Nghe Nói Anh Yêu Em

Chương 39: Tình yêu không nơi trốn chạy



Buổi trưa, Chung Lỗi ngồi ở ghế sa lông, Lương Duyệt
gối đầu vào lòng anh, anh lùa tay khẽ vuốt mái tóc cô. Cả hai dường như đều
quên đi thời gian đang trôi qua.

Nếu có sự bù đắp nào đáng để quý trọng thì có lẽ chính là giây phút này. Gặp
lại sau bao nhiêu năm, giữa hai người vẫn là sự thân thiết như ngày nào.

Người con gái có nụ cười rất ngọt ngào này, và cả tình yêu đích thực đang tồn
tại trước mắt anh, tất cả, tất cả chưa từng thay đổi.

Anh hỏi : “Em có nhớ anh không?”

Lương Duyệt khẽ cười đáp, áp chặt mặt mình vào ngực anh.

Tiếng đập của trái tim ấy rộn ràng, nhịp đập ấy làm rung động lòng người, cô
nghe thấy rất rõ.

Anh nói: “Ngốc, anh đã rất nhớ em.”

Khi nghe hấy những nhịp đập thình thịch trong ngực anh, cô bỗng nhiên cảm thấy
rất buồn. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ nói : “Đúng vậy, em đã luôn rất nhớ anh,
nhớ đến những chuyện trước kia của chúng ta, nhớ tới những ngày trước kia, mỗi
lần nhớ là một lần khóc.”

Đôi tay của anh đang đặt trên vai cô bỗng bóp thật chặt, anh vùi mặt vào tóc cô
và nói với giọng buồn buồn: “Em yên tâm, có anh ở bên, anh sẽ không bao giờ để
em phải khóc nữa.”

Lương Duyệt không trả lời. Một hồi lâu sau, cô mới khẽ gật đầu, cười đáp:
“Vâng, từ nay về sau em sẽ không khóc nữa.”

Hai người yêu nhau đang ôm chặt lấy nhau, điều này thật tuyệt vời. Cô không dám
mở mắt nhìn thẳng điều đó, bởi cô cảm thấy tất cả dường như không có thật, và
hễ cô cử động thì nó sẽ biến mất.

Anh đưa tay chấm chấm vào lông mày cô, cười dịu dàng: “Em nhìn em xem, lại chau
mày rồi, cứ thế này sẽ thành nếp nhăn đấy.”

Cô cảm động, đưa tay quàng lên cổ anh, nũng nịu nói: “Em già rồi phải không ?”

Anh vội ôm lấy cô, nói bằng giọng an ủi: “Không già, em vẫn như hồi trước,
không thay đổi gì cả.”

Lời an ủi đó đã phát huy tác dụng, cô dần dần lấy lại bình tĩnh, ngước đôi mắt
đầy vẻ hạnh phúc quan sát anh đang chăm chú nhìn mình với ánh mắt rất trìu mến,
đắm say.

Như thế này cũng đủ để gọi là ngọc quý lại về với người quân tử.

Thế nên, buổi tối sinh nhật hôm nay càng đáng để chúc mừng.

Nhân lúc Chung Lỗi không để ý, Lương Duyệt lặng lẽ tháo chiếc nhẫn cưới ra, cho
vào trong túi. Chiếc vòng giản dị lúc này so với chiếc nhẫn kim cương đúng là
kém hơn hẳn. Cô do dự một lát, rồi đưa tay vào thật sâu, tìm một chỗ phù hợp
nhất, cẩn thận cất nó đi.

Dù sao thì cô cũng phải trả lại nhẫn cho anh.

Chiếc nhẫn kim cương ở ngón giữa đúng là rất chói mắt, chỉ có điều nó đã bị đeo
nhầm chỗ. Chung Lỗi vẫn không chú ý tới hành động của cô, vì thế tất nhiên cũng
không hiểu được sự khác nhau giữa ngón giữa và ngón áp út. Anh tưởng rằng, chỉ
cần đeo chiếc nhẫn ấy lên ngón tay là cô sẽ thuộc về anh. Nhưng đâu có biết,
một cái là nhẫn đính hôn, còn một cái là lời thề hẹn suốt đời.

