Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 30: Chữa thương



Ở phía sau, tên quý tộc vừa rồi bị hù dọa cho choáng váng giờ mới dám phản ứng, hướng về phía bóng ngựa phía xa nổi giận, cao giọng mắng:

“Vô sỉ! Hạ lưu! Đê tiện! Các ngươi dám cướp bóc quý tộc, nhất định sẽ bị pháp luật đế quốc nghiêm trị, các ngươi… các ngươi sẽ gặp báo ứng!”

“Lão gia, chúng ta hay là mau chạy đi.”

Xa phu nhỏ giọng nhắc nhở.

Quý tộc lão gia cả người run run, nhìn thoáng qua đám tử thi, mắng một câu:

“Đáng chết!”

Nói xong mang theo nữ nhân lên chiếc xe Lăng Tiêu lưu lại, một bên mở miệng không ngừng mắng tên xa phu kia chết tiệt, một bên thúc giục xa phu mau rời cái địa phương chết tiệt quỷ quái này đi.

Gần đó, mấy chiếc xe ngựa khác cũng đều hận không thể mau hơn được gấp đôi, chạy khỏi nơi này càng xa càng tốt.

Ai nấy cũng đều hiểu được, hậu quả của việc giết chết hơn mười tên lính đánh thuê là cái gì, bọn họ thậm chí không thấy rõ tên xa phu kia ra tay như thế nào, mà một đám lính đánh thuê có thực lực cường đại đều bị giết chết !

Vừa rồi, bọn họ thậm chí có loại cảm giác, nếu ai dám nhiều lời, tên xa phu kia nhất định sẽ không chút do dự cầm kiếm hướng về bọn họ.

Đại khái, nữ hắc y che mặt kia chính là người mà các tên lính đánh thuê đang tìm. Có người thậm chí nghĩ sẵn ở trong lòng, nếu bị lính đánh thuê đuổi tới, liền sẽ đem chuyện này nói ra, miễn cho thân mình phải chịu cảnh

“giận chó đánh mèo”

.

Trên quan đạo, xe ngựa chạy như bay về phía trước, Diệp Vi Ny mở chiếc mành che cửa, sau đó nói:

“Phía trước có một cái ngã rẽ, theo đường đó đi tới, có thể đến được một con đường nhỏ, như vậy không cần lo lắng bị họ đuổi theo.”

“Nếu cứ đi theo quan đạo, phía trước không xa không phải có một cái thành trấn sao?”

Lăng Tiêu ngữ khí lạnh nhạt hỏi.

“Thành trấn? Ước chừng phía trước năm mươi dặm có một cái, nếu theo tốc độ bây giờ, hẳn là một hồi có thể đến. Bất quá, vừa rồi mới xảy ra chuyện, phỏng chừng đối phương cũng đã biết rồi, bọn họ có huấn luyện liệp ưng truyền tin, so với tốc độ xe ngựa chúng ta nhanh hơn nhiều!”

Diệp Vi Ny đối với sự gan dạ của Lăng Tiêu lại có thêm một cái nhận thức hoàn toàn mới. Hắn cư nhiên còn dám dọc theo quan đạo mà đi?!

Lăng Tiêu không nói gì, cứ tiếp tục hướng xe ngựa phía trước mà đi tới. Rất xa, thấy có một tòa thành trấn, khoảng cách bên này ước chừng còn có ba, năm dặm đường. Bên cạnh có một con đường đổ nát, vừa hẹp lại quanh co, uốn lượn khúc chiết, không biết thông đến phương nào. Lăng Tiêu dừng xe ngựa, sau đó lạnh nhạt nói:

“Xuống xe.”

Trong xe, không khí đã thoáng đảng hơn nhiều, không thể không thừa nhận, ngồi trong chiếc xe ngựa này quả thật rất thoải mái. Diệp Vi Ny cố gắng không thèm nghĩ tới những chuyện xấu xa vừa mới phát sinh trong xe, tâm tình tương đối tốt hơn nhiều, đáng tiếc vết thương trên vai phải càng ngày càng đau.

Đây là lần đầu nàng bị kiếm khí đả thương, trước kia từng nghe người ta nói qua, bị kiếm khí đả thương vô cùng thống khổ. Nghĩ không ra hôm nay nàng cũng có dịp trải qua cảm giác đó, nhịn không được ở trong xe buộc giọng rên rỉ vài tiếng, lập tức gắt gao cắn chặt răng, không cho mình phát ra âm thanh, miễn cho bị tên đầu gỗ chê cười.

