Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em

Chương 47: Hắn trong bóng đêm



Thứ quý giá nhất của Trần Mưu là gì – hiển nhiên không phải là mạng sống.

Nếu cậu thật sự quý mạng của mình nhất thì sẽ không đẩy Nguyên Phi Hòa ra để mình bị xe tải tông.

Cảm giác bị xe nghiền nát chắc chắn là rất đau, lúc sắp chết chắn chắc sẽ rất thống khổ, thứ tình cảm đó thật khiến cho người khác ghen ghét.

Nguyên Phi Hòa nhìn Trần Mưu ở dưới thân đang thở dốc, chảy nước mắt.

Lúc này, tinh thần của Trần Mưu có vẻ đã có chút không tỉnh táo, nhưng cậu vẫn nhỏ giọng gọi tên người nào đó, cậu gọi:

“Phi Hòa, Phi Hòa….”

Nghe hai chữ đó, Nguyên Phi Hòa lại nở nụ cười, hắn biết Trần Mưu không phải gọi hắn, ít nhất là không phải gọi hắn của hiện tại.

Nguyên Phi Hòa nói:

“Em nguyện ý dùng thứ trân quý nhất của mình để đổi về một Nguyên Phi Hòa mạnh mẽ sao?”

Trần Mưu dại ra nhìn Nguyên Phi Hòa, có vẻ không hiểu lời nói của hắn.

Nguyên Phi Hòa nhẹ nhàng giải thích:

“Hắn ta mạnh mẽ cực kì, sẽ không để bị người khác bắt nạt nữa, sẽ không trốn đằng sau cửa khóc thút thít, ngay cả em cũng không thể làm tổn thương hắn ta – bất kì kẻ nào, cũng không thể tổn thương đến hắn.”

Trần Mưu hít một hơi, gật đầu không thể thấy.

Nguyên Phi Hòa vừa lòng cười, hắn nói:

“Như em mong muốn.”

Bóng đen bên cạnh hắn bắt đầu lan tràn, Trần Mưu cảm thấy trong cơ thể mình có thứ gì đó bị xé rách, cậu há mồm thở dốc, muốn nói gì đó. Nhưng Nguyên Phi Hòa lại giơ một ngón tay lên, đè lên môi của Trần Mưu, hắn nói:

“Im lặng nào.”

Trần Mưu ngậm miệng, hoàn toàn hòa mình vào bóng tối.

Nguyên Phi Hòa nhìn về phía Trần Mưu đã ở trong bóng tối lộ ra một nụ cười quái dị, hắn biết Trần Mưu có thể thấy hắn, thấy hết mọi việc mà hắn làm.

Tiếp theo, theo vị trí mà bọn họ ở trong không gian, bóng đêm chưa từng tan chuyển dời đến nhà của Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa.

Nguyên Phi Hòa bị đói bụng đến hơi thở thoi thóp đang nằm trên giường, hắn hấp hối nhìn thấy một Nguyên Phi Hòa khác đang tiến đến – hoàn toàn là một mặt đối lặp với hắn.

Một người sắp chết cực kì chật vật, một người thì tươi cười ưu nhã, cả người tản ra một hơi thở nguy hiểm, Nguyên Phi Hòa trong bóng đêm há mồm, ” nhẹ giọng nói:

“Mày cũng thật may mắn.”

Nguyên Phi Hòa nằm ở trên giường còn cho rằng bản thân gặp ảo giác, ánh mắt hắn mờ mịt, không nhận ra người trước mặt mình có khuôn mặt giống mình y như đúc, Nguyên Phi Hòa trong bóng đêm nói:

“Em ấy ban cho mày một sức mạnh cường đại, một linh hồn bất diệt và một trái tim quả cảm.”

Nguyên Phi Hòa hơi thơ thoi thóp phát ra một tiếng không rõ:

“A?”

Nguyên Phi Hòa trong bóng đêm cười, hắn nói:

“Tao biết, mày cũng đồng ý giao dịch này, đúng chứ?”

