Tiên giới tiên khí ngập tràn, mây ngũ sắc uốn lượn như mộng.
*** Linh Tiêu Cung*****
Một nam nhân thân hình cường tráng, gương mặt tuấn mĩ, trên người y phục
màu lửa toả ra uy thế cường hãn. Nam nhân vẻ nặt nghiêm nghị đang tập
trung luyện kiếm, kiếm khí mãnh liệt mang theo uy lực kinh người. Bên
cạnh lão nhân râu tóc bạc phơ đang vuốt chòm râu trắng nghiêm khắc chỉnh sửa chiêu thức vung kiếm của nam nhân kia. Nam nhân kia đúng là Hoả ma
quân Dực Thiên.
Đột nhiên động tác của Dực Thiên dừng lại, lão
nhân tóc trắng liền nhìn về phía cái cột thạch bích, trong mắt loé lên
tia sáng giảo hoạt, lên tiếng nói với Dực Thiên:
– Thiên nhi từ khi nào trong Linh Tiêu Cung chúng ta lại có một con chuột lén lút thế nhỉ!
Dực thiên sững người chốc lát rất nhanh liền hiểu được ý tứ của lão nhân gia cũng gật đầu phối hợp:
– Đúng vậy sư phụ, con cũng không biết từ khi nào lại có con chuột lén lút ở đây a.
Nói rồi cũng làm bộ cau mày rối rắm.
Từ sau cái cột, một cái đầu nhỏ thò ra ngoài rồi một lam y nữ tử xuất
hiện. Cái miệng nhỏ nhắn chu lên bất mãn. Đôi mắt đơn thuần tỏ vẻ buồn
bực. Gì chứ sao lần nào nhìn kén đều bị phát hiện hết vậy, còn bị người
ta mắng là con chuột lén lút a, nàng chỉ là nhìn chút thôi mà làm gì dữ
vậy chứ.
Lão nhân nhìn về phía tiểu nữ tử vừa mới xuất hiện, cố nén ý cười:
– Lục công chúa cô đang làm gì ở đó vậy.
Lục công chúa Thiên Lam trong lòng buồn bực không thôi, đã bị bắt được rồi
mà còn giả vờ không biết, ô ô lục công chúa nàng thật quá mất mặt mà.
Rất nhanh tròng mắt đảo quanh một vòng Thiên Lam liền trở thành tiểu nha đầu thiên chân vô tà chạy đến phía lão nhân, vẻ mặt đầy nịnh nọt:
– Linh Tiêu cung chủ à tại lâu rồi không gặp ngài, ta rất nhớ lão nhân gia a nên trốn ra khỏi Lam cung chạy đến đây chơi a.
Vẻ mặt lúc này của Thiên Lam làm người ta không nhịn cười được. Khoé môi
hơi câu lên ẩn hiện nụ cười như có như không, Dực Thiên liền mang vẻ mặt thật lòng khuyên nhủ:
– Lục công chúa lần sau nếu đi thăm sư phụ ta thỉnh đi từ chính điện vào a nếu không ta lại tưởng nhầm cô là…
Tất nhiên nửa câu sau Dực Thiên không nói ra nhưng hắn lại mang vẻ mặt như
muốn nói’ cô chính là con chuột lén lút’ làm Thiên Lam xấu hổ không
thôi. Thảm rồi sau này nàng làm sau vác mặt đi gặp người ta nữa chứ hic
ai bảo nàng công phu không bằng người a. Trong lòng âm thầm than khóc.
Giữa lúc cục diện bế tắc thì một cô nương mặt bộ váy màu thuỷ lam đi vào,
gương mặt bảy tám phần tương tự Thiên Lam. Nàng cuối người hành lễ với
Cung chủ và Thiên Lam rồi khẽ nói:
– Thái Thượng lão quân có việc muốn mời cung chủ qua Đông Xuất cung thỉnh cung chủ sang bên kia.
Linh Tiêu cung chủ khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho Thuỷ Bích lui xuống. Đúng vào thời khắc nàng xoay người rời đi, ánh mắt nàng cùng Dực Thiên giao
nhau, môi khẽ nở nụ cười động lòng người rồi nhẹ nhàng rời khỏi Linh
Tiêu cung. Vào thời khắc ấy giữa hai người có một loại cảm xúc kỳ quái
xuất hiện.
Thiên Lam nghi hoặc gọi Dực Thiên mãi mới làm hắn tỉnh lại.
Nàng khó hiểu nhìn hắn lại nhìn phương hướng Thuỷ Bích rời đi, mơ màng hỏi:
– Dực Thiên ca ca Thuỷ Bích tỷ tỷ đi rồi huynh nhìn cái gì vậy.
Dực Thiên sững người giây lát rồi trả lời nàng:
– Không có gì.
Mang vẻ mặt đầy khó hiểu Thiên Lam về Lam cung vừa đi vừa lẩm nhẩm ‘ huynh ý sao thế nhỉ’ nhưng rất nhanh ý nghĩ kia đã bị lục công chúa của chúng
ta đá ra sau đầu mà không biết rằng đó là khởi đầu của một thảm kịch.
Dực Thiên tiếp tục luyện kiếm nhưng trong lòng hắn lại dần dần xuất hiện hình ảnh nử tử mặc áo màu thuỷ lam kia, môi mỏng khẽ nhếch, kiếm quang
đầy trời , hoa đào bay lả tả. Phải chăng đó chính là thứ gọi là nhất
kiến chung tình.