Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 13: Chương 13:



Mặc dù tức giận bất bình nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu của anh, nghiêm túc chép lại bài văn mẫu rồi học thuộc lòng.

Nhưng hai mươi phút đối với một người học dở như cô mà nói là quá ngắn, lần đầu tiên học thuộc lòng còn đứt quãng, sau khi chép thêm hai lần, lại học hai mươi phút thì mới đọc trôi chảy được.

Cuối cùng thì cũng học xong một đề thi, Lục Vân Đàn mệt muốn chết, đến giờ giải lao mà cô cũng không muốn đi ra ngoài chơi, nằm dài trên bàn giống như chó chết vậy.

Lương Vân Tiên còn mệt hơn cả cô nhưng anh cũng không hề nghỉ ngơi mà lại đang cầm bút viết vẽ gì đó trên sổ kế hoạch, dựa theo tiến độ hôm nay để điều chỉnh lại kế hoạch ngày mai.

Lục Vân Đàn nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Sắp đến bốn giờ rồi, vẫn phải học sao? Tớ mệt chết đi được rồi.”

Lương Vân Tiên: “Lần này cậu có thể nghỉ ngơi thêm mấy phút.”

Lục Vân Đàn vô cùng cảnh giác: “Sau đó thì sao?”

Lương Vân Tiên: “Cậu tổng kết lại những điểm kiến thức trong đề thi cuối kỳ một lần đi.” Bởi vì kỳ nghỉ hè này khá ngắn nên anh không thể ôn tập hệ thống kiến thức cho cô nữa, chỉ có thể giúp cô giải đề, giúp cô củng cố lại từng điểm kiến thức trong quá trình này.

“À, được rồi.” Lục Vân Đàn lại nhìn thầy Lương một cái: “Sau đó nữa thì sao? Có phải là buổi học thêm kết thúc đúng không? Tớ thấy cậu cũng rất mệt mỏi, hôm nay chỉ đến đây thôi nhé?”

Lương Vân Tiên liếc xéo cô: “Sau đó sẽ đến làm bài tập nghỉ hè.”

Lục Vân Đàn: “…”

Thư sinh, cậu đối xử với tớ như vậy chính ra chẳng tốt chút nào.

Cô tỏ ra đáng thương hỏi: “Không thể không làm sao?”

Lương Vân Tiên: “Không được.”

Lục Vân Đàn vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nếu không thì cậu làm trước đi, đợi khi nào cậu làm xong thì cho tớ mượn chép lại.”

Lương Vân Tiên khẽ thở dài: “Tớ cũng muốn vậy nhưng đáng tiếc là chúng ta không học cùng lớp.”

Lục Vân Đàn: “…”

Nhưng mà tớ lại không hề cảm nhận được một chút tiếc nuối nào của cậu.

Cô tuyệt vọng nằm bò trên bàn: “Tớ thật là đáng thương, đã cố gắng học tập như vậy rồi nhưng phần thưởng nhận được lại là làm thêm bài tập hè.”

Lương Vân Tiên bị chọc cười, anh dừng bút nhìn cô hỏi: “Vậy thì cậu muốn được thưởng cái gì?”

Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Tớ vẫn còn chưa đạt được một tấm bằng khen học sinh giỏi nào đây.”

Lương Vân Tiên cười nói: “Được rồi, ngày mai tớ sẽ cho cậu một tấm.”

Lục Vân Đàn cũng cười: “Chỗ người trao tặng đề tên cậu đúng không?”

Lương Vân Tiên rất dễ thương lượng: “Cậu muốn tớ viết tên Lí Hải Quân cũng được.”

Lí Hải Quân là tên thầy hiệu trưởng trường cấp ba.

“Ha ha ha ha.” Lục Vân Đàn cười ngặt nghẽo đến rơi nước mắt.

Sau khi cười đủ rồi, cô nói: “Vậy thì cậu vẫn nên để tên mình đi, ít nhất đợi đến mười năm sau khi lấy ra nhìn một cái, tớ còn có thể nhớ ra cậu là ai.”

Lương Vân Tiên ngẩn người.

Mười năm, đây là một thời gian xa vời đối với anh.

Không chừng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi sau đó anh đã chết đi.

Nhưng được cô nhớ đến tận mười năm, cũng là một chuyện vô cùng may mắn.

Sau đó, anh vô cùng nghiêm túc nói: “Vậy thì quyết định vậy nhé, tớ sẽ phát giấy khen cho cậu, cậu phải nhớ tớ mười năm.”