Không chút ngoài ý muốn, Nguyên Phi Hòa nhìn thấy bản thân đang nằm trên giường sắp chết kia dùng hết sức lực toàn thân mà gật đầu – giao dịch đã được thành lập. Hắn quay đầu, nhìn về phía hư không mà nở một nụ cười thỏa mãn, hắn nói:

“Tao thật là…. Ghen tị muốn chết.”

Trần Mưu thấy được giao dịch này, cậu ở trong bóng tối không động đậy được, đến khi Nguyên Phi Hòa lại một lần nữa trở lại không gian bóng tối, cậu mới một lần nữa lấy lại được năng lực khống chế cơ thể của mình.

Nguyên Phi Hòa ngồi trên ghế cách Trần Mưu không xa, dùng tay chống cằm, giọng nói giống như không hề để ý, nhưng lại mang theo ác ý dày đặc, hắn nói:

“Trần Mưu, trò hay vừa mới mở màn.”

Trần Mưu cũng không hiểu trò hay trong miệng của Nguyên Phi Hòa là gì, chờ đến khi màn hình lại lần nữa xuất hiện một hình ảnh – cậu nhìn thấy Nguyên Phi Hòa của thế giới mà hắn đông cậu lại.

Nguyên Phi Hòa thoạt nhìn gầy ốm cực kì, cả người như một bộ xương, trong tay hắn cầm điếu thuốc, sắc mặt lạnh lùng nhìn anh trai của Trần Mưu, Trần Trí Tường.

Nguyên Phi Hòa nói:

“Trần Trí Tường, người giế,t chết Trần Mưu, thì ra là mày.”

Trần Trí Tường nghe thế có chút không vui, anh ta nói:

“Nguyên Phi Hòa, cậu đang nói gì thế? Trần Mưu đi đâu rồi? Cậu ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyên Phi Hòa cười lạnh một tiếng, nụ cười của hắn vô cùng lạnh lùng, còn mang một cảm giác tà ác làm cho Trần Trí Tường sởn tóc gáy, hắn nói:

“Trần Trí Tường…. thế mà đến bây giờ, tao mới tìm được hung thủ.”

Hắn đúng là ngu thật mà.

Trần Trí Tường hoàn toàn không biết Nguyên Phi Hòa đang nói gì, anh ta nói:

“Nguyên Phi Hòa, cậu thật sự không cần đi gặp bác sĩ tâm lý sao?”

Trong mắt của anh ta, Nguyên Phi Hòa đã điên rồi.

Nguyên Phi Hòa lẩm bẩm:

“Tao thế mà vẫn luôn cho rằng chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn – nhưng mà trên thế giới này nào có chuyện ngoài ý muốn như thế.”

Trần Trí Tường cuối cùng cũng hao hết kiên nhẫn, anh ta đứng lên, xoay người muốn đi ra ngoài.

Nguyên Phi Hòa gọi anh ta nói, hắn nói:

“Trần Trí Tường, mày thích Trần Miên Miên đúng không?”

4

Bước chân của Trần Trí Tường dừng lại, Nguyên Phi Hòa lại nói:

“Mày thích Trần Miên Miên bao nhiêu thì mày ghét Trần Mưu bấy nhiêu.”

Trần Trí Tường quay đầu, trên mặt anh ta đã không còn vẻ mặt đạm nhiên nữa, giờ này tràn ngập sự ác độc, anh ta nói:

“Nguyên Phi Hòa, cậu đang nói bậy gì thế?”

Nguyên Phi Hòa nói:

“Trần Miên Miên nếu biết mày thích em ấy, chắc là sẽ cảm thấy mày thật ghê tởm nhỉ?”

Hơi thở của Trần Trí Tường trở nên trầm trọng.

Nguyên Phi Hòa cười, nụ cười của hắn cực kì cổ quái, hắn nói:

“Mày không phải luôn mồm hỏi Trần Mưu ở đâu sao, để tao mang mày đi gặp em trai của mày, được không?”

Nguyên Phi Hòa đã phạm vào một sai lầm cực lớn – Hắn coi tất cả Trần Mưu, đều là Mưu Mưu của hắn.

