Ngân Tích (Dấu Vết) – Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhất

Chương 6-1



Tịch dương như máu, treo ở một góc viễn sơn, lay động muốn rơi.

Nụ hôn thật dài thật dài.

Y áp đảo hắn mà không cách nào kềm chế, hai người cùng nhau ngã vào bụi cỏ.

Bàn tay y không ngừng mơn trớn toàn thân hắn, cả thân thể hai người khẩn mật thiếp hợp, cơ hồ không có một chút khe hở. Y khảm bắp đùi vào giữa hai chân hắn, hạ thể sớm đã cương trùng trùng ma sát hạ thể hắn.

Mà hắn hiển nhiên kích động hệt như y vậy, thừa nhận không chút kháng cự hôn môi và vuốt ve của y, đồng thời cũng vươn hai tay, vuốt ve tấm lưng rộng rãi của y, hai bàn tay không ngừng mơn trớn lên xuống đường sống lưng liên miên thăng trầm của y.

Hai người không ngừng lăn lộn giữa bụi cỏ mềm mại, khi thì y áp hắn, khi thì hắn nghiêng người qua áp y, hoàn toàn không để tâm cỏ dại thô ráp rạch lên đôi má.

Hai người chỉ biết phóng tình hưởng thụ khoái cảm da thịt tương thân này.

Ồ ồ thở dốc, y vừa xoay động phần eo hưởng thụ khoái cảm cùng hắn cả người giao quấn thăng trầm, vừa cúi thân trên xuống tiếp tục hôn môi hắn.

Đôi môi nóng cháy cứ thế chuyển động trên chiếc cổ thon dài của hắn, từ cổ áo hơi mở rộng, y liếc thấy xương quai xanh mảnh khảnh của hắn.

Y đỏ mắt, tình nan tự chủ một phát cởi ra quần áo hắn…

“Cạch…”

Một tiếng nghe không rõ, do lực mạnh kéo mở, một cái hộp gấm nho nhỏ đột nhiên văng ra từ túi áo hắn, lăn vài cái, nằm trong bụi cỏ.

Đó là cái gì?

Trác Lập Phàm dừng động tác, vươn cánh tay, cầm lấy hộp gấm nọ.

Nhẹ nhàng mở ra, một đạo quang mang sáng chói đập vào mắt, y hơi hơi híp mắt lại, không cách nào thừa nhận tia sáng cường liệt này.

Bên trong hộp gấm màu đỏ thẫm, một viên kim cương nho nhỏ thiết kế tinh mỹ, phát xạ quang thải trong suốt trong dư quang hoàng hôn.

Cả người y liền cứng đờ, dục vọng nhất thời nguội xuống.

“Lập Phàm?”

Văn Hiểu không rõ cho nên hỏi, trên khuôn mặt vẫn phiếm *** đỏ bừng. Khi đường nhìn của hắn rơi xuống hộp gấm trên tay Trác Lập Phàm, đỏ bừng trong nháy mắt thối lui.

Hai người cuối cùng thanh tỉnh lại.

“Thật có lỗi.” Trác Lập Phàm đầu tiên phản ứng lại, vội vàng từ trên người hắn đứng lên.

“Không sao cả.” Văn Hiểu dường như cũng một khuôn mặt trầm tĩnh nói.

“Cái này…”

Trác Lập Phàm đưa hộp gấm qua.

“Ờ.”Văn Hiểu bỏ nó vào túi áo, “Là em chuẩn bị kết hôn dùng. Em và Tiểu Dĩnh chọn thật lâu, thật không dễ dàng mới quyết định cái này.”

“Rất đẹp.”

“Anh không sao chứ.”

“Không sao. Cảm ơn em.”

Hai người anh một câu em một câu đối đáp qua lại, dường như vừa mới rồi cái gì cũng không từng phát sinh.

“Vậy thì về thôi.”

“Ừ.”

Hồi phục rồi, là đạm mạc, là bình tĩnh, biểu tình thích hợp y.

Văn Hiểu mân môi, một câu không nói quay đầu liền đi, bởi vì không mong y nhìn thấy giọt lệ bên vành mắt sắp sửa trào ra khỏi khóe mắt hắn.

Vội vội vàng vàng chẳng biết đi bao lâu, hắn mới ý thức được phía sau căn bản không có tiếng bước chân.

Hắn nghi hoặc quay đầu vừa nhìn, lại phát giác bốn bề trống trơn.

“Trác Lập Phàm!”

Hắn vội vàng chạy về, nam nhân nọ, nam nhân vừa mới cường cường tráng tráng, lúc này mặt trắng không còn giọt máu ôm bụng té xỉu trên mặt cỏ, khẩn khẩn rụt thành một đoàn.

“Trác Lập Phàm!”

Tiếng kêu gào hoảng hốt cùng tiếng gió xa xôi phiêu tán.

* * *

Chậm rãi nhẹ nhàng mở mắt, một phòng trắng xóa.

“Tỉnh.”

Trong đường nhìn xuất hiện một khuôn mặt ngoại cỡ vô cùng tuấn mị.

“Cao Tuấn?”

Trác Lập Phàm cả kinh, nhỏm ngồi dậy, kéo theo ống truyền dịch trên tay, hơi lung lay một phát.

