Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 528: Gặp lại



Lời này của Tiêu Linh thực khiến cho toàn bường bất ngờ. Không một ai nghĩ tới Tiêu Linh lại có phản ứng gay gắt như vậy.

Ngay cả Lâm Phỉ Vân ở bên cạnh nàng cũng phải trơn mắt há mồm. Nàng thực không nghĩ tới Tiêu Linh lại nói ra những lời đó.

Ở trong ấn tượng của nàng thì Tiêu Linh là một người vô cùng dịu dàng, hiền lành. Nhưng những cử chỉ của Tiêu Linh vừa rồi khiến cho Lâm Phỉ Vân tạm thời không thể nào tiếp nhận được.

Bất quá Lâm Phỉ Vân lại vô cùng tán thành đối với hành động này của Tiêu Linh.

– Ngươi… Ngươi hay lắm! Hôm nay lại dám sỉ nhục ta. Ta, Tần lâu ta sẽ ghi nhớ. Hi vọng ngươi sẽ đừng vì những lời nói ngày hôm nay mà hối hận.

Khuôn mặt Phó Tuyển đỏ bừng. Nếu như không phải ở đây có rất nhiều người thì rất có thể hắn đã động thủ với Tiêu Linh rồi.

– Ta nói rồi, cho tới bây giờ ta không có nghĩ sẽ hối hận.

Tiêu Linh nhàn nhạt nói.

– Ha ha! Tần Lâu thực có bản lãnh, thực nghĩ rằng Huyền Thiên tông không có ngươi sao?

Một đạo thanh âm vang vọng khắp cả ngọn núi. Mọi người đều kinh ngạc không hiểu giọng nói này của ai. Nhưng chỉ có Tiêu Linh khi nghe tới giọng nói này thì thân thể bất tri bất giác run lên, vẻ mặt cũng biến sắc.

Phó Tuyển nghe thấy giọng nói này thì khuôn mặt hơi đổi nhưng hắn không biết được ai là người đã phát ngôn.

Nhưng bất kể là người phương nào thì nghe khẩu khí của hắn thì hản là người của Huyền Thiên tông. Hơn nữa thanh âm nghe ra là người trẻ tuổi.

Trong ấn tượng của Phó Tuyển thì những người trẻ tuổi ở Huyền Thiên tông thực lực cũng rất đồng đều, khá cường đại. Nhưng so với Tần Lâu vẫn là kém hơn một ít. Hơn nữa cũng vì Hàn Phong chết đi mà địa vị của Huyền Thiên tông cũng dao động không nhỏ.

Nếu như không phải vẫn còn vài tên Thiên giai cường giả chống đỡ thì Huyền Thiên tông tuy không bị diệt môn thì chỉ sợ cũng khó mà bảo toàn được địa vị nhất lưu tông môn.

Cho nên Phó Tuyển lập tức cười nhạt nói:

– Ngươi là ai ở trong Huyền Thiên tông, chả nhẽ người của Huyền Thiên tông chỉ là hạng người luôn trốn ở trong góc phòng không dám ra gặp người?

Người phát ra thanh âm lúc trước, nghe Phó Tuyển nói như vậy thì không khỏi nhẹ giọng than thở:

– Không nghĩ tới chỉ mới vẻn vẹn có hai năm mà tất cả mọi người đều muốn cưỡi đầu cưỡi cổ Huyền Thiên tông sao. Hôm nay nếu như không dạy cho ngươi một bài học thì chỉ sợ thế nhân không còn biết Huyền Thiên tông là ai.

Vừa dứt lời một đạo thân ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người. Mọi người cũng không có nhìn rõ thân ảnh này là nhưng thân ảnh này lại đứng giữ Tiêu Linh và Phó Tuyển.

Mọi người xung quanh đều cố gắng nhìn cho được gương mặt của người mới tới để thoả lòng hiếu kỳ.

Mà lúc này dáng vẻ lạnh lùng của Tiêu Linh khi nhìn thấy thân ảnh này thì bất giác thân thể nàng cũng không thể nào kiếm chế được mà không ngừng run rẩy. Hai hàng nước mắt rất nhanh chảy dài trên má nàng.

Hiển nhiên bây giờ tâm tình của Tiêu Linh vô cùng kích động, nàng không thể áp chế được cảm xúc của mình lúc này.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, chảy xuống khuôn mặt xinh xắn của nàng. Tiêu Linh nhìn thân ảnh mới xuất hiện trong chốc lát rồi cũng nhào người về phía trước. Nàng vươn hai tay ra ôm chặt lấy người trước mặt, rồi nàng lại cảm thấy sơ hãi. Nàng sợ những chuyện này tất cả đều chỉ là ảo giác.

Hai năm qua, vố số ý niệm trong đầu nàng không ngừng bay tán loạn, có thể dùng một từ hỗn loạn để hình dung. Nàng vươn hai tay ra nhưng không thể nào tiến thêm một bước nữa.

Trông thấy dáng dấp của Tiêu Linh như vậy, Hàn Phong cũng cảm thấy vô cùng thương tiếc. Hắn biết Tiêu Linh hai năm nay chắc hẳn đã phải chịu rất nhiều uỷ khuất.

Hàn Phong ôn nhu nói:

– Linh nhi!

