“Vương gia, người …người …người…” Hai chữ vô sỉ không cách nào nói ra miệng được, vì trước mặt Mặc Tự Ngôn hắn không nên bất kính với vương gia. Trần Thanh Ảnh đang giận phát run bỗng nhiên nở nụ cười, bước đến bên tai Triệu Doãn nói thầm câu gì đó mà nhân lúc Triệu Doãn sắc mặt hắn vừa đen đi đã dụng kinh công chạy mất.
Mặc Tự Ngôn đành tiến lên hành lễ với Triệu Doãn để phá vỡ không khí rét lạnh này.
-“Thảo dân Mặc Tự Ngôn tham kiến vương gia!”
Triệu Doãn cũng bỏ đi vẻ mặt khó coi vừa rồi trọng lễ đáp:” Mặc công tử đừng đa lễ, danh tiếng của công tử vang dội không chỉ trong kinh thành, các nhà quyền quý điều bỏ công sức rất nhiều nhưng vẫn không mời được người về dạy dỗ nhi tử của họ. Nay Nhược Nhi của bổn vương thật có phúc phần. Bổn vương thay mặt nàng đa tạ công tử.”
-“Vương gia quá lời, thảo dân cùng Trần Thanh Ảnh vốn là tri giao, huynh ấy đã lên tiếng thần không thể không nể mặt. Huống chi Nhược Yên tiểu thư lại thông minh, hiếu học, được dạy nàng cũng là phúc phận của thảo dân.” Mặc Tự Ngôn nói.
Nhược Yên đứng giữa nghe hai người đánh thái cực quyền khen tới khen lui liền không kiên nhẫn nói:” Sư phó, người và vương gia nếu ngày nào gặp nhau cũng nói chuyện thế này có phải mất rất nhiều thời gian không?”
Nhìn Nhược Yên tự nhiên nắm lấy tay Triệu Doãn, Mặc Tự Ngôn khẽ nheo mắt. Theo như hắn nhớ hơn một năm sau, mối quan hệ của hai người này không phải là nghĩa phụ và dưỡng nữ nữa. Chỉ là không biết đã bắt đầu từ khi nào nên vờ hỏi:” Vì sao Nhược Yên tiểu thư lại gọi là vương gia? Chẳng phải ngài ấy là ….?”
Nghe Mặc Tự Ngôn hỏi Nhược Yên liền hấp tấp trả lời:” Dĩ nhiên người là phụ vương của ta! Do lúc nảy nói nhanh quá nên ta nói sai. À giờ cũng đã muộn, không phải sư phó cần về nghỉ ngơi hay sao, hẹn gặp lại a!”
Nói xong lập tức ôm lấy cánh tay Triệu Doãn kéo về. Triệu Doãn quay lại nhìn Mặc Tự Ngôn khẽ gật đầu tạm biệt rồi theo nàng về.
Vừa đến Thanh Thủy Hiên Triệu Doãn lập tức ẵm Nhược Yên lên tay, để mặt nàng ngang mặt mình trầm giọng hỏi:” Nhược Nhi từ khi nào đã xem ta là nghĩa phụ hả?”
Nhược Yên nhìn vẻ bất hảo trên mặt hắn lập tức ấp úng nói:” Ta chỉ không muốn sư phó hiểu lầm thôi mà.”
-“Không muốn hiểu lầm? Không lẽ đúng như Trần Thanh Ảnh nói nàng ngưỡng mộ tài hoa và vẻ ngoài của Mặc Tự Ngôn, nên yêu cầu hắn mời về dạy học?” Triệu Doãn càng nói càng giận sôi người. Chỉ cần nghỉ tới nàng để ý nam nhân khác, còn tìm cách tiếp cận thì hắn thật muốn cắn chết nàng.
Chưa kịp giải thích đã thấy gương mặt Triệu Doãn kề sát vào mặt mình, tay hắn cố định phía sau nàng không có nhúc nhích, môi hắn chạm mạnh vào môi nàng dùng sức hút vào. Nhược Yên đang đơ người vì nghĩ hắn bỗng nhiên hôn nàng thì trên môi truyền đến cảm giác đau đớn liền hét lên:” Sao chàng cắn ta?”
-“Ai kêu nàng xem trọng nam nhân khác?” Triệu Doãn u ám nói.
-“Nếu ta xem trọng nam nhân khác thì đâu có thân cận với chàng! Chàng nghe Trần Thanh Ảnh khích bác mà cắn ta! Hừ, có giỏi chàng cắn chết ta luôn đi.” Vừa nói Nhược Yên vừa đưa khóe môi bị cắn sưng đỏ đến trước miệng hắn thách thức.
