Sau khi Vệ Cẩm Huyên kể xong mọi chuyện, Trương Tư Ninh nằm yên lặng trong vòng tay anh, hai người nằm trên giường, nhất thời không ai nói thêm gì. Bầu không khí tĩnh lặng thật sự khiến người ta ngột ngạt, vì vậy cô chủ động phá vỡ sự trầm mặc đó, khẽ hỏi: “Bây giờ Elisa vẫn còn ở cùng với Vệ Cẩm Thiệu sao ạ?” Cô ta có biết chuyện mẹ con Vệ Cẩm Thiệu đã làm với nhau không?
Vệ Cẩm Huyên đặt cằm lên trán cô, hờ hững nói: “Sau khi ly hôn với anh xong, Elisa và Vệ Cẩm Thiệu duy trì quan hệ tình nhân khoảng ba tháng, năm trước cô ta đã tái hôn, hiện đang định cư ở Chicago.”
Trương Tư Ninh thấy anh nói với giọng thờ ơ thái bình như vậy, nên tò mò hỏi: “Anh không trách cô ta sao?” Nếu Vệ Cẩm Thiệu là chủ mưu, thì chắc chắn Elisa cũng coi như đồng lõa, cho dù cô ta không biết tình hình thực tế nên làm ra chuyện ngu xuẩn, nhưng không biết không có nghĩa là vô tội.
“Chưa nói tới có trách hay không,” Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, trả lời đúng trọng điểm: “Hiện tại, cô ta có cuộc sống mới, cũng có con cái của mình, quên đi, chuyện này cũng không quan hệ quá nhiều tới cô ta, cho dù không phải cô ta thì Vệ Cẩm Thiệu cũng sẽ nghĩ cách khác để hại anh, chỉ là cách thức khác nhau mà thôi.”
Trương Tư Ninh có chút mất hứng: “Ngài thật là rộng lượng mà.” Giọng điệu châm chọc không cần phải rõ ràng hơn nữa.
Anh nhìn cô khẽ mỉm cười: “Không phải rộng lượng, Tư Ninh, anh mất đi một chân, sao có thể không oán hận? Chỉ là việc gì cũng có nặng nhẹ, bây giờ mục tiêu hàng đầu của anh là mẹ con Vệ Cẩm Thiệu, đối với anh, Elisa chỉ là nhân vật tiểu tốt, không đụng đến cô ta, chỉ vì không muốn rút dây động rừng, để ngừa vạn nhất mà thôi. Hơn nữa bây giờ nghĩ lại, cô ta cũng có thể xem như người bị hại.”
Kỳ thực cuộc sống hiện tại của Elisa cũng không tốt, tuy anh không trực tiếp xuống tay, nhưng cũng âm thầm trả lại vài rắc rối, làm cho cô ta bị giam một năm sáu tháng, đánh mất công việc, danh tiếng trong ngành cũng bị hoen ố, cưới một người đàn ông hết sức bình thường, cả đời này cô ta sẽ như vậy, không bao giờ có thể trở lại thời huy hoàng được nữa.
Tàn nhẫn sao? Dĩ nhiên tàn nhẫn, nhưng so với việc anh mất đi một chân thì có là gì!
Chỉ có điều chuyện này có chút mờ ám, tuy anh có lý do chính đáng, nhưng vẫn không muốn để Trương Tư Ninh biết những gì anh đã làm, nếu có thể, anh muốn giấu kín cô chuyện này.
Vệ Cẩm Huyên hy vọng sẽ luôn duy trì hình ảnh tốt đẹp trong mắt người mình yêu, nên giấu diếm ‘chuyện tốt’ mình đã làm rất sít sao, Trương Tư Ninh không biết chuyện đó, nên lúc này rất khó chịu. Vừa nghĩ tới người phụ nữ đó đã gián tiếp hại anh thành ra như vậy là cô lại tức không chịu được! Nhưng anh cứ hờ hững vân đạm phong khinh….Trương Tư Ninh bĩu môi, xoay người lại, ngủ, cái người không hiểu lòng phụ nữ, quả nhiên đáng ghét nhất.
