Ngày Em Đến

Chương 69



Đột nhiên cắn đứt nửa lỗ tai của người ta…..Trương Tư Ninh không thể tưởng tượng nổi nuốt ực nước miếng xuống, theo phản xạ che kín tai mình lại, thấy người đối diện như cười như không, cô bĩu môi ngượng ngùng buông tay xuống: “Cái này do cung phản xạ của em phản ứng quá nhanh, không phải do sợ hãi.”

Còn nói là không sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch ra.

Vệ Cẩm Huyên cũng không thèm tranh cãi với cô chuyện này, uống xong ly sữa đậu nành, ra hiệu Trương Tư Ninh: “Đưa anh khăn giấy.”

Trương Tư Ninh a một tiếng, mở dây kéo ba lô, lấy khăn giấy đưa qua, Vệ Cẩm Huyên rút một tờ ra lau miệng, Trương Tư Ninh hỏi: “Anh có muốn khăn ướt không? Đúng rồi em còn đem theo cả bàn chải và kem đánh răng mới nữa”. Vừa nói vừa lấy đồ ra: “Khăn mặt này cũng mới luôn.”

Vệ Cẩm Huyên ngừng lau miệng: “Tư Ninh.”

“Dạ?”

“Em không nghĩ nên đưa anh những thứ này trước khi ăn sáng sao?”

Trương Tư Ninh chớp chớp mắt: “Em quên mất.” Vừa nhìn thấy anh, chỉ nghĩ tới nhanh chóng cho anh được no bụng, trong lòng trong mắt nhìn đâu cũng chỉ thấy anh, về phần bàn chải đánh răng gì đó, nếu không phải cô mở túi lấy khăn giấy, thì cũng đã quên nó luôn rồi.

Thấy cô nói thản nhiên như vậy, anh có chút bất đắc dĩ, Trương Tư Ninh nhếch miệng nhìn anh cười, anh đưa tay yêu chiều vuốt mũi cô, rồi cầm bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt ở trên bàn, chống gậy đứng lên, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Trương Tư Ninh đi theo phía sau nói tiếp: “Em còn đem theo quần áo cho anh thay, đang để trong xe, anh có cần không?”

Anh dừng bước, xoay người, nhìn thấy vẻ mặt đang chờ được khen ngợi của cô, không khỏi bật cười thành tiếng, trong lòng mềm mại như nước, xoa xoa đầu cô: “Ngoan, lấy lại cho anh đi.”

Nụ cười trên mặt Trương Tư Ninh càng rạng rỡ, cô dạ một tiếng, hấp ta hấp tấp chạy đi lấy quần áo. Dù thời tiết bên ngoài ngột ngạt, nóng bức cũng không ngăn được sự vui sướng phấn khởi của cô.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong, Vệ tiên sinh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn chút vẻ mệt mỏi nào. Anh dẫn Trương Tư Ninh đến sofa trong phòng khách ngồi xuống, nói cho cô biết: “Chị Lý và thím Ngô đã phẫu thuật xong, ngón tay bị đứt đã được nối lại, lỗ tai cũng đã may lại rất tốt, tuy không thể trở lại bình thường như trước, nhưng ít nhất nhìn bên ngoài cũng không phát hiện ra được.”

Nhìn bên ngoài không phát hiện ra, nhưng cũng không thể nào giống bình thường được, Trương Tư Ninh cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng chuyện này có thể trách ai đây, ai có thể nghĩ tới Vệ Trân Trân bỗng đột nhiên nổi điên như vậy. Bạn không thể nói chuyện đạo lý với người bệnh tâm thần, làm vậy có khác nào đàn gảy tai trâu. Ngay cả giết người cũng không vi phạm pháp luật, thì còn có thể làm được gì? Thím Ngô và chị Lý kia cũng chỉ có thể xem như mình xui xẻo mà thôi.

Những ý nghĩ này cũng chỉ thoáng chốc hiện lên trong đầu Trương Tư Ninh, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ hỏi: “Chuyện này sẽ giải quyết âm thầm hay sao ạ?”

Anh đặt tay cô trong lòng bàn tay mình, vỗ nhẹ tựa như dỗ dành: “Hôm nay Tần Chu sẽ trao đổi với người nhà họ về việc bồi thường, chắc không có chuyện gì lớn.”