Diệp Vi Ny sửng sốt, mới vừa cảm giác được có chút thoải mái, bây giờ sao lại phải xuống xe? Mở cửa xe, cau mày, vẻ mặt thống khổ hướng Lăng Tiêu, buồn bực nói:

“Tại sao phải xuống xe chứ? Ngồi xe mới thật là tốt!”

“Ngu xuẩn!”

Lăng Tiêu miệng mắng một câu:

“Ngươi nghĩ những người đó tra không ra chiếc xe này sao?”

Diệp Vi Ny nghẹn lời, cảm giác chính mình quả thật rất ngu xuẩn. Trên thực tế, là do vết thương trên người hành hạ đau đớn, nếu không với tính tình khéo léo của nàng làm sao không nhìn ra vấn đề này chứ.

Cư nhiên bị tên đầu gỗ không chút kinh nghiệm này chê cười!

Có chút xấu hổ cùng buồn bực, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng, nắm lấy túi tiền thật to do tên quý tộc lưu lại, nhảy xuống xe, sau đó ném cho Lăng Tiêu.

“Ngươi là nam nhân, ngươi cầm đi!”

“Ngươi còn nợ ta một ngàn kim tệ!”

Lăng Tiêu nói.

“……”

Diệp Vi Ny bị tức đến nghẹn lời, cảm thấy được người này rất đáng ghét, tâm ngoan thủ lạt, ích kỷ, giảo hoạt…. Dù sao, cũng không phải là người tốt!

“Đừng cử động!”

Lăng Tiêu bỗng nhiên nói:

“Cởi y phục ra.”

“Ngươi…ngươi muốn làm gì?”

Vẻ mặt Diệp Vi Ny cảnh giác nhìn Lăng Tiêu, bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua bị hắn chạm đến nơi đó, nhất thời trên mặt nổi lên một mảnh xấu hổ cùng giận dữ, cả giận nói:

“Ngươi… đồ hạ lưu, ta nhìn lầm ngươi rồi ! Ngươi… ngươi là tên vô sỉ! Lăng Tiêu, ta cho dù là chết cũng không cho ngươi đạt được mục đích!”

“Chỉ cần lộ ra vết thương trên vai ngươi là được,”

Lăng Tiêu không chú ý Diệp Vi Ny đang phẫn nộ,

“Ta cũng không thích mang theo một cái trói buộc.”

Diệp Vi Ny cảm giác trong lồng ngực như bị nghẹn lại, thật sự là quá khó tiếp thu rồi, ngực kịch liệt phập phồng. Cái tên trước mắt này, không biết như thế nào làm cho da tay của hắn biến thành ngăm đen, nhìn rất là đáng ghét, làm cho nàng có loại cảm giác muốn một kiếm đánh chết hắn.

“Cởi hay không cởi?”

Lăng Tiêu có chút không kiên nhẫn, mình hảo tâm muốn giúp nàng trị liệu một chút, nàng lại do do dự dự , nếu đã là như vậy, cứ mặc nàng đau đớn đi, nghĩ thế Lăng Tiêu liền xoay người đi.

“Chờ… chờ một chút, ta cởi…”

Diệp Vi Ny thanh âm như muỗi bay, sau đó lại lập tức giận dữ nói:

“Ta là nữ hài tử, ngươi sao không nhường ta một chút chứ?”

Lăng Tiêu bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ : ta chỉ biết, mọi thời khắc đều phải đề phòng ngươi. Diệp Vi Ny đưa lưng về phía Lăng Tiêu, chậm rãi kéo áo xuống, lộ ra một mảnh da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết, vết thương trên vai lộ ra, từ phía sau có thể thấy hai bên tai Diệp Vi Ny đều đỏ bừng.

Lăng Tiêu bình tĩnh đứng ở phía sau Diệp Vi Ny, nhìn thấy trên vai nàng chỉ có một vệt sưng đỏ, kiếm khí lưu lại vết thương cũng không rõ ràng.

“Có thể sẽ có chút đau, kiên nhẫn một chút.”