Vệ Cẩm Huyên bật cười, bé con này tính khí càng lúc càng lớn rồi, mới vừa rồi còn đau lòng an ủi anh, thoáng cái đã trở mặt, vui giận thất thường, sớm nắng chiều mưa có lẽ cũng giống như cô vậy. Anh càng nghĩ càng thấy buồn cười, liền giơ tay ôm cô vào lòng, môi cọ qua cọ lại trên cổ cô, vừa cọ vừa dùng sức mút vào, để lại những dấu hôn đỏ hồng.
Trương Tư Ninh vốn không thèm để ý tới anh, chỉ là hôn ở cổ mà thôi, cứ tự nhiên, nhưng một lát sau, thấy anh bắt đầu không thành thật, Trương Tư Ninh tức giận xoay người ngồi dậy, đẩy bàn tay đang làm loạn trong quần áo mình ra: “Anh làm gì đó!”
Vệ Cẩm Huyên nói: “Làm em.” Hai chữ này dũng mãnh nhảy ra khiến Trương Tư Ninh chấn động, ngẩn người câm nín, Vệ Cẩm Huyên chóp ngay cơ hội, trực tiếp đè cô xuống dưới thân, một chút đường sống cũng không cho, thuận thế muốn làm gì thì làm.
……
Qua tiết đoan ngọ, hai ngày sau, Trương Tư Ninh đi theo Vệ Cẩm Huyên làm thủ tục sang tên tài sản. Chuyện này hai người âm thầm tiến hành, không bảo ai đi cùng, luật sư cũng là người Vệ Cẩm Huyên hết sức tin tưởng. Mọi chuyện được thực hiện rất gọn gàng, không có bất kỳ thông tin rò rỉ ra ngoài. Đến lúc này, Trương Tư Ninh mới biết, thì ra Vệ Cẩm Huyên có nhiều tiền đến vậy, ngoại trừ Bác Lãng, anh đứng tên rất nhiều sản nghiệp đủ các loại, bất động sản, cửa hàng, cổ phiếu, năm công ty vừa và nhỏ, tổng cộng lại là một con số vô cùng vô cùng lớn. Lúc Trương Tư Ninh ký tên không nhịn được nuốt ực nước miếng xuống, tim gan nhảy lốp đốp, đem hết tất cả những thứ này giao cho cô mà không có bất cứ bảo đảm nào, Vệ tổng quả nhiên rất khí phách mà!
Luật sư là một người họ Hạ, tự giới thiệu mình tên là Hạ Tuấn, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tự mình lập ra công ty luật, là cố vấn pháp luật cho Bác Lãng. Có lẽ quan hệ giữa anh ta và Vệ Cẩm Huyên rất tốt, nói chuyện vô cùng thoải mái, đợi sau khi Trương Tư Ninh ký tên xong, Hạ Tuấn vừa sắp xếp lại giấy tờ, vừa hướng về phía Vệ Cẩm Huyên giơ thẳng ngón tay cái lên: “Anh trai, vĩ đại.” Tài sản lớn như vậy mà nói chuyển liền chuyển, có thể thấy anh tin tưởng cô bé con trước mắt này đến mức nào….uầy, là chị dâu nhỏ mới phải!
Vệ Cẩm Huyên rất bình thản: “Phần còn lại nhớ chú ý thời gian tiến hành.”
Hôm nay, Trương Tư Ninh ký tên chẳng qua chỉ là một số tài sản cố định mà anh đứng tên, mấy công ty đó mặc dù không có lên sàn nhưng muốn sang tên cũng không dễ, bắt buộc phải tiến hành theo quy trình không thể thiếu.
Hạ Tuấn cười ha ha, vỗ ngực cam đoan: “Anh yên tâm, đảm bảo trong vòng một tuần sẽ làm xong cho anh.” Còn nói: “Em đã mang ‘thỏa thuận trước hôn nhân’ mà anh bảo em chuẩn bị đến, bây giờ anh và chị dâu nhỏ ký tên luôn hay đợi mấy ngày nữa ký cùng mấy giấy tờ khác?”
Trương Tư Ninh: Chị dâu nhỏ…… Ha ha.
Vệ Cẩm Huyên giải thích: “Ký thỏa thuận tiền hôn nhân, để chuyển hẳn mấy thứ này sang cho em, tránh phiền phức sau này.” Nói xong mới bảo Hạ Tuấn lấy thỏa thuận ra, trực tiếp ký tên vào, vô cùng phóng khoáng, thoải mái…..Trương Tư Ninh nhìn thấy mà đổ mồ hôi lạnh dùm anh.
