“Nếu Nàng Sợ, Thì Để Ta.”
Triệu Doãn đưa tay đỡ lấy lưng lưng Nhược Yên, tay còn lại nâng mặt nàng đối diện hắn, hôn khẽ lên mi mắt nàng rồi nói:” Nha đầu ngốc, làm gì có nam nhân nào muốn để cho nữ nhân mà hắn bảo vệ nhìn thấy mặt yếu ớt của hắn chứ? Với lại vết thương thì có gì đẹp đâu, để nàng nhìn thấy biết đâu chừng nàng ghét bỏ ta thì sao?”
Nhược Yên nghe xong vừa cảm động vừa buồn cười, chủ động vòng tay qua cổ hắn hôn nhẹ lên môi hắn, chu môi hờn dỗi nói:” Trong lòng chàng ta là người háo sắc vậy sao?”
Triệu Doãn không trả lời, nhưng đưa mắt nhìn nàng như muốn nói:” Nàng không háo sắc thì còn ai!”
Nhận được ánh mắt trêu ghẹo của hắn, Nhược Yên vừa thẹn vừa giận, đẩy mạnh hắn ngã xuống giường, xoay người đặt mông người lên người hắn mạnh mẽ nói:” Được! Chàng đã nghĩ thế thì ta háo sắc cho chàng xem!”
Dù không biết nàng sắp làm gì hắn, nhưng trong lòng Triệu Doãn nửa tò mò nửa hưng phấn, nên nằm im để mặc nàng chà đạp.
Nhược Yên thấy hắn nằm im xem thử nàng có thể làm gì, thì máu ăn thua trong lòng nàng lập tức nổi lên, trong lòng nghĩ: Mình đường đường cũng là người hiện đại, có cái gì chưa từng xem qua, để một cổ nhân như hắn khinh bỉ thật là uất ức! Để xem hắn có thể tự đắc tới khi nào!
Nghĩ vậy liền cúi đầu xuống, mút nhẹ lấy đôi môi mà hắn thường xuyên dùng để hiếp đáp nàng, ngay khi Triệu Doãn vừa muốn đáp trả thì nàng lập tức rời đi. Tinh nghịch nháy mắt một cái. Sau đó hôn dần xuống cằm hắn, cảm giác da thịt ấm áp chạm vào nhau, ma sát, xúc giác quả thật không tệ, liền đưa đầu lưỡi ra, liếm khẽ trái cổ Triệu Doãn, cảm nhận được cả người hắn căn cứng, hô hấp nặng nề hơn. Biết là có tác dụng, liền mút mạnh hơn, một tay nàng lần qua vải băng trên ngực, đưa dần xuống hạ thân hắn, cách một lớp quần áo, nhẹ nhàng ve vuốt, Triệu Doãn bỗng hít một hơi thật mạnh, như đang khó khăn kìm nén điều gì.
Nhược Yên còn muốn đùa giỡn tiếp, nhưng khi nhìn gương mặt hắn tỏ ra khó nhịn, cũng có chút không đành lòng. Triệu Doãn thấy Nhược Yên dừng lại, không làm tiếp nữa, liền rướn người lên, hôn khẽ vào môi nàng, thì thầm dụ dỗ:” Nhược Nhi, giúp ta cởi ra đi.”
Nhược Yên cúi người nhìn xuống, thấy Triệu Doãn nằm đó cả người toát ra vẻ hấp dẫn khó cưỡng, khiêu gợi vô cùng, lại bị ánh mắt nồng nàn thiêu cháy, thanh âm khàn khàn đầy mê hoặc. Liền ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
Nàng đưa tay mở đai lưng hắn, Triệu Doãn hơi nhổm người cho nàng dễ dàng cởi, kéo hạ khố hắn xuống, vật thô dài lập tức dựng thẳng lên, lần này Nhược Yên thật sự phát hoảng, vì nàng biết theo quá trình thì thứ to lớn trước mắt này sẽ “đi” vào cơ thể nàng, nhưng… nghe nói sẽ rất đau! Liệu có ai chết vì… làm chuyện đó lần đầu không nhỉ?
Triệu Doãn thấy nàng lo lắng, liền biết nàng sẽ không dám làm gì rồi, nên ôm lấy nàng, lật người đè nàng dưới thân, thanh âm trầm thấp như thổi vào tai nàng nói:” Nếu nàng sợ, thì để ta.”
Triệu Doãn cọ sát người nàng, hôn liếm khắp nơi, còn cố ý để thứ nóng bỏng đó chà sát nơi mềm mại ẩm ướt của nàng. Cuối cùng hắn gần như nhịn không nổi nữa, mới đưa một ngón tay thăm dò nhụy hoa hé nở giữa hai chân nàng, chầm chậm đưa vào, Nhược Yên cũng không biết cảm giác này là yêu thích hay đau đớn, chỉ biết cong người đón nhận ngón tay hắn va chạm. Tay nàng bám chặt lấy cổ hắn, môi cắn nhẹ lên vai hắn để ngăn tiếng rên rỉ mất hồn này.
