Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 11



Sáng hôm sau Âu Dương thức dậy muộn, vội vội vàng vàng chạy đến trường thì tiết thứ hai cũng đã gần kết thúc. May tiết của anh là tiết cuối cùng, bây giờ thu dọn một chút cũng còn kịp.

Đang ở văn phòng của mình sửa soạn sách giáo khoa và tư liệu cho bài tập của học sinh, bí thư dạy học đột nhiên vào gọi anh:

“Thầy Âu Dương, thỉnh tới phòng họp lầu năm một chút”

“A? Nhưng mà sắp đến tiết của tôi.”

“Thỉnh lập tức đến đó, ban giám đốc muốn gặp anh.”

Âu Dương thoáng giật mình, vội buông sách vở theo người đó ra ngoài.

Tuy không biết là chuyện gì lớn đến mức phải tập hợp ban giám đốc để gặp anh, nhưng lại mơ hồ cảm giác đây không phải là chuyện tốt.

Ngay khi vào cửa liền thấy vài người đang ngồi sau bàn dài, những người đó vừa nhìn qua bộ dáng anh đều khẽ nhíu mày.

Âu Dương nhờ mặt bàn đen bóng mà thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân, tóc tai rối bời, mắt sưng đến mức gần như không mở nổi, bề ngoài càng không thể coi là sạch sẽ, nhất thời trở nên khẩn trương.

Ngoại hình của anh nguyên bản cũng thực thanh tú, luôn luôn sạch sẽ, chỉnh tề nghiêm túc, là bộ dáng của một lão sư trung học giản dị. Vậy mà trong khoảng thời gian gần đây bắt đầu lôi thôi, người thì gầy, sắc mặt tái nhợt như quỷ, làm việc cũng thường xuyên phạm lỗi, đồ đạc bừa bộn lung tung.

Tuy không tính là thất trách, nhưng với một ngôi trường luôn yêu cầu nghiêm khắc về giáo viên như Nam Cao thì không chừng anh đã muốn đủ tội để bị phạt cảnh cáo.

“Thầy Âu Dương, có một số việc chúng tôi cần nói với anh.”

Âu Dương vội ngồi thẳng lên một chút.

“Gần đây chúng tôi nhận được khiếu nại của một người bị hại”- người nam nhân đứng tuổi ở giữa đeo lên mắt kính đang cầm trong tay- “Nói rằng anh có hành vi xâm phạm một học trò nam trong độ tuổi vị thành niên của trường.”

Âu Dương nháy mắt tưởng như toàn bộ máu dồn cả lên mặt, đầu một trận đau nhức, tim thình thình loạn khiêu như muốn nhảy ra khỏi yết hầu, mở miệng nhưng không thể phát ra thanh âm gì.

“Loại chuyện bẩn thỉu này nhà trường cũng không muốn tin, nhưng trải qua điều tra những chứng cứ thu thập được, xác thực có việc này. Anh thân là giáo viên, lại đi dụ dỗ học sinh vị thành niên đồng tính, dùng bạo lực bắt buộc trò ấy phát sinh quan hệ bất chính với anh, không chỉ đi ngược lại bổn phận, khiến nhà trường hổ thẹn, còn…”

Đại não Âu Dương đã muốn trống rỗng, đầu đầy mồ hôi lạnh, lỗ tai nghe chữ được chữ mất, trong kinh ngạc níu giữ lại một chút tỉnh táo: “Không, không phải…”

“Trong tay chúng tôi đã có một số chứng cứ vô cùng xác thực”

“Không phải như vậy, chúng tôi là kết giao bình thường, tuy không hợp với lẽ thường, nhưng không phải là dùng bạo lực ép buộc …”

Vừa nghe anh thừa nhận có cùng đồng tính luyến ái kết giao, vài người liền lộ ra vẻ mặt kiềm chế.

“Tuy rằng trường không có quy định nào hạn chế giới tính của giáo viên”- sau khi tụm lại một lúc, nam nhân đứng đầu ho khan một tiếng- “Chúng tôi cũng không kì thị giáo viên có giới tính khác thường, nhưng anh lại ép buộc học trò phát sinh quan hệ, hơn nữa còn là trẻ vị thành niên, điều này nghiêm trọng trái với…”

Âu Dương thấy ông ta làm ngơ, không đợi người đó nói xong liền vội phản bác lại: “Tôi không có…”

“Điều này, người bị hại đã thừa nhận, hơn nữa chúng tôi cũng đã chứng minh được. Anh không cần tiếp tục chối cãi”

Âu Dương chỉ thấy “oanh” một chút, lỗ tai bắt đầu ong ong tác hưởng.