Lục Vân Đàn: “Chuyện này có gì khó đâu, trí nhớ của tớ khá tốt, nhớ hai mươi năm cũng được.”

Sau khi tổng kết xong những điểm kiến thức tiếng Anh, dưới yêu cầu tích cực và khắt khe, học sinh kém đành phải mở bài tập nghỉ hè ra.

Mới làm được hơn phân nửa đề thi sinh học, Lục Vân Đàn đột nhiên nhận được tin nhắn Wechat của mẹ cô: [Buổi chiều bạn cùng lớp con có dùng cơm ở nhà chúng ta không?]

Lục Vân Đàn đáp lại: [Dạ có ạ, nhà cậu ấy không có ai, lại không mang theo chìa khóa.]

Mẹ cô: [Vậy con đi mua năm tệ bánh bao đi.]

Lục Vân Đàn: [Mẹ chuyển cho con sáu tệ đi.]

Mẹ cô: [Sao lại phải trả dư một tệ?]

Lục Vân Đàn: [Phí chạy vặt!]

Mẹ cô: [Không phải lúc trước là năm hào sao?]

Lục Vân Đàn: [Bánh bao cũng đã tăng từ một tệ bốn cái thành một tệ hai cái, phí chạy vặt của con không thể tăng lên được sao?]

Mẹ cô: [Mẹ không cần con đi nữa, mẹ gọi anh con đi mua, nó không lấy tiền.]

Lục Vân Đàn: […]

Đau đớn vì vuột mất một cơ hội kiếm tiền.

Cô không cam lòng, quay đầu nhìn Lương Vân Tiên nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm anh tớ đi.”

Lương Vân Tiên hơi nín thở: “Để làm gì?”

Lục Vân Đàn: “Mẹ tớ kêu anh ấy đi mua bánh bao.”

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Lục Vân Đàn dặn dò Lương Vân Tiên một câu: “Chút nữa cậu đừng nói gì với anh ấy, đều nghe theo tớ.”

Mặc dù không hiểu vì sao nhưng Lương Vân Tiên vẫn đồng ý: “Được.”

Đến trước cửa phòng phía Đông, Lục Vân Đàn giơ tay lên đập cửa: “Anh ơi! Anh!”

Cửa phòng mở ra, khuôn mặt Lục Vân Phong đầy vẻ không kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”

Lục Vân Đàn: “Mẹ kêu anh đi mua năm tệ bánh bao nhưng thời tiết bên ngoài rất nóng. Nếu anh không muốn đi thì có thể nhờ em chạy vặt giúp anh.”

Lục Vân Phong khoanh tay, tựa vào khung cửa: “Nói tiếp đi, nói trọng điểm.”

Lục Vân Đàn: “Phí chạy vặt là hai tệ.”

Lục Vân Phong sửng sốt: “Trước đây không phải là năm hào sao?”

Lục Vân Đàn vẫn nói lại câu kia: “Bánh bao cũng đã tăng từ một tệ bốn cái thành một tệ hai cái rồi, phí chạy vặt của em không thể tăng lên sao?”

Lục Vân Phong: “Từ năm hào tăng thẳng lên hai tệ? Chân của em được dát vàng à?”

Lục Vân Đàn: “…”

Lục Vân Đàn hùng hồn nói: “Em chỉ tăng từ năm hào lên một tệ nhưng em muốn đi cùng với Lương Vân Tiên, mỗi người một tệ, tổng cộng là hai tệ.”

Lương Vân Tiên: “…”

Lục Vân Phong sắp tức chết… Dựa vào đâu mà bắt anh ấy đưa tiền cho cái tên thư sinh ma ốm kia?

Anh ấy đi thẳng ra ngoài, sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn Lương Vân Tiên, nói: “Không cần em phải đi, anh tự mình đi!”

Lương Vân Tiên vô tội bị dính đạn, không biết làm sao nhìn về phía Lục Vân Đàn, Lục Vân Đàn dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đuổi theo, đồng thời nhỏ giọng nói với anh: “Trên con phố cổ này của chúng tớ có rất nhiều món ngon, đợi lát nữa cậu muốn ăn gì thì cứ cầm lấy, nói với chủ tiệm là ghi nợ cho Lục Vân Phong là được.”

Rốt cuộc thì Lương Vân Tiên cũng hiểu ý đồ của cô, anh không nhịn được cảm thấy buồn cười.

Lục Vân Phong đang đi phía trước dừng chân lại, tức giận quay đầu lại: “Lục Vân Đàn, anh nghe thấy đấy!”

Lương Vân Tiên cố nín cười lại.