Ngay sau đó hắn cũng lập tức ôm lấy nàng, ôm chặt vào trong lòng. Ngay khi Hàn Phong ôm lấy nàng thì nhãn thần Tiêu Linh không thể nào không chế được nữa, nước mắt nàng đã chảy ướt đẫm áo Hàn Phong.

Cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người Hàn Phong, cảm nhận được cảm giác ấm áp khi được hắn ôm vào trong lòng Tiêu Linh trong lúc nhất thời hít thở không thông.

Chẳng qua, nàng cung ngay lập tức trấn tĩnh được tâm tình, vô số loại cảm xúc trong lòng nàng không ngừng thay đổi, nàng cảm thấy vô cùng rối loạn.

– Là thật sao? Thật là ngươi sao? Hay là ta đang nằm mơ?

Tiêu Linh chăm chút ôm lấy Hàn Phong, thì thào nói.

Cảm thụ được sư quấn quýt say mê của Tiêu Linh, Hàn Phong cảm thấy vô cùng đau xót. Hắn cũng ôn nhu vỗ về Tiêu Linh, rồi lại ân cần nói:

– Là ta! Ta đã trở về. Sau này cũng sẽ không rời xa ngươi nữa!

Chẳng biết tại sao khi Tiêu Linh nghe được những lời này thì tâm tình nàng vốn kích động trong lúc nhất thời lại trấn tĩnh trở lại. Tiêu Linh không có nói bất cứ điều gì mà chỉ lặng lặng đứng đó nhìn Hàn Phong. Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn thấy nhưng đối với nàng bọn họ cũng chỉ là không khí mà thôi.

Nàng muốn được Hàn Phong ôm trong lòng như thế này, mãi mãi sánh ngang cùng thiên địa.

Mà lúc này Lâm Phỉ Vân vốn đứng đằng sau Tiêu Linh thì hai mắt cũng mở lớn, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn một màn trước mắt này.

Chẳng qua khi nàng nhìn thấy Hàn phong thì những giọt nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống. Nàng không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Lúc này Hàn Phong trấn an Tiêu Linh vài câu, nàng cũng dần khôi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng ly khai nhưng thực sự nàng không muốn như thế. Dù sao thì hai năm xa cách trong tuyệt vọng, nhớ nhung, Tiêu Linh thực sự muốn ôm ấp Hàn Phong lâu hơn nữa. Nhưng nàng biết ở đây còn rất nhiều người đang nhìn. Sau khi rời Tiêu Linh thì một đôi ngọc thủ lại níu kéo hắn.

Tự nhiên chính là Lâm Phỉ Vân đang làm nũng hắn. Hàn Phong cũng biết Vân nhi rất đau buồn vì việc mình gặp nạn. Hai năm qua chắc chắn tâm trạng của nàng cũng không được tốt. Trong lòng hắn đồng dạng cũng cảm thấy thương xót cho tiểu sư muội, đồng dạng cười một tiếng ôn nhu nói:

– Tiểu Vân nhi, thế nào, không nhận ra sư huynh sao?

Ai biết Hàn Phong cũng chỉ muốn tâm tình Lâm Phỉ Vân hoà hoãn lại nhưng sau khi Lâm Phỉ Vân nghe được những lời này thì không nói không rằng cũng nhào vào trong lòng Hàn Phong, rồi nàng khóc nức nở nói:

– Phôi sư huynh, phôi sư huynh! Ta bị người ta khi dễ, vậy mà ngươi dĩ nhiên cam lòng bỏ đi hai năm không bảo vệ Vân Nhi, Vân Nhi chán ghét ngươi!

Nói là đáng ghét nhưng bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ Vân cũng là nắm chặt lấy gấu áo của Hàn Phong. Trông thấy Lâm Phỉ Vân như vậy thì Hàn Phong nhẹ nhàng xoa đầu nàng, cảm khái nói:

– Là sư huynh không tốt, để tiểu Vân nhi chịu uỷ khuất. Nói cho sư huynh là ai khi dễ ngươi, ta tới giúp ngươi xả giận!

Lâm Phỉ Vân ly khai khỏi người Hàn Phong. Bây giờ vẻ mặt của nàng đã hoà hoãn trở lại, cái miệng nhỏ nhắn lúc nào cũng cười tươi tắn, dáng dấp nhìn vô cùng khả ái.

Hiển nhiên, đơn thuần Lâm Phỉ Vân cũng không có nghĩ như vậy. Trong hai năm qua, nàng vẫn luôn tin tưởng rằng Hàn Phong không có việc gì. Sẽ có một ngày trở về.

Tuy rằng xa cách hai năm, nhưng sư huynh vẫn trở về. Vì thế mà đơn thuần Lâm Phỉ Vân cũng trong lúc nhất thời coi như không cảm nhận được sự tồn tại của Tiêu Linh.

Nghe thấy ngữ khí quen thuộc của sư huynh, Lâm Phỉ Vân không khỏi cong cái miệng khả ái của mình lên, ngón tay thon dài chỉ về phía đằng sau Hàn Phong:

– Chính là hắn đã khi dễ ta và Linh nhi tỷ tỷ. Hắn còn mắng của sư huynh, nói sư huynh tử. Ta đã sớm nói sư huynh sẽ không chết, hắn thật ra đã khi dễ tiểu Vân nhi có phải hay không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.