“Như thế nào có thể…”- miễn cưỡng trấn định một chút, tay anh vẫn còn không ngừng run rẩy- “Nó, nó dùng cái gì chứng minh? Có thể lấy ra đây cho tôi xem không?”

“Thầy Âu Dương, để bảo vệ người bị hại, thân phận cùng tư liệu nó cung cấp đương nhiên không thể được công bố. Thế nhưng xem như anh may mắn, chúng tôi không muốn vì một mình sai lầm của anh mà tổn hại danh tiếng của trường, nên việc này sẽ được giải quyết trong nội bộ trường, không làm ầm ĩ, anh cũng đừng cố gây chuyện nữa.”

Đối phương mỗi lần nói “người bị hại”, Âu Dương lại cảm thấy đầu càng lúc càng nóng, thô bạo đẩy ra ghế dựa đứng lên, dọa bọn họ nhảy dựng, cuối cùng chỉ phát run, không nói được tiếng nào.

“Sau khi thảo luận, chúng tôi nhất trí anh không còn đủ tư cách đảm nhiệm chức vụ này nữa. Vết nhơ đạo đức này…”

Sau đó tiếp tục nói những gì Âu Dương đều không nghe rõ, chỉ ngơ ngác mà nhìn bọn họ.

“Nhà trường quyết định sa thải anh”

Âu Dương bây giờ đã hiểu tại sao bí thư dạy học lại nhìn anh bằng ánh mắt quái dị như vậy. Anh là kẻ thô bạo cưỡng bức học trò phát sinh loại quan hệ đồng tính đáng ghê tởm, cái loại vết nhơ nghề nghiệp khủng khiếp nhất có lẽ đã nằm trên người anh rồi.

Không cần ai nhắc nhở, một mình anh lẳng lặng thu dọn đồ đạc về nhà, trên đường đi ra ngoài, lưng bị ánh mắt của kẻ khác soi mói đến phát đau.

Nóng giận ban đầu dần dần bị loại cảm giác nhục nhã này đẩy lùi, tay chân đều lạnh lẽo, vậy mà trong mắt lại cay xè.

Đều là giả.

Tiếu Huyền đáng lẽ ra không phải thế.

Hắn chỉ là bướng bỉnh, đôi khi sẽ nói dối, nhưng không phải độc ác như thế.

Tiếu Huyền trong lòng anh, cho dù tùy hứng và không hiểu chuyện như thế nào đi nữa thì vẫn là một hảo hài tử, cho dù không yêu anh, cũng sẽ lưu cho anh một ít ôn nhu, kiên nhẫn mà dỗ dành anh.

Tuyệt đối không phải độc ác như thế.

Đến lúc về được nhà thì mắt gần như chẳng thể nhìn rõ được cái gì nữa, tuy cố khắc chế nhưng nước mắt vẫn không nhịn được rơi xuống, chỉ là trong tâm lại không cảm thấy hận. Anh tin Tiếu Huyền nhất định là có nỗi khổ riêng, chỉ cần hắn chịu giải thích thì sẽ không sao.

Chính là dù gọi hắn rất nhiều lần, căn bản chẳng có ai bắt máy. Về sau còn trực tiếp ngắt điện thoại, có gọi lại cũng không bắt được tín hiệu nữa

Đối phương rõ ràng là lãng tránh và cự tuyệt.

Điện thoại gọi không được, anh liền chuyển sang viết thư, nhưng chờ vài ngày cũng không có hồi âm, đành tiếp tục viết, viết đến giấy phủ đầy mặt đất, đến nỗi hòm thư nhà người ta đầy ụ lên, cuối cùng cũng không nhận được câu trả lời.

Thật sự không còn cách nào khác, anh đành đến chi nhánh của công ty Tiếu gia, muốn nghe tin tức của Tiếu Huyền, hoặc gặp được Tiếu Đằng hỏi cho ra lẽ cũng tốt.

Anh cũng biết làm vậy thật giống một kẻ điên, nhưng là Tiếu Huyền bức anh.