Sau năm năm, họ lại cùng nhau nấu cơm rất hạnh phúc. Anh giúp cô thắt tạp dề,
còn cô thì giúp anh xắn ống tay áo.

Rửa rau là công việc của anh, còn cô chịu trách nhiệm xào nấu. Lương Duyệt đã
học từ thím Trần cách nấu các món có vị ngọt của miền Nam, vì thế những món ăn
lần này rất hợp với khẩu vị của Chung Lỗi.

Cô cười, nói: “Ngoan nào, tháo nhẫn cho em đi, em không muốn đeo nó khi xào
nấu.”

Anh trề môi ra : “Có gì mà phải tiếc đến thế, nó xấu đi thì mua cái mới.”

Cô trừng mắt lườm anh. “Anh có nhiều tiền lắm phải không? Nếu có thì mua du
thuyền cho em đi!”

Anh cười thích chí: “Du thuyền thì thấm tháp gì, em muốn sao trên trời anh cũng
lấy xuống được cho em”.

Câu nói đó khiến đôi mắt Lương Duyệt trở nên mơ màng, anh vẫn nhớ tới một ngôi
nhà đầy sao, và cô tất nhiên cũng nhớ. Nhớ lại chuyện cũ, cô mỉm cười và không
nói gì nữa, chỉ lẳng lặng trút các loại rau đã thái xong vào nồi. Gia đình hạnh
phúc nhất cũng chỉ như thế này mà thôi, người phụ nữ thì đeo tạp dề, xào nấu
các món ăn, còn người đàn ông vụng về thì đứng bóc hành tỏi bên cạnh. Nếu có
một đứa trẻ tung tăng chạy quanh nữa thì sẽ là một gia đình hoàn hảo.

Khi cô bê các món ăn đã chế biến xong ra bàn ăn thì anh cũng bày xong bánh ga
tô từ lúc nào, trên bàn còn cắm mấy cây nến đã được thắp lên và tỏa ánh sáng
lung linh, chứng minh cho việc Lương Duyệt đã thực sự đi qua ba mươi hai mùa
xuân.

Thấm thoát đã ba mươi hai năm rồi, cô thực sự không cảm thấy thời gian trôi
qua.

Hồi còn nhỏ, mỗi lần đến ngày sinh nhật, cô thường túm lấy cánh tay mẹ lắc lắc,
đòi mẹ mua bánh ga tô thì phải mua thêm cả mấy cây nến màu nữa. Giây phút những
ngọn nến được thắp lên cũng là giây phút cô cười tươi nhất. Nhưng những ngọn nến
mỗi năm một nhiều thêm, và nụ cười thì mỗi năm một ít đi.

Áp lực của bài vở, sự nuối tiếc khi tuổi xuân trôi đi, sự mơ hồ về tương lai.
Mỗi lần thắp những ngọn nến sinh nhật, lòng cô lại thấy đau nhói, thế là một
năm nữa trong cuộc đời đã trôi qua từ lúc nào.

Thế là từ năm hai mươi tám tuổi trở đi, cô không còn thắp nến nữa. Cô không nói
thì Trịnh Hy Tắc cũng không thể tự nghĩ ra được. Bánh ga tô phần nhiều là do
Hàn Ly tặng. Thế là hết năm này sang năm khác trôi qua như vậy, cô không còn
thắp nến trong ngày sinh nhật và thầm ước điều gì đó khi thổi nến nữa.

Cô từng hỏi Hàn Ly, vì sao anh lại biết các cô gái không thích cắm nến trên
bánh. Anh đã cười với vẻ rất bí hiểm, và khi cô truy hỏi đến cùng thì mới nói,
vì Phương Nhược Nhã cũng giống cô.

Phụ nữ đều như vậy, đều sợ tuổi thanh xuân rời xa mình.

Nhẹ nhàng như nước chảy, một đi không bao giờ trở lại.

