Nghịch Thiên Kỹ

Chương 15: Đường Sầm



Nghe những lời của Hàn Thiên Quân, mặc dù tim đau thắt lại nhưng vẻ mặt vẫn rất thản nhiên. Thời gian có mấy ngày ngắn ngủi mà những điều cậu phải trải qua lại nhiều gấp chục lần so với mười năm trước. Những lời nói của cậu lúc cha cậu mất vẫn còn văng vẳng bên tai: “Ta tuyệt sẽ không để việc hôm nay lại phát sinh lần nữa”. Thế nhưng chuyện giống như thế không qua bao lâu lại một lần phát sinh trước mắt mình. Hàn Phong Tuyết mở miệng nói:

– Gia gia, lời của người con đều hiểu, hài nhi cũng đều ghi nhớ rồi. Người yên tâm, chỉ cần cháu còn sống trên đời này, Hàn gia nhất định sẽ có ngày hưng thịnh trở lại.

Giọng điệu có Phong Tuyết nghe qua thì khá là bình tĩnh nhưng Hàn Thiên Quân thì lại nghe thấy sự kiên quyết trong lời nói của cậu. Cười mừng,

– Hưng thinh trở lại, nói thì dễ nói rồi – Hàn Thiên Quân thở dài.

– Tin tưởng cháu đi gia gia, xin tha thứ cho cháu vẫn còn có chuyện này giấu người, thực ra cháu không chỉ là song hệ giáo kỹ, mà là…. toàn hệ giáo kỹ. – Hàn Phong Tuyết nói thầm bên tai Hàn Thiên Quân

Nghe được lời của Hàn Phong Tuyết, chỉ thấy Hàn Thiên Quân ngẩn người ra nhìn Hàn Phong Tuyết, cũng không biết trong đầu ông đang nghĩ gì. Chỉ thấy Hàn Thiên quân cười lớn:

-Hahahaha. Các huynh đệ Hàn gia, chúng ta chiến thôi. – Hàn Thiên Quân thầm mỉm cười, hóa ra ông trời cũng không hoàn toàn bất công. Nỗi đau đớn nhất của đời ông không phải là gia tộc được xây dựng trong trăm năm lại phút chốc mất trong tay ông. Mà là nghe được câu cuối cùng của Hàn Phong Tuyết: “Cháu cũng không chỉ là song hệ giáo kỹ, mà là…. toàn hệ giáo kỹ”, Với việc Phong Tuyết sau này sẽ xậy dựng lại Hàn gia ông không có một chút nào không tin tưởng cậu, toàn hệ giáo kỹ, cả nghe ông cũng chưa từng nghe nói qua, mặc dù Hàn Kiếm Phong cũng vậy nhưng ông lại chả bao giờ biết. Trong lúc đang tuyệt vọng đột nhiên tìm thấy hi vọng, giải quyết nỗi lo ngại nhất trong lòng, ông có thể không vui sao?

Hàn Phong Tuyết nhìn Hàn Thiên Quân rồi lặng lẽ lui về phía sau. Chuyện cậu là giáo kỹ cũng không có mấy người biết, cho nên không ai để ý đến sống chết của tên phế vật này. Hàn Phong Tuyết đáng lẽ ra thì nên cùng người của Hàn gia chiến đấu, nhưng cậu lại lui về sau, cũng không phải bởi vì cậu nhu nhược, mà là vì ý chí của cậu, của một người được sắp xếp để làm một việc lớn hơn là bỏ mạng vô ích ở đây. Chết, quá đơn giản nhưng cậu còn có cha đang ngủ say trong tiềm thức của cậu, còn có mẹ cần cậu chăm sóc, còn có Hàn gia cần cậu xây dựng lại. Cậu không thể chết một cách uổng phí được, từ khi Hàn Thiên Quân tìm đến nói chuyện với cậu, cậu đã biết bản thân không thể cùng mọi người chiến đấu rồi, những lời nói của ông có nghĩa là ông đã hoàn toàn tin tưởng cậu và mang trọng trách phục hưng Hàn gia đặt lên đôi vai bé nhỏ mà cứng rắn của cậu

“Gia gia, người yên tâm đi. Mạng của con hôm nay vốn nên giao cho Hàn gia, nhưng con đã lựa chọn sống. Như vậy, con sẽ gánh lấy hết trách nhiệm của Hàn gia. Bởi vì, đây là con nợ Hàn gia.” -Hàn Phong Tuyết trong lòng nói.

– Giết – Lưu Ngọc Thanh hét lớn một tiếng. Giết…. tiếng hét vang trời

– Dừng tay. – Tiếng hét lớn từ trong đám đông vang lên ngăn chặn cuộc tàn sát vô nghĩa này, tiếng hét lớn đến nỗi nếu như người có tu vị thấp rất dễ bị nó đả thương màng nhĩ

– Ai? Ai lại có tu vị cao như vậy? – Đám người trong luyện võ trường nhìn tứ phía, chỉ thấy ba người từ phía đông luyện võ trường bước nhanh đến bên này. Bên ngoài nhìn vào thì rõ ràng thấy là họ đang đi, nhưng thật ra người bình thường có dùng hết sức mà chạy cũng không bằng được tốc độ đang đi này của họ

Dẫn đầu là một người khôi ngô, nho nhã, nhưng lại rất điềm nhiên, hắn đi lên võ đài cũng rất bình tĩnh. Còn hai người đi sau lại mặc một bộ đồ đen, thoáng nhìn ai cũng biết họ đều là hộ vệ. Nhìn thấy người này đi đến, tứ đại thế gia gia chủ tất cả đều tản ra, người đàn ông đi đến đâu thì mọi người đều cung kính nói:

– Thành chủ.