Trương Tư Ninh thuận thế úp mặt vào ngực anh, vòng tay ôm eo anh hỏi: “Trân Trân thì sao? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Mặc dù Vệ Trân Trân lớn hơn cô năm tuổi, nhưng Trương Tư Ninh xem như là chị dâu rồi, nên gọi thẳng tên cũng không có vấn đề gì.

Nghĩ tới đứa em gái duy nhất này, Vệ Cẩm Huyên lại thấy đau đầu, một tay anh ôm vai cô, một tay nhíu nhíu hai đầu chân mày: “Đang nhốt ở phòng bệnh đặc biệt rồi, tối qua thuốc hết tác dụng đã tỉnh lại, có điều rất ầm ĩ, cuối cùng không có cách nào khác nên phải tiếp tục dùng thuốc, bây giờ còn chưa tỉnh.”

Trương Tư Ninh nghe xong cảm thấy cô ấy thật đáng buồn đáng thương, nhưng vẫn mơ hồ cảm giác không thích, tóm lại tâm trạng rất phức tạp. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Trân Trân vẫn liên tục uống thuốc, tuy không thể nói là hoàn toàn bình phục, nhưng ít nhất thuốc cũng có tác dụng ức chế, đột nhiên lại lên cơn như vậy, em cảm thấy chuyện này không đơn giản, so với việc tái phát như bác sĩ nói, em lại nghĩ cô ấy bị kích thích gì đó.”

Dù sao trước khi tái phát chắc chắn phải có giai đoạn chuyển tiếp, thím Ngô và chị Lý đều là những người gần gũi bên cạnh cô ấy cả ngày, nếu Vệ Trân Trân có biểu hiện không bình thường, ít nhiều gì hai người đó cũng sẽ nhận ra? Hơn nữa, ở trại an dưỡng phần lớn đối tượng là bệnh nhân tâm thần, mỗi ngày đều có bác sĩ đến kiểm tra, ngay cả bác sĩ cũng không phát hiện ra có gì bất thường, chuyện này thật vô lý mà.

Vệ Cẩm Huyên khẽ hôn lên trán cô: “Em nghĩ cũng giống anh, hôm qua anh có hỏi bác sĩ, tình trạng của Vệ Trân Trân vẫn rất ổn định, ông ta cũng cảm thấy Trân Trân đột nhiên lên cơn như vậy rất bất thường, có điều hiện giờ Trân Trân đang như vậy, hai người kia cũng vừa làm phẫu thuật xong, không cách nào hỏi được.”

Trương Tư Ninh dường như ngửi thấy mùi âm mưu, đại não liền bùng nổ suy đoán: “Anh nói có khi nào hai người chăm sóc đó ngược đãi Trân Trân không?” Không phải trong tivi đều chiếu như vậy sao, thoáng nhìn qua thì thấy họ rất trung thực, trước mặt người nhà thì hiền lành, lương thiện hết lòng chăm sóc cho người già yếu nằm liệt giường, nhưng khi không có người thì…..Vừa nghĩ vậy, trái tim Trương Tư Ninh bỗng đập thình thịch. Dường như Vệ Cẩm Huyên cũng bị chấn động bởi lời nói của cô, anh suy nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng lại không nghĩ tới chuyện này, vì sao ư? Bởi vì anh quen ở địa vị cao, không cho rằng người như thím Ngô dám đối xử không tốt với em gái anh.

Đây không phải là chán sống sao. Nói gì đi nữa cứ cách mười ngày anh lại tới nơi này, nếu Trân Trân bị ức hiếp, sao có thể không nói với anh, với tính cách của Trân Trân sẽ không thể nào nhẫn nhịn được.

Nghĩ vậy, Vệ Cẩm Huyên vỗ trên đầu Trương Tư Ninh một cái: “Nói hươu nói vượn, ở đây có bác sĩ y tá, anh cũng thường xuyên đến đây, Trân Trân cũng không câm điếc, những lúc khác nó không khác gì người bình thường, nếu bị uất ức sao lại không nói ra? Nó không phải người như vậy.” Suýt chút nữa anh bị cô kéo xuống hố chung luôn rồi.

Trương Tư Ninh mất hứng, xoa xoa chỗ bị anh vỗ đau, bĩu môi nói: “Em đây là tiếp thu trí tuệ quần chúng, cho dù không phải là sự thật, thử suy đoán một chút cũng không phạm pháp, vậy mà anh còn đánh người, em lãng phí tế bào não như vậy vì ai chứ!” Vậy mà cô cũng nói được, chỉ còn thiếu điều nói tuyết rơi tháng sáu mà thôi.