Triệu Doãn nghe được nàng nói không xem trọng nam nhân khác, mà chỉ muốn thân cận với hắn thì lửa giận đang bùng phát dữ dội của hắn lập tức tắt ngúm. Thấy nàng chề môi bị cắn sưng đỏ về phía mình thì cũng hơi hối hận vì làm đau nàng. Đưa ngón tay xoa xoa bờ môi nàng, nhẹ nhàng liếm khẽ rồi ôm lấy thân hình nhỏ bé, áp đầu nàng vào ngực mình dỗ dành.
-“Nhược Nhi đừng giận, khi nảy Trần Thanh Ảnh nói ta cũng không có tin, nhưng nàng lại phản ứng lớn như vậy làm ta hiểu lầm nàng xem trọng Mặc Tự Ngôn mà giận dữ với nàng. Dù nàng có để cho ta cắn chết thì ta cũng đâu nỡ lòng chứ.”
Nhươc Yên đánh bàn tay nhỏ vào ngực hắn oán hận nói:” Chàng thật cầm thú, thấy ta còn nhỏ mà ức hiếp ta, thân thể ta bây giờ chưa tròn năm tuổi, vậy mà chàng cũng hạ miệng được.”
Sức lực nhỏ bé của nàng dĩ nhiên không làm hắn đau ngứa gì, nhưng lại sợ tay nàng đau nên đưa tay giữ lại. Bỗng nhớ chuyện gì hắn mở miệng nói:” Trong một năm này ta nghĩ nàng không nên ra ngoài, chưa đầy một tháng mà dáng người nàng đã cao lớn không ít, ta sẽ cho người phong tỏa nội phủ, chỉ những người thân cận của ta mới được vào gặp nàng. Tránh tin tức lộ ra ngoài gây nguy hiểm. Còn về Mặc Tự Ngôn…”
-“Sư phó đoán được thân phận của ta, nên chàng không cần giấu nữa!” Nhược Yên nói.
-“Hắn làm sao đoán được? Lẽ nào Trần Thanh Ảnh nói?” Triệu Doãn cau mày suy đoán.
Nhược Yên không muốn tiết lộ bí mật của Mặc Tự Ngôn, nên dùng lại lý do lúc trước Mặc Tự Ngôn nói với nàng:” Sư phó có thể am hiểu tinh tượng, đoán được thân phận ta, cũng đã hứa không nói ra chuyện này. Dù sao hắn cũng là tri giao với Trần Thanh Ảnh. Chàng không cần lo lắng.”
Dù sao Triệu Doãn cũng là người cổ đại, lại từng biết Nhược Yên cũng là toái thi hoàn hồn, nên tin trên đời có kỳ nhân dị sĩ là điều dễ hiểu.
Thấy Triệu Doãn gật đầu không hỏi gì thêm, Nhược Yên mới quay qua hỏi chuyện Lục Yên Nhi giả gần đây có thêm tin tức gì không, Triệu Doãn mới nói:” Dù nàng ta hành sự cẩn trọng, lễ phép chừng mực rõ ràng, thật không thể điều tra được liên lạc với ai. Chỉ là nàng ta quá hoàn hảo mới càng khiến ta và hoàng thượng khẳn định. Nàng ấy tuyệt đối có liên quan lớn đến vụ việc diệt môn của Lục gia.
Nàng nghỉ xem, Lục Yên Nhi hơn mười sáu năm chỉ sống trong núi rừng quy ẩn, làm sao có thể biết cầm, kỳ, thi, họa, am hiểu lễ tiết cung đình đến mức này? Chưa nói đến việc võ công nàng ta là ngoại công rất bình thường, không thể nào là đệ tử của Diệp Trần sư thái được.
Bây giờ manh mối của chúng ta bế tắt, còn bọn họ thì chưa có tin tức của nàng. Cả hai cùng án binh bất động. Có lẽ phải chờ nàng luyện thành võ công trở lại vóc dáng của mình mới có thể bước ra đối chất, để bọn chúng hành động rồi sau đó một mẻ tóm gọn. Nhưng quá nguy hiểm với nàng.”
Đang nói đến đây chợt nghe Niên lão gõ cửa bẩm báo hoàng thượng đã đến tiền sảnh, Triệu Doãn lập tức đứng lên chuẩn bị ra tiếp đón.