Dân dĩ thực vi tiên (Dân lấy ăn làm
trời). Nếu muốn làm một cặp vợ chồng bình thường, thì không
thể tránh những việc vặt trong gia đình. Sau khi trở thành người nhà họ Trịnh
thì cơ hội được nấu nướng của cô rất ít, và chuyện đi mua thức ăn còn càng ít
hơn. Đoán chắc Trịnh chủ tịch chưa bao giờ nhúng tay vào việc cơm nước, Lương
Duyệt quyết định dành cho anh bài học đầu tiên là đi chợ mua thức ăn.
Còn vì sao lại chọn đi chợ mua thức ăn, thì nguyên nhân là Lương Duyệt muốn
trừng phạt anh vì tội bỏ đi ba ngày mà không nói năng gì.
Cô biết trong khu vực đường vành đai bốn không có chợ, những cư dân sinh sống ở
khu vực này tử người già đến người trẻ đều quen với sự nhanh chóng và tiện lợi
của Wal-Mart, Merry Mart. Vì thế, cô bảo anh lái xe ra đường vành đai năm, qua
một loạt các chợ bán buôn, sau đó mới hoàn thành được công cuộc cải tạo tầng
lớp thượng lưu.
Cô cười tủm tỉm chỉ vào cổng chợ, nói: “Đi, chúng tay tới đó mua”.
Trịnh Hy Tắc nhìn cô một chút rồi nhướng mày, hỏi: “em cố ý làm thế à?”
“Đúng thế, chẳng phải anh nhàn rỗi đến mức phát chán lên hay sao? Chúng ta mua
nhiều một chút rồi dự trữ ở nhà, như thế trong cả tuần sẽ không cần phải đi chợ
nữa.” Thái độ khiêu khích của Lương Duyệt quả thực khiến ngừơi khác nhìn mà khó
chịu, nhưng điều ngạc nhiên là Trịnh Hy Tắc chỉ vươn người ra, véo khẽ vào cằm
cô rồi nói: “Một tuần không ra ngoài thì ở nhà làm gì? Hay định cứ nằm trong
chăn ấm chờ sin hem bé?”
Chết thật, như thế này gọi là gậy ông đập lưng ông đây. Con lợn có lẽ cũng chỉ
ngốc đến thế. Nhân lúc có tiếng còi giục ở phía sau, Lương Duyệt bèn lái sang
một chủ đề khác: “Mau tìm một chỗ để đỗ xe đi, chúng ta còn phải mua thức ăn”.
Thưc ra anh không hy vọng Lương Duyệt sẽ thừa nhận một cách dễ dàng, anh chỉ
định trêu chọc cô một chút mà thôi. Gần đây anh phát hiệu ra rằng, mức độ đỏ
mặt của cô là khoảng cách khi anh đến gần. Anh càng đến sát lại thì mặt cô càng
đỏ, không biết đây là dấu hiệu tốt hay anh đang chỉ tự an ủi mình, nhưng biểu
hiện của cô thực sự rất rõ ràng.
Trịnh Hy Tắc dừng xe lại. Giữa một đám toàn xe ba gác, chiếc Audi TT màu trắng
chắng khác gì con thiên nga giữa đàn quạ, hơn nữa, điều đập vào mắt người ta
còn là chiếc quần âu phối hợp với chiếc áo sơ mi sang trọng trên người anh, mặc
dù để cho ra vẻ nhàn tản, anh đã xắn hai ống tay áo lên, nhưng giữa một cái chợ
như vậy thì nó vẫn rất nổi bật, mà điều nổi bật hơn nữa, chính là hai chiếc túi
xách với những dòng chữ nhắc nhở bảo vệ môi trường anh xách trên tay.
“Vì sao lại phải mang những thứ này?”, anh nhíu mày hỏi.
Lương Duyệt không quay đầu lại, cười chế nhạo anh: “Ngày mùng Một tháng Sáu, cả
nước bắt đầu thực hiện việc hạn chế sử dụng túi ni lông mà, anh không biết sao?
Trái quy định là sẽ nộp phạt đấy, mỗi túi hai hào!”
Trịnh Hy Tắc tỏ vẻ coi thường: “rẻ như thế thì liệu có hạn chế được không?”
