Hai người kết hôn nhưng chưa lên kế hoạch tổ chức hôn lễ. Bạch Thuật Bắc và Lâm Vãn Thu mới từ cục dân chính đi ra, anh liền nhận được điện thoại, thông báo có nhiệm vụ mới.
Trước khi đi, anh cảm thấy áy náy, hạ cửa kính, trầm ngâm nhìn cô: “Về chuyện hôn lễ, khi anh trở về, sẽ bù đắp cho em.”
Lâm Vãn Thu thông cảm gật đầu: “Nhiệm vụ của anh quan trọng hơn.”
Biết rõ tính chất công việc của Bạch Thuật Bắc, Lâm Vãn Thu không hề than trách nửa lời. Có điều, buổi tối sau khi dỗ Manh Manh ngủ, một mình cô ngồi nhìn căn biệt thự xa hoa trống rỗng, trong lòng không tránh khỏi có chút mất mát.
Đây là ngày đầu tiên bọn họ kết hôn——
Mấy ngày sau, Bạch Thuật Bắc không gọi điện về nhà, Lâm Vãn Thu xem tin tức mới biết nhiều nơi đã vào mùa lũ định kì. Ở một huyện lân cận bị cơn lũ tàn phá nặng nề, gây nhiều thiệt hại cho người và tài sản. Bạch Thuật Bắc cùng đồng đội được điều động đến nơi đó, trợ giúp dân chúng những việc cần thiết.
Mỗi ngày Lâm Vãn Thu đều hồi hộp theo dõi tin tức, ban ngày trong quán cũng xem, tối về nhà vẫn phải xem lại. Thời sự đưa tin rất toàn diện, Lâm Vãn Thu chăm chú nhìn những anh lính trong bộ quân trang màu xanh, nhưng nhìn mỏi con mắt vẫn không thấy dáng dấp anh.
Điện thoại anh không gọi được, Lâm Vãn Thu lo lắng bất an, lại không nghĩ ra biện pháp giải quyết. Cô còn phải chăm sóc Manh Manh, bé còn quá nhỏ, sinh hoạt hằng ngày phải có người trông nom, dìu dắt. Hơn nữa, Manh Manh càng ngày càng lệ thuộc vào cô, một khắc cũng không muốn rời xa mẹ.
Sáng hôm nay, Lâm Vãn Thu đang trong phòng ngủ giúp Manh Manh mặc quần áo, ngoài cửa bỗng “cạch” một tiếng, mở ra, người bên ngoài có mã số khóa cửa.
Trái tim Lâm Vãn Thu đập dồn dập, bế Manh Manh chạy vội ra ngoài: “Thuật Bắc?”
Không phải là Bạch Thuật Bắc, mà là một cô gái trẻ có mái tóc ngắn.
Cô gái sững sờ đứng tại chỗ, trong tay còn xách một túi hàng, mắt nhìn chằm chằm Lâm Vãn Thu, sau chuyển sang nhìn Manh Manh đang trong ngực cô.
“Cô ơi.”
Manh Manh lớn tiếng gọi. Lúc này, Lâm Vãn Thu mới biết đây là em gái của Bạch Thuật Bắc, trước kia, cô từng nghe qua, anh có một đứa em gái.
Sau những giây phút kinh ngạc ban đầu, Bạch Tiểu Lê rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh. Cô tiến lên phía trước, gật đầu chào hỏi Lâm Vãn Thu, ánh mắt tò mò đánh giá một lượt: “Xin chào, em tên là Tiểu Lê.”
Lâm Vãn Thu mỉm cười, gật đầu: “Chào em, chị tên Lâm Vãn Thu”.
“Đây là mẹ con.” Manh Manh lắc lắc cái đầu nhỏ, tất nhiên không hài lòng với câu giới thiệu “khiêm tốn” của Lâm Vãn Thu.
Bạch Tiểu Lê ngơ ngác, mẹ Manh Manh? Là người phụ nữ năm xưa vì tiền mà chấp nhận đẻ mướn? Thái độ của đối phương khiến Lâm Vãn Thu lúng túng, ngần ngại đi vào phía trong: “Em muốn uống gì không?”
Bạch Tiểu Lê thu tầm mắt, đem túi thức ăn đặt trên bàn, khuôn mặt tươi trẻ khoe ra nụ cười sáng lạn: “Không cần, em chỉ ghé qua đưa chút đồ ăn, anh em bình thường rất lười đi siêu thị mua đồ.”