Vì vậy, khi người ngồi đối diện với cô nâng cốc lên, nói: “Chúc sinh nhật
vui vẻ”, cô chỉ mỉm cười đau khổ : “Sinh nhật thì phải vui vẻ rồi,
nhưng nếu có thể trường sinh bất lão, em mới thấy vui thật sự.”

“Tham lam quá. Em không cần phải lo, em có già anh cũng vẫn ở bên em. Đừng
có mong trường sinh bất lão, nếu tới năm bốn mươi tuổi mà em vẫn cứ như bây giờ
thì anh sẽ thấy lo lắng mất”. Dưới ánh đèn, những đường nét trên khuôn mặt
anh trở nên dịu dàng và sâu sắc, khiến người ta không sao chống cự nổi sức
quyến rũ từ đó.

Cô mỉm cười, cúi đầu và cũng nâng cốc lên. “Thế thì anh không cần phải lo
đâu, em chắc chắn sẽ già nhanh hơn anh.”

Chiếc nhẫn trên tay cô lấp lánh đến chói mắt, chẳng khác gì những vì sao sáng
nhất nơi chân trời. Anh đã từng nói, anh sẽ hái sao trên tời tặng cô, hôm nay
anh đã làm được điều đó.

Anh nói: “Em ước điều gì đó đi, xem nó có trở thành hiện thực không?”

Chiếc bánh ga tô trên bàn rất thơm, dưới ánh nến, trông nó lại càng thêm hấp
dẫn. Cô đếm thử thì thấy anh đã cắm lên chiếc bánh năm cây nến, ba cây đỏ, hai
cây màu xanh.

Khoé môi Lương Duyệt khẽ động đậy, cô thổi những ngọn nến phụt một cái. Trước
mắt bỗng nhiên tối om.

Không ai nhìn thấy ai.

Đôi môi cô được anh đặt lên một nụ hôn rất khẽ, giọng nói thì thầm mang đầy
hạnh phúc:” Ngốc, chúc em sinh nhật vui vẻ”.

Dù trong bóng tối cô vẫn nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay mình.

Cô tưởng rằng lúc này mình đang cười.

Thế nên khi ánh nến bừng sáng trở lại, đôi môi cô vẫn nhếch lên.

Như nhận thấy điều gì đó, anh ngây người ra một lúc, rồi nâng khuôn mặt cô lên,
đưa ngón tay khẽ vuốt ve.

“Em khóc à?”, anh dịu dàng hỏi.

Cô sụt sịt một lúc, rồi cười nói với anh: “Không sao đâu, chỉ là bỗng
nhiên cảm thấy mình cũng đã già rồi”.

Anh dí tay vào mũi cô, nói: “Không lo, đã có anh đây. Bây giờ anh cũng là
một ông già rồi”.

Ba mươi tuổi. Lúc còn trẻ, họ đã cảm thấy nó còn rất xa vời. Một phong cách
chín chắn, một sự nghiệp vững chắc như bây giờ, đó là những thứ mà những người
ở độ tuổi đang tràn đầy mộng mơ như họ ngày ấy khó mà tưởng tượng được.

Hồi quen anh, anh mới hai mươi tuổi, bây giờ anh đã ở cái tuổi tam thập nhi
lập.

Một giấc mộng trải qua nhiều năm tháng. Họ đều đã trưởng thành.

Khi gặp lại anh đã không còn vẻ ngây thơ ngày nào, mà trở nên trầm tĩnh, nhanh
nhạy. những thử thách trong chín năm qua đã dạy cho anh rất nhiều điều.

Cô đã nhìn thấy một chàng trai tràn đầy sức thanh xuân lột xác trở thành một
người đàn ông chín chắn như thế nào.

Chín năm, cùng với anh, cô cũng đã trưởng thành.

“Lớn lên chúng ta sẽ làm gì?” Đó là đề bài trong một giờ kiểm tra tập
làm văn hồi lớp ba, Lương Duyệt nhớ rằng, cô giáo chủ nhiệm đã nói với cô bằng
giọng rất dịu dàng rằng: “Em phải viết rằng em muốn trở thành một người có
ích cho đất nước”.

Thế nhưng cô đã không nghe lời và đã viết rằng, lớn lên cô sẽ trở thành một bà
mẹ.