Lương Duyệt thở dài, quay đầu lại định lấy một chiếc túi, nhưng anh cứ giữ
chúng lại, quay quay mấy vòng mà không đưa cho cô, ra hiệu cô cứ việc chọn rau.
Thế là cô quay lại, nói: “chúng ta tạm thời không nói tới chuyện bảo vệ hay
không bảo vệ môi trường nữa. Anh nói xem, dưa chuột ở đây năm hào một cân, mà
chúng ta lại phải mất hai hào cho một cái túi, như thế liệu có hợp lý không?”
Người đi phía sau phì cười. “Có đáng là mấy đồng đâu. Em vẫn tiết kiệm thật
đấy”.
Thấy chưa, rõ ràng là con nhà giàu, không biết thế nào là chi tiêu dè xẻn.
Nhìn vẻ mặt khó coi của Lương Duyệt, Trịnh Hy Tắc bỗng cảm thấy có chút buồn
bực. Chưa bao giờ anh phải suy nghĩ về tâm tư của cô, nhưng nếu cô không vui
thì dù cô có làm chuyện gì, có làm người ta kinh ngạc đến đâu, cuối cùng người
chịu khổ lại vẫn là anh. Vì thế anh bèn húng hắng ho mấy tiếng rồi nói: “Chiếc
túi này rất đẹp, nhưng anh thấy nó quen quen”
“Em cắt bớt ống tay áo, khâu một đầu lại là được, em tự khâu lấy đấy. Hơn nữa,
có rất nhiều quần áo không mặc đến, mấy cái túi đựng thức ăn cũng nhanh chóng
bị bẩn, nhân lúc rỗi rãi trong mấy ngày vừa rồi, em và thím Đường cùng nhau làm
mấy cái liền.” Lương Duyệt có vẻ rất hào hứng với chủ đề này nê cứ vừa nói vừa
đi vào trong chợ, Trịnh Hy Tắc chỉ còn biết cố nén cười, đi theo sau.
Đó là chiếc áo anh mua cho cô, thảo nào mà trông nó rất quen.
Có lẽ, người phụ nữ đi xe Audi mà cầm chiếc túi bảo vệ môi trường tự làm
lấy,mua dưa chuột với giá năm hào một cân thì chỉ có cô là một. Anh né người,
tránh dòng người đi ngược lại, ra sức giấu diếm chiếc túi trông nực cười ấy và
im lặng đứng sau lưng cô.
“Loại cà chua này tám hào, loại này sáu hào, mua loại nào đây?”, cô quay đầu
lại hỏi.
Trịnh Hy Tắc khẽ nghiến răng, rồi sau đó lại mỉm cười “Cứ mua cả đi, bình quân
là bảy hào một cân”.
“Đúng là đầu óc có vấn đề!” cô trừng mắt, rồi sau đố quay sang chọn loại cà
chua gía sáu hào. Trịnh Hy Tắc bất lực, đành phải cố chen vào, rồi giang tay ra
che cho Lương Duyệt lúc đó đang cố len vào để chọn hàng và ngắm nhìn vẻ mặt
chăm chú của cô.
Những quả cà chua đỏ mọng luôn gắn với sắc mặt của anh thời thơ ấu, đồng thời
cũng chính là nguyên nhân khiến anh không động miếng nào đến món ăn đó.
Món ăn đựơc bày trên bát mì của Lương Duyệt ngày hôm qua đã đánh thức ký ức
được đóng kín suốt bao nhiêu năm qua của anh, nên khi nuốt vào vẫn thấy đắng chat.
Sau đó, khi ôm lưng cô, anh đã rất muốn nói với cô rằng, bát mì cà chua trứng
ấy có hương vị rất giống, rất giống với hương vị của bát cà giải cảm mà mẹ đã
nấu cho anh trong những ngày mưa gió.
Anh còn nhớ, sau một trận ốm nặng, mẹ anh bị mất vị giác, vì thế mà món mì bà
nấu thường mặn nhạt không đều. Nhưng mỗi khi trời mưa, bà vẫn cố gượng dậy nấu
cho anh một bát. Mặc dù bà đã thật cẩn thận lấy muối bằng thìa nhưng mì vẫn
luôn rất mặn. Anh luôn ăn ngấu nghiến và không bao giờ nói với mẹ về điều đó, vì
thế mà bà luôn cứ cho muối như cũ.