Bạch Tiểu Lê nói xong, cất bước đến phía tủ lạnh. Cánh cửa tủ mở ra, bên trong chất đầy đủ các loại thức ăn, đa phần là những nguyên liệu tươi mới, rất ít những thực phẩm đông lạnh.
Ánh mắt Bạch Tiểu Lê trầm xuống, cô đoán được quan hệ không tầm thương của anh cả và người phụ nữ này. Cô xoa xoa đôi bàn tay, ngồi trên sô pha, cười híp mắt: “À. . . . . . Hôm nay, em xin ăn chùa một bữa, được không?”
Lâm Vãn Thu chưa kịp phản ứng với sự biến chuyển của Bạch Tiểu Lê, nhưng vẫn mỉm cười đồng ý. Manh Manh hào hứng chạy đến trước mặt cô mình khoe khoang: “Mẹ con nấu cơm ngon lắm.”
Lâm Vãn Thu cười cười, xin phép quay về phòng dọn dẹp chăn giường. Bạch Tiểu Lê nhân cơ hội thăm dò Manh Manh: “Này nhóc mập, người đó là mẹ con thật à?”
“Dạ.” Manh Manh gật đầu, lấy viên kẹo của Bạch Tiểu Lê cho, ngậm vào miệng, từ tốn quăng ra trái bom hẹn giờ, “Ba và mẹ đã có giấy hôn thú rồi.”
Đã kết hôn?
Bạch Tiểu Lê kinh hãi, giật mình thon thót, anh cả kết hôn? Chơi trò “tiềm trảm hậu tấu”, không hề tiết lộ bất kì tin tức nào?
Lúc Lâm Vãn Thu trở ra thì phát hiện ánh mặt Bạch Tiểu Lê nhìn mình hoàn toàn thay đổi, có tí suồng sã: “Chị dâu, hôm nay chị định nấu món gì?”
Lâm Vãn Thu thừ người trước hai chữ “chị dâu”, ngay sau đó liền ngượng ngùng xấu hổ: “Chị….Mà em muốn ăn món gì?”
Bạch Tiểu Lê có ấn tượng tốt trước thái độ và cách cư xử của người chị dâu này, có nét e thẹn đặc trưng của con gái, tình tình lại hòa đồng dễ chịu. Ôi giời ơi! Đây chính là hình tượng người vợ lí tưởng đấy. Bạch Tiểu Lê đi tới, kéo cánh tay Lâm Vãn Thu: “Thôi chị đừng làm nữa, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Bạch Tiểu Lê cố chấp kéo Lâm Vãn Thu và Manh Manh ra ngoài. Ba người đi dạo cả nửa ngày trời. Bạch Tiểu Lê rất hoạt bát, nói chuyện rất đáng yêu. Lâm Vãn Thu dần dần bị cô em chồng thu hút, vui vẻ hàn huyên với Tiểu Lê.
Lúc đang dùng cơm, Bạch Tiểu Lê ra vẻ bí ẩn nói với Lâm Vãn Thu: “Thật ra hôm nay anh cả nhờ em tới nhà, anh ấy chỉ bảo em tới chơi với chị, còn chuyện kết hôn thì giấu kín như bưng, đểu thế không biết.”
Bạch Tiểu Lê cắn ống hút, căn bản không lưu tâm đến nét mắt Lâm Vãn Thu. Lâm Vãn Thu hơi ngẩn người, trong lòng có chút hụt hẫng. Nhưng nghĩ lại, có lẽ Bạch Thuật Bắc chưa kịp công bố chuyện kết hôn với gia đình anh. Anh bận như thế mà vẫn nhớ đến cô, như vậy đã rất có lòng.
Lâm Vãn Thu luôn có thể tự an ủi bản thân. Có đôi khi, con người nên biết cách thỏa hiệp, làm ngơ với một số thứ để cuộc sống được tốt hơn, hoặc có lẽ, vì Bạch Thuật Bắc, hiện tại Lâm Vãn Thu vẫn tự nguyện lừa mình dối người.
Bạch Tiểu Lê suy nghĩ một lát, hướng về phía Lâm Vãn Thu, hai mắt ánh lên tia mập mờ: “Chị dâu, hai người vừa mới kết hôn đã phải xa cách. Có phải chị rất nhớ anh cả không?”
Lâm Vãn Thu ấp úng, hai tai đỏ ửng, giả vờ cúi đầu uống nước chanh: “Không sao, công việc của anh ấy quan trọng hơn.”
