Lận Khiêm có chút không giải thích được, anh cũng không tạo thù kết án với ai, càng không nhận ra người ở trước mắt này, vì sao cậu ta cứ nhìn chằm chằm mình đến mức con ngươi sắp rớt ra? Còn có bộ dáng như là bị người khác đoạt vợ như vậy?
Tam Tử động tác không nhanh, khi cậu ta đi tới trước mặt Lận Khiêm thì trong đầu Lận Khiêm đã đem chuyện xảy ra gần đây điểm lại một lần. Nhìn trên đùi cậu ta cò bó thạch cao, hình như là nhớ ra cái gì đó. Sau đó nhíu chân mày, quay đầu liếc nhẹ Tống Mộ Thanh một cái.
Cô ở sau lưng anh, cũng không biết rõ vịt trí nhưng khi vừa quay đầu liền phát hiện vẻ mặt kinh hãi của cô.
Trong giây phút Tống Mộ Thanh xoay người nhìn thấy Tam Tử cô thầm kêu “không tốt”. Bộ dạng phách lối kia chính là trắng trợn muốn gây phiền toái cho Lận Khiêm. Nhưng Lận Khiêm đối mặt với tình huống này cũng không cần cố sức, mặc kệ là là đấu trí hay đấu sức, Tam Tử cũng không đấu lại được anh. Cứ như vậy tùy tiện gọi người ta lại, không phải là tự xách đá đập chân mình hay sao?
Tống Mộ Thanh lau mồ hôi, quay đầu nhìn Triệu Nghị đang đứng một bên xem trò vui. Em trai của mình bêu xấu, người làm anh như hắn thế nào còn đứng yên? Mặc dù Tam Tử luôn làm mất mặt hắn, nhưng tóm lại vẫn là họ Triệu. Người khác vẫn luôn coi cậu ta là em trai của Triệu Nghị, như vậy sẽ không mất mặt?
Mắt nhìn thấy Tam Tử đi đến trước mặt Lận Khiêm, không biết có phải lòng cậu ta gấp hay là chân không đứng vững, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã chỏng vó trước mặt Lận Khiêm. Thật may đồng chí đoàn trưởng đại lượng kéo cậu ta lại.
“Cậu có chuyện gì sao?” Đuôi lông mày anh nâng lên, giọng nói nhàn nhạt. Ánh mắt quét qua Tam Tử, đảo qua vẻ mặt hơi nhếch nhác của cậu ta, cũng không biết cố ý hay là vô ý, khóe miệng khẽ nâng.
Tam Tử nghe Trần Mặc Mặc nói Lận Khiêm ở chỗ này, liền nghĩ xong phần mình cần làm. Đầu tiên cậu ta đứng ở trước cửa, rất khí thế hét một tiếng, sau đó xông lên níu lấy cổ áo của tiểu tử Lận Khiêm, vung lên một quả đấm đấm lệch sống mũi của anh ta.
Trần Mặc Mặc là đứa nói dối quân tình, chỉ nói Lận Khiêm ở chỗ này, không nói cho cậu biết anh trai của cậu ở bên cạnh xem diễn. Vừa liếc mắt thấy Triệu Nghị, khí thế kia liền giảm xuống một nửa. Sau khi được đỡ dậy quả đấm kia vung cũng không được mà không vung cũng không được, lúng túng ở giữa không trung. Liếc nhìn Tống Mộ Thanh, thấy cô nhíu nhíu lông mày, khí thế kia liền giảm tiếp một nửa. Nhất thời trong đầu nhớ lại giọng điệu không trên không dưới, lại nhìn thấy dáng vẻ Lận Khiêm cười nhạo cậu, lập tức xông ra.
Dám cười ta? Để gia gia cho ngươi biết lợi hại!
“Không có việc gì, chính là muốn đánh anh!” Tam Tử nói xong liền nâng lên quả đấm.
Vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì Trương Thiến Thiến nhìn thấy nắm đấm đang tới, theo bản năng kinh hô. Nhưng âm thanh giống như là bị cái gì cản lại.
Tống Mộ Thanh giật mình, cô chỉ thấy tay phải Lận Khiêm duỗi ra rất nhanh, sau đó lại rảnh rỗi đút vào trong túi. Mà Tam Tử bắt đầu vặn vẹo, như heo bị cắt tiết gào lên. Mặc dù cô cũng chưa nghe thấy tiếng heo vị cắt tiết nhưng chắc tiếng gào cũng thảm liệt như vậy.
“A, ô……. Gia gia ngươi, đau, đau quá,……. Ô…….”
Tam Tử co lại như con tôm, kẹp cánh tay, đứng không được ngồi cũng không xong. Trong miệng vừa kêu “Đau chết mất” vừa len lén nhìn mấy người.
Tống Mộ Thanh chửi rủa: “Đáng đời, trí tuệ không phát triển.” rồi chạy tới. Trần Mặc Mặc vây quanh Tam Tử đi tới đi lui: “Cậu trách? Cậu trách cậu ấy?”