Lúc đó anh đã phát buồn nôn mỗi khi nhìn thấy món mì ấy, nhưng vẫn phải ăn bằng
hết, thậm chí là uống cạn cả nước trước mặt mẹ, anh từng nghĩ rằng ăn những bát
mì ấy là khó khăn nhất trên đời này. Mãi cho tới khi mẹ anh qua đời, anh mới
biết được rằng, trên đời còn có những việc khó khăn hơn rất nhiều.
Ở tuổi này rồi mà còn lấy tình yêu làm cái cớ thì quả thực buồn cười. Nếu một
cuộc hôn nhân có thể làm nên những ngày tháng êm đềm thì tại sao lại không thể
coi nó là mãi mãi? Tình yêu rồi cũng sẽ nhạt phai theo năm tháng, nhưng một nụ
cười động viên nhau khi khó khăn cũng có thể được coi là một lời hẹn ước gắn
kết trọn đời. Vì thế, anh không cần Lương Duyệt phải nói lời yêu anh, mà chỉ
cần cô đi hết cuộc đời cùng anh.
Đúng lúc anh đang nghĩ như vậy thì Lương Duyệt quay lại mỉm cười, giơ tay chỉ:
“Ở đằng kia có bán cá đấy, anh phụ trách việc mua cá đi”
Khi cô cười, không ai nghĩ rằng cô đã hơn ba mươi tuổi, mái tóc được cột túm
đuôi ngựa cùng với đôi mắt sáng long lanh, trông cô giống như một cô dâu mới
cưới, đôi gò má ửng hồng toát lên vẻ đằm thắm ngọt ngào và thẹn thùng của người
lần đầu tiên làm vợ.
Đang ngây người ra nên anh không nhìn ngay về phía tay cô chỉ, mà cầm lấy mấy
quả cà chua trong tay cô bỏ vào trong túi, rồi đưa tay kéo cô về phía trước.
Lương Duyệt bị anh kéo đi vội vã, không kịp bước theo nên loạng choạng và phải
chạy lên hai bước mới đuổi kịp. Cô hỏi anh, vẻ không hiểu: “Sao thế?”.
Anh cúi đầu, hơi nghiêng mặt để che giấu vẻ ngượng
ngùng, đáp: “Không có gì, em chọn cùng đi với anh đi, anh không biết chọn đâu”.
Tất nhiên là anh không bao giờ nói với cô rằng, anh vừa bị nụ cười của cô làm
cho mất hồn, vì thế nên phải tìm lời để lấp liếm.
Lương Duyệt cũng không muốn đôi co với anh. Cô cúi người bên bể cá để chọn,
động tác xem ra rất thuần thục, anh đứng bên nói xem vào: “Em để người ta chọn
cho, em cũng đâu biết chọn.”
“Kỹ thuật chọn cac của em, nói không ngoa, cũng thuộc loại nhất đấy. Anh quên
rồi à, những lần aawn cá trước đây đều là do em chọn cả mà.” Rồi cô chỉ vào con
cá diếc to nhất, nói với người bán hàng: “Con kia kìa, chắc chắn là nó có
trứng”.
Người bán hàng khen cô mấy câu, nhưng Trịnh Hy Tắc không nghe rõ, bởi anh chỉ
nghe được duy nhất câu nói lỡ lời của cô mà đáng nhẽ không nên nghe thấy.
Lương Duyệt đã nhầm anh với một người khác, qua đó anh cũng đã hiểu kỹ thuật
chọn cá của cô do đâu mà có.
Cô đắc chí quay lại lấy tiền, rồi thả con cá vào trong túi xách, nhướng mày
nói: “Thế nào? Đầu bếp còn phải khen em chọn cá giỏi hơn họ đấy”.
Anh mỉm cười cố giấu tâm trạng: “Đúng thế, đúng là rất giỏi”.
Mãi cho đến khi cả hai túi đều chặt căng, Lương Duyệt mới ngừng việc mua bán,
cô bảo anh lấy giúp chiếc khăn trong túi áo. Anh đặt túi xuống, rút giấy ra lau
cho cô, Lương Duyệt định tránh, nhưng anh nói: “Đứng yên nào, mùi cá tanh lắm,
cẩn thận lại dây ra hết người bây giờ.”