Làm mẹ, sẽ có bố ở bên, như thế sẽ rất hạnh phúc.

Thực ra hạnh phúc là ở trong tay ta, chỉ cần nắm tay lại là có thể giữ lấy
những thứ tốt đẹp nhất, nhưng, ngón tay cô lại không sao mở ra được, nó lạnh
ngắt, tới mức dòng máu trong người cô như đông cứng lại.

Cô đã chờ đợi điều đó từ rất lâu, lâu tới mức gần như quên mất rằng mình từng
có ước mơ như vậy.

Giấc mơ sinh con cho Chung Lỗi. Đứa bé cũng sẽ có nụ cười rạnh rỡ như cô, cũng
dịu dàng đáng yêu như cô, vào ngày nghỉ, cả nhà họ ba người sẽ cùng đi dạo
trong công viên, hạnh phúc biết bao.

Bỗng nhiên, cô gục xuống bàn, nước mắt lăn dài trên má.

Cô khóc không thành tiếng, ngực đau thắt lại.

Tất cả những nỗi buồn đau đều đã được dốc ra hết trong giờ phút ấy, nhưng cô
không hiểu vì sao lại như vậy.

Cô tự mắng mình là đồ ích kỷ.

Ngay cả trong giờ phút này, cô cũng không thể đưa ra một sự lựa chọn chính xác.
Hạnh phúc đã ở rất gần rồi, cô chỉ cần chìa tay ra là có thể chạm vào nó.

Cô yêu Chung Lỗi, điều ấy không có gì phải nghi ngờ. Vì anh, cô đã hy sinh rất
nhiều và rất nhiều. Những việc cô đã làm để giữ tình yêu ấy, nếu viết ra cũng
sẽ rất dài, rất dài, đủ để làm thành một quyển sách. Nếu lúc đó có người hỏi
cô, ước muốn lớn nhất trong đời cô là gì, cô sẽ ngẩng đầu trả lời một cách chắc
chắn rằng: “Làm vợ Chung Lỗi”.

Để có thể kết hôn với anh, có phải chết, cô vẫn mỉm cười.

Nhưng, bắt đầu bao giờ, mọi thứ đã thay đổi?

Cô bắt đầu quan tâm, lo lắng cho những người khác, lo lắng cho Trịnh Hy Tắc, lo
lắng cho bố mẹ; cô thường xuyên suy nghĩ một cách rất tự nhiên rằng, nếu mình
ra đi, liệu Trịnh Hy Tắc có đón nhận nổi cú sốc này không, bố mẹ liệu có hiểu
cho mình một lần nữa không?

Cuối cùng thì Trịnh Hy Tắc đã không còn gì nữa, ngoài cô. Nếu cô cũng lại rời
bỏ anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ không sống nổi nữa.

Còn nữa, chắc chắn sẽ có người nói với anh ấy rằng: “Anh thấy chưa, cô ta
chỉ coi anh là bàn đạp, chờ người yêu cũ trở về, để rồi cùng anh ta chắp cánh
bay đi”.

Trịnh Hy Tắc liệu có hận cô không? Vì sự ích kỷ và vong ân bội nghĩa của cô?

Từ trước tới giờ, Cô chưa bao giờ chú ý tới suy nghĩ của Trịnh Hy Tắc như thế.
Cô rất muốn biết, liệu anh ta có nghĩ về cô như vậy không?

Càng nghĩ nước mắt cô lại càng chan chứa. Cô không sao kìm nén được tiếng nức
nở, cả người cũng chùng cả xuống.

Lương Duyệt luôn nói rằng mình là người cứng rắn, nhưng cô chỉ tự lừa dối bản
thân mà thôi. Đó là những lời nói dối kém thuyết phục nhất.

Cô sợ tất cả mọi chuyện. Sợ người yêu xa rời, sợ mình không có năng lực, sợ
mình phải mang quá nhiều món nợ tình cảm, sợ mọi thứ trên đời.

Chung Lỗi từ từ đứng dậy, trong lòng anh cũng đã rõ. Cho dù có không tin thì
chuyện phải đến cũng đã đến, những giọt nước mắt của Lương Duyệt chứng minh
rằng, những điều anh lo lắng đã trở thành hiện thực.