Anh không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần Tiếu Huyền nói chuyện với anh, anh không sợ chính miệng hắn thừa nhận mọi chuyện, chỉ cần một lời giải thích thôi, anh sẽ không hận hắn.

Nhưng vẫn không có.

Cứ tiếp tục như thế, ngay cả Chung Lý cũng cảm thấy lo lắng, lo anh sẽ gặp chuyện không may, không dám cho anh ra khỏi cửa, nếu anh thất nghiệp, hắn sẽ tìm một công việc phiên dịch gì đó cho anh ở nhà mà làm.

Âu Dương mỗi ngày đều ngồi trong phòng, không làm gì, chỉ ngẩn người ra, lập tức trở nên già hơn trước rất nhiều.

Có một ngày anh đột nhiên nhận được điện thoại từ một dãy số lạ, âm thanh đầu dây bên kia chính là của Tiếu Huyền.

“Thầy”

“…”- Rốt cuộc anh cũng đợi được đến lúc người này nguyện ý nói chuyện với anh, vậy mà anh lại không biết nên nói gì, giống như không còn gì để nói nữa, anh đã muốn buông tay rồi.

“Thầy, em biết thầy giận em.”

“ …”

“Thầy, thầy ở đâu?”

“ …”

“Thầy, em sắp phải ngắt máy rồi, buổi tối thầy ra ngoài đi, ở phía sau bãi đỗ xe gần trường chờ em, đợi đến mười giờ, được không?”

Trong cuộc trò chuyện chưa đến một phút này, Âu Dương có chút mờ mịt, không biết chừng đây chỉ là ảo giác do anh tinh thần thiếu minh mẫn tạo ra, nhưng trong bộ nhớ điện thoại rõ ràng còn lưu lại cuộc gọi, chính là sau đó gọi lại lại không có ai bắt máy, là điện thoại công cộng.

Giống như đang nằm mơ, nhưng ấn tượng lại thực rõ ràng, tim vẫn còn loạn nhịp, nghĩ đến việc được gặp Tiếu Huyền lần nữa, tay liền phát run.

Buổi tối trời bắt đầu mưa, Âu Dương mang theo dù, thừa dịp Chung Lý không có nhà trộm ra ngoài.

Anh chờ ở nơi được hẹn, ánh sáng hôn ám, nửa bóng người cũng không có, mưa dưới chân đã dần tích thành một vũng cũng chưa thấy Tiếu Huyền xuất hiện.

Đã qua mười một giờ, Âu Dương vẫn ngơ ngác đứng, dù sao anh cũng quen với việc phải chịu đựng và chờ đợi rồi, thêm mấy chục phút cũng không sao, thậm chí là mấy tiếng.

Có thể Tiếu Huyền có việc bận, hoặc giữa đường hư xe. Anh cảm thấy lần này hắn sẽ không lừa anh.

Rốt cuộc cảm thấy gần đó có bóng người di chuyển, Âu Dương vội bước tới hướng đó.

“Tiếu Huyền?”

Lời nói vừa ra khỏi miệng đã nhận ra mình nhầm, bóng người trở nên rõ ràng, kẻ tới không phải một, mà là ba, bốn người.

Âu Dương có chút thất vọng, nhưng những người này lại lập tức đi đến.

“Mày là Âu Dương Hi Văn phải không?”

Đối diện anh rõ ràng là một gương mặt xa lạ, Âu Dương có chút mờ mịt: “Đúng vậy”

Kế tiếp liền bị một đòn đánh vào bụng, đòn này đánh mạnh đến nỗi anh chưa kịp nghĩ gì đã thấy trước mắt tối đen, chân không còn khí lực, lập tức quỳ xuống, trong cổ họng mơ hồ tưởng có cái gì đó muốn vọt ra ngoài, không kịp hít một hơi, trên lưng đã bị người ta hung hăn bồi thêm mấy đá, cổ áo bị kéo lên, một quyền nhắm mặt anh đánh tới.

Tiếp theo anh gần như mất đi ý thức, chỉ cảm thấy hỗn loạn cùng kịch liệt đau đớn, trên người chỗ nào cũng bị đánh, không cách nào trốn được. Trên tay chân một số kẻ có vẻ còn có vũ khí, anh bây giờ chẳng còn giống người nữa, chỉ là một khối thịt tươm máu bị kẻ khác giẫm đạp mà thôi.

Từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên Âu Dương gặp loại chuyện này, ngay cả ý thức tự vệ hay chạy trốn cũng không có, từ đầu chí cuối chỉ biết ôm đầu, cuộn mình trong vũng nước mặc cho bọn chúng đánh đấm, sau đó đến cánh tay cũng nhấc không nổi.

Cuối cùng sau một cú đá vào ngực, bốn phía rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Âu Dương động cũng không thể động, chỉ mơ hồ nghe được chút gì đó, còn lại chẳng cảm giác được gì nữa.

“Lúc nãy chỉ là chào hỏi, người đó bảo tụi tao chừa cho mày một mạng. Mày tốt nhất nên ít quấn lấy Tiếu Huyền đi, an phận một chút, đừng có không biết điều, bằng không lần tới sẽ không đơn giản như vậy đâu.”

Mơ mơ màng màng, Âu Dương chỉ thấy trước mắt u ám, càng ngày càng tối, cuối cùng đến một tia sáng cũng không thấy được nữa.

Thời điểm hốt hoảng tỉnh lại đã không biết là lúc nào, mưa bắt đầu nặng hạt, miệng vết thương trên người bị ngâm trong nước sưng phù lên, đau đến mức cả người anh phát run, nhưng lại không cách nào run nổi, chỉ có thể yếu ớt co rúm lại.

Không biết bản thân hiện tại ra sao, thầm nghĩ phải kêu cứu, nhưng chính là không cất nổi giọng nói.

Anh theo bản năng nghĩ phải gọi báo Chung Lý, đầu óc còn có thể minh mẫn mà suy nghĩ, chính là cả người không thể động đậy, hít thở một cái, ngực liền đau như bị người ta dùng đao mà xẻo một nhát, run rẩy thở hổn hển nửa ngày, liều mạng động đậy một chút, đau đớn tận xương tủy từ trên đùi truyền đến làm anh trong nháy mắt thấy tối sầm, hít thở không thông, một lúc sau mới dần bình ổn lại.

Thấy di động của mình rơi ở chỗ cách mình khoảng mười bước chân, anh liều mạng muốn đến đó, lại chỉ có thể nằm trong vũng nước lê lết từng chút một, giống như con chó bị người ta đập gãy chân.

Lúc ngón tay chạm được vào di động thì ý thức anh đã muốn mơ hồ, chỉ còn bàn tay có thể động đậy, anh run rẩy mở điện thoại, may là nó còn dùng được.

Anh gục đầu dán trên điện thoại, lúc nghe được Chung Lý bên kia lo lắng hỏi “Ngươi đi đâu vậy”, nghĩ muốn nói, nhưng khi mở miệng thì bên trong toàn một chất lỏng nhớp dính, mũi miệng đầy máu.

“Chung, Chung Lý …”

“Đã đỡ chút nào chưa?”

Lúc Chung Lý nói với anh câu này đã là ngày hôm sau. Cả người Âu Dương không cách nào động đậy, chỉ im lặng nằm, nhìn họa tiết trang trí trên trần nhà.

“Cậu xem tớ thật ngốc”- nhìn cổ họng Âu Dương giật giật, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, Chung Lý vội tự đánh mình một cái- “Không nên để cậu cố sức nói chuyện”.

“…”

“Bất quá không sao đâu, rồi sẽ lành lại thôi”

“…”

“Cậu bị gãy năm cái xương sườn, phổi cũng bị thương, nên thở sẽ rất đau”

“…”

“Cánh tay lành lặn, gần như không bị gì cả. Chính là chân cậu … cần một chút thời gian.”

“…”

“Còn nội thương … Cậu đừng sợ, chậm rãi điều trị sẽ từ từ hồi phục”

“…”

“Miệng vết thương cậu cũng đừng lo lắng, sẽ tốt thôi, chắc là không để lại sẹo đâu.”

Âu Dương biết hắn nói dối, trước ngực có mấy lỗ thâm lớn như vậy, nhất định phải có sẹo rồi.

Nhưng, như thế thì có sao đâu.

“Tiểu Văn”- Chung Lý ngồi bên giường, tay xoa xoa tóc anh- “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gặp phải bọn bắt cóc sao?”

