Trở lại khách điếm, trời cũng sắp tối. Phân phó tiểu nhị chuẩn bị thức ăn rồi lệnh mọi người nghỉ sớm, giờ mão ngày mai lên đường.
Triệu Doãn ôm Nhược Yên đặt lên giường, đến bên bàn rót cho nàng chén nước đem lại cho nàng uống. Sau khi thức ăn đem lên, nhìn các món ăn phong phú trên bàn, Nhược Yên trợn tròn mắt. Không cần phô trương vậy chứ, có hai người đem một bàn thức ăn đầy như thế, ăn hết chắc chỉ có heo!
Nhìn biểu tình đáng yêu của nàng, Triệu Doãn bật cười nói:” Không phải lúc trưa còn đói hay sao? Nên nghĩa phụ đặt biệt chuẩn bị nhiều một chút!” Sau đó ôm Nhược Yên đến bên bàn.
Nhược Yên âm thầm đổ mồ hôi, thế này mà bảo chỉ “nhiều một chút” à! Dù chàng có là vương gia thì phun phí cũng là một tội ác đấy! Để giảm bớt tội lỗi cho chàng, ta đành phải cố ăn vậy! Nghĩ xong nàng cầm lấy đũa lên gấp ăn, tốc độ nhanh đến mức làm Triệu Doãn loá mắt.
Nhìn cách ăn lang thôn hổ yết của nàng, hắn choáng váng đến mức thừ người nhìn nàng ăn. Cảnh tượng trước mắt thật đáng sợ. Nữ oa bốn tuổi, cầm đũa thuần thục, tốc độ gấp thức ăn phải nói là cực nhanh – cực chuẩn và vững vàng vô cùng! Chén được một phần ba món ăn trên bàn, tốc độ nàng mới chậm lại, sau đó chợt nhớ ra hắn chưa động đũa, nên ngẩn đầu nhìn hắn ý dò hỏi : ” Người không ăn sao?”
Hắn rót chén nước đưa qua từ tốn nói:” Thấy Yên Nhi ăn ngon miệng như thế, ta cảm thấy thức ăn này ngon hơn rất nhiều.”
Nàng nghe thấy hai chữ “Yên Nhi” khẽ nhíu mày, có cảm giác mất mát, như thể hắn gọi “người khác”, không phải “nàng”.
-“Không thích ta gọi bằng Yên Nhi sao?” Nhìn vẻ mặt của nàng hắn hỏi.
Nhược Yên cũng không khách khí gật đầu.
-” Vậy gọi bằng gì? Yên Yên, Nhược Nhược hay Nhược Nhi?” Triệu Doãn nói một loạt tên cho nàng chọn.
“Nhược Nhi” nghe cũng không tệ, nên nàng đưa ba ngón tay lên gật đầu với hắn.
Hắn cười nói:” Được! Nhược Nhi.”
Cười nói xong hắn cũng bắt đầu động đũa, tư thế khoan thai, tao nhã không gây ra một tiếng động nào. Nhìn hắn ăn Nhược Yên cảm thấy mình bị tổn thương ghê gớm, đây không phải là ăn chậm nhai kỹ trong truyền thuyết sao? Xem ra so với hắn nàng thật không thể giống nữ nhân rồi. Thật mất mặt.
Ăn cơm xong hắn cho người đem nước ấm và một bộ trung y trắng sạch vào. Hắn kêu nàng cởi đồ ra để lau mình rồi bôi thuốc. Nhược Yên từ sớm đã củng cố tư tưởng rồi, thấy một lần cũng là thấy, mười lần cũng là thấy, biết đâu sau này trở lại thân thể bình thường cũng có cái uy hiếp hắn “chịu trách nhiệm”, nên chẳng chút e thẹn nào lập tức lột đồ ra.
Da thịt trắng mịn đầy vết trầy ngang dọc lộ ra ngoài, Triệu Doãn cảm giác đau lòng càng nhiều, tay cầm khăn ấm ướt nhẹ nhàng lau người cho nàng, cẩn thận như sợ mạnh tay một chút sẽ làm nàng vỡ ra vậy.
Nhược Yên im lặng nhìn biểu tình chăm chú của hắn, mới nhận ra hắn đẹp trai hơn diễn viên ở hiện đại nhiều. Lông mi dài hơn mi nàng, mũi cao hơn mũi nàng, môi hồng hơn môi nàng, thậm chí da cũng trắng hơn da nàng nữa! Kiếp trước nàng ít nhất cũng mệnh danh hoa khôi của bệnh viện, thế mà so ra không bằng một góc hắn là sao. Cũng may tâm lí nàng khá mạnh, nếu không chắc tự ti mà khóc đến chết mất.
Bôi thuốc xong, lấy bộ trung y mặc cho nàng rồi mới ngước lên nói:” Nghĩa phụ có nên vui khi được Nhược Nhi yêu thích gương mặt của ta không?” Vốn lúc nhìn nàng không cảm giác gì không đúng, nhưng khi thấy ánh mắt trêu chọc của hắn, mặt không có tiền đồ tự động đỏ lên. Nàng mặc kệ hắn lăn vào trong chăn giả chết.
Thu thập cho Nhược Yên xong, lập tức có thuộc hạ dọn dẹp lại phòng, đem nước ấm đổ vào dục bồn bên phía bên kia bình phong rồi lui ra. Triệu Doãn bước vào cởi y phục chuẩn bị tắm rửa.
Nhược Yên giấu mặt trong chăn nằm nghe động tĩnh, cũng biết hắn đang làm gì nên trong đầu đấu tranh dữ dội. Mỹ nam tắm rửa kìa có nên xem không, bức bình phong mỏng đó dễ dàng thấy cơ thể hắn lắm, coi một chút cũng đâu có mất gì. Nhưng lỡ hắn thấy được lại nghĩ mình là sắc nữ mất, mà nếu không xem thì thật có lỗi với bản thân mình, hắn chẳng nhưng đem nàng xem sạch bách mà còn lau rửa giúp mình mấy lần, mình mà còn ngại thì đúng là thiệt thòi mà!
Nàng bỏ chăn ra, nhìn về phía hắn, qua bức bình phong nàng nhìn được một hình ảnh xém chảy máu mũi. Thân thể cường tráng của hắn vừa lột bỏ hết y phục, dáng người cao ráo, hai chân thon dài, cơ bắp rắn chắc, do nhìn qua bức bình phong hình ảnh mờ ảo làm tăng thêm vẻ hấp dẫn gấp trăm lần. Nàng vẫn nằm trên giường hăng hái nhìn hắn tắm mà giống như xem tivi bật đúng kênh người mẫu nam quảng bá bãi biển. Khiêu gợi vô cùng.
Khi hắn thay trung y bước ra khỏi bình phong, nhìn thấy nàng đang thản nhiên nhìn phía hắn, trong mắt hiện ra tia ranh mãnh. Hắn bước đến giường gõ nhẹ đầu nàng dạy dỗ:” Tiểu nha đầu, tò mò là đức tính không tốt, không phải thứ gì cũng nên nhìn chằm chằm như vậy đâu!”
Nàng vứt cho hắn một ánh mắt khinh bỉ rồi chui vào chăn thầm nghĩ:” Ta biết rõ thứ mình đang nhìn, có gì mà phải tò mò chứ!”
Triệu Doãn không biết nàng nghĩ gì, nhưng thấy nàng vùi đầu trong chăn sợ nàng ngộp, nên thò tay kéo ra, sau đó đắp chăn kỹ cho nàng rồi mới nằm xuống ngủ.