Lục Vân Đàn hơi lúng túng: “À…”

Hơn sáu giờ chiều, chính là lúc có nhiều người đi dạo phố cổ nhất, hàng quán hai bên đường phố cũng mở cửa, người đi trên đường có người mới tan làm về nhà, có người mới đón con em từ trường học về, còn có người phải sắm sửa trong thời điểm náo nhiệt này.

Ba người đi lại trong dòng xe đạp, xe điện và người đi đường qua lại không ngớt, Lục Vân Phong kiêu ngạo đi phía trước, Lục Vân Đàn dẫn Lương Vân Tiên đi từ từ đằng sau.

Cư dân quanh năm sống ở phố cổ này căn bản đều biết nhau.

Lúc đi ngang qua một gian hàng bán bánh mì mật ong, Lục Vân Đàn dừng chân, hỏi Lương Vân Tiên: “Cậu muốn ăn không? Cái này ngon lắm!”

Thật ra thì Lương Vân Tiên cũng không thích ăn đồ ngọt nhưng nhìn đôi mắt sáng rực trong suốt kia của cô, cùng với ánh mắt tràn đầy mong đợi, anh vô thức gật đầu một cái: “Ừ.”

Lục Vân Đàn mỉm cười nói với chủ tiệm: “Chú Lí, cho cháu 1kg, ghi nợ cho anh cháu.”

Chú Lí cười ha ha: “Được rồi.” Ông ấy vừa cầm kẹp kẹp bánh mì bỏ vào trong túi nilon thực phẩm vừa nhìn Lương Vân Tiên, hỏi: “Vân Đàn, đây là ai vậy?”

Lục Vân Đàn lớn tiếng đáp lại: “Cậu ấy là học sinh giỏi nhất trong lớp cháu! Cháu mời cậu ấy đến nhà cùng học bài!” Còn nhấn mạnh: “Cháu đã học suốt một ngày đó, còn làm mấy đề thi.”

Lương Vân Tiên vừa muốn bật cười nhưng vì để giữ thể diện cho cô, anh phải kìm lại.

Chú Lí giơ ngón tay cái về phía cô: “Giỏi quá.”

Lục Vân Đàn: “Tất nhiên rồi ạ!”

Sau khi nhận lấy túi nilon chú Lí đưa đến, Lục Vân Đàn lấy bên một chiếc bánh mì nhỏ bên trong ra trước, đưa cho Lương Vân Tiên rồi tự lấy ra một cái cho mình, vừa đi vừa ăn.

Lại đến cửa tiệm phía trước, bên cạnh đột nhiên có một bác gái ôm một cậu nhóc đi ngang qua, cậu nhóc trong lòng bác gái kia lập tức túm lấy tóc của Lục Vân Đàn, hét to: “Dì ơi, cháu cũng muốn ăn!”

Tay đứa nhỏ này thật sự không hề nhỏ, da đầu của Lục Vân Đàn cũng bị nắm đến đau, cô không thể không dừng chân, không mặt đầy vẻ ngơ ngác nhìn đứa nhóc kia.

Gọi ai là dì nhỏ vậy?

Bác gái mặc áo sơ mi kẻ ô màu đỏ thẫm kia vội vàng mỉm cười nhìn Lục Vân Đàn: “Nhận nhầm người rồi.”

Bé trai kia lại kêu lên một tiếng: “Dì ơi! Cháu cũng muốn ăn! Dì nói mẹ cháu mua cho cháu đi!”

Khuôn mặt Lục Vân Đàn vẫn ngơ ngác, đang chuẩn bị nói với đứa trẻ kia là chị không biết mẹ em thì Lương Vân Tiên đột nhiên mở miệng, chỉ vào bác gái kia hỏi cậu nhóc: “Em biết bà này sao?”

Bé trai lập tức lắc đầu, la to: “Không biết! Cứu với!”

Sắc mặt bác gái lập tức trở nên hốt hoảng, vội vàng bịt chặt miệng đứa trẻ.

Lục Vân Đàn sửng sốt một lát, bỗng nhiên như nhận ra cái gì đó, cô lập tức quăng bánh mì trong tay đi, vừa khoa tay vừa kêu to: “Có kẻ buôn người!”

Tay phải của cô lập tức đâm thẳng vào mắt của kẻ buôn người, nhân lúc người kia đang bị đau thì cướp lấy cậu nhóc mà bà ta đang ôm trong lòng.