Âu Dương không lên tiếng, anh hiện tại đang mang mặt nạ thở, cũng không thể mở miệng nói chuyện.

“Vì sao khuya rồi còn ra ngoài, lại chạy tới nơi nguy hiểm như vậy chứ?”

Ánh mắt Âu Dương giật giật, trở nên đỏ ngầu, biểu tình giống như muốn khóc, rồi lại giống như đang cười.

Chung Lý cuối cùng không truy vấn anh nữa, chỉ vuốt đầu anh, nhìn anh nhắm mắt lại, tuy ngủ nhưng giống như đã chết.

Chờ thêm hai ngày, tình trạng của Âu Dương đã tốt hơn một chút, không cần mang mặt nạ thở nữa, Chung Lý giúp anh ăn một ít cháo, thật cẩn thận sợ lại thương đến yết hầu.

Sau giờ ngọ, đột nhiên có khách đến.

Người mới tới Chung Lý nhận ra, Âu Dương vừa thấy hắn đến liền mở to mắt, thần tình chầm chậm trở nên đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng yết hầu lại bị tắc nghẹn, một chút thanh âm cũng nói không ra.

“Thầy, hôm nay em sẽ đi”- Tiếu Huyền nhìn anh, sắc mặt cũng tiều tụy mệt mỏi, nhưng vẫn không có biểu tình gì- “Nên em đến nói rõ ràng với thầy”

Âu Dương chỉ có thể nhìn thẳng hắn.

“Thầy thực quá ngu ngốc, nếu sớm biết thầy thế nhưng ngoạn không nổi, em cũng sẽ chẳng tìm thầy”

Âu Dương giật mình nhìn hắn, Tiếu Huyền cũng không thèm nhìn lại, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

“Chẳng lẽ thầy thực sự nghĩ muốn cùng em vĩnh viễn bên nhau sao? Ngu muốn chết, nam nhân cùng nam nhân sao có thể lâu dài a? Em là người như thế nào, còn thầy là người như thế nào? Thầy có thể đáp ứng cho cuộc sống của em sao?”

Trong mắt Âu Dương đã ầng ậng nước.

“Thầy chắc cũng biết em nhất định phải đính hôn đi? Em muốn học những thứ mà em nên học, sau này kế thừa Tiếu gia. Chúng ta có thể bên nhau không? Không cần nói cũng biết, ngoạn ngoạn như bây giờ là được rồi, nói cái gì mà tương lai sau này, chẳng lẽ có thể kết hôn sao? Em còn chưa trưởng thành, chẳng lẽ phải cùng thầy bỏ trốn?

Thầy chính là quá ngu ngốc, mới phải nhận kết cục này”

Lúc hắn nói mới được một nửa hai mắt Chung Lý đã muốn trừng đến nhảy ra ngoài, kinh ngạc đến mức mặt tím lại, nhắm hắn mà đánh tới, nhưng hai bảo tiêu đi theo Tiếu Huyền so với Chung Lý còn cao hơn cả cái đầu, dễ dàng chế trụ hắn, khóa hai tay hắn sau lưng, đè bả vai hắn xuống.

“Thầy, từ đầu đến cuối em đều chỉ là lừa thầy, thầy không nhận ra sao?”

Âu Dương hai mắt đỏ bừng, chảy nước mắt nhìn hắn.

“Thầy, thầy là người trưởng thành, lớn tuổi như vậy rồi, thế nào ngay cả đạo lý đó cũng không hiểu?”- Tiếu Huyền dừng một chút, nhìn nhìn tay mình-“Cười chết em”

Âu Dương nói không ra lời.

Tiếu Huyền rốt cuộc quay đầu lại, mặt vẫn không thay đổi mà nhìn anh: “Gặp lại, thầy”

Âu Dương nghĩ đến lúc hắn bướng bỉnh, hắn ôn tồn, lại không biết khi hắn trở nên lãnh ngạnh nguyên lai là như thế này.

Âu Dương khóc đến mức mắt mở không nổi, mơ mơ hồ hồ chỉ thấy Tiếu Huyền xoay người ra cửa phòng, theo sau là hai tên bảo tiêu, nghênh ngang mà đi.

Anh từ trước đến giờ luôn như vậy, người ta nói cái gì anh cũng tin, người ta nói thích anh, anh liền tưởng là thật.

