Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cô đã ngồi bên cửa sổ
và suy nghĩ rất lâu. Cô lặng lẽ hồi tưởng lại khoảng thời gian chín năm qua, từ
giờ phút cô thẹn thùng gặp mặt Chung Lỗi lần đầu tiên, đến cuộc sống khó khăn
thiếu thốn sau đó, cho đến đám cưới xa hoa với Trịnh Hy Tắc, và cuối cùng thì
là cuộc bỏ chạy trong âm thầm lấn này.
Tất nhiên, cô cũng nhớ tới chuyện của Phương Nhược Nhã, đám cưới của Cố Phán
Phán, chị Tề, nụ cười của bé Hinh Hinh, người chồng tận tuỵ của Vu Đình Đình. Chín
năm qua, người nào trong số họ cũng có những thay đổi, tháng năm đã mang đi
những vất vả, thiếu thốn và đem lại cho họ niềm vui, hạnh phúc.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi lên làn sương mù se lạnh của buổi sáng sớm, và
soi rọi khuôn mặt cô.
Long lanh.
Ai bảo rằng cô không hạnh phúc? Cô có Chung Lỗi hết lòng yêu thương mình, có
Trịnh Hy Tắc là một người chồng xuất sắc, có những người bạn vui thì cười, giận
thì mắng, và còn có cả những ký ức mãi mãi không phai mờ.
Vì vậy cô chúm chím môi, khẽ cười. Cô xé mấy tờ giấy trong sổ, lấy chiếc bút bi
màu đen, bật nắp bút ném sang bên, rồi viết những dòng tâm sự trên trang giấy
trắng vuông vức gửi cho từng người.
Bao ngày tháng đã trôi qua với biết bao vui buồn, nhưng những gì cô mong ước
cũng chỉ là bình an và hạnh phúc, cho dù sau này có đi đâu, thì cô cũng sẽ vẫn
rất nhớ những con người, những câu chuyện và tất cả những gì đã xảy ra ở nơi
đây.
Anh Hy Tắc!
Em nghĩ rằng em phải đi thôi, khi mà em còn có thể mỉm cười. Người vợ
của anh không phải là em, và tình yêu của em không thuộc về anh. Em không thể
đứng phía sau lưng anh, để mặc anh bay nhảy, cũng không thể dựa vào vòng tay
anh để rồi đánh mất chính bản thân mình, và càng không thể yêu anh, bởi vì em
từng khiến cho một người đàn ông yêu em bị tổn thương sâu sắc.
Có lẽ, tất cả đều là sự sắp đặt của số phận, năm năm trôi qua, cuối cùng
thì em cũng đã yêu anh, tình yêu ấy đã đến âm thầm, lặng lẽ, không báo trước.
Chính em cũng bất ngờ trước phát hiện này, nó đến bất chợt cứ như nhảy ra từ
một góc nào đó, để rồi đánh thức em.
Nếu anh định cười nhạo sự sa lầy của em thì cứ việc, nhưng đừng để em
biết, bởi vì em sẽ cảm thấy rất có lỗi với những gì mình đã kiên trì bấy lâu
nay. Tất cả những tình cảm tích tụ trong suốt những tháng ngày bình thường ấy
đã bị em lãng quên ở phía sau, điều đó thật sự rất đáng buồn.
Trong cuộc đời mình, em đã gặp hai người đàn ông, họ đều là những người
tốt nhất trên đời này, ở họ có những thứ mà tất cả các cô gái đều mơ ước. Nhưng
em là một cô gái rất ngốc nghếch, em không thể giành về mình cả hai, càng không
thể có được sự dứt khoát để chọn lấy một trong hai. Vì vậy mà em đã ra đi sau
một thời gian dài suy nghĩ mà không có kết quả.
Viết đến đây, cô ngẩng đầu lên đón ánh mặt trời rồi từ từ nhắm mắt lại, hai
dòng lệ trào ra từ khoé mắt.
Anh đã ôm bó hoa bách hợp, nói: “Anh sợ em không quay trở lại nữa”.
Anh đã tựa người bên chiếc xe, nói: “Khi nào muốn về nhà, hãy gọi điện cho
anh”.
Cô hơi nghiêng đầu trong khi nước mắt vẫn trào ra, rồi như chợt nhớ tới một
chuyện gì đó, cô bất gíac mỉm cười, những giọt nước mắt rơi xuống trang giấy
đang viết dở, rồi lăn thành một giọt tròn trên đó.