Những linh hồn yếu đuối, đê tiện, bẩn thỉu đó, từng chút từng chút hao hết kiên nhẫn của hắn, làm cho hắn không tìm thấy chân tướng. Nguyên Phi Hòa yêu Trần Mưu kia, yêu Trần Mưu dũng cảm, cứng cỏi, tuy có chút nóng tính nhưng không bao giờ vứt bỏ người yêu mà cứu bản thân.

Nhưng mà, những Trần Mưu khác lại không như thế.

Bọn họ có thể bán đứng người yêu, có thể vứt bỏ người nhà, có tính cách ác độc, so với Mưu Mưu mà Nguyên Phi Hòa muốn tìm chênh lệch quá nhiều.

Trần Mưu chân chính yêu thương Nguyên Phi Hòa, yêu thương Trần Miên Miên, cũng vì như thế, Trần Miên Miên mới ỷ lại Trần Mưu đến vậy, Trần Trí Tường mới có thể sinh ra sát ý với Trần Mưu.

Nguyên Phi Hòa còn cho rằng vụ tai nạn xe cộ đó là ngoài ý muốn, chỉ vì những Trần Mưu ti tiện đó, chưa bao giờ được Trần Trí Tường xem như đối thủ.

Nguyên Phi Hòa hiểu hết thảy, nhưng tất cả đã quá muộn, Mưu Mưu của hắn không trở về được nữa.

Trần Trí Tường chưa bao giờ xem Nguyên Phi Hòa đã gầy trơ xương là đối thủ của anh ta, trong mắt anh ta, Nguyên Phi Hòa trước mắt đã không còn tỉnh táo, chỉ là lúc Nguyên Phi Hòa nắm chặt tay anh ta, Trần Trí Tường mới phát hiện bản thân mình đã quá sai – anh ta thế mà tránh không thoát.

Nguyên Phi Hòa túm Trần Trí Tường giống như đang kéo một bao rác rưởi, hắn kéo Trần Trí Tường đến phòng sách, hắn mở lối vào đằng sau giá sách, sau đó cưỡng ép túm Trần Trí Tường vào.

Trần Trí Tường giãy giụa như điên, nhưng mà anh ta lại không cách nào tránh thoát khỏi bàn tay chỉ còn xương của Nguyên Phi Hòa, anh ta giống như một con mồi bị tơ nhện buộc chặt, bị Nguyên Phi Hòa kéo vào sào huyệt tối đen.

Khung cảnh trước mắt làm Trần Trí Tường hoài nghi có phải bản thân đang nằm mơ không, mà cơn ác mộng đáng sợ này còn vượt xa sức tưởng tượng của anh ta, dưới ánh đèn tối tăm, anh ta thấy trên đất đầu những phần chân tay cụt, phần còn lại của những thứ đó thì bị quăng ở bên trong, chỉ có một người hoàn chỉnh duy nhất – em trai của anh ta, Trần Mưu.

Nguyên Phi Hòa nói:

“Mưu Mưu, anh sẽ để thế giới này chôn cùng em.”

Trần Trí Tường cảm thấy Nguyên Phi Hòa điên rồi, anh ta cũng cảm thấy bản thân điên rồi – nếu anh ta không điên thì sao có thể thấy được khung cảnh này.

Nguyên Phi Hòa si ngốc nở nụ cười, tiếng cười của hắn từ nhỏ biến thành lớn, Trần Trí Tường bị nụ cười đó làm cho rét run, hắn nói:

“Mày còn gì muốn nói?”

Trần Trí Tường đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, anh ta miễn cưỡng ổn định tinh thần, ách giọng hỏi:

“Cậu rốt cuộc là thứ gì?”

Nguyên Phi Hòa đờ đẫn nhìn Trần Trí Tường, hắn nói:

“Tôi là Nguyên Phi Hòa mà.”

Trần Trí Tường nói:

“Cậu sao có thể là Nguyên Phi Hòa, Nguyên Phi Hòa làm sao mà có dáng vẻ như thế này!”

Những lời này như đánh trúng linh hồn của Nguyên Phi Hòa, hắn buông lỏng Trần Trí Tường, sau đó mờ mịt nhìn đôi bàn tay của mình, hắn nói:

“Nhưng mà tôi là Nguyên Phi Hòa mà…”

Trần Trí Tường nói:

“Nguyên Phi Hòa sao có thể có bộ dạng như thế này?!”

