Trịnh Hy Tắc dựa nửa người vào gối, hai mắt nhắm
nghiền. Con người lúc nào cũng quần áo chỉnh tề ấy giờ đây mang trên mình bộ
comple nhàu nhĩ, chiếc cà vạt xộc xệch toát ra vẻ chán chường cùng cực.
Mùi rượu nồng tràn ngập khắp không gian, khiến cho không khí trong phòng đóng
kín càng trở nên ngột ngạt.
Đôi chân mềm nhũn của Lương Duyệt bỗng dừng lại, cô cúi người khẽ tháo đôi giày
ra khỏi chân, tiện tay để chiếc túi ở cửa, rón rén đi tời bên giường, đứng
lặng, chăm chú nhìn anh, một hồi lâu. Tới khi đôi mi anh khẽ động đậy rồi bất
chợt mở bừng ra, cô mới khẽ hỏi bằng giọng rất bình thản: “Anh có muốn ăn gì
không?”.
Đây là câu anh đã hỏi cô khi cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ mệt mỏi vì khóc. Đó
cũng là lời an ủi duy nhất mà cô nhận được lúc ấy.
Ngữ điệu của cô thực sự rất bình thản, khiến anh có chút ngạc nhiên, anh đáp:
“Không cần đâu, anh uông rượu xong sợ lái xe thì không an toàn, hơn nữa cũng ở
rất gần đây, nên anh tới, định ngủ lại qua một đêm. Lát nữa anh gọi lái xe đến
đón”.
Lương Duyệt cảm thấy trong giọng nói của anh có gì đó hơi khô khan và khách sáo
hơn hẳn mọi khi. Anh vẫn đang định giấu cô. Vì thế, cô yên lặng một lát rồi
đứng dậy, kéo mạnh tấm rèm cửa, mở toang cửa sổ ra. Một làn gió lạnh ùa vao,
khiến nỗi đau trong ngực cô dường như dịu đi một chút.
“Em đã đợi anh ở Quang Mẫn Uyển suốt ba ngày”, Lương Duyệt lãnh đạm nói.
Vì đứng quay lưng lại với Trịnh Hy Tắc nên cô không thấy được vẻ mặt của anh
lúc đó.
“Em đều biết rồi à?” Giọng của anh trở nên nặng nề pha chút buồn bực.
“Vâng, trừ những chuyện không biết ra, còn lại em đều đã biết hết”. Cô đứng dựa
bên cửa sổ, nhìn sang tòa nhà đối diện, ngọn đèn bàn phía sau bậu cửa sổ kia
vẫn đang sáng, nó đã không tắt đúng giờ như mọi khi.
“Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!” Giọng của anh vẫn không thay đổi, dường như anh
đang nghĩ tới điều gì đó.
“Nhà có cơm rồi, nếu muốn ăn, anh hãy xuống đi” Một hồi lâu sau, Lương Duyệt
mới khoanh tay lại, cười và đáp, sau đô bước tới góc phòng, mở tủ quần áo ra.
Cô khác anh,mãi mà vẫn không học được lối sống của người có tiền. Cô đặt một
chiếc tủ quần áo to tướng trong phòng ngủ theo thói quen, chuyên để những đồ
mặc trong nhà. Lúc này, cô lấy từ trong tủ một chiêc váy dài, rồi cởi ra thay
ngay trước mặt anh mà không cần giữ ý nữa. Làn da không lấy gì làm trắng lắm
của cô phơi bày ra trước mắt anh, mái tóc quăn dài đến eo xõa xuống sau lưng.
Trịnh Hy Tắc dựa lưng vào giường, khoanh tay lại, nhìn những hành động khác
thường của cô, cố tìm hiểu hàm ý trong đó.
Sau khi mặc chiếc váy lên người, trông cô khác hẳn ngày thường. Chiếc váy dài
màu xanh ôm sát vào cô, nên mỗi động tác của cô đều khiến cho anh nhìn rất rõ
tất cả những đường cong của cơ thể cô qua làn vải. Anh hơi ngây người ra, rồi
không nén được, khẽ ho lên một tiếng rồi hỏi: “Em nấu à?”
Lương Duyệt bám tay vào chiếc tủ quần áo, giọng thoảng nhệ như nói với chính
mình”
Tất nhiên là em nấu, không phải em chưa từng làm những điều đó”.