Có lẽ, cô đã thay đổi từ lâu rồi.

Bàn tay của Lương Duyệt níu lấy vai Chung Lỗi, rất chặt, nhưng run rẩy và yếu
ớt.

Cô rất muốn tát anh một cái, trách anh rằng vì sao không về sớm hơn, cô cũng
rất muốn tát cho mình một cái, rằng vì sao đã đến nước này rồi mà vẫn không
chịu từ bỏ.

Luôn như vậy.

Tình yêu của cô, số phận của cô, hạnh phúc của cô nữa, mãi mãi nằm trong tay
người khác, bản thân cô không thể nào quyết định được.

Vì như vậy, cô cũng vô tình làm tổn thương đến người khác, và người ấy chính là
Chung Lỗi

Anh nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng nói: “Ngoan nào, em hãy nói đi, dù em
nói gì thì anh cũng sẽ đồng ý với em”.

Giọng anh rất nhẹ nhàng, dường như anh cũng đang cố thuyết phục chính mình.

Lương Duyệt run rẩy đáp:” Em không thể tiếp tục bước cùng anh được, em
phải ở lại”.

Anh vẫn mỉm cười, đáp: “Ừ. Em cũng cần phải quyết định cuộc sống của
mình”.

Sự dịu dàng của Chung Lỗi một lần nữa lại khiến nước mắt cô rơi chan chứa, cô
cắn chặt vành môi, cho đến khi cảm nhận được vị mặn của máu.

Lời chia tay qua điện thoại không thể nào tàn nhẫn bằng lời chia tay trực tiếp
như thế này. Cô cần phải nhìn thẳng vào hình ảnh của mình trong mắt anh và
khẳng định: “Em không yêu anh”.

Thật quá khó khăn khi làm như vậy, nên cô chỉ có thể nói: “Chung Lỗi, em
xin lỗi. Em luôn luôn yêu anh, ngày nào, đêm nào trong suốt năm năm qua em cũng
nhớ đến anh, nhưng có những lúc em rất hoang mang, em không nhìn thấy tương lai.
Sau này, khi em nghĩ thông suốt rồi, em tưởng rằng mình đã có thể sống yên ổn
rồi, thì anh bỗng trở về. Khi gặp lại anh, em mới phát hiện ra rằng, có những
điều ở anh khiến em cảm thấy xa lạ, anh không còn là chàng thư sinh bón cơm cho
em nữa, anh đã tạo dựng được sự nghiệp, nhưng trong năm năm qua, em đã không ở
bên anh, em có cảm giác rất xa lạ với thành công của anh. Thế nên em bắt đầu
sợ, sợ rằng nếu đi cùng anh, em sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho anh. Em
nghĩ kỹ rồi, anh hãy cứ sống cuộc sống của anh, còn em cũng sẽ trở lại với cuộc
sống của mình, chúng ta hãy quên những năm tháng đó đi, đừng để nó lại trong
lòng nữa. Mông Mông là một cô gái rất tốt, rất xứng đáng với anh, cô ấy có nụ
cười và sự trong sáng mà em đã đánh mất từ lâu, cô ấy mới chính là người đi
cùng anh trên chặng đường còn lại”.

“Lương Duyệt!”, anh tức giận kêu lên. Anh không để ý đến những lời cô
làm tổn thương anh, nhưng anh không thể để cô tự làm tổn thương chính mình.

“Em không nói dối đâu, em không còn là cô gái năm đó nữa. Kể từ khi anh
trở về, anh cứ vẫn gọi em là Ngốc, anh có thể xem như em chưa hề thay đổi gì,
nhưng em biết rất rõ, em đã thay đổi, thay đổi rất nhiều. Em bào chữa cho những
kẻ làm ăn bất chính, em tới ăn ở nhà hàng Đế Đô số 33, bây giờ em không thể đi
bộ bốn cây số đến bến xe để mua cho anh một chiếc áo sơ mi giá rẻ nữa, thậm chí
em còn chê bai bộ trang phục trên người anh. Chung Lỗi, em không phải là Ngốc,
em đã là luật sư Lương, em không còn là người trong tưởng tượng của anh
nữa.”