Sắc mặt của Nguyên Phi Hòa trở nên có chút hoảng hốt, hắn đột nhiên nhớ đến lời nói của Mưu Mưu khi âu yếm hắn, Mưu Mưu nói:

“Phi Hòa, em thích nhất là nhìn anh đối xử dịu dàng với em.”

Bây giờ, Trần Mưu không phải là Trần Mưu, vậy Nguyên Phi Hòa của bây giờ, vẫn là Nguyên Phi Hòa sao?

Nguyên Phi Hòa nở nụ cười, tiếng cười dần trở nên điên cuồng.

Trần Trí Tường nhìn Nguyên Phi Hòa cười như điên, vừa lăn vừa bò muốn chạy ra ngoài, hết thảy đang xảy ra trước mặt anh ta đều là vớ vẩn, vớ vẩn đến mức vượt qua cả nhận thức của anh ta.

Nhưng mà Nguyên Phi Hòa làm sao có thể để cho Trần Trí Tường chạy trốn, hắn nhẹ nhàng chặn đứng lối ra duy nhất.

Trần Trí Tường quay đầu gào rống:

“Tôi không có ý muốn giết Trần Mưu! Cậu rốt cuộc đang phát điên cái gì, tôi xem Trần Mưu như em trai của tôi….”

Câu nói kế tiếp của anh ta bị đánh gãy, Nguyên Phi Hòa không để anh ta tiếp tục nói, dùng tay nắm được tóc của anh ta. Nguyên Phi Hòa lạnh lùng nhìn Trần Trí Tường, sau đó ném ảnh xuống đất, hắn nói:

“Người này mày có biết không?”

Trần Trí Tường nhìn qua, thấy trên ảnh chụp là một người có chút quen mắt, thậm chí trong lúc nhất thời anh ta không thể nhớ ra được cái tên của người đó.

Nguyên Phi Hòa nói:

“Tên này họ Giang, là cấp dưới của mày.”

Trần Trí Tường lúc này mới nhớ, người này từng là một viên chức nhỏ dưới trướng của anh ta.

Nguyên Phi Hòa nói:

“Trần Trí Tường à…. Tao tìm mày rõ khổ mà.”

Biểu cảm trên mặt hắn quái dị cực kì, miệng càng mở càng lớn như muốn nuốt Trần Trí Tường vào trong bụng.

Trần Trí Tường bị dọa cho run sợ, anh ta loáng thoáng cảm thấy bản thân không để chạy thoát, Nguyên Phi Hòa trước mắt đáng sợ đến mức đã hoàn toàn vượt xa phạm trù nhân loại.

Nguyên Phi Hòa nghiêng đầu nhìn Trần Trí Tường, hắn nói:

“Mày muốn chết như thế nào?”

Mặt của Trần Trí Tường như màu đất, anh ta không muốn chết, anh ta còn có một cuộc sống rất tốt, cha Trần đã qua đời, Trần Mưu cũng đã chết, người nhà họ Trần chỉ còn một mình anh ta…

Nếu anh ta cũng chết, thì cái gì cũng không còn.

Nguyên Phi Hòa nói:

“Tao để mày sống được không?”

Trần Trí Tường nghe thế liền gật đầu điên cuồng, Nguyên Phi Hòa nói:

“Đây là mày tự muốn.”

Ngay sau đó, bóng đen xung quanh như có sinh mệnh, vươn tay lôi Trần Trí Tường vào trong, Trần Trí Tường nghẹn ngào, cố giãy giụa, cầu xin. Nguyên Phi Hòa nghe thế liền cười cho đến khi tất cả đều yên tĩnh lại, hắn mới cúi đầu, tiếp tục ngơ ngác nhìn bàn tay mình chỉ còn là xương trắng, hắn nói:

“Thật là, sao bây giờ đây, mình rất nhanh đã quên… bản thân mình… là ai.”

+

Mưu Mưu mà hắn yêu thương, sao có thể thích một tên điên cuồng như hắn được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.