Cô ngẫm một lát rồi bảo: “Đúng thế, vậy anh lau giúp em, cả kẽ móng tay nữa”.
Thế là anh cúi đầu chăm chú lau tay cho côn, cô cũng cúi đầu xuống nhìn vì sợ
anh lau không sạch. Mặc dù, giá trị của những bộ quần áo họ mặc trên người
không hề nhỏ, người đàn ông rất nổi bật, còn người phụ nữ cũng rất đoan trang,
xinh đẹp, vậy mà không hiểu sao hình ảnh ấy của họ và cái chợ ồn ào đã tạo ra
ấn tượng về sự hòa hợp rất khó nói thành lời cho tất cả những ai đi ngang qua.
Đôi lông mi của Trịnh Hy Tắc ở ngay trước mắt Lương Duyệt, cô cũng bắt đầu cảm
thấy cổ họng như bị thít chặt lai, cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô quá gần,
cô hơi lúng túng, có lẽ là do tính cách hay e thẹn của cô, những lời nói quá
ngọt ngào cùng với sự quan tâm chăm sóc quá mức đều khiến cô khó thích nghi.
Mặc dù đêm đêm có thể gối kề gối, nhưng nếu tỏ ra âu yếm và quấn quýt với nhau
thực sự thì cô lại thấy rất ngượng.
Cô rụt tay về nhưng không được, bèn mỉm cười nói: “Được rồi, em đâu có phải trẻ
con nghịch bùn đất, việc gì phải lau kỹ thế?”
“Anh là thế không phải vì em đâu, mà vì anh lo cho cái bụng của mình, anh sợ
nếu lau không sạch mà để em về nhà làm cơm, ăn vào sẽ bị đau bụng.”, anh nói
với vẻ rất nghiêm túc.
Lương Duyệt phì cười, cảm thấy tâm trạng trở nên rất dễ chịu. Biết rõ ý anh
không phải như vậy, nhưng cô thấy vui vì anh ngày càng hành xẻ giống những
người bình thường.
Lương Duyệt luôn chú ý đến công bằng trong tất cả mọi công việc, tức là người
này nấu cơm thì người kia rửa bát, hoặc người này rửa bát thì người kia lau
nhà. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, dù nấu cơm hay lau nhà thì Trịnh Hy Tắc
cũng làm rất thuần thục, thế là ý định trừng phạt anh của cô một lần nữa bị phá
sản.
“Anh biết nấu cơm à?” Lương Duyệt cẩn thận buộc chiếc tạp dề ngang người cho
anh. Những bông hoa nhỏ của chiếc tạp dề trên nền của chiếc áo sơ mi của anh
tạo nên một sự tương phản rất ngộ, cô muốn cười mà không dám.
“Có chứ, trước khi mẹ anh qua đời, đều là anh nấu cơm.” Trịnh Hy Tắc ngừng
trong giây lát rồi đáp.
Mẹ anh là người phụ nữ bí ẩn mà nhà họ Trịnh rất kiêng nhắc đến. Thật ra, đó
không thể được coi là một câu chuyện tình đẹp và buồn, mà trong đó phần nhiều
chứa đựng danh lợi và sự tàn nhẫn. Hồi ông Trịnh còn trẻ, ông đã phải cưới con
gái một người bạn đồng liêu của bố theo sự sắp xếp của hai bên gia đình, sau
ngày giải phóng, họ ở lại Bắc Kinh. Nhưng đáng tiếc, trong nhiều năm sau đó, họ
vẫn không có con cái, mãi cho tới khi hơn năm mươi tuôỉ, ông quen mẹ của Trịnh
Hy Tắc và cùng nhau sinh được một người con trai, sau đó thì ông Trịnh qua trở
về nhà, còn hai mẹ con Trịnh Hy Tắc vẫn ở lại chỗ cũ, mãi tới khi mẹ anh qua
đời, bố anh mới đón con trai về nhà họ Trịnh. Nói đúng ra, trong gia đình ấy
không có tình yêu, họ làm vậy cũng chỉ vì không muốn cho gia sản khổng lồ của
nhà mình rơi vào tay người khác. Còn mẹ anh, theo lời của những người trong nhà
họ Trịnh, cũng chỉ là người phụ nữ ham tiền và danh vọng mà thôi. Bà đã tưởng
rằng sau khi Trịnh Hy Tắc lớn lên thì bà có thể yên tâm mà hưởng cảnh giàu sang
trong nhà họ Trịnh, nhưng không ngờ lại chẳng thể đợi đến cái ngày ấy.