Dưới ánh sáng của ngọn đèn, nước mắt cô cứ lã chã tuôn rơi, long lanh như trái
tim ai đó vỡ vụn, từng mảnh, từng mảnh một.

Sau khi nói hết những suy nghĩ trong lòng, cô không hề cảm thấy nỗi đau trong
lòng mình dịu đi, ngược lại, càng cảm thấy day dứt trước sự bình tĩnh của anh.
Anh đưa vén mấy sợi tóc mai của cô lên vành tai, hôn khẽ lên trán cô, giọng
trầm buồn:” Phải, anh đã quên mất, cô Ngốc của anh giờ đã lớn, sau khi lớn
lên thì Ngốc đã thích người khác mất rồi”.

“Chung Lỗi, em…” Những lời tiếp theo của cô đã được chặn lại bằng
một nụ hôn. Nụ hôn của anh nồng cháy, thiết tha, gấp gáp, như thể thế giới đã
đến ngày tận thế.

Anh nói: “Anh quên mất, chỉ tại anh, tất cả là tại anh”.

Những giọt nước mắt lăn xuống môi cô, mặn chát. Một tình yêu đau khổ, đắm say
cuối cùng đã phải đặt dấu chấm cuối cùng. Ai có thể ngờ, bước chân ra đi của
anh năm ấy đã khiến cho họ giờ đây gần trong gang tấc mà như xa tận chân trời.

Khoảng cách ấy đã khiến cho họ cuối cùng không thể ở bên nhau.

Lương Duyệt đứng dậy, ôm chặt lấy Chung Lỗi, nước mắt cô thấm ướt đẫm chiếc sơ
mi của anh.

Cô sợ, khi anh quay đi rồi, sẽ không còn cơ hội nữa.

Anh đã yêu cô bằng cả tâm hồn và trái tim, sau này cô sẽ không bao giờ có thể
gặp được một tình yêu như vậy nữa.

Đôi chân cô dường như không còn sức lực, cô trựa người vào ngực anh, cố gắng
cảm nhận thật sâu sự dịu dàng và hạnh phúc trong những giờ phút cuối.

Sự kiên cường và say đắm của những năm tháng tuổi trẻ đã bị thời gian mang đi.
Càng yêu sâu sắc, lại càng không muốn từ bỏ. Càng tuột khỏi tay nhanh chóng,
lại càng không muốn buông tay.

Sau cùng, Chung Lỗi từ từ buông tay ra, lau khô nước mắt cho cô, nói:
“Ngoan nào, đừng khóc nữa, hôm nay là sinh nhật em mà!”.

Lương Duyệt cắn chặt môi, không trả lời, mỗi lần cô gật đầu là một lần rơi lệ.
Từng giọt, từng giọt.

“Em có về nhà nữa không?”, anh hỏi.

Cô gật đầu một cách nặng nề.

Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng một lần nữa, thật mạnh và thật chặt, rồi
nói:” Vậy thì em đi đi. Anh muốn nhìn thấy em rời xa, em đi đi, khi anh
vẫn chưa thay đổi ý định”.

Thế rồi, anh buông tay, mặc dù một bàn tay vẫn còn để trên vạt áo của cô, mỉm
cười nói: “Em đi đi!”.

Đôi tay Lương Duyệt run run, cố bấm vào nhau. Cô từ từ quay mặt đi, cố kìm
những dòng nước mắt, cố làm như không có chuyện gì rồi bước vội vã.

Chiến nhẫn trên tay vẫn còn, đôi giày thuỷ tinh trong lời hứa của anh vẫn còn.

Nhưng cô phải quay về nhà.

Vì cái luân lý đạo đức nực cười ấy.

Cô biết một bàn tay của anh vẫn đang với theo vạt áo của cô, cô không dám quay
đầu lại.

Cuối cùng, cô đi tới trước vườn hoa, rồi cố gắng giữ cho thật bình tĩnh, quay
đầu lại, nói với anh: “Em về đây, tạm biệt”.