Loại nam nhân tầm tầm bình thường như anh, những lời thật giả thông thường còn phân biệt không được, huống chi là lời nói dối chân thật đến thế.

Hiện tại anh rốt cuộc cũng nhận ra, chính là cái giá phải trả thực sự quá lớn.

Nam hài tử trong thời kì trưởng thành luôn tràn đầy dục vọng, cái hắn muốn chính là khoái cảm, chỉ như thế mà thôi. Vậy mà anh lại mong đợi đó là tình yêu.

Chung Lý tan tầm đều chạy đến bệnh viện thăm anh. Nam nhân nằm trên giường bệnh lại vừa mới phẫu thuật, không có một chút huyết sắc. Mấy ngày nay anh bị banh ra khép lại khắp cả người, giải phẫu tuy cứu được mạng anh, nhưng không ngăn được sinh khí anh cứ từng chút một xói mòn đi.

Nghe được động tĩnh khi Chung Lý vào, Âu Dương cố sức mở to mắt, nhận ra là hắn, khuôn mặt xám ngoét lộ ra một tia kinh ngạc cùng vui mừng

“Tỉnh?”- Chung Lý xoa xoa đầu anh- “Miệng rất thương rất đau sao?”

Âu Dương nhìn hắn, làm khẩu hình khi nói “không có”

“Nhất định sẽ bình phục thôi, cậu không cần lo.”

Âu Dương cũng nghe theo hắn cười cười. Ánh mắt đã thanh tỉnh nhiều, chỉ là cả người tinh thần ảm đạm, môi trắng bệch, nứt nẻ.

“Cái kia, chuyện tiền bạc cậu không cần quan tâm, có bảo hiểm y tế, tớ cũng có tiết kiệm một ít, nếu thực sự không đủ, tớ có thể mượn bạn bè, cậu chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh là được rồi”- Chung Lý một bên an ủi anh, một bên lo tính toán chuyện hóa đơn.

“Không có việc gì đâu, đừng nghĩ ngợi nhiều, thân thể là quan trọng nhất, những chuyện khác không cần cậu lo, chờ hết bệnh, những ngày tháng khó khăn thế nào chúng ta cũng có thể vượt qua.”

Âu Dương vẫn nhìn hắn, ánh mắt hối lỗi cùng thương tâm này khiến Chung Lý có chút khó xử.

“Ai, Tiểu Văn a. Việc cậu giấu ta chuyện kia, về sau cũng không cần để bụng. Đồng tính luyến ái thì đồng tính luyến ái, chúng ta vẫn là huynh đệ”

“…”

“Cái này, cũng không phải đang làm chuyện xấu, đúng không. Đây là do trời sinh mà, hơn nữa, cậu cũng không hại ai”

“…”

“Tớ biết cậu vì ngượng mới không nói với ta, đổi lại là tớ, tớ cũng không dám mở miệng.”

“…”

“Mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Cậu gạt tớ, tớ cũng không trách cậu.”

Âu Dương mắt đỏ ngầu nhìn Chung Lý, hắn cũng sờ sờ đầu anh, lại kéo tay anh, đem tay anh nắm trong lòng bàn tay thô to của mình.

Chung Lý nói không sai, cái gì cũng sẽ có lúc trở nên tốt đẹp, thời gian có thể trị được rất nhiều thứ. Thân thể anh dần dần khôi phục, có thể ăn uống nói chuyện bình thường, tự tay viết chữ, ngay cả chân bị người ta đánh gãy cũng chậm chậm lành lại, có thể tiếp tục đi đường, tuy rằng không được nhanh.

Hình hai người chụp chung, tất cả đều thiêu hủy, toàn bộ kí ức cũng ném đi, mọi chuyện trong quá khứ giống như chỉ cần một ngọn lửa là có thể gạt sạch.

Chính là, vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của người kia.

Biểu tình của hắn khi nhếch một bên miệng xấu xa cười, biểu tình của hắn khi híp mắt bướng bỉnh, biểu tình của hắn khi cong miệng làm nũng. Toàn bộ đều nhớ rõ.

Những lúc trời mưa chân luôn đau nhức, nếu gặp phải mưa dầm, độ ẩm cao, Âu Dương mỗi ngày đều ngủ không ngon. Chân đau đến lợi hại, giống như không ngừng nhắc nhở anh, trước kia đã có một đoạn quá khứ như vậy.