Đó là một canh bạc thất bại, người khác nói như vậy.
Duy chỉ có một mình Lương Duyệt là cảm thấy buồn thương. Thực ra, chăng ai có
thể nói rõ ràng, trong đó có lẽ cũng chứa đựng tình yêu, bởi vì một người phụ
nữ theo một người đàn ông lớn hơn mình ba chục tuổi ở thập niên bảy mười quả là
một chuyện khó xảy ra, nếu không có tình yêu thìn bà ấy sao có thể dũng cảm và
kiên định như vậy được.
Chính vì biết được điều kiêng kỵ này, cô lại càng không dám tùy tiện thể hiện
thái độ của mình, bèn đưa mắt lén nhìn anh lúc đó đang cầm chiệc muôi đảo thức
ăn trong chiếc nồi. Vì nhìn từ dưới lên, nên cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng
hình như nó có vẻ gượng gạo. Cô nghĩ, vẻ mặt của mình chắc hẳn còn gượng gạo
hơn anh ấy rất nhiều.
Cô bèn nói tiếp: “Thế thì, anh cũng biết mua thức ăn, đúng không?”
“Ừ, nhưng trước đây thì đều là người làm mua, anh không mua.” Dường như anh
không có ý định né tránh, giọng nói cũng rất tự nhiên.
Lương Duyệt cúi đầu bày sữa chua, rồi bày các món ăn khác ra, sau đó mới nửa
đùa nửa thật, nói: “Thế thì từ nay về sau anh tự đi mua thức ăn nhé, như thế em
chỉ còn việc hưởng thụ mà thôi. Bây giờ đang thịnh hành kiể đàn ông ở nhà, đàn
bà ra ngoài mà. Sau này trong gia đình chúng ta, anh sẽ là người dệt vải, còn
em sẽ là người làm ruộng”.
Trịnh Hy Tắc lườm cô một cái, cái nhìn lạnh lùng này khiến cho Lương Duyệt đang
cố tỏ ra hài hước tắt ngay nụ cười.
Cô đứng dậy, đập đập vào hai đầu gối mỏi cứng, rồi gượng đứng dậy đi ra khỏi
bếp. Nhưng cô vừa mới đi được mấy bước thì bỗng nghe thấy tiếng cười trầm khàn
từ trong nhà bếp vọng ra, sau đó thì nghe thấy tiếng anh cao giọng hỏi: “Vậy
thì bà chủ của chúng ta hôm nay muốn ăn gì đây?”
Lương Duyệt nghe thấy thế, suýt nữa thì bị ngã, cô vội đưa hai tay nắm lấy mép
chiếc bàn ăn, cúi đầu xuống mừng thầm.
Người đàn ông này hoàn toàn có khả năng cải tạo được. Cuối cùng, nhân vật nam
chính lạnh lùng đã phải thất bại trước nhân vật nữ ngốc nghếc, đúng là một câu
chuyện gây chấn động.
Bữa ăn rất vui vẻ, tuy vẫn ngồi đối diện nhau, nhưng khoảng cách giữa hai người
đã gần gũi hơn nhiều.
Sau khi ăn no nê, Lương Duyệt tấm tắc khen tài nghệ nấu nướng của Trịnh Hy Tắc
quả là rất tuyệt, vì thế có thể thấy, bát mì hôm ấy của cô đúng là “múa rìu qua
mắt thợ”, thật là xấu hổ quá đi thôi.
Tư thế của Trịnh Hy Tắc khi ngồi ăn rất tao nhã, chắc từ nhỏ anh đã được giáo
dục rất kỹ các nghi thức trong bữa ăn. Còn Lương Duyệt, bên ngoài thì cố làm ra
vẻ lịch sự, nhưng khi về đến nhà thì hoàn toàn là người phụ nữ xuề xòa, chỉ có
điều, trước đó cô có rất ít cơ hội ngồi ăn cùng với Trịnh Hy Tắc, bây giờ co
muốn giấu cũng không kịp nữa.
