Biệt thự của nhà họ Giang nằm ở đường vành đai* thứ hai của thành phố Thiên Tân, nơi đây tấc đất tấc vàng nhưng nhà của họ lại là khu biệt thự cũ. Vì là nhà cưới với An Hạ Uyển nên dù đã nhiều năm rồi mà Giang Uyên vẫn không có ý định chuyển đi.
*Đường vành đai (đôi khi được gọi là đường bao) là một đường bao trọn lấy nội đô, có thể là đường cao tốc đô thị hoặc xa lộ giúp cho các phương tiện tránh việc phải di chuyển trực tiếp vào các đường phố thuộc khu vực nội đô của một thành phố hay vùng đô thị.
Với sự phát triển của thành phố, dù công ty quản lý bất động sản có cố gắng đến đâu thì khu vực xung quanh vẫn sẽ có một số tiếng ồn. Thế nhưng, ngay cả trong một môi trường như vậy, Giang Tự Châu dường như không nghe thấy gì cả.
Ngoại trừ những lời nói của Phó Thừa.
Vì đang bị thương nên cậu không dám cử động quá nhiều, Giang Tự Châu không thèm để ý tới cái lưng đang đau nhức của mình, cậu nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh còn làm sai gì nữa?”
Cánh cửa phòng ICU đột nhiên bị đẩy ra, hình như một cặp vợ chồng trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi nghe được tin gì đó, cả hai đỡ lấy nhau loạng choạng ngã ngồi trên đất, sau đó tiếng khóc thương tâm vang lên khắp hành lang.
Người phụ nữ gần như ngất đi, bà hét lên rằng con trai mình còn nhỏ như vậy mà, trong hành lang có nhiều người ra vào, ai cũng thấy cảm thương, thầm cầu nguyện rằng chuyện đau lòng như thế sẽ không xảy ra với mình.
Giọng nói của Phó Thừa vang lên cùng với tiếng khóc nhỏ dần.
“Còn có những gì tôi đã nói khi ở trong phòng bệnh đêm đó.” Phó Thừa nói: “Tôi rất hối hận vì đã không ôm cậu thật đàng hoàng trong khi lẽ ra tôi phải làm như vậy.”
Giang Tự Châu cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng cảm xúc trong lòng vẫn trào dâng, dù cố gắng thế nào cũng không bình tĩnh được, cậu run rẩy nói: “Phó Thừa, tôi cảm thấy có hơi nhớ anh.”
Ở đầu bên kia, hình như Phó Thừa cũng cười nhẹ: “Tôi cũng vậy.”
Trong điện thoại di động vang lên âm báo có cuộc gọi đến, là của Đoàn Nghị, Phó Thừa vội vàng nói với Giang Tự Châu rồi cúp điện thoại.
Bảo mẫu đang nấu súp trong bếp, vừa quay người liền nhìn thấy Giang Tự Châu đang vịn tay nắm đi xuống cầu thang, bà vội vàng đến đỡ cậu, giọng nói mang theo chút trách móc.
“Sao lại xuống đây rồi? Không phải bác sĩ đã nói là phải nghỉ ngơi thật tốt sao! Vết thương có đau không?
Giang Tự Châu cười lắc đầu: “Dì Vương, cháu muốn ra ngoài.”
“Không được!” Dì Vương trừng mắt: “Cháu bị thương nặng như vậy, đừng quậy nữa! Mau đi lên nghỉ ngơi đi!”
“Gọi tài xế đến đón cháu đi, cháu đi một tiếng thôi rồi sẽ quay lại.” Giang Tự Châu biết dì Vương lo lắng cho mình, nên cậu vừa giữ vết thương vừa nhẹ nhàng dỗ bà: “Cháu muốn đi thăm một người bạn ở bệnh viện.”
Lúc rảnh rỗi Dì Vương có lướt điện thoại, đương nhiên cũng chú ý đến vụ hỏa hoạn xảy ra ở Phú Lâm cách đây không lâu, bà liền phản ứng lại ngay: “Đi thăm ai? Cái cậu lính cứu hỏa đó à?”
