“Trí nhớ bị niêm phong?” Giang Dạ nhớ lại cánh cửa thứ nhất đã mở ra, hỏi: “Điều đó có nghĩa là sau khi cánh cửa được mở ra, sẽ tìm lại được trí nhớ?”
“Gần như vậy!” Tô Tuyết gật đầu: “Nhưng những cánh cửa này tượng trưng cho một số mảnh trí nhớ của anh, vẫn còn chưa hoàn chỉnh, muốn khôi phục hoàn toàn trí nhớ, nhất định
phải mở hết tất cả các cánh cửa niêm phong trí nhới”
“Đúng rồi, vừa rồi có cánh cửa nào mở ra không, hoặc có nhớ được chuyện gì hay không?”
Khựng lại một chút, Giang Dạ lắc đầu.
Những gì đã nhìn thấy ở cánh cửa đầu tiên cũng không thể nói cho Tô Tuyết biết được.
“Nếu không thì, thử lại một lần nữa?” Nghĩ tới đây, Giang Dạ mỉm cười.
Nếu có dòng điện k1ch thích một lần thì có thể mở ra một cách cửa.
Nếu k1ch thích tám lần, nói không chừng tất cả cửa đều sẽ được mở ra.
Bằng cách đó, có thể lấy lại trí nhớ.
“Cơ thể của anh có thể chịu đựng được không?” Tô Tuyết khế cau mày.
Dáng vẻ trợn trắng mắt vừa rồi của Giang Dạ khiến cô ấy sợ hãi.
Điều trị chứng mất trí nhớ tuy quan trọng, nhưng tính mạng còn quan trọng hơn.
“Nhất định có thể, chuyện đó cô không cần phải lo lắng, cô có thể tiếp tục tăng dòng điện lên!” Giang Dạ bật cười nói.
Trong vòng ba năm mất trí nhớ đến nay, giờ đây anh có thể chắc chắn một điều, đó là tố chất cơ thể của anh tuyệt đối thuộc cấp bậc kh ủng bố.
Suy nghĩ một lúc, Tô Tuyết lại khởi động dụng cụ.
Rất nhanh, giống như lần trước, tiềm thức của Giang Dạ lại nhìn thấy bộ não của anh và tám cánh cửa.
Nhưng ngoại trừ cánh cửa đầu tiên được mở ra, những cánh cửa khác vẫn bị khóa.
Thử rất nhiều lần nhưng vẫn không có kết quả. Tô Tuyết vô cùng thất vọng.
Dù sao dụng cụ này cũng được gửi về từ nước Mỹ, còn phải trả lại. Thế mà vẫn không có tác dụng, trong một thời gian ngắn
cô ấy đã bất lực trước chứng mất trí nhớ của Giang Dạ.
“Được rồi, như vậy là đủ rồi. Trị liệu hôm nay tạm thời như vậy đi, thứ sáu tuần sau gặp lại!”
Tô Tuyết tựa vào bàn làm việc, vùi đầu viết báo cáo, rất tùy ý nói.
Bị sốc điện nhiều lần như vậy, cả người Giang Dạ vô cùng thoải mái.
“Hôm nay không xem phim à?”
Ánh mắt của anh lại rơi vào chiếc hộp chứa những chiếc đ ĩa.
“Không xem, thứ sáu tuần sau tính tiếp!” Tô Tuyết không ngẩng đầu nói. pụ
“Được rồi, vậy tôi đi trước đây
Giang Dạ rời khỏi bệnh viện với nụ cười nhẹ trên môi, trong lòng tràn đây mong đợi…
Rời khỏi bệnh viện đã là giữa trưa.
Giang Dạ tìm thấy một quán mì lạnh, anh muốn vào ăn một phần ba món Tam Tần*.
*Ba món Tam Tần là mì lạnh, bánh bao thịt nguội và soda.
Sau khi ăn uống xong, anh lại đi đến khu trung tâm công nghệ cao thịnh vượng nhất Tần Tây.
Ở đó có một toàn nhà kính cao chót vót nằm ở vị trí trung tâm.
Trên đỉnh tòa nhà có bốn chữ “Ủy thác Kim Thành”.
“Không sai, chính là nơi này!”
Giang Dạ mơ hồ nhớ ra rằng anh đã từng xem qua tin tức, ủy thác Kim Thành là một trong ba công ty ủy thác lớn nhất ở
Long Quốc.