Được một người yêu cũng rất mệt, vấn vương thương nhớ một người cũng rất mệt.
cảm giác lo sợ ấy khiến người ta không khỏi hoang mang, sợ rằng mình sẽ bị cái
vực sâu thăm thẳm đó nuốt chửng, và mãi mãi biến mất.
Vì vậy, cô đã không dám nói ra những lời ấy, cũng chỉ vì cô đã đắn đo cân nhắc
quá nhiều.
Cô cắn bút, suy nghĩ một lát rồi viết thêm:
Em nghĩ anh sẽ không dùng thời gian rảnh rỗi để đi tìm em, vì vậy em
cũng không cần phải dặn anh rằng, đừng tìm em làm gì.
Nếu thấy mệt, anh hãy chú ý nghỉ ngơi. Bảo trọng nhé!
Cô
cầm tờ giấy lên, đọc lại một lần nữa, cảm thấy cũng không tồi, đậm chất tiểu
thuyết tình yêu. Cô hài lòng lật sang trang thứ hai và viết:
Chào đồng chí Phương lưu manh!
Trước tiên phải nói rõ, cậu đọc những dòng này thì không được khóc đâu
đấy, hãy nghĩ cho đứa con nuôi của mình mà cố nén lại nhé. Hàn Ly là một người
tốt, tình cảm anh ấy dành cho cậu không phải như những gì anh ấy thể hiện ra
bên ngoài đâu, một ngườ xấu tính như cậu lại tìm được một người tốt như anh ấy,
chuyện này thực sự khiến mình rất ghen tỵ đấy. Phải rồi, cậu còn nhớ cái quán
mà chúng ta hay ăn canh cay không? Cách đây không lâu, mình có gắp lại ông chủ
quán ở đường Học Viện đấy, nghe nói con trai ông ấy đã thi đỗ vào trường Bách
Khoa, ông ấy đã mở một hàng ăn nhỏ ở gần trường học của con, tuy không rộng
nhưng rất sạch sẽ. Ông ấy không còn nhớ mình nữa, khi nói chuyện với ông ấy,
trong đầu mình chỉ toàn nhớ đến những điều mà bọn mình đã ước nguyện hồi ấy.
Bây giờ, cuối cùng cậu đã có thể ở trong ngôi biệt thự có bồn tắm, Cố Phán Phán
không thể trở thành nữ diễn viên điện ảnh, chị Tề ngày ngày nhìn thấy Hinh Hinh
khôn lớn, Vu Đình Đình coi như đã tìm được một người chồng tốt, em trai của cậu
ấy cũng đã tìm được một công việc ổn định. Xem ra, tất cả đều rất tốt đẹp.
Điều duy nhất làm mình lo lắng lúc này là, con nuôi của mình không biết
có bị cậu làm cho hư không đây, vì thế mình đã nảy ra một suy nghĩ từ đáy lòng
và muốn nói với cậu, đó là chờ khi sinh con xong, cậu hãy mang nó đến nhờ chị
Tề nuôi giúp. Ở đó, đứa trẻ sẽ có một người bố nuôi là cảnh sát và một người mẹ
nuôi hiền hậu, đảm bảo nó sẽ không hư hỏng đâu.
Mình sẽ trở về, lặng lẽ và thật bất ngờ. Mình phải kiểm tra xem cậu đã
dạy dỗ con nuôi của mình như thế nào chứ. Nếu mà không ổn, mình sẽ không tha
cho cậu đâu.
Không tin, cậu cứ thử xem.
Viết
đến đây, Lương Duyệt không nén được, liến bật cười. Cô lất sang tờ giấy thứ ba
và viết:
Đã lâu không cầm bút, bây giờ bỗng dưng viết
nhiều như thế này, không khỏi có chút cẩu thả. Những dòng cuối này em viết cho
ba người, không được phản đối, không được vô hiệu.