Giang Tự Châu không phản bác, dì Vương lại hỏi: “Cháu mới về nhà nên dì vẫn chưa kịp hỏi, có phải cháu có người mình thích rồi không? Là đội trưởng Phó à?”
Giang Tự Châu cười: “Đúng là không có chuyện gì giấu được dì cả.”
Dì Vương nhìn khuôn mặt gầy gò của Giang Tự Châu: “Không thích thì làm sao có thể đỡ dao cho người ta được? Đầu óc cũng đâu có vấn đề đâu!”
Nói xong, dì lại thở dài: “Văn Văn trước đây cũng quen biết một người lính cứu hỏa, con bé lén nói với dì rằng cậu ấy rất tốt bụng, đẹp trai, kiên nhẫn, giống như anh lớn trong nhà vậy.”
Chỉ cần có Giang Uyên ở đây, trong nhà không ai dám nhắc tới An Văn, dì Vương tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc là dì không biết tên người đó, nếu không dì đã đi cảm ơn cậu ấy vì đã cùng Văn Văn trải qua giai đoạn khó khăn đó rồi.”
Giang Tự Châu nở nụ cười nhạt, cậu không nói gì mà nắm lấy tay dì Vương, nói: “Cháu biết rồi ạ, vậy cháu đi tìm anh ấy đây ạ.”
Dì Vương chỉ tưởng rằng cậu đang dỗ dành mình, bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Giang Tự Châu, đáp lại: “Vậy cháu đi nhanh rồi về nhanh, dì sẽ gọi tài xế đến cháu.”
Tài xế cũng toát mồ hôi, sợ xe chạy quá nhanh sẽ làm đau vết thương của Giang Tự Châu nên lái xe rất chậm.
“Dừng lại một chút.” Giang Tự Châu ngồi ở ghế sau đột nhiên nói.
Một chiếc xe công vụ màu đen từ hướng ngược lại đi tới, đỗ ở cửa bệnh viện, Đoàn Nghị mặc thường phục đẩy cửa đi xuống, theo sau là Tiêu Cương, Triệu Lâm và một vài gương mặt mà cậu chưa từng thấy, mấy người họ vội vã bước vào bệnh viện.
Giang Tự Châu cũng không vội đi vào, tựa người vào ghế liếc nhìn quán cháo đông người ven đường.
Đoàn Nghị đối xử với những người lính trong đội như đối xử với con cháu trong nhà, ông vội vã chạy đến bệnh viện, trực tiếp đến gặp bác sĩ để hỏi thăm cụ thể tình hình của Lưu An. Ông im lặng hút một điếu thuốc ở lối thoát hiểm rồi mới xoay người đi về phía cửa ICU.
“Cậu đã canh cửa lâu như vậy rồi, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lái xe đến sân bay đón chị của Lưu An rồi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Đoàn Nghị liếc nhìn vẻ mặt hơi mệt mỏi của Phó Thừa, nói: “Tối nay tôi sẽ ở lại đây.”
Phó Thừa rất quý Lưu An, nếu không thì anh đã không giao Hắc Hổ cho cậu ấy chăm sóc, anh lắc đầu: “Không sao đâu, cháu sẽ ở lại một lát nữa.”
Đoàn Nghị không đành lòng nhìn anh: “Cũng không thể nhìn thấy người được, cậu ở đây cũng vô dụng, mau trở về đi, chưa ăn cơm đúng không? Đi đi đi, mau đi ăn cơm đi.”
Bây giờ đã là giờ ăn tối, đội cứu hỏa bắt đầu bữa tối vào lúc sáu giờ tối. Đoàn Nghị và những người đi chung cũng bỏ bữa để tới đây, Phó Thừa đang định gọi thêm một người cùng đi xuống lầu mua đồ ăn thì Giang Tự Châu gọi tới.
Vẻ mặt Đoàn Nghị không vui, ông nhìn chằm chằm vào cửa phòng ICU một lúc, khi quay người lại mới phát hiện Phó Thừa đã cầm điện thoại di động nhanh chóng rời đi.