Anh cũng cố gắng giữ nụ cười trên môi, gật đầu.

Lúc cô quay người đi một lần nữa, anh đột nhiên ôm chầm lấy cô, rồi úp mặt vào
trong mái tóc của cô và cứ đứng yên như vậy.

Nước mắt anh cuối cùng đã tuôn rơi.

Những giọt nước mắt ấy rơi xuống vai cô, thành những giọt tròn, lạnh giá, thấm
vào trái tim.

Anh không muốn rời xa, cho dù nói thế nào đi nữa cũng không muốn. Một tình yêu
qua nhiều tháng năm như vậy, một tình yêu giúp cả hai tìm thấy niềm vui trong
sự khó khăn, thiếu thốn, một tình yêu trọn vẹn. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô
sẽ rời xa anh, cho dù cô đã lấy người khác, cho dù cô không còn là cô nữa, anh
chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

Nhưng ánh mắt dứt khoát của cô giờ phút này đã cho thấy, từ nay về sau, hai
người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Vì thế mà anh không dám buông tay ra. sợ rằng nếu làm như vậy, từ nay anh sẽ
mất cô vĩnh viễn.

Đầu óc Lương Duyệt trở nên trống rỗng, cô nhắm chặt đôi mắt, gỡ bàn tay anh ra,
rồi quay lại mìm cười với anh, không nói thêm câu nào.

Những giọt nước mắt cũng đã khô, vì thế nụ cười của cô cũng trở nên rất thiếu
tự nhiên, thậm chí là rất thê thảm.

Anh cũng từ từ thu bàn tay mình về.

Những giọt nước mắt anh không muốn để cho cô nhìn thấy thì cuối cùng cô cũng đã
nhìn thấy. Khuôn mặt thanh tú năm nào, giờ đây trông thật buồn thảm và nặng nề.

Cô bước qua hàng rào, cắn răng đi về phía bên ngoài.

Anh đi theo cô, nhưng không ra khỏi bên trong hàng rào.

Ngốc, sau này nhất định anh sẽ mua cho em.

Ngốc, đừng đối xử tốt với anh như vậy, nếu không mang lại hạnh phúc cho em,
lòng anh sẽ rất day dứt.

Ngốc, anh không muốn đi, anh không muốn rời xa em.

Ngốc, anh sợ rằng em sẽ không bao giờ quay trở về nữa.

Từng câu, từng lời, đều là những lời hứa của anh với cô lúc ấy.

Giờ đây, anh đứng cách cô một hàng rào, nhìn theo cô, nhưng không sao thốt
được, dù chỉ nửa lời.

Đến chỗ rẽ, anh vươn hai cánh tay ra, những ngón tay thon dài mở rộng, nụ cười
trên môi anh giống như nụ cười năm ấy khi anh đứng giữa thảm cỏ nói với cô:
“Ngốc, hôn anh đi”.

Cô dừng bước rồi chầm chậm quay người lại, áp mặt vào hàng rào, vươn người ra,
không hề có cảm giác đau.

Cô hôn anh, một nụ hôn giống như sinh ly tử biệt.

Cuộc đời này, có được một tình yêu như vậy cũng đã là quá đủ rồi. Đối với một
số việc, mặc dù là tốt đẹp đấy nhưng không nhất thiết phải giữ lại bên mình.
Lấn cuối cùng, để giữ lại một ký ức tốt đẹp trong sâu thẳm đáy lòng.

Để rồi sau đó vẫy tay chào nhau!

Cô áp người vào hàng rào hôn anh, bằng tình yêu của nửa cuộc đời.

Anh là người cô đã từng yêu, và có thể sẽ vẫn còn yêu.

Tất nhiên, cô không nói cho Chung Lỗi biết rằng, vì sao cô lại chia tay anh năm
ấy.

Có thể anh đã biết; có thể anh sẽ mãi mãi không biết.

Tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Chỉ cần cô không quên rằng, anh đã chỉ vào Quang Mẫn Uyển, cười và nói:
“Anh yêu em”.

Sẽ mãi mãi không quên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.