Cô rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh tới mức như không hề có chuyện gì xảy ra,
quay người lại mỉm cười và lấy kẹp tóc để dưới chiếc gối anh nằm. Chiếc kẹp tóc
đó và chiếc váy mềm mại đẹp đẽ cô đang mặc trên người có vẻ không ăn nhập gì
với nhau, nhưng lại làm cho cổ và phần lưng cô lộ ra một cách hết sức tinh tế,
mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô lại càng khiến anh thấy căng thăng, thậm
chí còn căng thẳng hơn đêm tân hôn.
Sau đó, cô chậm rãi bước xuống cầu thang. Mặc dù đã bốn năm không vào bếp, nhưng
kỹ thuật nầu món mì thì cô vẫn chưa hề quên. Thím Đường rất ghét mì ăn liền, vì
thím cho rằng nó không có nhiều dinh dưỡng, nhưng vẫn chuẩn bị sẵn một máy cán
mì cỡ nhỏ. Lương Duyệt tìm bột mì và chiếc bát để đựng, cho nước vào và bắt đầu
trộn. Đúng lúc cô đang ra sức nguấy mì thì Trịnh Hy Tắc đi vào.
Anh cởi chiếc áo vét ra, xăn tay áo lên, rồi đứng dựa vào cửa, nhìn theo bóng
dáng người đang tất bật trong bếp một cách chuyên tâm và chăm chú.
Thực ra, hôm qua, khi lái xe qua Long Đình, anh đã dừng lại ở phía ngoài rất
lâu. Anh nghĩ, nếu có thể nhìn thấy cô một chút rồi lái xe đi thì coi như bốn
năm đóng giả vợ chồng cũng không uổng phí.
Nhưng chờ mãi mà không thấy bóng dáng ai trong căn nhà số 33 ấy, cảm thấy có
chút khác thường, anh đành bất chấp tất cả tới bên cửa gõ, rồi sau đó mới biết
được rằng, đã hai ngày nay cô không về nhà.
Thế rồi anh không sao điều khiển được đôi chân của mình nữa, cứ lần tới bên
chiếc giường của cô, mự dù chiếc gối vẫn là loại mềm oặt mà anh rất ghet, nhưng
mùi hương tỏa ra từ đó thì thật dễ chịu. Đôi mắt anh cứ dính chặt lai, anh tự
nhủ, chỉ ngủ một giấc thôi, tỉnh dậy là mình sẽ đi ngay, nhất định khong để mất
mặt. Nhưng khi tỉnh dậy thì anh đã không thể đi được nữa.
Lương Duyệt quay đầu lại, thấy anh đang đứng ngây người ra ở cửa, vội giải
thích: “Bố em thích ăn mì sợi, hồi còn nhỏ em thường làm món này, vì thế em
cũng biết trộn mì và làm mấy việc khác.
Anh vẫn không nói gì mà chỉ bước tới bên canh, giúp cô gạt những sợi tóc đang
xòa xuống trán.
“Chờ một chú, một chút là xong ngay thôi”. Động tác của anh vô cùng dịu dàng,
cô vội quay mặt đi để tránh, chân tay cũng tự nhiên luống cuống, rồi sau đó cô
quay hẳn người lại, ra sức trộn mì.
Một lúc sau, cô đem mì cán thành những lát mỏng, tiếp đo dùng máy cắt thành các
sợi nhỏ, những sợi mì mảnh mai thay nhau rơi xuống chiếc đĩa hứng phía dưới. Cô
bước tới bên tủ lạnh, khom người với lấy trứng và cà chua trong đó, nhanh chóng
rửa cà chua, hành hoa và cắt thành miếng, rồi cho dầu vào nồi đảo lên. Mùi thơm
của hành tỏa ra khiến cho anh bất giác lại chăm chú quan sát Lương Duyệt thật
kỹ một lần nữa, khuôn mặt tươi cười của cô chứa đựng một vẻ rất tự hào.
Khi cho nước vào nồi, váng dầu nổi lên, những sợi mì gặp nước đã làm cho mùi vị
nồi mì càng thêm ngào ngạt. Mì cà chua trứng gà thực chất là một món ăn rất đỗi
bình thường, điều khác thường là ở chỗ, đây là lần đầu tiên Trịnh Hy Tắc được
chứng kiến cảnh một người con gái vào bếp, làm cho anh một bát mì lót dạ sau
khi anh uống say.
Thím Đường nghe thấy tiếng động bèn từ trong phòng chạy ra và định giúp Lương
Duyệt. Nhưng cô đẩy thím quay lạ và nói: “Những việc này tôi làm được, chỉ có
điều được chiều quen rồi nên mới lười mà thôi. Thím không cần giúp đâu”.
