Mẹ kiếp, loạn luân, so với [Giông Tố] mụ nội nó đều là loạn luân.
Bị một người luôn gọi mình là “dì nhỏ” cưỡng hôn, đầu Mộc Mộc sắp nổ tung thành bốn mảnh rồi.
Trầm Thịnh Niên này nghĩ cô là nhân dân tệ à, ai ai cũng có thể hôn một cái sao.
Mộc Mộc buồn bực, dùng sức đẩy Trầm Thịnh Niên ra, vừa định giơ tay tát cậu ta một cái bỗng khóe mắt thấy Apple đang cầm tài liệu đứng ngây người trước cửa, bịt miệng mở to mắt nhìn vào.
App1e chính là người hôm đó bắt gặp Mộc Mộc và Trầm Ngang trong quán sushi, sau đó chuyện hai người hẹn hò không tới một giờ đã được truyền đi khắp nơi.
Lúc này đây công lực của nữ vương tin đồn đã tăng lên rõ rệt, không đến nửa giờ sau, tin tức cháu trai Giám đốc Trầm ở trước mặt Trợ lý Tần hôn dì nhỏ tương lai của mình đã truyền đi khắp công ty.
Mộc Mộc chạy trối chết, nhanh như chớp chạy về phòng ngủ trốn tránh, lo sợ bất an.
Phải giải thích với Trầm Ngang thế nào đây? Mộc Mộc cảm thấy khó xử.
Mặc dù cô vô tội nhưng Trầm Thịnh Niên cho dù thế nào cũng là cháu ruột của Trầm Ngang, quan hệ ruột thịt huyết thống, không thể mắng thẳng mặt cậu ta được.
Cho dù là ai dụ dỗ ai, Trầm Ngang đều không thể chịu nổi.
Hơn nữa bọn họ ở công ty diễn trò như vậy, chắc chắn sẽ khiến mặt mũi Trầm Ngang mất hết.
Nói tóm lại, Trầm Ngang chắc chắn sẽ rất tức giận.
Mộc Mộc trốn trong ổ chăn, cuộn mình như chân giò hun khói, lăn qua lăn lại, hơn nữa không ngừng thở dài ai oán, cuối cùng bị Lưu Vi Vi kiềm chế không được tặng một quyển sách vào đầu.
Đang xoa cái trán bỗng Trầm Ngang nhắn tin đến, nói anh đang chờ cô ở dưới cổng trường.
Bắt đầu hỏi tội rồi đây.
Trên đường đi ra, Mộc Mộc vắt hết óc suy nghĩ nên giải thích thế nào.
“Bọn em đều trong sạch.”– rất giấu đầu hở đuôi, giống như đã có chuyện gì thật rồi ấy.
“Em bị cưỡng ép.”– quá gượng, giống như bị gì gì ấy.
“Em cũng không biết cậu ta sao lại làm vậy với em nữa.”– rất giả tạo.
Nghĩ tới nghĩ lui mà chẳng nghĩ ra được cách giải thích nào, Mộc Mộc chỉ có thể tuỳ thời ứng phó.
Cẩn thận ngồi lên ghế phó lái, lén nhìn nét mặt Trầm Ngang, Mộc Mộc phát hiện tâm trạng của anh rất tốt: vẻ mặt thoải mái tự nhiên, lái xe vững vàng chắc chắn.
Tựa như người bình thường không có chuyện gì vậy.
Chẳng lẽ tin tức từ Apple không lọt vào tai anh?
Mộc Mộc cảm thấy, khả năng này so với việc Ngô Ngạn Tổ bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống đều xa vời như nhau hết.
Lương tâm người khác bị chó cắn, còn với Mộc Mộc, lòng hiếu kỳ lại bị mèo cào, thật sự nhịn không được, mở miệng dò hỏi: “Chiều nay ở công ty em có đến tìm Trợ lý Tần, anh có nghe nói không?”
“Em muốn ám chỉ tới chuyện em và Thịnh Niên hả?”
Lời Trầm Ngang lập tức khiến tim Mộc Mộc căng thẳng.
“Anh có nghe nói?”
“Ừ.” Trầm Ngang gật đầu.
“Vậy anh không tức giận sao?” Mộc Mộc ngạc nhiên.
“Tính cách thằng bé đó tương đối lập dị, thường có hành động quái gở, em không tức giận là được rồi.” Trầm Ngang bình thản nói những lời này tựa như nói hôm nay thời tiết thật đẹp vậy.
Nghe thế Mộc Mộc ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Trầm Ngang — nét mặt vẫn thoải mái tự nhiên, động tác lái xe vẫn vững vàng chắc chắn.
“Anh thật sự không tức giận?” Không biết vì sao, cổ họng Mộc Mộc bỗng dưng khô khốc như bị dây thừng vặn lại, dưới ánh nắng chói chang lại càng thêm thắt chặt khó chịu.
Xe dừng trước cột đèn xanh đèn đỏ, trong lúc chờ đợi, Trầm Ngang vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, dịu dàng nói: “Giận em, hay là thằng bé? Anh biết rõ Thịnh Niên, nó là đứa trẻ ngang bướng, thế nên em hoàn toàn vô tội .”