Lăng Tiêu nói xong, trong lòng ngực mang ra hộp kim châm, xuất ra 3 cây, nhanh chóng cắm ở trên vai Diệp Vi Ny.

“Đừng…”

Một cỗ đau đớn tận tâm gan chợt đến, làm cho Diệp Vi Ny nước mắt lập tức liền chảy ra, lúc này không còn lo lắng bị bẽ mặt nữa. Nàng không kìm được nước mắt chảy xuống, nếu không phải biết Lăng Tiêu không có tâm tư đi hại mình, Diệp Vi Ny hận không thể nghĩ đây là do hắn là cố ý .

Làm cho nàng cảm thấy vạn phần kinh hỉ, chính là, sau khi cổ đau đớn qua đi, từ vết thương trên vai, bỗng nhiên truyền đến một trận hỏa thiêu cực nóng, dọc theo kinh mạch toàn thân nhanh chóng lưu chuyển, ấm áp dào dạt.Sự thoải mái làm Diệp Vi Ny thiếu chút nữa rên rỉ đến phát ra tiếng, liền vội vàng ngậm miệng, mới không có phát ra thanh âm xấu hổ.

“Ngươi có thể thử xem cánh tay một chút.”

Lăng Tiêu nói xong, đi đến chiếc xe ngựa trước mặt, giơ roi quất vào mông một con ngựa. Con ngựa ăn đau, hí dài một tiếng, dọc theo đường nhỏ phóng chạy, con ngựa còn lại cũng bị kéo đi. Từ chiếc xe ngựa xa hoa phát ra một trận âm thanh xốc nay, nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt hai người.

Không cần phải thử, Diệp Vi Ny cũng biết vết thương của mình đã tốt hơn rất nhiều, cũng chỉ cần dưỡng thương thêm vài ngày mà thôi, nhưng cái loại đau đớn như tra tấn này đã hoàn toàn biến mất!

Diệp Vi Ny yên lặng mặc lại áo, khẽ cắn môi, phía sau chiếc khăn che, hiện lên một ánh mắt mê người nhìn về phía Lăng Tiêu, trong lòng nhịn không được lại nổi lên một trận rung động.

Y thuật thần kỳ a! Tuy rằng không quá am hiểu về luyện dược sư, nhưng Diệp Vi Ny biết rõ, vết thương do kiếm khí gây nên bình thường đều không có biện pháp, cũng chỉ có thể dùng một ít đan dược giảm đau, sau đó chính là tĩnh dưỡng mà thôi.

Không nghĩ tới, tại đây có thể chứng kiến cái tên thiếu niên này nhanh chóng chữa hết, nàng thậm chí còn không thấy được Lăng Tiêu làm cái gì, đối phương hầu như cũng không có chạm đến mình một chút nào.

Nghĩ vậy, trên mặt Diệp Vi Ny vừa rồi còn vẻ tức giận bây giờ lại bắt đầu hồng lên.

Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Hai người tiến vào trấn nhỏ, mua một chiếc xe ngựa cùng lương khô, sau đó lại tiếp tục đi tới. Như thế lặp lại lặp lại mấy lần, năm ngày sau, thay đổi hết 4 chiếc xe ngựa, rốt cuộc bọn họ cũng tới được một cái tiểu trấn dưới chân Phạm Đế Á đại tuyết sơn – – Phạm Đế Á trấn.

Nhìn thân ảnh cô tịch của Lăng Tiêu, không chút do dự đi về phía tòa tuyết sơn mênh mông cao ngất trong mây trời kia, Diệp Vi Ny gắt gao cắn môi, bỗng nhiên nhịn không được đuổi theo.

Lăng Tiêu đứng lại, quay đầu, thản nhiên nhìn Diệp Vi Ny, Diệp Vi Ny cũng nhìn Lăng Tiêu.

Thật lâu sau, Diệp Vi Ny rốt cục chịu không nổi, cúi đầu nói:

“Ta muốn giám sát ngươi, sợ ngươi chạy… không trả kiếm kỹ cho ta.”

“Ngươi không sợ chết sao?”

Lăng Tiêu thản nhiên nhìn, trước mắt là thân ảnh một cô gái mặc trang phục mạo hiểm giả bình thường, tóc tết thành đuôi ngựa, nhưng lại tỏ ra thập phần nghị lực.

“Ta gọi là Diệp Vi Ny.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.