguyên nhân bộ dáng em mặc đồ như thế này, không kịp thay mà chạy tới tìm anh. Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.”
âm thanh của anh ở ngay bên tai. Thở ra khí nóng khiến lông tơ trên cổ cô dựng đứng, vành tai dần dần đỏ lên.
Cô bất an vặn veo một chút. Thầm nghĩ người đàn ông này lúc nào thì học được cách dùng mỹ nhân kế rồi, thật khiến cho người ta không thể chống đỡ.
“Lận đoàn trưởng, làm một quân nhân, xin anh chú ý hành vi của mình. Cái này là anh trần trụ đùa giỡn phụ nữ, trái với tam đại kỷ luât bát đại chú ý của quân ta một cách nghiêm trọng!”
Tống Mộ Thanh nháy mắt cảm thấy, Lận đoàn trưởng ở một thời khắc cô không biết, trong nháy mắt hóa thân thành yêu rồi. Con mẹ nó lại còn là một con hồ ly tinh quyến rũ người.
Cô cúi đầu, né tránh anh trong lúc vô tình đôi môi ma sát vành tai mình. Cả người cũng co rúm lại ở trong lòng anh, như chim nhỏ một dạng. Thực khác xa hình tượng ba năm lưu manh ở trên đường đi ngang, khi dễ nam sinh, cường bá nữ sinh, công tử quần áo lụa là của cô.
“Không nói? Vậy anh cần phải dùng hình rồi…”
Cô chưa bao giờ biết, giọng nói của một người đàn ông có thể câu hồn như vậy. Như khuấy lên một hũ mật ngọt, dẫn ra một dòng chảy xuống, từng sợi từng sợi tơ, muốn ngừng cũng không ngừng được. Mà đáng sợ nhất là, người đàn ông này còn chưa phát hiện ra, tiếp tục dùng giọng trầm thấp đậm đà đầu độc cô.
“Cho em một cơ hội cuối cùng, nói hay không… Hả?”
Một bàn tay của anh chậm rãi trượt lên trên eo cô, dùng một loại tốc độ chậm chạp cố ý giày vò.
Tống Mộ Thanh cảm giác tất cả thần kình của mình dựng đứng lên, túm vào một chỗ, theo từng động tác của anh, càng chặt thêm, như bị kéo căng ra, buộc thật chặt lại, dùng một chút lực nhỏ cũng có thể rắc rắc một tiếng đứt.
Trong khi cô sắp lên tiếng cầu xin anh ngừng lại, bàn tay thon dài dừng lại ở bên trong cánh tay cô. Ở thời điểm cô có chút thất vọng, thế nhưng anh lại có động tác ngoài ý muốn, nhắm thắng vào mục đích — nách!!!
“A! Ha ha…….. ha ha ha……… Lận Khiêm, anh ở….Tay …….. Ha ha……..”
“Hả? Em có nói hay không?”
“Nói! Em nói……Anh dừng lại……Cầu xin anh, ha ha……… đừng náo………”
Lận Khiêm đợi đến khi Tống Mộ Thanh cười đến sốc hông, trong miệng đều là cầu xin dừng tay mới ngừng. Giả mù sa mưa thay cô thuận khi, nói: “Chậm một chút, đừng có gấp, thở đều đặn rồi mới nói.”
Tống Mộ Thanh ôm bụng, phẫn hận đẩy móng vuốt của anh ra: “Phi! Anh đừng mèo khóc chuột giả từ bi!” Mắng phát giận xong mới nghĩ, đây không phải nói mình là chuột sao?
Lận Khiêm nhìn cô, cười như không cười, đối xử như với bại tướng dưới tay.
Tống Mộ Thanh trừng anh một cái, tránh cánh tay của anh bò xuống giường uống một hớp nước. Nâng cái cốc né tránh ánh mắt. Thấy anh thủy chung một bộ đáng đánh đòn kia, biết là tránh không thoát, không thể làm gì khác là ngượng ngùng trở về ngồi đối diện anh. Há miệng mấy lần, nhưng không biết vì sao không thể nói được.
Nghiêm!Bên trái quay!diẽnndàanllequuýđôôn
“Là vì mẹ em cãi nhau với cha em, hay là vì cha em ầm ĩ với mẹ em? Chạy trốn tới nơi này, có phải lại vì cha em?”
“Phi! Em không có người cha không biết xấu hổ như vậy.” Cô theo bản năng phản bác. Kinh ngạc hỏi Lận Khiêm: “Em chưa từng nói với anh, làm sao anh lại biết điều này?”
Lận Khiêm trả lời mang theo giọng điệu hữu ý vô ý dẫn theo một tia u oán: “Em không nói, anh không thể làm gì khác tự mình đi hỏi.”
Nghĩ cũng biết, người anh hỏi là ai. Hơn nữa với Triệu Nghị tính tình không sợ thiên hạ thêm loạn, chỉ sợ không có náo nhiệt, nhất định sẽ nhường phụ tá vạn năng có thể so với Doraemon còn hơn tặng một bộ tài liệu cặn kẽ đến mức thậm chí ghi lại cô khi nào không đái dầm nữa cho Lận Khiêm mất.