Ngoài miệng Tam Tử không nghe nhưng đầu óc đã vòng vo nhiều chỗ rồi. Điều này có thể hay sao? Nói ra thật mất mặt!Vốn định cho anh ta mất mặt kết quả nhận tất cả lên đầu.
“Sức lực không lớn, người đàn ông bình thường đều chịu được, Không đến nỗi đau như cậu nói.” Lận Khiêm không nhịn được nói.
Anh là nói thật. Bị tập kích, anh theo bản năng đưa tay ra đón, nhưng bởi vì Trương Thiến Thiến đang ở bên cạnh, sợ ảnh hưởng đến con bé nên chỉ dùng năm phần sức. Trên tay Tam Tử sưng lên thì có, nhưng không có khả năng bị đến mức như vậy. Hơn nữa ngay cả Trương Thiến Thiến cũng nhìn ra được, len lén nói bên tai anh: “Anh họ, người nọ giả bộ. Kỹ thuật diễn rất tệ.”
Tống Mộ Thanh và Triệu Nghị hiểu rõ Tam Tử hơn ai hết, liếc mắt một cái biết ngay là cậu ta đang diễn. Tống Mộ Thanh nghĩ một đằng làm một nẻo, vẫn ôm cánh tay của cậu ta nhìn xem như thế nào.
Câu kia của Lận Khiêm vào tai Tam Tử có chút vũ nhục không cho cậu nhiều khó chịu nhưng cậu chính là không chịu nổi Tống Mộ Thanh và anh trai cậu dùng ánh mắt tha thứ đứa bé gây sự nhìn cậu. Cậu hừ hừ hai tiếng, vuốt vuốt cánh tay, đứng lên không phục nhìn chằm chằm Lận Khiêm.
Người kia tay làm bằng sắt, dĩ nhiên không đau, nhưng tay của gia gia làm bằng thịt.
“Lận Khiêm, xem ra anh còn có chút bản lãnh.” Cậu không tự nhiên ho khan hai tiếng.
“Tôi có bản lãnh hay không không phải do cậu nói. Không có chuyện gì chúng ta đi. Phiền toái nhường một chút.” Lận Khiêm nói.
Tam Tử vốn đã khuất phục, lại nhìn anh trước mặt nhiều người như vậy không để mình trong mắt, lập tức phát hỏa như một chú mèo nhỏ. Mới vừa di chuyển được một bước, miệng hơi mở liền bị Triệu Nghị rống.
“Còn quậy chưa đủ? Xem em thành dạng gì rồi?”
Giọng của Triệu Nghị không nghiêm nghị nhưng vẫn khiến Tam Tử sợ co rụt lại phía sau, đụng phải Trần Mặc Mặc đứng ở sau. Triệu NGhị bước lên trước mặt Lận Khiêm, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.
“Lận đại đoàn trưởng lúc nào thì rảnh rỗi như vậy?”
Lận Khiêm hừ một tiếng, nâng cằm nhìn Tam Tử: “Cậu ta chính là em trai “không nên thân” ?”
Hai người nói chuyện không giống như là người mới gặp. Tống Mộ Thanh cả kinh, nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết Triệu Nghị và Lận Khiêm có quen biết. Chỉ là suy nghĩ một chút cũng không có gì không hợp lý. Bọn họ đều là loại người trẻ tuổi tài cao trong cùng một thành phố, biết nhau thậm chí thâm giao cũng không phải là không thể nào.
“Anh, làm sao anh biết hắn?” Tam Tử hết sức tò mò, bỏ quên luôn “em trai không nên thân” trong miệng bọn họ chính là cậu.
Triệu Nghị không trả lời ngược lại trừng mắt liếc cậu một cái. Quay đầu nói với Lận Khiêm: “Nhanh như vậy đã phải đi? Hai ta rất khó mới gặp được, không tranh tài một chút?” Nói xong hắn liền vất vợt bóng bàn về phía Lận Khiêm,
Lận Khiêm tiện tay đỡ lấy, vợt bóng bàn trong tay vòng hai vòng: “Mình thế nhưng chưa nghe qua cậu biết cái này.”
“Anh, không phải anh chỉ biết chơi bóng chuyền?” Tam Tử không cam lòng đặt câu hỏi.
“Ít ngày trước luyện qua, cái này không tồi.” Hắn giơ giơ vợt bóng bàn, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn thoáng Trần Mặc Mặc, thấy cô co lại ở sau lưng Tống Mộ Thanh liền cười. Sau đó nhấc lông mày với Lận Khiêm: “Thế nào, không dám?”
Lận Khiêm cảm thấy vẻ mặt khiêu khích của hắn hết sức quen thuộc, giống như Tống Mộ Thanh nhiều lần lộ ra vẻ mặt ấy với anh.