Đột nhiên cô cảm thấy…… Áp lực thật lớn.
Sau khi ký xong thỏa thuận, Hạ Tuấn cáo từ trước. Nơi bọn họ hẹn nhau không phải cư xá Phúc Điền, cũng không phải tại phòng làm việc của anh ở Bác Lãng, lại càng không phải ở văn phòng luật sư mà tại một căn hộ khác của Vệ Cẩm Huyên ở phía nam Tam Hoàn.
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Tư Ninh đến nơi này, căn hộ ba phòng hai sảnh, trang trí đơn giản thanh lịch, có đầy đủ đồ nội thất, trước kia Vệ Cẩm Huyên từng ở đây một thời gian, sau khi chuyển đi rồi, bình thường cứ cách nửa tháng, thím Tào lại dẫn người của công ty vệ sinh gia đình đến quét dọn một lần, ngoại trừ chỗ này, những căn hộ khác cũng làm như vậy, anh lại không thiếu tiền, nên cũng không cho thuê nhà.
Đợi Hạ Tuấn rời khỏi, Trương Tư Ninh đi thẳng tới sofa ngã ập xuống hoàn toàn không còn chút hình tượng nào, vô cùng không có tiền đồ ôm mặt nói: “Vừa nãy, lúc ký tên, tay em run hết lên.” Vừa nói vừa bò dậy trên sofa, lếch đến bên cạnh Vệ Cẩm Huyên ôm cổ anh, nũng nịu hỏi: “Sao anh gan vậy, lỡ như em cuốn gói chạy mất thì làm sao đây? Anh sẽ trở nên nghèo rớt mồng tơi rồi! Đây là rất nhiều, rất nhiều tiền đó!”
Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, vuốt ve chóp mũi cô, nói một câu khiến người ta hết sức kích động lại cảm thấy xót xa: “Không tin tưởng em, trên đời này, anh còn có thể tin ai đây?” Trương Tư Ninh nghe xong, khóe mắt lập tức đỏ ửng lên, mặc dù đã mấy ngày trôi qua kể từ lần nói chuyện trước, nhưng mỗi khi nhớ tới, Trương Tư Ninh đều cảm thấy rất khó chịu, hết sức đau lòng, lại không thể nào oán hận được nên ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình sắp mắc phải chứng trầm cảm rồi.
Lúc này, nghe anh nói vậy, cô lập tức cam đoan: “Anh yên tâm, em sẽ không bỏ rơi anh, Vệ Cẩm Huyên, cả đời này em sẽ đối xử với anh thật tốt.”
Anh đã từng nói, cả đời sẽ đối xử tốt với cô, Trương Tư Ninh nghĩ, tình cảm phải trao đi và nhận lại, chỉ cần anh nói được làm được, thì cô tuyệt đối không nuốt lời.
Vệ Cẩm Huyên hôn lên khóe miệng cô, nụ cười quyến luyến trên mặt, đôi mắt sâu xanh thẳm lóe lên một tia sáng không tên, anh khẽ nỉ non bên tai cô: “Bé con ngốc.”
Tối hôm sau, lúc về nhà Vệ Cẩm Huyên đã nói cho Trương Tư Ninh biết, ngày kia mở phiên tòa vụ án của Trần Bình Bình.
Trương Tư Ninh đang giúp anh cởi áo khoác, một lúc sau mới a một tiếng: “Vậy em có cần phải thông báo với người nhà họ Trần không ạ?”
Anh biết trong lòng cô vẫn canh cánh chuyện của Trần Bình Bình nên ôm vai cô vỗ vỗ: “Người của Trần gia đã biết từ tuần trước, lão Mạnh gần đây có một vụ án đặc biệt nên hôm nay mới gọi điện báo anh biết.”
Trương Tư Ninh dạ một tiếng, ba tháng, rốt cuộc cũng đã có kết quả, nghĩ đến Trần Bình Bình tuổi trẻ đầy sức sống lại chết thảm như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy khá buồn bã mất mát, lại không nhịn được cảm thán thế sự vô thường.