Cảm giác được tiểu huyệt nàng thít chặt ngón tay hắn, làm cả người hắn muốn nổ tung, nhưng vì sợ nàng đau do căng thẳng và lo lắng, nên hắn chưa dám vọng động, chỉ hi vọng cố gắng làm nàng dễ chịu một chút lúc hắn tiến vào.
Triệu Doãn kiên nhẫn chờ khi nàng thả lỏng người, mới chầm chậm chuyển động, sau đó đưa thêm một ngón tay nữa vào. Nhược Yên bị hắn liên tục trêu ghẹo nơi tư mật của mình, cảm giác khi hai ngón tay hắn cử động đưa vào kéo ra, làm chất lỏng trong cơ thể nàng trào ra ướt cả tay hắn.
Thấy nàng dần dần động tình, Triệu Doãn cũng sắp không nhịn được nữa, cắn rắng đưa thêm một ngón nữa vào, cơ thể nàng vẫn chưa kịp thích ứng nên đau đớn la lên:” Đừng… đừng mà, đau quá!”
Nghe tiếng kêu đau của nàng, Triệu Doãn động cũng không dám động, liền cuối đầu mút lấy nụ hoa đào trên ngực nàng, dùng hàm răng khẽ cắn một chút, bầu ngực tròn trịa trắng nõn nà liền bị cắn mút ướt đẫm, Nhược Yên bị hắn cắn đến tê dại, liên tục thở gấp, bên dưới cũng chảy ra nhiều hoa dịch hơn, không còn đau đớn như lúc đầu nữa.
Lúc này mà Triệu Doãn còn nhịn được nữa, thì hắn thật sự trở thành thần tiên rồi, dùng tay tách rộng hai chân Nhược Yên ra, quỳ gối bên người nàng, cúi đầu khẽ nói:” Nếu ta nói không đau là nói dối, nhưng chỉ cần nàng chịu đựng một lúc, sẽ đỡ hơn.”
Nhược Yên mở mắt nhìn vào gương mắt hắn, dục vọng trong mắt gần như thiêu đốt cả nàng, nhưng giờ này hắn còn dặn dò nàng, chứ không dám mạnh mẽ xông vào, làm Nhược Yên như có dòng nước ấm chảy qua người. Nàng gật đầu với hắn nói:” Ta biết rồi, chàng… cứ làm đi.”
Triệu Doãn ngậm lấy môi nàng, mạnh mẽ liếm mút, phía dưới hắn dùng một tay đỡ lấy phân thân to lớn của mình, nhè nhẹ đẩy vào từng chút một, nhưng hoa huy*t của nàng quá nhỏ, dù hắn đã bỏ thời gian khá dài để trêu chọc dục vọng của nàng, nhưng Nhược Yên vẫn đau đến muốn cắn môi mình, bị lưỡi hắn cản lại, không để nàng tự làm đau mình thêm nữa. Nếu nàng cắn sẽ cắn xuống môi hắn.
Hắn hít sâu một hơi, động thân đẩy mạnh một cái, xuyên qua lớp màng mỏng mà xông vào. Nhược Yên bị cảm giác xé rách này gây đau đớn, răng cắn chặt vào môi hắn gần như bật máu, hai tay ôm chặt lưng hắn mà cố gắng chịu đựng.
Triệu Doãn bị nơi chặt chẽ của nàng bó sát, khoái cảm dâng trào làm hắn như muốn phát điên, nhờ có chút đau rát ở môi giúp hắn tỉnh táo được một ít, cho hắn biết tiểu nữ nhân bên dưới đang chịu đựng đau đớn đến mức nào, nên hắn cố kìm nén không dám động đậy.
Hai người ôm nhau thở dốc kịch liệt một lúc lâu, Nhược Yên mới dần dần bớt đi đau đớn, người cũng không căng thẳng nữa. Triệu Doãn cảm giác được nên nhẹ động eo một cái, tiếng rên rỉ của Nhược Yên liền bật ra.
Nhưng truyền vào tai Triệu Doãn như tiếng cổ vũ, dục vọng sôi trào từ trong máu huyết, không nhẫn nhịn nỗi nữa, hắn kéo ra một chút liền đẩy mạnh vào, cả người Nhược Yên run rẩy như hoa đào trong vũ bão, trong tiếng rên rỉ đứt quãng cầu xin:” Doãn…a… xin…ch ..àng… nhẹ…chút…”