Bạch Tiểu Lê nở nụ cười gian: “Hiện tại công tác khắc phục lũ lụt cơ bản sắp hoàn thành. Hay là. . . . . . Chị đến thăm anh ấy đi, tặng anh ấy niềm vui bất ngờ.”
“Niềm vui bất ngờ?” Lâm Vãn Thu ngẫm nghĩ, tự nhiên có cảm giác mong đợi.
“Vâng ạ ” Bạch Tiểu Lệ gật đầu như giã tỏi, hai tay chống cằm, phô ra dáng vẻ ngưỡng mộ và ước ao, nói: “Manh Manh cứ giao cho em. Em đang nghỉ hè, rãnh lắm.”
Bạch Tiểu Lê rất cưng chiều, thương yêu Manh Manh, đem bé giao cho Tiểu Lê, Lâm Vãn Thu cũng rất yên tâm. Cuối cùng, dưới sự thôi thúc của Bạch Tiểu Lê và Manh Manh, Lâm Vãn Thu quyết định đi huyện J thăm Bạch Thuật Bắc.
Bạch Thuật Bắc bận rộn nhiều ngày liên tiếp, buổi tối đang lúc họp thì có anh lính cần vụ chạy vào báo cáo: “Đội trưởng, anh có điện thoại.”
Bạch Thuật Bắc khẽ nhíu mày, anh ghét nhất bị quấy nhiễu trong lúc đang họp, cất giọng khó chịu: “Ai vậy?”
Anh lính cần vụ không được tự nhiên, đè thấp giọng trả lời: “Là một phụ nữ.”
Lời vừa thốt ra, xung quanh lập tức xôn xao, bàn tán bằng ánh mắt với nhau. Bạch Thuật Bắc phỏng đoán là Lâm Vãn Thu, đầu không buồn ngẩng, lạnh lùng nói: “Cúp đi.”
“Nhưng ——”
Anh lính cần vụ gãi đầu khó xử, Bạch Thuật Bắc thấy anh ta vẫn chưa ra ngoài, ngẩng mặt, trầm giọng hỏi: “Nhưng cái gì?”
Anh lính cần vụ vội đứng thẳng lưng, trả lời to rõ khác thường: “Cô ấy nói là đang gọi cuộc điện thoại quốc tế đường dài, mong anh hãy nhận!”
Trong khoảnh khắc, thời gian như ngưng đọng, Bạch Thuật Bắc lẳng lặng nhìn chàng trai trẻ tuổi đối diện, rất lâu không thể nói nên lời. Cuộc gọi quốc tế, có thể tra ra được số điện thoại tạm thời tại địa phương hẻo lánh này, mà còn là phụ nữ. Như vậy, chắc chắc chỉ có cô ấy.
Bạch Thuật Bắc trầm mặc hồi lâu, chậm rãi cúi đầu: “Làm theo lời tôi bảo, ra ngoài đi!”
“. . . . . . Vâng” Anh lính cần vụ cùng những người xung quanh có chút mơ hồ. Thần sắc đội trưởng rất khác lạ, các cơ mặt đều trở nên căng cứng như tượng.
Anh lính cần vụ vừa đi ra lều, sau lưng chợt vang lên tràng tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo, tấm màn che bị tốc mạnh. Gương mặt lạnh lùng của Bạch Thuật Bắc xuất hiện trước anh ta và nói: “Khoan đã.”
Bạch Thuật Bắc không biết vì sao mình lại thay đổi chủ ý, những nghi vấn trong nhiều năm qua vẫn luôn là cái gai trong lòng anh. Nếu đột ngột buông bỏ, thật sự anh không cam tâm. Anh đi đến chiếc điện thoại bàn cũ kĩ, nhìn đăm đăm cái ống nghe đang gác qua một bên, cuối cùng, những đầu ngón tay run rẩy chạm vào nó.
Anh không nói chuyện, lặng thinh lắng nghe động tĩnh bên kia, tiếng hô hấp khẽ khàng truyền đến, tựa như vượt trăm núi ngàn sông, kề sát tai anh than thở.
Đối phương nhạy bén nhận ra hơi thở của anh, dò xét hỏi: “Thuật Bắc?”
Là âm thanh của cô ấy, cho dù đã sáu năm chưa từng được nghe, nhưng chỉ với hai chữ này, anh liền có thể phân biệt.