Hóa ra người này là Phong Thành thành chủ – Đường Sầm. Mặc dù Đường Sầm thân là thành chủ, nhưng ở Phong thành này mấy trăm năm nay thì tứ đại thế gia đều nắm giữ lực lượng và lực lượng trong tay tứ đại thế gia này lại không yếu hơn hắn ta tý nào. Sở dĩ tứ đại gia chủ đối với hắn cung kính như vậy, chỉ vì Đường Sầm vẫn là giáo kỹ cấp bậc kỹ vương hai sao .

Đường Sầm gật gật đầu nói:

– Các vị gia chủ ở đây làm gì, tứ đại thế gia ở Phong Thành đều có lịch sử trăm năm, hướng tới hòa hảo, hà cớ gì hôm nay ra ray động thủ.

-Đường Thành chủ, Hàn gia mấy năm nay kiêu ngạo độc đoán, ỷ vào có một cao thủ cấp bậc kỹ vương, không kiêng nể gì áp bức ba nhà ta. Chúng ta hôm nay chả lẽ không thể liên thủ chống lại hắn ta sao?. – Lưu Ngọc Thanh vội đáp. Hà gia chủ và Tống gia chủ cũng liên thanh phụ họa.

– Nói nhảm, Đường thành củ, họ đều nói bậy, họ chỉ muốn chiếm đoạt Hàn gia ta mà không ngại mồm bày ra lỹ do đấy thôi. -Hàn Thiên Quân tức giận nói

Đường Sầm gạt tay, nói:

– Ta và Kiếm Phong quen biết nhiều năm, tính cách của hắn ta rất hiểu rõ. Hắn không biết ỷ mạnh hiếp yếu, chuyện của các ngươi ta ít nhiều cũng có thể đoán được, vốn dĩ ta không nên quản, nhưng vì là bằng hữu của Kiếm Phong, ta hi vọng các ngươi có thể nể mặt ra, bỏ qua cho Hàn gia một lần.

Lưu ngọc thanh sắc mặt khó coi nói:

– Đường thành chủ, ngài cũng biết, thả hổ về núi hậu họa khó lường.

– Nói như vậy Lưu gia chủ là không định giữ cho ta chút thể diện. – Đường Sầm tức giận nói

– Đương nhiên không phải. – Lưu Ngọc Thanh vội vàng mở miệng: -Thể diện của thành chủ đương nhiên phải giữ, nhưng ta hi vọng Hàn gia có thể đáp ứng hai điều kiện.

– Điều kiện gì? – Hàn Thiên Quân hỏi

– Thứ nhất, Hàn gia phải giải tán, rời khỏi Hàn phủ, việc làm ăn của Hàn gia cũng tất cả giao lại cho ba nhà ta tiếp quản. Thứ hai, người trong Hàn gia không được mang sách trong tàng thư các đi . Nếu như Hàn gia đáp ứng, ta sẽ lập tức phái người tiếp quản tàng thư các. Đây là điều kiện của ta. – Lưu Ngọc Thanh mở miệng nói

– Hiếp người quá đáng. -Lời của Lưu Ngọc Thanh vừa dứt, thì một loạt tiếng mắng chửi nổi lên. Giải tán Hàn gia cũng tước đoạt đi cơ nghiệp của Hàn gia, sau đó lấy tàng thư các, đây hoàn toàn là cắt đứt hoàn toàn con đường cuối cùng của Hàn gia. Thử hỏi, một gia tộc, đã không có tiền, lại không có công pháp và kỹ năng, muốn lật mình cũng không thể.

– Ta đồng ý. – Một âm thanh đột nhiên vang lên, là Hàn Thiên Quân mở miệng nói.

– Tộc trưởng , – Nhiều người không cam chịu nói

– Không cần nói nhiều, chúng vẫn còn có thể lựa chọn sao? – Hàn Thiên Quân nói

Nghe thấy lời của Hàn Thiên Quân, mọi người đều im lặng. Nếu như có đánh nhau thật thì người ngoài như Đường Sầm sao có thể có lý do gì mà giúp họ đc chứ? Có thể khiến Lưu Ngọc Thanh lui một bước bảo toàn người của Hàn gia đã là rất tốt rồi.

Đương nhiên, Hàn Thiên Quân đồng ý với yêu cầu của Lưu Ngọc Thanh nhanh như vậy là còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Hàn Phong Tuyết. Chỉ cần Hàn Phong Tuyết bình an mà khỏe mạnh trưởng thành thì Hàn gia sớm muộn cũng sẽ lấy lại hết những gì đã thuộc về họ.

– Hàn gia chủ đã đồng ý, như vậy mời thành chủ đại nhân làm chứng. – Lưu Ngọc Thanh mở miệng nói

Khẽ gật đầu, Đường Sần tiếp:

– Được, việc hôm nay do đích thân Đường Sầm ta chứng kiến, nếu như hai bên các ngươi ai nói mà không giữ lời chính là người không đi chung đường với Đường Sầm ta.

– Đường thành chủ đã nói như thế vậy ta cũng yên tâm rồi, ta sẽ phái người tiếp nhận tàng thư các của Hàn gia. Đường thành chủ, trong tộc ta vẫn có chuyện cần xử lý, xin cáo từ trước. – Lưu Ngọc Thanh hướng Đường Sầm chắp tay nói.

– Đã như thế, Lưu gia chủ đi thong thả. – Đương Sầm tiếp lễ

– Cáo từ.

Nói xong Lưu Ngọc Thanh lệnh cho bọn người Lưu gia quay người rời đi. Nhìn thấy sự việc kết thúc như vậy, Tống gia chủ và Hà gia chủ đều lắc đầu, bọn họ hôm nay hoàn toàn là vì Lưu Ngọc Thanhmà đắc tội nên cũng lập tức lệnh cho người trong tộc rút lui.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.