Cho dù cố gắng không nghĩ đến nữa, nhưng vẫn không có cách nào quên được.

Người kia đã muốn khắc sâu trong xương tủy anh, chỉ cần anh còn sống thì không ngừng làm anh đau khổ, giống như vết sẹo trên ngực anh, kết thành một khối.

Mà về phần Tiếu Huyền, có thể đã hoàn toàn quên từng có một người là anh, trong cuộc sống của tiểu hài tử đó, anh cuối cùng cũng chỉ còn là một cái bóng mơ hồ thuộc về quá khứ.

Tình yêu là hai người phải cùng trải qua. Vậy mà vì cái gì lại có một người thì lòng ghi dạ khắc, còn người kia thì tùy tùy tiện tiện liền có thể quên sạch sẽ?

Có lẽ nam nhân đồng dạng thật sự không thể nảy sinh loại chuyện này.

Anh dù thế nào cũng không hiểu được.

Đó là lần đầu người kia nếm vị tình yêu, có lẽ tại anh làm không tốt, ngốc như vậy, còn yếu đuối, thậm chí không giống một nam nhân.

Chính là anh đã muốn cố gắng hết sức.

Những gì Tiếu Huyền khinh thường, với anh mà nói, chính là toàn bộ.

Anh cái gì cũng đã giao ra hết rồi.

Âu Dương không tiếp tục đi dạy, lý lịch cá nhân của anh như vậy không có gì đặc sắc, không có trường nào muốn nhận, công ty lại càng không thể hi vọng, ngay cả kết quả khám sức khỏe tổng quát cũng làm người ta nhíu mày.

Thử qua rất nhiều lần, Âu Dương cũng chỉ có thể ở nhà, nhận một ít công việc phiên dịch với đồng lương còm cõi, người giỏi Tiếng Anh nhiều lắm, anh ngoại trừ lợi thế về văn học, văn hóa, những phương diện khác cũng không hiểu biết nhiều, so với người ta thật sự không là gì cả.

Góp nhặt từng đồng lương, tích lũy kinh nghiệm, dựa vào sự giúp đỡ của Chung Lý, hai người một bên miễn cưỡng sống, một bên còn phải lo trả nợ.

Chung Lý đến giờ vẫn thực nhiệt tình, cũng muốn giới thiệu cho Âu Dương vài chỗ làm tốt, nhưng bạn bè hắn tuy nhiều, lại chủ yếu là chơi nhạc không công khai, bán sách lậu, đĩa CD, làm về đêm, còn đua xe, so với Âu Dương thực là khác nhau một trời một vực.

Sau rốt cuộc cũng có chỗ đáp ứng được nhu cầu, đó là chuyên phiên dịch một ít điện ảnh Âu Mỹ để làm sách lậu đĩa lậu. Âu Dương dù sao cũng là loại người nhã nhặn truyền thống chỉ toàn đọc sách thánh hiền, bắt anh làm việc này, Chung Lý thế nhưng có điểm không dám mở miệng.

Nào biết vừa đề nghị thử, Âu Dương cái gì cũng không hỏi, liền tiếp nhận.

Cuộc sống chính là cuộc sống, thể diện và mấy thứ như thế gần như đã không phải là thứ anh có thể quan tâm, còn có gì để gọi là tư cách thanh cao đâu.

Anh đã không còn giống với trước kia, vài năm trước anh vẫn là một người có hi vọng có nhiệt huyết, còn có một chút khát khao. Nhưng hiện tại chỉ là một lão nam nhân chịu nhiều mất mát, sức khỏe kém, mỗi ngày cố gắng kiếm tiền ăn cơm, yên lặng sống qua ngày.

Có cơm ăn là tốt rồi, hai nam nhân họp lại với nhau mà sống, giống người nhà làm bạn với nhau, trong cuộc sống nhàm chán mỏi mòn này, tựa như có tình bằng hữu thì có thể vượt qua tất cả.

Một ngày lại nhớ đến quá khứ kia cũng là cuộc sống an an ổn ổn chậm rãi như nước chảy, một năm lại một năm trôi qua, Âu Dương không có cảm giác đặc biệt gì, anh biết bản thân mình đã già rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.