Nghịch Thế

Chương 34: Trúng kế



Thiệu Duật Thần không đợi đến khi chị mình tỉnh lại, Văn Chính Đông đã tiến đến báo cáo có người báo rằng phát hiện ở trên thuyền mà bọn họ sắp xếp để chuyển hàng thừa ra một chiếc rương nhỏ. Anh cau mày nhìn người đang hôn mê trên giường, trong lòng không khỏi có chút phỏng đoán, thật sự có người muốn lợi dụng thời cơ, một mũi tên trúng hai con chim, lấy đồ vật gì đó rồi thừa dịp rối loạn xuất hàng đi. Nghĩ đến đó, mục tiêu lập tức rơi vào chú Tứ, nhưng mà trên người Thiệu Duật Văn có gì để phải làm như vậy?

“Duật Thần.”

Thiệu Duật Thần quay đầu lại, có chút kinh ngạc: “Sao em lại đến đây?” Anh thật không ngờ giữa lúc đêm khuya như thế này Uông Ninh Hi lại đến bệnh viện. Anh nhíu mày: “Làm vậy rất nguy hiểm em biết không? Chị hai đã vậy, em cũng đừng làm cho anh thêm lo lắng.” Nói xong, Thiệu Duật Thần có chút mỉa mai, e rằng với năng lực tự vệ của cô chắc chắn có thể bảo vệ mình, ai nằm vùng đều chẳng có bản lĩnh ấy.

“Có Kế Sơn đi cùng, em cũng tự biết chừng mực, chỉ là vì em quá lo cho anh.” Biết rõ chuyện lần này có liên quan đến mình, Uông Ninh Hi càng không thể ở nhà chờ chết. Cô nhìn về phía chiếc bàn ở đầu giường, bên trên có một chiếc túi, Ninh Hi biết đó là thứ mà Thiệu Duật Văn để lại ở hiện trường. Nhìn thần sắc của Thiệu Duật Thần không có gì khác biệt, trong lòng cô cũng khó tránh được cảm giác bồn chồn, không lẽ Duật Thần chưa xem qua?

Thiệu Duật Thần nhẹ nhàng ôm cô, “Em đến cũng tốt, anh đến công ty bàn chút chuyện, em ở trong đây chăm sóc chị hai giúp anh”. Quay đầu nhìn về phía Hứa Tấn Dật lúc này đang nắm chặt tay của Thiệu Duật Văn, chân mày của anh càng nhíu chặt, “Thuận tiện trông chừng anh ấy một chút”.

Thiệu Duật Thần khẩn trương trở về công ty, trực giác của Ninh Hi cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra, cô đột ngột ngẩng đầu, “Trễ như vậy, có phải đã xảy ra chuyện không?”

“Có người nhân lúc hỗn loạn đến Đông Nam Á buôn lậu, anh phải đi xử lý”. Anh không chút kiêng dè, nhẹ nhàng đẩy cô ra, “Em yên tâm, anh sẽ giao cho cảnh sát xử lý, sẽ không đích thân ra mặt”.

Tròng mắt Uông Ninh Hi hơi ươn ướt, cô rốt cuộc không nhìn lầm người, anh không phải là người xấu, có trách nhiệm, có thể kiên trì xoay chuyển thế cuộc, lại còn có những lời hứa hẹn của hai người…Nghĩ đến đây, Ninh Hi không nhịn được cúi đầu, cô không có dũng khí đối mặt với anh. Uông Ninh Hi cứ đứng tại chỗ nhìn anh bước đi cùng Văn Chính Đông, còn Điền Kế Sơn thì canh giữ bên ngoài.

Uông Ninh Hi chậm rãi buớc đến đầu giuờng, cầm lấy chiếc túi, mở ra, thân mình bỗng chốc đổ mồ hôi lạnh, Phương Văn Chính sẽ không lừa mình, vậy thì những tấm ảnh kia đã bị ai lấy đi? Là Duật Thần?