Vệ Cẩm Huyên vừa phát hờn vừa buồn cười, ngẫm lại cũng cảm thấy mình có chút không tốt, cô suy nghĩ như vậy còn không phải vì anh sao. Anh giơ tay kéo cô lại vào lòng, vỗ vỗ lưng: “Tư Ninh ngoan, đừng tức giận, đầu còn đau không, anh xoa cho em?” Nói xong liền nhẹ nhàng giúp cô ấn ấn đầu, Trương Tư Ninh hừ hừ, ra vẻ không thèm so đo với anh.

Hai người nhất thời không thể nào nghĩ ra được nguyên nhân, chỉ có thể tạm thời mắc cạn.

Vệ Cẩm Huyên còn rất nhiều việc trong công ty, thời gian của anh rất eo hẹp, Trương Tư Ninh nghĩ tới việc anh sắp mất quyền lực ở Bác Lãng, bây giờ Vệ Trân Trân còn gặp chuyện không may, đúng là họa vô đơn chí mà. Đợi anh cúp điện thoại, Trương Tư Ninh hỏi: “Anh không về công ty có sao không?” Vừa rồi là điện thoại của phó tổng gọi đến, hình như xin ý kiến anh về hạng mục đấu thầu gì đó.

“Trước hết phải xử lý xong chuyện ở đây đã.” Vệ Cẩm Huyên không nhịn được lại nhíu nhíu hai đầu chân mày: “Buổi tối đến công ty tăng ca là được.” Thấy vẻ mặt cô lo lắng, anh mỉm cười, hôn nhẹ lên mắt cô: “Đừng lo, anh xử lý được mà.”

Khoảng trước chín giờ ba mươi, có một y tá đến thông báo Vệ Trân Trân đã tỉnh. Trương Tư Ninh liền đi theo Vệ Cẩm Huyên đến khu nhà cách đó không xa, tòa nhà cao ba tầng, tường trắng ngói đỏ, nóc nhà hình giọt nước, rất đẹp mắt.

Vệ Cẩm Huyên vừa đi vừa giải thích với cô: “Đây là nơi khám bệnh, cứ cách một trăm thước sẽ có một khu nhà như vậy, bác sĩ ở gần thuận tiện cho người bệnh.”

Lần trước Trương Tư Ninh đến đây, trời tối đen như mực, không thấy rõ được gì, hiện tại ban ngày nhìn lại mới thấy cũng giống như cô tưởng tượng, nơi này có diện tích rất lớn, lọt vào tầm mắt đều là những tòa nhà nhỏ độc lập kế tiếp nhau, so với ban đêm yên tĩnh không tiếng động, lúc này ở đây ồn ào náo nhiệt hơn rất nhiều, khắp nơi đều có người đi lại, ra ra vào vào, cũng không rõ ai là người bệnh ai là người nhà, người chăm sóc.

Đi vào phòng khám bệnh trên lầu, Trương Tư Ninh mới biết bên trong nơi này có một thế giới riêng, hầu như không có gì ngoại trừ mùi khử trùng rất nồng, đi vào trong là một hành lang nhỏ, phía bên kia hành lang cũng giống các bệnh viện khác, có phòng thu phí, nhà thuốc, phòng thu phí có ba cửa sổ, hai bên là hành lang kéo dài, Trương Tư Ninh rẽ phải theo Vệ Cẩm Huyên, một dãy phòng đập vào tầm mắt. Phòng có cửa làm bằng sắt, phía trên là kính trong suốt có thể nhìn thấy được tình hình bên trong.

Trương Tư Ninh nhìn thoáng qua, có chút sợ hãi không dám nhìn tiếp, dường như trong mỗi căn phòng đang đóng kín đều có người, người bên trong có người tự do hoạt động, đi tới đi lui, vẻ mặt chết lặng không biểu cảm, có người lại bị trói chặt trên giường bằng dây thừng, cơ thể vùng vẫy, biểu hiện trên mặt dữ tợn đáng sợ… Trương Tư Ninh vô thức tiến sát lại gần Vệ Cẩm Huyên, dường như nơi này được cách âm rất tốt, khi nhìn xuyên qua cửa kính cô thấy người bên trong đang gào thét rất khủng khiếp nhưng ở bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy gì, trên đường đi, ngoài tiếng bước chân và âm thanh nói chuyện mơ hồ từ ngoài truyền vào, còn lại không thể nghe thấy gì khác.