Chị Tề, em thương chị nhất. Mặc dù chị từng chọn nhầm người, nhưng may
sao cuối cùng đã được cảnh sát Phùng bù đắp lại. Em muốn nói với chị rằng, ánh
mắt của anh ấy nhìn chị rất khác thường, nó vừa sâu thăm thẳm vừa rất đỗi dịu
dàng, khiến người khác nhìn thấy mà ao ước. Vì vậy, em tin rằng, sau này Hinh
Hinh sẽ hạnh phúc, chị cũng sẽ hạnh phúc. Cháu nó sẽ có bố, chị cũng sẽ có
người yêu thương mình. Còn chuyện của bố đẻ Hinh Hinh. Chồng chị ấy, lần trước
hàn Ly đi công tác, em cũng đã bảo anh ấy đến gặp, cả luật sư và chủ tịch huyện
cùng đến nên không dám nói điều gì, và cuối cùng cũng đã nhận lời ly hôn. Lần
này chị về nhà, nhớ mang theo hộ khẩu và chúng minh thư, tốt nhất là cho Hinh
Hinh đi cùng. Chị chỉ cần đến cục dân chính là có thể hoàn tất thủ tục ly hôn,
anh ta chắc không gây chuyện gì nữa đâu. Còn với Hinh Hinh, khi cháu lên cấp
ba, nhất định phải tìm một trường tốt, em đã nhờ người ở trường trung học thuộc
Đại học Nhân dân rồi, chỉ cần chị và anh Phùng kết hôn xong, Hinh Hinh đã có
thể đến học ở đó. Lần sinh nhật Hinh Hinh vừa rồi, em đã tặng cháu một món đồ
chơi, trong đó có một chiếc thẻ. Đó là món quà em dành cho cô con gái nuôi, tuy
không nhiều, nhưng cũng đũ trang trải học phí cho tới khi cháu tốt nghiệp đại
học. nếu cháu học tiêp cao học, thì chị hãy nhờ đến chồng của Vu Đình Đình. Chị
em trong nhà, tội gì mà không nhờ vả, ha ha. Chị nhớ phải đối xử thật tốt với
anh phùng đấy, những năm tháng qua anh ấy cũng đã phải chịu nhiều vất vả nhưng
vẫn một lòng một dạ với chị, chưa bao giờ kêu ca phàn nàn, đàn ông như vậy cũng
không nhiều đâu.
Đình Đình cái đồ ngốc này. Hôm ấy không phải là mình cố ý bắt anh ấy
uống say đâu. Mình sợ sau này anh ấy bắt nạt cậu, mình chỉ định doạ anh ấy một
chút thôi, nhưng anh ấy đã quá thật thà, uống liền hai chén. Mình biết là cậu
xót chồng, nhưng mình cũng đã uống khá nhiều, coi như hoà, được không? Anh ấy
là người rất tốt, thực sự là rất tốt. Những trí thức phần nhiều tự ti vì nghèo,
nhưng anh ấy không như vậy, anh ấy rất có tương lai và cũng rất tuyệt. Nghĩ
được chuyện kéo mình vào cuộc cũng đã là rất thông minh rồi, chả trách người ta
thì là giáo sư, còn mình thì thi trượt Đại học Bắc Kinh, ha ha. hãy sống cho
thật vui vẻ và hạnh phúc nhé, cậu đã nhìn thấy cái bụng của Phương Nhược Nhã
chưa? Đó là mục tiêu cuối cùng của cậu đấy. Chờ đến lúc mình quay về, mình hy
vọng rằng có một đàn trẻ con vây quanh, để mình phân biệt xem đứa nào là con
ai. Nếu cậu sinh ba, mình sẽ có thưởng. Nào, chúng ta ngoéo tay nhé, và nhớ
không được thay đổi đâu đấy.
Còn với Phán Phán, cậu chính là người mà mình không yên tâm nhất đấy.
Cho dù tình cảm trước đây như thế nào, cuộc hôn nhân hiện tại ra sao, thì chúng
ta cũng vẫn nên sống cho hạnh phúc. Bấm đốt ngón tay thì thấy chúng ta đều đã
qua cái tuổi nhi lập rồi, không thể giày vò mãi bộ xương già nua của mình được
nữa. hãy để mình được chỵ trốn một lần, để cho mình sống vì tình yêu lấy một
lần. Mình tin, cậu cũng như vậy, nên hãy coi anh ấy là người tân của cậu, để
nương tựa vào anh ấy. tình yêu cũng sẽ trở thành tình thân sau một vài năm chung
sống, vì thế hãy xem như cậu đã đến cái đích đó, không có gì phải cảm thấy ấm
ức tủi thân cả. Vả lại, nếu cảm thấy cô đơn thì cậu có thể nhận nuôi một đứa
con, hoặc tìm cách khác. cậu nhìn chị Tề thì sẽ thấy, sau khi có một đứa con
thì chị ấy có thể bỏ qua rất nhiều chuyện, đó chính là sự vĩ đại của tình mẫu
tử. Mình nghĩ, nếu cậu muốn, chắc chắn có thể làm được.