Chân Uông Ninh Hi như muốn nhũn ra, ngã ngồi trên chiếc ghế phía sau. Nếu như Thiệu Duật Thần thật sự đã lấy nó đi, vậy thì anh ấy rốt cuộc muốn gì? Không nói, không hỏi, có phải là do sự tín nhiệm? Hay là đã rõ như lòng bàn tay? Càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ, Uông Ninh Hi có cảm giác lo lắng không rõ ràng giống như lên men, càng lúc càng mãnh liệt, Thiệu Duật Thần có phải đã biết rõ.

Trong thang máy, Văn Chính Đông có chút lo lắng, “Anh đem chuyện này nói cho thiếu phu nhân?”

“Không sao, cô ấy sẽ không để xảy ra sự cố.” Thiệu Duật Thần biết, dù Uông Ninh Hi là cảnh sát, nếu biết chuyện cô cũng sẽ tán thành hành động của anh.

Văn Chính Đông không lên tiếng, im lặng một lúc lâu, ngay khi thang máy vừa xuống đến bãi đậu xe, anh ta lại chậm rãi cất tiếng, “Chuyện của đàn ông đừng nên để phụ nữ biết nhiều, không biết phiền phức gì sẽ xảy ra”.

Thiệu Duật Thần cười chua chát, “Cô ấy không phải là người phụ nữ bình thường, yên tâm đi.” Thiệu Duật Thần có phần bất đắc dĩ, dù người này là Văn Chính Đông, anh cũng không dám tiết lộ bí mật của Uông Ninh Hi, nên biết rằng ở hội Thanh Sơn, nếu phát hiện có kẻ phản bội thì nhất định phải xử quyết, anh không muốn cũng không thể để cô chết.

Thiệu Duật Thần và Văn Chính Đông mạo hiểm đến bến tàu trong đêm, thuyền còn neo ở cảng, “Tìm cách báo cảnh sát nặc danh, gọn gàng một chút, đừng để lộ ra chúng ta.” Tròng mắt Thiệu Duật Thần lóe sáng, như thể thấy được cả màn đêm.

Điều này khiến cho Văn Chính Đông có chút khó xử, nửa đêm như vậy biết tìm đâu ra một dãy số nặc danh, hiện tại điện thoại di động phổ biến, điện thoại công cộng cũng không có nhiều. Văn Chính Đông suy nghĩ một hồi, mở cửa xuống xe, Thiệu Duật Thần nhìn anh ta tiến về phía bãi đậu xe ở bến tàu, đứng trước một chiếc xe, nhấc chân, với vào ống quần lấy ra một con dao, sau hai ba lần cạy thì mở được cửa, anh ta lấy di động bên trong gọi một cú điện thoại.

Thiệu Duật Thần cười, biện pháp đó chắc chỉ có Văn Chính Đông mới nghĩ ra được. Ngắt điện thoại, nhân lúc đang ở trong bóng tối, Văn Chính Đông lách mình đến gần bờ biển, đem chiếc di động này cùng chiếc di động bí mật mình đã dùng để liên lạc với tổ chức quăng vào lòng biển rộng lớn. Không ai có thể nhận ra cảm giác của anh ta lúc này. Năm nay, anh ta đã 29 tuổi, nằm vùng ở hội Thanh Sơn 13 năm, ân sư hiện tại đã mất, mang theo cả hồ sơ nằm vùng của anh ta, rốt cuộc anh ta đã không có đường về. Ngay tại thời điểm ân sư ngã xuống, anh ta cũng hoàn toàn rơi vào vực thẳm.

Ngay lúc vứt xong đồ, Văn Chính Đông phát hiện bên trên thuyền loáng thoáng có bóng người đang đổ vật gì đó xuống biển, là một bao tải. Giật mình, Văn Chính Đông biết chắc rằng bọn chúng đã bắt đầu tiêu hủy bằng chứng. Anh ta lập tức quay đầu chạy vào trong xe, “Duật Thần, tin tức đã rò rỉ, tôi thấy bọn chúng ở đuôi thuyền đang ném thứ gì đó xuống biển.”