Anh vẫn lặng yên, lồng ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, bàn tay đang buông thõng bên người cuộn thành nấm đấm chặt, đôi đồng tử bắn ra tia sáng lạnh lẽo bức người.
Giọng nói Cố An Ninh hơi khàn đục, nói chuyện cũng không lưu loát. Ngủ một giấc nhiều năm như vậy, giờ tỉnh lại, mọi thứ có chút mông lung mờ mịt. Cô chậm rãi thốt ra từng chữ: “Em vừa tỉnh lại…nhớ anh….. hôn lễ…. thật xin lỗi.”
Câu nói đấy không liền mạch, nhưng Bạch Thuật Bắc hoàn toàn hiểu rõ. Trước khi Cố An Ninh bị “mất tích”, hai người đã quyết định kết hôn. Nếu cô không xảy ra chuyện rủi, thì bây giờ, vợ của anh chính là Cố An Ninh.
Lâm Vãn Thu theo địa chỉ của Bạch Tiểu Lê đưa, một đường đi thẳng đến nơi anh ở. Thật vất vả mới đến được huyện J. Nơi này đang khắc phục tốt tình hình thiệt hại sau cơn lũ, nhưng vẫn lưu lại những vết tàn dư thê thảm: nhà cửa, xe cô…tan hoang tiêu điều. Khắp dọc đường đều hiện hữu những nét mặt bi thương, những đôi mắt tê liệt vì quá đau đớn.
Tâm tình Lâm Vãn Thu bất giác nặng nề. Với tình hình này mà cô còn chạy đến làm phiền, chắc chắn Bạch Thuật Bắc không hài lòng.
Nhưng dù sao cũng đã tới, cô chỉ muốn nhìn anh một cái.
Lâm Vãn Thu thầm hạ quyết tâm, đeo túi xách trên lưng, bước chân hướng đến doanh trại tạm thời của anh. Thân hình nhỏ nhắn nhìn y như cô sinh viên tình nguyện, đi đến cửa tất nhiên bị chặn lại, binh sĩ trực cửa quan sát cô: “Đồng chí, cô tìm ai?”
Lâm Vãn Thu báo tên tuổi của Bạch Thuật Bắc. Đối phương nghe xong bèn bảo cô đứng chờ một bên. Lâm Vãn Thu gỡ túi trên lưng xuống, cầm trên tay, an tĩnh đứng chờ anh.
Hoàng hôn dần buông lơi, một ngày lại chóng tàn, trong doanh trại thấp thoáng những ngọn đèn dầu, xua bớt bóng tối thê lương của thị trấn.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân trầm ổn, Lâm Vãn Thu từ từ quay đầu. Anh nhìn đen hơn nhiều. Chiếc áo may ô bao lấy thân hình cường tráng, chiếc giày màu đen làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp. Cô ngây ngốc nhìn anh, quên mất nên nói chuyện gì với anh.
Bạch Thuật Bắc đi tới, không kiêng dè những ánh mắt “bát quái” xung quanh, gương mặt hơi nhăn nhó: “Sao em tới đây?”
“Em ——” Lâm Vãn Thu túng quẫn, muốn nói thật là cô nhớ anh, thế nhưng không cách nào thốt ra lời, miệng mở ra lại biến thành câu nói: “Vì Manh Manh rất lo cho anh.”
Ánh mắt thâm thúy của Bạch Thuật Bắc nhìn cô lom lom, như đang tra xét mức độ thật giả trong câu nói, lát sau, khoác vai cô đi vào doanh trại: “Vào rồi nói sau.”
Lâm Vãn Thu theo anh đi vào, nơi đây vốn là sân vận động của thị trấn, bọn anh tạm thời trưng dụng, dựng lên những túp lều thẳng hàng chỉnh tề, mang màu sắc xanh đặc trưng của quân đội, lộ ra khí thế uy nghiêm của quân đội.
Bạch Thuật Bắc dẫn Lâm Vãn Thu tới lều của mình. Cô vừa bước vào liền bị anh từ phía sau ôm lấy.
Anh vùi đầu trên bờ vai cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt vấn vương quanh chóp mũi, lát sau, âm thanh trầm khàn vang lên: “Lâm Vãn Thu, hình như anh….có tí nhớ em.”
Lời thổ lộ động chân tình, nhưng Lâm Vãn Thu lại sinh ra ảo giác, dường như anh đang. . . . . . khó khăn, vùng vẫy.