Tất nhiên, nếu cậu gặp được tình yêu đích thực, thì mình cũng khuyến
khích cậu yêu lại một lần nữa, đừng sợ bị tổn thương. Chúng ta sẽ sống và yêu
cho đến già, đúng không? Nói xong rồi, bây giờ từ ngữ của mình bắt đầu loạn lên
rồi đấy, mình không giỏi an ủi người khác, sở trường của mình chỉ là động viên
cho mọi người phấn chấn lên thôi.
Để mình động viên cậu một chút nhé. Này, Gấu trúc, hãy cười lên xem nào!
Những ai cười thì giơ tay, lần sau sẽ không kể chuyện cười cho nghe nữa
đâu. Còn ai chưa được kể không? Ai chưa được kể thì giơ tay lên nào.
Nếu không còn ai chưa được nhắc đến thì mình dừng bút đây. Thực ra, mình
chỉ thấy nhớ mấy người các cậu thôi, ngoài ra chẳng còn ai khác nữa.
Tạm biệt nhé, mình muốn tới một nơi yên tĩnh để suy ngẫm một thời gian.
Khi mình quay trở lại với một diện mạo khác, có lẽ những đứa trẻ đã lớn lên,
còn bọn mình thì cũng đã trở nên già nua, nhưng tình bạn giữa chúng mình thì
mãi mãi không thay đổi, phải không?
Ai bảo rằng chỉ có đàn ông mới có tình bạn và nghĩa khí? Phụ nữ đâu có
kém gì bọn họ. Chỉ có điều, bình thường chúng ta hay dùng nụ cười và những giọt
nước mắt để nói thay cho sự chân thành và quan tâm lẫn nhau, bởi vì, chia sẻ
nỗi niềm, tâm sự là việc làm có tình người hơn hẳn việc đỡ đòn cho nhau. Chẳng
qua là đàn ông đơn giản và dễ bị kích động nên mới như vậy, ai mà biết, có khi
bọn hò còn chưa kịp nghĩ xem nghĩa khí là cái gì thì đã xông lên theo bản năng
rồi.
Mình đi đây, đi thật đây.
Mọi người nhớ là phải mời mình ăn canh cay đấy, nhất định, nhất định như
vậy nhé!
Lương
Duyệt phủ phục bên chiếc đèn bàn viết liền mấy trang giấy. Bàn tay còn lại đưa
ra vuốt ve chiếc gối bông mềm mại, rồi vuốt lên những nếp nhăn trên tấm ga
giường với vẻ lưu luyến, bịn rịn. Sau đó cô bước tới bên cửa sổ, buộc tấm rèm
lại cho ngăn nắp, rồi lại vuốt ve những bông hoa màu xanh trên tấm rèm với một
vẻ quyến luyến khôn cùng.
Cô mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc túi du lịch, chọn mấy bộ quần áo tầm thường
nhất. Kể từ khi lấy Trịnh Hy Tắc cô chưa một lần mặc quần dài, cái kiểu ăn mặc
của những người trung tuổi ấy không thích hợp với nhà họ Trịnh, vì thế cô lục
tìm một hồi lâu mới thấy một chiếc váy bò dài. Cô cuộn chiếc váy đó cùng với
mấy bộ quần áo nhét vào túi du lịch. Sau cùng, cô lấy ra cuốn sổ mua nhà, trên
đó có chữ ký như rồng bay phượng múa của Trịnh Hy Tắc, và cả chữ ký cẩu thả của
cô trong tâm trạng rối bời khi gặp lại Chung Lỗi ngày hôm đó.
Cô đưa tay sờ lên hai hàng chữ ký đó, rồi cuối cùng đặt nó lại bên giường.
Ôi ngôi nhà, niềm mơ ước khát khao một thời của cô. Bây giờ, khi đã có nó trong
tay rồi, cô lại bỏ lỡ nó một lần nữa.
Còn cả chiếc nhẫn nữa. Cô lục tìm trong ví, cẩn thận đặt nó ở phía giường mà
Trịnh Hy Tắc quen nằm, ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn loé lên khiến lòng cô
không khỏi đau xót.
Cô thở dài một cái, quay người bước ra cửa. Khoác chiếc túi lên người, cô vịn vào
thành cầu thang, lần đi xuống, chầm chậm, từng bậc, từng bậc một, răng cô cắn
chặt vào vành môi.
Mãi cho tới bậc cầu thang cuối cùng, cô mới ngẩng đầu lên, đi ra cổng, miệng nở
nụ cười và cố nén những dòng nước mắt lại.
Khi trở về đây, Trịnh Hy Tắc có giận dữ không? Cô cố hình dung ra cảnh tượng đó
một cách nhẹ nhõm nhất, mỉm cười để cho những giọt nước mắt lã chã rơi xuống.