Thiệu Duật Thần nghe được liền biến sắc, quá nhanh. Anh trừng mắt nhìn Văn Chính Đông, trừ khi anh ta trực tiếp báo tin, nếu không cho dù có nội gian của chú Tứ ở chỗ cảnh sát cũng không thể nhanh như vậy. Nhưng trong nháy mắt, anh đã bác bỏ mối hiềm nghi với Văn Chính Đông, nếu anh ta giúp chú Tứ, chắc chắn sẽ không nói tin tức này với anh. Hiện tại, người có thể biết hành động bí mật lần này của bọn họ chỉ có Uông Ninh Hi. Tâm tình của Thiệu Duật Thần bỗng chốc rối loạn. Văn Chính Đông cúi đầu, trong đầu của anh ta, người đáng nghi ngờ nhất cũng chỉ có Uông Ninh Hi.

Cảnh sát cũng không để bọn họ phải chờ đợi quá lâu. Tuy nhiên, kết quả mang lại không giống như mong muốn, ngày hôm sau, bản báo cáo trên bàn Thiệu Duật Thần là “mọi chuyện đều bình thường”. Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ chính là, cả hai giới hắc bạch đều nhận được thông tin, có một lượng lớn ma túy thuần chất và tiền vốn xoay vòng từ Đông Nam Á đã tung ra thị trường, kinh khủng hơn là một lượng lớn nội tạng cũng được kèm theo thông qua công ty vận tải đường thủy của Triệu Trung Sâm. Nghe được tin tức này, đối với Thiệu Duật Thần như là sét đánh ngang tai. Bên phía cảnh sát luôn theo dõi chặt chẽ mọi hành động của Triệu Trung Sâm, mà bản thân anh lại đảm đương vai trò “điệu hổ ly sơn”, dĩ nhiên lần hành động này của anh chắc chắn đã giúp chú Tứ một tay.

Thiệu Duật Thần đứng lên, “Chuẩn bị xe, tôi muốn đến thăm chú Tứ, đã lâu không ghé thăm ông ta.” Tiếng nói của anh lạnh như băng, khóe miệng lại có một nụ cười u ám, Văn Chính Đông hoảng hốt, anh ta chưa từng thấy bộ dạng này của Thiệu Duật Thần.

“Còn nữa, cho người theo dõi Triệu Trung Sâm, lão già này lại dám đùa giỡn với tôi.”

Dọc đường đi, Thiệu Duật Thần vẫn nhắm mắt nghĩ ngơi ở phía sau, nhìn giống như bình tĩnh nhưng thực chất tâm tình đang rối loạn cực độ, cả tình cảm lẫn công việc đều đang bế tắc. Văn Chính Đông không ngừng nhìn lên kính chiếu hậu, cuối cùng nhịn không được vẫn thốt lên, “Chúng ta có nên suy nghĩ xem phải giải thích như thế nào với cảnh sát không? Nếu cứ không lên tiếng, có thể chúng ta sẽ bị nghi ngờ.”

“Hừ!” Thiệu Duật Thần cười lạnh, “Cho đến bây giờ, cảnh sát cũng chưa hoàn toàn tin tưởng Thiệu Duật Thần tôi,” nếu tin tưởng, họ sẽ không cử Uông Ninh Hi đến giám sát anh, hiện tại nghĩ lại, lúc trước Mục Uyển Thanh nói cũng có lý, cô không có người nhà, không có xuất thân, bản thân anh hoàn toàn không biết gì về quá khứ của cô, trong lúc thần trí mê muội anh đã liều lĩnh đem cô đến bên cạnh mình. Nhưng từ đêm hôm qua, Thiệu Duật Thần bắt đầu càng trở nên mơ hồ, rốt cuộc cô có phải là cảnh sát hay không anh cũng không dám chắc. Anh không thể không thừa nhận, việc bị lừa dối khiến anh bắt đầu có chút hận cô!