Vệ Cẩm Huyên thấy cô mãi tận lúc lên giường ngủ vẫn còn rầu rĩ không vui, anh không cần hao tốn sức lực khuyên bảo mà dứt khoát nghiêng người đặt cô dưới thân, hài hòa vận động đến hơn nửa đêm, cuối cùng Trương Tư Ninh hét đến khàn giọng, vừa khóc vừa hét, dù sao cũng không còn lòng dạ nào buồn phiền nữa rồi, mệt mỏi mê man ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại đã gần giữa trưa, nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, Trương Tư Ninh rên rỉ một tiếng, trùm chăn kín đầu, cuộn mình lăn lộn mấy vòng trên giường, gần như biến thành con sâu bông, mới từ từ bò dậy.
Buổi sáng, lúc Vệ Cẩm Huyên đi làm cô mơ hồ có chút ấn tượng, nhớ rõ anh hôn cô mấy cái, dặn dò bảo cô ngủ cho ngoan gì đó, chỉ có điều cô ngủ say quá, sau đó anh nói tiếp cái gì cô cũng không nhớ rõ, đợi lát nữa sẽ gọi điện hỏi anh sau vậy.
Chuyện lăn giường này, kỳ thực trước lạ sau quen, làm mãi cũng lên tay, Trương Tư Ninh thích nghi rất tốt, dần dần có thể cảm nhận được niềm vui trong đó. Về phần tránh thai gì đó, có lần cô đề cập qua, nhưng Vệ Cẩm huyên nói không cần thiết, có con thì sinh thôi, rất bình thản thong dong, Trương Tư Ninh thấy mà ngứa răng. Lúc nghe anh nói vậy, cô có chút 囧, cô mới hai mươi bốn tuổi, thật lòng không muốn làm mẹ sớm như vậy, trước kia khi nhìn thấy người ta mang thai cái bụng thật to đi trên đường, cảm giác có chút kinh khủng. Nhưng năm nay Vệ Cẩm Huyên đã ba mươi bảy rồi, thật sự không còn trẻ nữa, tuy Trương Tư Ninh không muốn làm mẹ sớm, nhưng cũng không muốn khiến anh thất vọng, cô thấy, mặc dù khi nói đến đứa bé, anh tỏ vẻ sao cũng được nhưng thật lòng anh rất muốn có con.
Cho nên…… mọi việc đều thuận theo tự nhiên đi.
Trương Tư Ninh đi vào phòng tắm, ngâm mình, đánh răng, mặc quần áo xong, nhìn lên đồng hồ đã hơn mười hai giờ, liền gọi điện thoại cho Vệ Cẩm Huyên. Đầu bên kia chuông vừa rung hai tiếng đã có người bắt máy, Vệ Cẩm Huyên cười hỏi: “Dậy rồi à?” Âm thanh vô cùng mềm mại.
Trương Tư Ninh hừ hừ xem như trả lời, sau đó hỏi: “Buổi trưa anh ăn gì ạ?”
“Anh vẫn còn chút việc cần xử lý, lát nữa Tần Chu sẽ mang cơm vào.”
Trương Tư Ninh dạ một tiếng, dặn đi dặn lại: “Vậy anh nhớ phải ăn cơm đầy đủ, không được nói một đằng làm một nẻo, thân thể mới là vốn liếng của cách mạng.” Nghe thấy anh bật cười ở đầu bên kia, cô mất hứng nói: “Không cho cười, em cũng vì muốn tốt cho anh đó.”
“Được được được, yên tâm, anh nhất định sẽ nghiêm túc ăn cơm.”
Trương Tư Ninh hứ một tiếng, bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh: “Sáng nay anh nói gì với em vậy, em vừa tỉnh dậy đã quên mất rồi.”
Nhớ tới buổi sáng hai mắt cô buồn ngủ mơ màng, dáng vẻ thơ ngây vô cùng đáng yêu, Vệ Cẩm Huyên không nhịn được cười cong khóe mắt, nhưng không dám bật lên thành tiếng sợ trêu cô thẹn quá hóa giận, chỉ nói: “Cũng không có gì, những thứ cần dùng trong tiệm đã chuẩn bị xong, chiều nay tiểu Trịnh sẽ mang lò nướng, đồ làm bếp, bộ đồ ăn ….đưa qua, nếu em không muốn ra ngoài, thì bảo Hứa Dương đến tiệm trông coi.”