Trên vỉa hè, người đi đường đông như chẩy hội, nườm nượp đi qua.
Mộc Mộc cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Em chợt nhớ mai em có bài tập quan trọng phải làm, nếu không sẽ ảnh hưởng tới kết quả tốt nghiệp, em phải về.”
“Ăn xong cơm tối anh sẽ đưa em về.” Trầm Ngang nói.
Mộc Mộc cúi đầu càng thấp nhưng giọng nói rất kiên quyết: “Em muốn về bây giờ.”
Trầm Ngang yên lặng thu tay, mím môi, lái xe quay lại.
Liên tục vài ngày Mộc Mộc đều không liên lạc với Trầm Ngang, mà cô cũng chẳng có tâm trạng làm những việc khác.
Mỗi ngày ở trong phòng xem phim, ăn mì tôm.
An Lương nhìn thấu thẳng thắn hỏi: “Thất tình hay là cãi nhau?”
“Vế sau.” Mộc Mộc thở dài, thiếu chút nữa lá phổi nhỏ cũng bị thổi ra ngoài: “Có điều nếu còn tiếp tục e chừng cách vế trước cũng không xa nữa đâu.”
Sau đó Mộc Mộc thuật lại từ đầu đến cuối câu chuyện ngày ấy cho An Lương nghe.
“Không phải mày hi vọng chú ấy ghen chứ?” Chỉ bằng một câu, An Lương đã chỉ ra mấu chốt.
Mộc Mộc cam chịu.
Trầm Ngang không hề tức giận chứng minh anh rất thấu tình đạt lý, đáng lẽ cô nên vui mừng mới đúng. Nhưng về phương diện khác, Trầm Ngang bình tĩnh thản nhiên như thế lại khiến cô cảm thấy bất an.
Đàn ông đều có tính chiếm hữu, bạn gái mình bị người khác hôn cho dù không tức đến sùi bọt mép thì cũng nên rầu rĩ không vui chứ.
Nhưng Trầm Ngang lại bình tĩnh như người không có chuyện gì, sống ôn hòa như chúa Jesus hòa bình vậy.
Mộc Mộc thấy Trầm Ngang bắt đầu có biểu hiện thói hư tật xấu của đàn ông — sau khi chiếm được lại không biết trân trọng đối phương.
“Trầm Ngang đường đường là một tổng Giám đốc của một công ty lớn, kinh nghiệm tình trường đã đạt đến trình độ lão làng rồi, trường hợp nào mà chưa thấy qua, chẳng lẽ mày lại hi vọng chú ấy như mấy thằng lông bông suốt ngày nói yêu đương với mày hả?” An Lương khuyên nhủ: “Nếu mày thích một người chu đáo săn sóc, thì cũng phải chịu được người đó luôn bình tĩnh và biết kiềm chế.”
Về mặt lý trí Mộc Mộc dĩ nhiên hiểu được, nhưng về mặt tình cảm thì cô vẫn bị tổn thương.
Liên tục vài ngày cho đến một hôm Trầm Thịnh Niên bỗng đến tìm cô.
Lần này hơi lạ, cậu ta không còn lái xe Mercedes G55 đến như lần đầu tiên nữa.
Mộc Mộc hận cậu ta, do đó châm chọc nói: “Đi bộ không đi xe nữa à? Trầm đại công tử hôm nay ăn no rỗi việc nên muốn cải trang xuất hành sao?”
“Xe bán rồi.” Giọng Trầm Thịnh Niên lộ rõ vẻ đau khổ.
“Bán rồi? Anh bị phá sản à?”
Kỳ thật Mộc Mộc chỉ thuận miệng nói bừa, không ngờ nghe xong vẻ mặt của Trầm Thịnh Niên lại có tia đau khổ chua xót.
“Anh thực sự bị phá sản?” Mộc Mộc mở to mắt.
Thật là…… khiến người ta muốn nghe ngóng nha.
Trầm Thịnh Niên tiến đến cạnh Mộc Mộc, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, làm ra vẻ ngây thơ vô tội nói: “Dì nhỏ, thật ra cháu chỉ đùa chút hôn dì thôi mà, dì đại nhân đại lượng thổi thổi bên gối nói chú cháu tha thứ cho cháu lần này nha.”
Mộc Mộc không hiểu: “Chuyện hai người, sao lại xả lên đầu tôi?”
“Không phải vì một lần hôn dì đó sao, chú cháu tức giận nên mới khiến cháu phá sản á.” Trầm Thịnh Niên không ngừng kêu khổ.
“Nhưng chú ấy thoạt nhìn rất bình tĩnh mà, căn bản là không hề giận anh.” Mộc Mộc nói.
“Dì không hiểu chú ấy rồi, chú ấy là một con ác quỷ ngầm, càng tỏ ra bình tĩnh thì lại càng đáng sợ.”
Giọng Trầm Thịnh Niên âm u rét lạnh, Mộc Mộc nghe xong bất giác toàn thân cũng nổi đầy da gà.