Xe của Thiệu Duật Thần nhanh chóng dừng ở nhà riêng của chú Tứ, cảnh tượng khác xa so với tưởng tượng, anh nghĩ đã thật lâu anh chưa đến thăm hỏi ông ta. Chú Tứ gầy như que củi, nằm thẳng ở trên giường, bác sĩ và y tá đứng kín cả phòng, nhìn tình trạng ngày càng chuyển biến xấu của ông ta.

Thiệu Duật Thần không tiến lên, cứ duy trì khoảng cách không xa không gần mà nhìn ông ta, trước kia tuy anh không gần gũi, nhưng lúc này cũng không muốn cười nhạo ông ta, đơn giản chỉ là bùi ngùi cho một người từng vênh mặt hất hàm sai khiến người khác nay ngay cả hơi sức để nói một câu hoàn chỉnh cũng không có.

“Chú Tứ sao lại bị như vậy?” Thiệu Duật Thần nhanh chóng đi ra khỏi phòng, đứng ở trong phòng khách hỏi quản gia.

“Từ lúc kết thúc cuộc họp ban giám đốc trở về liền bệnh không dậy nổi, sức khỏe ngày một yếu đi.”

“Ai quản lý mọi việc?”

“Là Đoàn tiên sinh.”

Thiệu Duật Thần sửng sốt, cảm thấy chấn động, ngay cả đối thủ của mình là ai anh cũng không nhìn ra, chỉ lo theo sát chú Tứ, theo dõi xem chú Tứ có bắt tay với Mục Uyển Thanh hay không, lại cố tình bỏ qua Đoàn Dịch Lâm, vừa mới theo kịp chú Tứ thì người đàn ông trẻ tuổi này đã tăng tốc một cách chóng mặt làm cho anh không kịp trở tay, cứ thế bị hắn gây khó dễ.

Trên đỉnh núi, nơi Đoàn Dịch Lâm và Mục Uyển Thanh thường hẹn gặp, lần này Đoàn Dịch Lâm không mang theo Lư Bội Nghiên. Lúc xuống xe, Mục Uyển Thanh mới sực tỉnh, đây thực chất là một nơi giết người diệt khẩu hoàn hảo, kín đáo, thuận lợi, một bên là vách núi, bên kia liếc mắt có thể nhìn thấy được rất xa, không hề có chỗ để trốn hoặc nhìn trộm. Thật không có người chứng kiến chuyện rủi ro, hoàn hảo để quay họng súng bắn chết người.

Cô ta mở cửa xe của Đoàn Dịch Lâm, “Lần hành động này rất khá, theo như tôi biết, Triệu Trung Sâm đã bắt tay với Thiệu Duật Thần, anh làm cách nào khiến cho hắn đổi ý?”

Đoàn Dịch Lâm như thường lệ không e dè mà hút thuốc trước mặt Mục Uyển Thanh, cô ta chỉ có thể cố chịu đựng, “Tôi không có nhiều tiền như Thiệu Duật Thần, nhưng tôi nhẫn tâm hơn hắn, mạng sống của vợ con Triệu Trung Sâm đều nằm trong tay tôi, cô nói hắn có thể không cho tôi một con đường?” Hắn phun ra một hơi thật dài, trước mắt lập tức xuất hiện một làn khói.

“Anh cũng thật sự không tiếc tiền vốn và 20 kg ma túy ném vào lòng biển.” Mục Uyển Thanh mỉa mai.

“Chỉ là một túi bột mì mà thôi, không tổn thất gì nhiều.” Đoàn Dịch Lâm nói xong liền cười lớn.

Mục Uyển Thanh rùng mình, cô ta đã chọn nhầm đối thủ cuối cùng cho mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.