Cuối tháng 10, trời tối sớm hơn bình thường, sáu giờ mặt trời đã lặn, vào giờ cao điểm buổi tối, trên đường có rất nhiều xe, tất cả đều bật đèn sau màu đỏ.
Phó Thừa băng qua đường, chạy tới một chiếc ô tô trắng đang đậu bên đường.
Cửa sổ ghế sau hơi hạ xuống, làm lộ ra đôi mắt hơi cong lên của Giang Tự Châu: “Lên đây.”
Phó Thừa mở cửa, thấy tài xế đã rời đi, trong xe chỉ có một mình Giang Tự Châu.
“Sao lại chạy ra ngoài rồi?” Phó Thừa lên xe, đóng sầm cửa lại: “Có phải cậu không muốn vết thương lành lại đúng không?”
Giang Tự Châu sau khi bị la cũng không tức giận: “Tôi nhờ tài xế ở nhà đưa đến đây mà, tôi chỉ tới một lát rồi về nhà.”
Bị thương nặng và mất nhiều máu như vậy, trong một đêm không thể nào hồi phục ngay được. Trên khuôn mặt tái nhợt của Giang Tự Châu nở một nụ cười, mang theo sự dịu dàng mong manh.
“Vết thương của tôi đang đau, đừng la tôi nữa.” Giang Tự Châu tựa đầu vào lưng ghế cười nói: “Không phải anh nói hối hận sao? Tôi tới cho anh uống thuốc hối hận này.”
Hôm nay tài xế lái một chiếc xe thương vụ, hàng ghế sau rất rộng, Phó Thừa lên xe ngồi rồi mà giữa họ vẫn cách nhau một đoạn, Giang Tự Châu nói xong thì lặng lẽ nhìn Phó Thừa.
Phó Thừa biết Giang Tự Châu đang ám chỉ điều gì, anh nhìn Giang Tự Châu và nhận ra bản thân ngày càng dễ mất kiểm soát khi đối mặt với cậu.
Anh đã tự thuyết phục mình phải cố gắng vô số lần, nhưng câu nói “Không biết ngày mai đến trước hay tai nạn đến trước” của Tiết Kỳ An đã hoàn toàn đánh bại hàng phòng ngự vốn đã lung lay trong lòng anh.
Phó Thừa đưa tay ra, cẩn thận ôm Giang Tự Châu vào trong lòng, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy Giang Tự Châu, đôi bàn tay vốn lạnh cóng của cậu dường như ấm áp hơn, cậu nắm lấy quần áo của Phó Thừa, khép mắt lại.
Hai người đều không nói gì, một lúc sau, Phó Thừa buông ra, nhấc áo của Giang Tự Châu lên xem xét vết thương của cậu, cau mày mắng: “Đừng lộn xộn nữa.”
“Biết rồi.” Tay Giang Tự Châu vẫn nắm ống tay áo của Phó Thừa, chỉ vào ghế phó lái: “Tôi vừa thấy Đoàn Nghị dẫn mấy người đến, tôi đoán mọi người vẫn chưa ăn cơm nên mua chút đồ ăn để anh mang lên.”
Phó Thừa nhìn cậu: “Bây giờ về sao?”
“Ừm, tôi chỉ đến gặp đội trưởng Phó thôi.”
Giang Tự Châu trống trải nói: “Lên đi, tôi sẽ gọi tài xế quay lại.”
Phó Thừa lo lắng nhìn cậu, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng không giấu được, anh đưa tay chạm vào mặt Giang Tự Châu, mạnh mẽ nói: “Về tới nhà thì gọi cho tôi.”
“Đã biết.” Giang Tự Châu đẩy anh: “Đi đi.”
Phó Thừa xuống xe mang theo mấy túi giữ nhiệt lớn chất đầy ở ghế phó lái, trước khi đóng cửa còn quay đầu nhìn cậu.
“Cậu thực sự không muốn chuyển đến ở trong đội à? Vết thương của cậu cứ đau mãi như vậy khiến tôi không yên tâm được.”
Giang Tự Châu nháy mắt trêu đùa: “Tôi nhớ lần trước tôi đã từ chối một lần rồi mà, nếu đội trưởng Đoàn vẫn không chấp nhận thì tôi có thể đích thân gọi điện cho chú ấy để nói rõ.”