Cô mỉm cười và tặc lưỡi nói: “Hay là để em trả tiền lương cho anh nhỉ. Tài nghệ
của anh tốt như vậy, mỗi tháng em sẽ trả ba nghìn”.
Anh đang bê bát canh lên, nghe vậy bèn dừng tay lai, cuối cùng đổ nốt chỗ còn
lại vào bát, nói với vẻ rất nghiêm túc: “Ba nghìn chỉ là tiền lương của đầu bếp
thôi”.
Anh luôn như vậy, ăn hết tất cả mọi thứ, điểm này thì không hề phù hợp chút nào
với vẻ ngoài quý tộc của anh. Đang mải suy nghĩ đến điều này, cô hỏi lại anh:
“Thế không lẽ còn có cả khoản tiền khác nữa hay sao?”
Trịnh Hy Tắc nhìn cô chăm chú mấy giây rồi đáp: “không có gì”.
Cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, đỡ lấy chiếc bát, nói: “Nhà chúng ta sẽ gìn giữ sự
công bằng, anh nấu cơm còn em thì rửa bát”. Lần này, anh không tranh với cô
nữa, nên cô mới có cơ hội trốn vào nhà bếp thở phào một cái.
Rốt cuộc thì mình căng thẳng vì điều gì mới được chứ? Cô không biết nữa. Nghe
câu nói vừa rồi của anh, cô tưởng anh lại nhắc tới chuyện trên giường ngủ, vì
thế mặt thoắt nóng ran lên. Buổi sáng nay, mấy bà già lắm chuyện đã bảo họ lên
sinh con đi, vì thế cô mới nghĩ rằng anh muốn mượn cơ hội này để nói một vài
câu lôi kéo cô, kết quả… Biết rõ là mình đã tự tưởng tưởng ra, vì thế cô mới
vội tìm cớ để vào nhà bếp, nếu không cô sợ rằng sẽ không nén được ý định vả vào
mặt mình.
Lương Duyệt, có phải gần đây mày đã trở nên vô duyên quá rồi không? Bây giờ
cuộc sống vừa bình yên, đã rỗi rãi tới mức nghĩ ngợi những chuyện không đâu
rồi.
Đến khi cô vượt qua được những trở ngại về tâm lý và trở lại nhà bếp thì đã
chẳng còn thấy bóng dáng anh bên bàn ăn nữa. Một cảm giác trống trải dâng lên
trong lòng, cô thu dọn bát đũa rồi tiếp tục lau sạch bàn ăn.
Vì không muốn lên gác để xác định việc anh đã rời khỏi nhà hay chưa, co đành
nằm xuống ghế ở phòng khách xem ti vi.
Tất nhiên là không thể đi khắp nơi tìm anh ấy rồi. Theo cô, làm như thế là đánh
mất lòng tự trọng, càng tiến gần lại càng tỏ rõ mình yếu thế. Cô không muốn
mình rơi vào hoàn cảnh ấy, nên chỉ còn biết vừa lặng lẽ nằm xem Cuộc
sống hạnh phúc của Trương Đại Dân lắm mồm vừa
dỏng tai lên nghe ngóng mọi động tĩnh trên gác.
Chẳng lẽ cô đã nói điều gì đó sai? Hay là cô đã làm gì sai? Lặng lẽ bỏ đi không
nói một câu nào như thế nghĩa là sao chứ? Xì, chẳng có phong độ chút nào cả.
Trên màn hình, khuôn mặt béo mập của Trong Đại Dân và cái miệng rộng ngoác vẫn
cứ hiện lên, nhưng cô chẳng có lòng dạ nào để mà xem nữa.
Suy nghĩ linh tinh một hồi, cô quyết định nằm xoay người và ngủ một giấc, tỉnh
dậy sẽ hỏi anh ấy sau.
Khi cô mở mắt thì đã bốn giờ chiều.Ti vi không biết tắt từ lúc nào, trên người
cô giờ đây đã được đắp thêm một chiếc áo. Lương Duyệt im lặng suy nghĩ một lát
rồi bật dậy khỏi ghể, chạy lên trên gác.
Cô đẩy mạn cánh cửa, quả nhiên anh đã đi từ lúc nào.
Lại giở trò ấy ra rồi. Trịnh Hy Tắc, anh không biết chán sao?