Kẻ buôn người thấy tình hình không ổn thì xoay người chạy đi, hơn nữa bà ta di chuyển cực kỳ nhanh, giống như một con cá chạch vậy, Lương Vân Tiên muốn tóm lấy bà ta cũng không kịp.

Nhưng mà người ở phố cổ cũng không phải là tầm thường, bắt đầu vây kẻ buôn người kia lại, hai ông chú c ởi trần vặn cánh tay bà ta lại, ấn bà ta xuống mặt đất.

Lúc đám người đều đang tập trung xung quanh kẻ buôn người, một người đàn ông còn trẻ mặc áo có chữ tuất màu đen in hoa lập tức đi ngược lại, cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi đám người.

Ánh mắt sắc bén của Lục Vân Đàn nhanh chóng bắt được người đó, cô kêu to: “Bà ta còn có đồng bọn!” Đồng thời chặn đường lại, để tránh hắn chạy trốn.

Không ngờ trong áo người đàn ông kia lại giấu một con dao gấp, lúc Lục Vân Đàn vọt đến trước mặt hắn, hắn đột nhiên rút cây dao ra rồi đâm về phía cô.

Lục Vân Đàn vốn định đạp hắn một cước lại không ngờ hắn còn có dao nhưng cô lại đang ôm trẻ con nên không thể nào ra tay được. Cô không thể làm gì khác ngoài xoay người, dùng lưng mình cản lại để đứa trẻ không bị thương.

Lương Vân Tiên căn bản không kịp suy nghĩ gì nữa, anh lao đến trước người Lục Vân Đàn che chắn cho cô.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một cái quạt xếp bay từ không trung đến, đập vào cổ tay của người đàn ông làm mũi dao chệch một cái, chỉ quẹt lên cánh tay của Lương Vân Tiên một cái, sau đó chiếc dao gấp lập tức văng ra khỏi tay người đàn ông mặc áo đen.

Người đàn ông kinh ngạc, muốn chạy trốn nhưng không thành công, thân hình cao gầy của một mỹ nhân mặc đường trang màu trắng nhanh chóng vọt đến trước mặt hắn, nở một nụ cười đáng sợ: “Còn muốn chạy à?”

Người đàn ông vung ra một cú đấm theo bản năng, bị một quyền của mỹ nhân cản lại, đồng thời giơ chân trái lên, không hề thương tiếc đạp vào đầu gối bên phải của hắn ta, cùng với từng tiếng xương gãy răng rắc vang lên, người đàn ông quỳ xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Mụ buôn người kia đã bị người dân của phố cổ trói gô lại bằng một sợi dây thừng, còn có người ném trứng gà về phía bà ta, vừa ném vừa mắng chửi: “Không mở mắt chó của mày nhìn xem đây là nơi nào? Còn dám bắt cóc trẻ em ở phố cổ à?”

Lục Vân Phong thả lỏng tay, đồng bọn của mụ già kia lập tức ngã xuống mặt đất tê liệt, Lục Vân Phong không quan tâm đ ến hắn nữa, nhanh chóng bước đến trước mặt Lương Vân Tiên: “Cánh tay cậu sao rồi? Cử động được không?”

Lương Vân Tiên lắc đầu nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị rách da tý thôi.”

Lúc này Lục Vân Đàn mới phát hiện ra cả cánh tay phải của Lương Vân Tiên đều là máu, áo sơ mi trắng đều bị nhuộm thành màu đỏ.

Hốc mắt cô căng ra, trái tim cô thắt lại, một cảm giác tức giận ngập trời căng đầy lồ ng ngực.

Một ông cụ tóc trắng bước ra khỏi đám người, vẫy tay về phía Lương Vân Tiên: “Cháu đi theo ông, để ông băng bó cho cháu trước một chút.”

Lục Vân Phong vuốt cằm, ra hiệu cho Lương Vân Tiên đi theo: “Đi đi. Chú Lưu có mở một phòng khám bệnh.”

“Vâng.” Lương Vân Tiên ấn miệng vết thương trên cánh tay, đi về phía chú Lưu.

Máu không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay của Lương Vân Tiên, chảy xuống dưới đất.

Mắt Lục Vân Đàn giống như bị cát vào, cũng như phản chiếu lại màu máu, càng lúc càng đỏ hơn, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

Cô đột nhiên xoay người, vọt về phía tên buôn người.

Lương Vân Tiên dừng chân: “Vân Đàn!”

Lục Vân Đàn làm như không nghe thấy, không kìm được bực tức mà vọt về phía người đàn ông trước mặt, hung hăng tát hắn một cái: “Thằng khốn này! Sao mày dám động vào người của tao.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.