Xin lổi, Trịnh Hy Tắc. Em không thể đánh mất mình, mặc dù em yêu anh, nhưng em
không thể ở lại.
Cô kéo chiếc va li, tới bên điện thoại bàn ở phòng khách, bấm số. Khi điện
thoại nối thông, từ đầu dây bên kia vọng lại giọng nói: “Hãng hàng không
quốc tế hân hạnh được phục vụ quý khách. Xin hỏi, quý khách cần gì ạ?”.
Lương Duyệt hít một hơi thật sâu, sau đó cố trấn tĩnh, đáp: “Tôi cần một
vé đi New York”.
Cuối cùng thì cũng ra tới sân bay. Lương Duyệt đỡ lấy hành lý từ trên xe và đi
vào phía bên trong.
Khắp phòng chờ chật cứng người, đâu đâu cũng thấy những cảnh ly biệt. Có biết
bao chiếc máy bay đã cất cánh từ nơi này đến mọi bến bờ của thế giới. Nhiều năm
trước đây, có người đã giã biệt cô để ra đi, và cô là người đi tiễn, vừa đi vừa
khóc. Bây giờ, cô cũng đứng tại đây, nhưng không có ai ra tiễn cô, càng không
nói gì tới những giọt nước mắt chia ly.
Cô đứng trơ trọi giữa biển người, nhìn lên những dòng chữ chạy trên tấm bảng
điện tử.
Loa phóng thanh chốc chốc lại nhắ nhở, giục giã những người đang lưu luyến, bịn
rịn, bằng hai thứ tiếng Anh và tiếng Trung. Đời người thường có những cuộc chia
ly, chỉ có điều mỗi lần đều khác nhau, chính vì vậy mà người ta vẫn không thể
nào thích nghi được với nó.
Bên ngoài cửa kính, ánh nắng mặt trời đã nhạt đi rất nhiều, dường như sắp có
một trận mưa. Cô ngồi xuống ghế, cầm chiếc điện thoại lên, dùng sức tắt máy,
rồi lôi chiếc sim ra, cố lết đôi chân mềm nhũn tới bên thùng rác, ném nó vào
đáy thùng đen ngòm. Cô đã tưởng rằng mình sẽ bật khóc trong giấy phút đó.
Nhưng, cô đã không như vậy.
Thì ra, tình cảm giữa người ra đi và người đưa tiễn không giống nhau.
tiếng ồn ào của biển người trong khu vực chờ giảm dần rồi trở nên im ắng. Mũi
Lương Duyệt cứ nghẹt lại, những giọt nước mắt bị kìm lại trong mắt, cô không
cho phép mình khóc.
Rất nhanh, sau đó đến lượt cô lên máy bay. Sau khi làm xong thủ tục, cô bước
vội vào khoang máy bay. Chiếc máy bay từ từ cất cánh trong tiếng ầm ầm của động
cơ.
Cuối cùng thì cô đã ra đi, dù sao cũng không cần phải quay đầu lại nữa. Cô sẽ
không biết rằng mình sẽ trở lại nơi đó vào khi nào, và cũng không biết là cô có
còn trở lại nữa không.
Không có ai ở dưới mặt đất ngẩng đầu lên dõi theo cô, vì thế cô chẳng cần phải
lo sợ rằng có người đang đợi mình.
Chín năm, chẳng qua cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi trong cuộc đời
con người. Cuối cùng cô đã rời xa tất cả những gì gọi là quá khứ để bắt đầu lại.
mặc dù quá trình ấy sẽ rất lâu, rất lâu, nhưng nó là một sự bắt đầu mới mẻ.
Cô sẽ nhớ tới mọi thứ, nhưng sẽ không ngược đãi bản thân mình nữa.
thậm chí, có thể nhiều năm sau này, cô sẽ kể lại một cách rất bình thản cho
người khác nghe câu chuyện chín năm mà cô đã trải qua – câu chuyện khiến người
khác phải rớt nước mắt về sự phấn đấu vươn lên của một cô gái ngốc nghếch.
Cô cố gắng nở một nụ cười, vì một ngày mai sắp đến, về sự lựa chọn không hề hối
tiếc của mình hôm nay.
Tời khi cô tiếp viên hàng không mang đồ uống đến cho cô, cô vẫn mỉm cười và nói
rằng: “Đổi giúp cho tôi cốc nước lạnh hơn, được không? Cảm ơn cô”.
Nụ cười ấy sáng bừng lên rạng rỡ, giống như bầu trời sau cơn mưa, khiến người
khác phải loá cả mắt.