Trịnh Hy Tắc đứng bên vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô cho mì vào bát,
bày cà chua và trứng ra rồi múc từng thìa nước canh dội lên trên, cuối cùng nhỏ
mấy giọt hương liệu vào và rắc một chút hành hoa và rau thơm. Mọi thứ xong
xuôi, cô bê bát lên, bát mì nóng khiến cô lè lưỡi, khi đặt nó xuống bàn, cô bất
giác đưa tay lên vành tai, miệng vẫn không ngừng xuýt xoa.
Tất cả những động tác vừa rồi của cô rất giống một người, một người khiến anh
nhớ rất lâu….
Hai người ngồi xuống bàn, đối diện với nhau, Lương Duyệt ra sức hít hà rồi quay
sang nói với anh: “Chà, quả nhiên vẫn chưa quên kỹ thuật nấu món này. Bản năng
sinh tồn thì nhất định không thể quên được, nếu quên là chết đói”.
Anh bê bát mì lên, húp một ngụm nước. Cô cười hỉ hả, hỏi: “Thế nào? Có ngon hơn
đầu bếp nhà hàng làm không?”
Anh không đáp, chỉ gật đầu, rồi tiếp tục ăn mì trong làn khói nghi ngút.
Lương Duyệt cũng cúi đầu xuống bắt đầu ăn, nhưng xuýt nữa thì phải nhổ ra.
Hình như là hơi mặn. Cô đưa mắt lén nhìn Trịnh Hy Tăc, anh vẫn cắm cúi ăn, đến
tận miếng cúi cùng, nét mặt vẫn không biểu lộ điều gì. Cô hỏi với vẻ ngạc
nhiên: “Anh không thấy mặn à?”
Anh vẫn không lên tiếng, với tay lấy bát mì của cô tới trước mặt mình, rồi sau
đó tiếp tục lùa từng miếng lớn vào miệng, không hề ngẩng đầu len, càng không
đưa mắt sang nhìn cô.
Không trả lời nghĩa là không chê mặn. Lương Duyệt lặng lẽ dựa vào ghế chờ anh
ăn xong. Khi tới miếng cuối cùng, cô chưa kịp hỏi vì sao thì anh lại nâng bát
lên, húp hết chỗ nước còn lại.
Chờ anh ăn xong hẳn, Lương Duyệt mới đứng lên định thu dọn bát. Đột nhiên anh
nói với vẻ cương quyết: “Lương Duyệt, chúng ta ly hôn đi!”
Chiếc bát trong tay cô rơi xuống “choang” một cái, nhưng cô vẫn không để ý. Cô
hỏi: “Anh nói linh tinh gì thế. Tỉ lệ li hôn bây giờ đang rất cao, chẳng cần
anh phải góp thêm phần vào đâu!”
“Em theo anh sẽ chẳng có gì cả. Nếu ly hôn, thì với kinh nghiệm của em bây giờ,
e không phải chết chung với Trung Thiên đâu.” Nói tới ly hôn mà miệng anh không
thoát khỏi công việc.
Đôi mắt Lương Duyệt đã bắt đầu mờ đi, nhưng cô vẫn mỉm cười và nói: “Chưa hẳn
đã như vậy,đã có tiếng là phu nhân của Chủ tịch hội đồng quản trị tiền nhiêm
của Trung Thiên thì ai mà còn dám dùng em nữa, mà dù có dùng thì cũng sẽ chẳng
thể trả nổi cái giá như cũ đâu”
Anh khẽ cười, nói: “Con lạc đà gầy vẫn còn hơn con ngựa béo. Vì bát mì lúc nãy,
anh sẽ giới thiệu cho em một công ty thật tốt, đảm bảo vẫn giữ nguyên mức lương
hiện tại cho em.”
Lương Duyệt cúi đầu, tay di di trên lên vết dầu ăn vương lại trên chiếc bàn
trước mặt, khẽ nói: “Anh tưởng em là đồ ngốc à, ai mà chịu bỏ ra những ba trăm
nghìn tệ để thuê một người chỉ để cho có? Chỉ có Trung Thiên mới chịu mất tiền
oan như vậy thôi”.
Cô đứng thẳng dậy, bước tới trước mặt anh, rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Và còn
anh nữa, đúng là một người ném tiền qua cửa sổ”.
“Thế nhưng, kẻ ném tiền qua cửa sổ này chẳng còn gì cả.” Anh phì cười, chẳng ai
biết được nụ cười ấy là thật hay là giả.