Vệ Cẩm Huyên nắm tay cô siết nhẹ, đi đến cuối hành lang quẹo qua khúc ngoặt, Trương Tư Ninh nhìn thấy có mấy người mặc áo blouse trắng đứng trước một cánh cửa sắt, nhìn thấy Vệ Cẩm Huyên, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi trong nhóm tươi cười chủ động bước ra chào: “Vệ tiên sinh.”

Vệ Cẩm Huyên buông tay Trương Tư Ninh ra bắt tay ông ta: “Bác sĩ Trần, hiện tại em gái tôi thế nào rồi?”

Lúc này Trương Tư Ninh mới biết, ông chú trung niên béo tròn trước mặt là bác sĩ điều trị của Vệ Trân Trân.

Bác sĩ Trần đối với Vệ Cẩm Huyên vô cùng khách khí, khi nói chuyện cũng rất cân nhắc: “Vệ tiểu thư vừa tỉnh lại, tình hình trước mắt có vẻ tĩnh lặng hơn rất nhiều, không còn la hét ầm ĩ như tối qua. Nhưng bây giờ vẫn chưa thể xác định cô ấy đã hoàn toàn tỉnh táo hay chưa, nên tôi đề nghị tạm thời chưa thả Vệ tiểu thư ra.”

Vệ Cẩm Huyên tỏ vẻ đã hiểu, anh nói: “Bây giờ tôi có thể vào thăm nó không?”

Bác sĩ Trần nói: “Có thể, Vệ tiên sinh khi vào cố gắng đừng đề cập tới chuyện trước đó, chỉ nói những chuyện thông thường thì không có vấn đề gì.”

Chuyện trước đó, dĩ nhiên là chuyện chặt ngón tay, cắn lỗ tai người ta.

Vệ Cẩm Huyên gật đầu, anh nghiêng đầu nhìn Trương Tư Ninh, Trương Tư Ninh rất thức thời khua tay: “Anh vào đi, em ở bên ngoài đợi anh, cẩn thận một chút.” Trên đường đi tới đây, cô thực sự có chút sợ hãi, cảm giác bệnh nhân tâm thần gì đó thật đáng sợ, cũng may hiện tại Vệ Trân Trân đang bị trói lại, nếu không cô cũng không yên tâm để anh đi vào.

Vệ Cẩm Huyên vuốt vuốt tóc cô, nói với bác sĩ Trần: “Đây là vị hôn thê của tôi.” Thấy bác sĩ Trần chợt vỡ lẽ, anh mỉm cười, đợi người mặc áo blouse trắng trẻ tuổi hơn kia cầm chìa khóa mở cửa ra xong, anh liền đẩy cửa đi vào.

Mặc dù biết hiện giờ Vệ Trân Trân không có hành động bạo lực, nhưng Trương Tư Ninh vừa thấy anh đi vào đã bắt đầu lo lắng, cô nhìn không chớp mắt xuyên qua phần kính trên đầu cửa. Giống như chú chó đứng đợi sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào cứu chủ, có lẽ biểu hiện lo lắng của cô quá rõ ràng, lão Trịnh ở một bên nói: “Tư Ninh tiểu thư, không có việc gì đâu, tay chân của Vệ tiểu thư không nhúc nhích được, Vệ tiên sinh sẽ không sao đâu.”

Bác sĩ Trần cũng nói: “Hôm nay, Vệ tiểu thư sau khi tỉnh lại cũng rất yên tĩnh, tạm thời sẽ không có việc gì.”

Trương Tư Ninh nhìn hai người cười cười, sau đó lại xoay đầu dán mắt chăm chú vào bên trong phòng, thấy dáng vẻ cô khẩn trương như vậy, mấy ông chú trung niên mặc áo blouse trắng bên cạnh cũng không nhịn được cười.

Tuổi trẻ thật tốt mà.

Khoảng nửa giờ sau Vệ Cẩm Huyên từ bên trong đi ra, trong phòng cách âm rất tốt, không ai biết anh đã nói chuyện gì với Vệ Trân Trân trong đó, mặc dù anh vẫn mỉm cười như trước nhưng Trương Tư Ninh cảm thấy tâm trạng anh lúc này vô cùng, vô cùng hỏng bét.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.