“Anh biết những gì?” Cô khẩn trương hỏi.
“Em với cha em quan hệ không tốt.” Anh đơn giản trả lời.
“Ông ta không phải!” Tống Mộ Thanh giọng nói cùng vẻ mặt đều không che giấu sự chán ghét.
Lận Khiêm không nói gì nữa,chỉ thở dài,lại khiến Tống Mộ Thanh thấy hoảng loạn.
“Thật ra thì không có gì. Ông ấy gặp gỡ với người đàn bà kia, bị em bắt gặp lại còn không biết xấu hổ, còn kéo chuyện em cự tuyệt Triệu Nghị, làm công ty ông ta mất cơ hội hợp tác. Sau đó chúng ta tranh cãi ầm ĩ một trận.” Cô cúi thấp đầu, cố làm ra vẻ không sao, duỗi chân ra ôm lấy anh.
Lấy hiểu rõ của Lận Khiêm với Tống Mộ Thanh, chuyện đơn giản như vậy, cô tuyệt đối sẽ không chạy trốn tới chỗ anh, thậm chí một khắc nhìn thấy anh lại có ánh mắt mừng rỡ như vậy. Chỉ với một người cha vô sỉ dó, chắc hẳn nàng còn có nhiều phương pháp ứng phó khác.
“Cứ như vậy?”
Chuyện dĩ nhiên không chỉ đơn giản như vậy.
Tống Mộ Thanh sau khi chia tay Trần Mặc Mặc ở phòng ăn sắc mặt vẫn âm trầm. Đi bộ về nhà vẫn không thấy Tống Bình trở lại, liền mang cái ghế ra ngồi chờ ở cửa.
Sau một phen tiêu dao, Tống Bình mặt mày xuân phong hồng hào hả hêm vừa mở cửa liền nhìn thấy Tống Mộ Thanh như diêm vương vẻ mặt âm trầm,sắc mặt không tốt. Hừ một tiếng chuẩn bị vòng qua cô, lại nghe thấy cô âm thanh âm dương quái khí nói: “Ông nói tôi nên đuổi bà ta đi xa hơn nữa mới tốt nhỉ, hay là cho ông thân bại danh liệt mới hữu hiệu? Xem ra không có dự án hợp tác mang cho ông tiền lời khổng lồ của Triệu thị, ông vẫn rất tiêu diêu tự tại. Sẽ không phải lại là ý lại vào đại xí nghiệp đây?”
Lời này của Tống Mộ Thanh, không coi ông ta là cha một chút nào. Cô từ nhỏ đến lớn, Tống Bình chỉ có trách nhiệm nuôi sống, cũng không có nghĩa vụ giáo dục. Mà những thứ tiền ông ta tiêu vào người cô kia, từ khi cô có quan hệ với Tam Tử đã lấy được một khoản hồi báo tương đối khả quan từ Triệu thị.
Tống Bình tự nhiên biết là Tống Mộ Thanh mượn quyền thế của Triệu Nghị đuổi người phụ nữ kia đi, vì Triệu Nghị, ông ta không nổi giận với cô. Nhưng khi biết được cô giở trò quỷ với dự án hợp tác cùng Triệu Nghị liền nổi trận lôi đình.
Nghiêm!Bên trái quay!diẽnndàanllequuýđôôn
Công ty của ông ta đã là một cái xác không hồn, nếu có dự án này, nhất định được cải tử hồi sinh. Vốn cho rắng ông ta tự ra tay nói chuyện với Triệu Nghị thì mọi chuyện sẽ ổn, không ngờ lại bị nha đầu này khuấy đảo thất bại. Nhất thời liền vung tay lên muốn đánh Tống Mộ Thanh!
Tống Mộ Thanh làm sao có thể để ông ta đánh người? Hai cha con tranh cãi không thể ngừng, thậm chí không biết người nào trong cơn tức giận đập vỡ bình hoa đời nhà Minh đáng giá nhất trong nhà, mảnh vỡ rơi đầy trên đất.
Tống Bình trách mắng Tống Mộ Thanh bất hiếu, Tống Mộ Thanh mắng Tống Bình không có liêm sỉ.
“Đừng tranh cãi nữa! Con còn muốn náo cái nhà này thành dạng gì nữa?” Âm thanh Tô Thanh mang theo tức giận cùng nức nở ở trên sân thượng vang lên. Một chân của bà đã bước qua bên ngoài lan can.
Tống Mộ Thanh nhìn sang, vừa chống lại vẻ mặt oán hận cùng bi thương của bà. Đột nhiên hiểu được mình thật buồn cười. Thì ra mình là nhiều như vậy, theo ý bà đều là “náo”. Cô đối với Tống Bình qua nhiều năm như vậy, tự cho là đúng vì bà hả giận, bà lại cảm thấy cô muốn chia rẽ cái nhà này. Cô lại cảm thấy Tô Thanh buồn cười, bà vẫn luôn không hiểu được, đây sớm đã không phải là một “nhà” rồi.