Ánh mắt Lương Duyệt rất kiên định, cô nói: “Mặc dù chẳng còn gì, nhưng anh vẫn
là chồng của em”/
Cô xoay người, vạt váy mềm mại uốn lượn theo động tác của cô, màu xanh nước
biển của nó bỗng trở nên thậy dịu mát giữa cái nóng nực, đồng thời mang lại cho
bầu không khí trong căn bếp một hương vị rất ngọt ngào.
Trịnh Hy Tắc ngây người một lát rồi rút cả một tập giấy ăn, ra sức lau bàn.
Chiếc bàn bếp mà Lương Duyệt chọn có mầu trắng và thuộc loại phong cách điền
viên, những vết bẩn trên mặt bàn nhìn thấy rất rõ, vì thế Trịnh Hy Tắc ra sức
lâu hết vết này đến vết khác, rất chăm chú, rất cẩn thận, cứ như thể đang hoàn
thành một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Bỗng nhiên Lương Duyệt thò đầu ra từ trong bếp, nói: “Loại giấy ăn đó rất đắt
đấy, hơn nữa nếu anh lấy miếng giẻ thấm chút nước vào mà lau thì sẽ nhanh hơn
nhiều”.
Anh ngẩng đầu lên mỉm cười, nhưng không đáp lại, rồi sau đó chậm rãi đi về phía
bếp, vo đám giấy ăn trong tay lại, ném vào sọt rác, rồi luồn tay qua nách Lương
Duyệt, vùi mặt vào trong làn tóc của cô.
Mùi hương trên cơ thể cô rất quen thuộc, đó là mùi thơm dịu dàng. Những sợi tóc
của cô chạm vào khiến lòng anh dâng lên một nỗi xúc động, nhưng anh vẫn muốn
nói với cô một câu gì đó.
“Anh cứ nghĩ là em sẽ ra đi”
Lương Duyệt bất động, nhưng nước mặt đã chảy vòng quanh, cô cố nuốt nghẹn rồi
nói: “Đừng ngốc nghếch như vậy, anh vẫn chưa đánh mất nhẫn cưới cơ mà. Anh
chẳng từng nói, nhẫn cưới còn là người còn là gì”.
“Đó là anh nói với chính mình thôi.” Làn môi anh áp sát bên tai cô, tiếng nói
cũng từ đó thoảng qua.
“Chúng ta là vợ chồng, sao lại nói ra những lời vô nghĩa ấy.” Cô cố che giấu
nỗi xúc động của mình, giả bộ như không để ý đến điều đó.
Nhưng anh vẫn không buông tây ra, mà nói tiếp: “Dù có mât cả Trung Thiên anh
cũng không sợ, anh chỉ sợ mất Trung Thiên rồi thì em cũng ra đi”.
Lương Duyệt khẽ cười rồi đưa tay gạt nước mắt, nói: “Chẳng lẽ, con người em
trong ấn tượng của anh lại là một kẻ hám tiền như thế sao?”
Trịnh Hy Tắc đáp bằng giọng bình tĩnh pha chút buồn bã: “Anh chỉ lo như thế
thôi, hơn nữa em cũng chỉ mua có một chiếc giường đơn.”
Đến lúc này, anh mới nói ra điều lo lắng nhất trong lòn, nỗi ưu phiền buồn bã
dồn nến suốt một đêm phải được giải tỏa, nếu không… Nhưng Lương Duyệt bỗng
che mặt lại, khom người, toàn thân cô run lên, anh tưởng cô khóc, vội xoay mặt
cô lại, nhưng lại thấy cô đang cười nghiêng ngả với những vệt nước mắt còn
vương đầy trên mặt.
“Xin lỗi, em không kìm được.” Lương Duyệt nhìn ánh mắt giận giữ của anh, thấy
mình có phần hơi quá đáng, vội thay vẻ mặt tươi cười bằng vẻ u buồn.
“Chẳng có gì đáng cười cả. Tối hôm qua, khi thấy chiếc giường đơn thì anh đã
biết là em không hề chuẩn bị chỗ cho anhm và cũng có thể nói là em đã không coi
nơi này là của hai người”, anh nói bằng giọng chỉ trích.
Lương Duyệt chỉ còn cách làm vẻ mặt thật nghiêm túc rồi nói: “Thưa Chủ tịch
Trịnh, chỗ anh ngủ là phòng khách, bây giờ em đang ngủ ở đó. Nếu anh nhìn vào
phòng ngủ chính một cài rồi hãy nói thì sẽ có căn cứ hơn đấy”.