“Lần trước là ý của đội trưởng Đoàn.” Phó Thừa chân thành nói: “Lần này là ý của tôi.”
“Nếu đó là ý của đội trưởng Phó.” Giang Tự Châu nhàn nhã nói: “Tôi đành miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Phó Thừa mỉm cười nhìn cậu: “Xong việc ở đây tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
Ngày hôm sau, Lưu An vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Đoàn Nghị và Phó Thừa đều ở trong bệnh viện cả đêm, từ sáng sớm Phó Thừa đã ra sân bay đón chị gái và anh rể của Lưu An đến bệnh viện. Chị gái nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Phó Thừa thì cảm thấy vô cùng áy náy, khi đến cổng bệnh viện thì chị lên tiếng nói: “Thật sự xin lỗi vì đã làm phiền các cậu rồi.”
Hai vợ chồng chị đều là người nhà quê rất giản dị, khuôn mặt chị cũng na ná Lưu An, Phó Thừa đi cùng họ đến thang máy và nhỏ giọng nói: “Người nên xin lỗi phải là chúng tôi.”
Chị gái năm nay chắc cũng tầm tuổi Giang Tự Châu, nhưng trên mặt lại có vài nếp nhăn mờ nhạt, chị nở nụ cười chua xót: “Nghe nói Tiểu An đã cứu một cô bé, tôi rất tự hào về thằng bé. Tương lai dù có chuyện gì cũng không quan trọng, chỉ cần thằng bé còn sống thì em ấy mãi mãi vẫn là em trai của tôi.”
Đoàn Nghị sắp xếp lịch trực tạm thời để mỗi ngày đều có người trong đội tới trong coi phòng bệnh, Phó Thừa đưa tay chặn cửa thang máy cho chị gái, sau khi hai người vào thang máy, anh lại trầm giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Tiết Kỳ An vừa mới thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Phó Thừa đi về phía ký túc xá, cậu ta vội vàng mở cửa ra.
“Mọi chuyện thế nào rồi? Người nhà đã đến chưa?”
Phó Thừa vừa bước vào, Tiết Kỳ An vội vàng đi qua hỏi.
“Đã đưa đến bệnh viện rồi.” Phó Thừa thức cả đêm nên tinh thần không tốt lắm: “Lưu An vẫn chưa tỉnh.”
Tiết Kỳ An theo anh đi vào, thở dài: “Tôi biết, nếu tỉnh thì bệnh viện nhất định sẽ gọi tới ngay.”
Chủ đề này có hơi nặng nề, lúc này hai người ngầm im lặng không nói chuyện nữa, Tiết Kỳ An suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu vẫn chưa liên lạc với ông chủ Giang à?”
“Đã liên lạc rồi.” Phó Thừa không cởi quần áo mà nằm luôn trên giường: “Đợi hai ngày nữa tôi sẽ đón em ấy đến đây.”
Tiết Kỳ An bất ngờ hỏi: “Có ý gì? Không phải cậu ấy nói không đến sao?”
Phó Thừa chắp tay sau đầu: “Không phải cậu nói với tôi rằng không biết ngày mai đến trước hay tai nạn sẽ đến trước sao, vì thế tôi muốn ngày mai đến trước khi tai nạn xảy ra.”
Tiết Kỳ An lấy điện thoại di động ra xem giờ, cậu ta mừng vì hôm nay mình đã dọn đồ xong sớm và vẫn còn thời gian để tám chuyện tình cảm tuy cứng nhắc nhưng lại vô cùng hấp dẫn của người anh em này.
“Cậu thế này có phải đã thừa nhận rồi không?”
Phó Thừa vừa định nói chuyện thì cửa phòng ký túc xá bị mở ra, cửa sắt bật mở, đập vào tường đánh cái “rầm” rồi bật ngược lại, người đứng trước cửa bị kẹp tay.
“Đội trưởng Phó! Chỉ huy Tiết!” Triệu Lâm đứng ở cửa thở hổn hển.