Thế là anh lại để lộ con người mình một lần nữa trước cô.
Nét mặt Trịnh Hy Tắc trở nên hoang mang như thể vừa bị đối phương cười nhạo về
kế hoạch của mình trong một cuộc đàm phán.
Lương Duyệt nhón chân, choàng hai tay qua cổ anh, và lặng lẽ ôm anh thật sát,
khi anh ôm lai, cô càng ôm chặt hơn.
“Ở nhà thoải mái sẽ tốt hơn, chúng ta sẽ sống một cuộc sống bình thường! Mọi
người sống như thế nào thì chúng ta sẽ sống như thế, sẽ không có Trung Thiên,
không có Nghiêm Quy, không có Chủ tịch Trinh, và cũng không có Luật sư Lương,
chúng ta hãy sống một cuộc sống bình thường”, cô nói với vẻ nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì Trịnh Hy Tắc đã cười, lông mày anh dãn ra, thanh nhã và nghiêm
nghị.
Lương Duyệt và Trịnh Hy Tắc ngả đầu vào nhau, chưa ai thấy nụ cười hiếm hoi ấy
của Trịnh Hy Tắc, đó nụ cười đầu tiên không chút lo toan kể từ sau khi anh
giành được Trung Thiên.
Ngày hôm sau, Lương Duyệt nói với thím Đường, tạm thời để thím nghỉ việc. Nghĩ
tới việc hiện tại Quang Mẫn Uyển đang cần người, Lương Duyệt bèn bảo thím quay
về bên ấy làm, tiện thể để thím và người chị em thân thiết của mình có dịp
chuyện trò, bè bạn với nhau.
Những người làm thuê như thím, có tiền là tốt rồi, nên làm ở đâu cũng vậy.
Nhưng trước khi đi, thím đi chợ mua rồi chất đầy đồ ăn vào tủ lạnh, lại còn làm
thêm một ít dưa muối, có lẽ thím nghĩ, sau đây nếu vợ chồng có ý định sống qua
ngày bằng mì sợi thì việc có thêm một chút dưa muối cũng là cần thiết.
Lương Duyệt cười và đưa thím ra bến xe, khi cô quay về thì thấy Trịnh Hy Tắc
mặc bộ đồ thể thao đang chơi đùa với đứa bé con của chị hàng xóm ở tầng dưới.
Đưa trẻ được anh nâng lên đầu đang cười khanh khách, anh cũng cười theo,
Ánh nắng vàng nhạt cuối cùng cũng đã chui ra khỏi đám mây, bao trùm lên người
anh thành một tấm màn ấm áp. Sau hơn chục ngày âm u, sương mù, hôm nay Bắc Kinh
đã có một ngày nắng bừng rực rỡ, còn anh thì trông chẳng khác gì bố của đứa
trẻ, nụ cười cũng thật thân thiết.
Vì vậy, Lương Duyệt nhắc nhở mình, nhất định cần cảnh giác. Chia sẻ gian nan,
khó khăn với đàn ông thì dễ, nhưng chia sẻ phú quý, vinh hoa với họ thì lại rất
khó. Là người đã từng nghiên cứu rất nhiều vụ án ly hôn, cô rất hiểu điều này,
thế nên cô đứng bên mỉm cười theo anh bằng nụ cười mà cô nghĩ là rất bình thản,
giống như một bà mẹ hạnh phúc.
Người hàng xóm hỏi: “Đây là anh nhà chị phải không?”
Lương Duyệt quay đầu lại nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô. Thế là hai người cùng
nhìn nhau và cùng gật đầu, “Vâng, anh ấy mới đi công tác về”.
“Anh chị cũng nhanh chóng sinh con đi thôi, nếu để muộn, sức khỏe sẽ không tốt
đâu”, người hàng xóm vội nói. Lương Duyệt từng nghĩ giúp chiến lược ứng xử
trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu cho chị ta, vì thế chị ta đã khuyên một cách
rất chân thành.
Lương Duyệt mỉm cười, cúi đầu đi về nhà, Trịnh Hy Tắc đi theo sau, khi sắp về
đến cửa, anh nói: “Thực ra, sinh một đứa con cũng được đấy nhỉ”.
Lương Duyệt quay đầu lại, nhướng lông mày lên: “Anh rỗi rãi quá à? Vậy thì anh
thu dọn đi nhé, chúng ta đi mua thức ăn”.