“Cẩn thận cẩn thận… Tôi biết cậu lâu lắm không được gặp tôi, nhất định rất nhớ tôi, chẳng qua cũng không cần phải kích động như thế đâu!”

Cao Tuấn đè lại tay y, lộ ra nụ cười câu hồn dẫu có quen cũng không chịu nổi của hắn.

“Cậu sao lại đến đây?” Trác Lập Phàm nhíu mày.

“Mộ Chi nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới, hơn nữa vừa lúc đến phiên tôi được nghỉ, cho nên hắn bảo tôi tiện thể đi xem cậu.”

Ngoái nhìn bốn phía, Cao Tuấn cười nói: “Thì ra cậu chính là sinh ra ở chỗ này! Khó trách làm người vừa chán lại vô vị!”

Vốn kế hoạch nghỉ ngơi của hắn là đi Châu Âu tán gái Tây, dễ ghét, cư nhiên bị thằng cha Trác Lập Phàm này xáo trộn.

Bất quá Cảnh Mộ Chi thừa nhận nghỉ ngơi lần này coi như đi công cán, có thể thụt két một khoản phụ cấp lớn, cho nên, cũng chỉ có thể chịu đựng sống vài ngày ở cái chỗ quỷ quái này.

“Cậu xảy ra chuyện gì? Khiến cho bản thân chật vật như vậy, cư nhiên dạ dày chảy máu té xỉu, dọa tôi nhảy một phát!”

“Tôi không sao.” Trác Lập Phàm nói: “Cậu có thể về báo cáo kết quả công tác cho Mộ Chi sớm một chút, bây giờ mua vé bay Châu Âu vẫn còn kịp.”

“Cậu có ý gì á!”

Cao Tuấn la to đặt mông ngồi vào trước giường y, ngả ngớn ghé vào trên ***g ngực y, sát gần mặt y, “Em là con người máu lạnh như vậy sao? Người ta thế nhưng quan tâm anh, mới nghìn dặm xa xôi chạy đến cái chỗ quỷ quái chim không đẻ trứng này đó!”

“Vâng, vâng…” Trác Lập Phàm cười nói: “Đối với quan tâm của em, anh đây cảm động đến rơi nước mắt.”

“Khụ…”

Ngoài cửa truyền tới tiếng ho khan không được tự nhiên, hai người nhất tề nhìn về phía cửa. Một chàng trai bình thường sắc mặt hơi chút nhợt nhạt, tay xách một hộp giữ nhiệt đứng ở ngoài cửa.

Rốt cuộc hắn đến đây đã bao lâu?

Nụ cười của Trác Lập Phàm cứng đờ.

“Là Văn Hiểu, vào đây vào đây.”

Cao Tuấn giống như người quen phất phất tay với hắn, cả người vẫn là rất thân mật kề vào bên người Trác Lập Phàm.

“Hai người quen nhau?” Trác Lập Phàm ngạc nhiên nói.

“Đương nhiên, ngày hôm qua đã quen rồi, ha!” Cao Tuấn hướng hắn nháy nháy mắt, người phía sau miễn cưỡng lộ ra một chút mỉm cười.

“Là cậu ấy đưa cậu đến bệnh viện, lúc tôi đến, cậu ấy vẫn luôn canh giữ bên cậu đó.”

Trác Lập Phàm nhìn Văn Hiểu, người liền lánh khỏi đường nhìn của y.

“Cái này…” Văn Hiểu đặt hộp giữ nhiệt lên đầu tủ bên cạnh giường bệnh, “Là cháo thịt nạc trứng muối.”

“Oa, thơm quá!”

Cao Tuấn một phát cướp đi, mở nắp, nhất thời mùi thơm nức mũi, “Mới nhìn là thấy ăn ngon rồi, anh có thể nếm một miếng chứ? Miếng nhỏ nhỏ thôi là được rồi.”

Hắn dùng ánh mắt đáng thương hề hề như cún con nhìn Văn Hiểu.

“Đương nhiên có thể.”

“Ô oa… Cậu thật là nhân từ nha!”

Một bộ cảm động đến rơi nước mắt, Cao Tuấn tuyệt không khách khí ăn một ngụm lớn.

“Oa… Ăn ngon ghê… Là cậu làm hả?”

“Vâng.”

Văn Hiểu gật gật đầu, nhìn chàng trai tuấn mị tuyệt không khách khí trước mắt này, có điểm tay chân vô thố. Xem ra hắn vẫn là không hiểu Trác Lập Phàm, chỉ có chàng trai trước mắt này, mới là người cùng một thế giới với y.

Mặc dù ***g ngực rất khó chịu, nhưng phải thừa nhận, hai người bọn họ thực sự rất xứng đôi. Trác Lập Phàm nói không sai, tình nhân của y quả nhiên phi thường xinh đẹp, hắn chưa từng thấy qua nam nhân xinh đẹp mị hoặc như vậy.

“Nào, nếm một miếng.”

Không một chút câu nệ múc một thìa cháo đưa tới bên môi Trác Lập Phàm, Trác Lập Phàm chỉ có thể mở miệng ăn.

“Như thế nào?” Cao Tuấn mỉm cười nhìn chăm chú thần sắc y, “Có nếm được đến tư vị ngọt ngào của ái tình hay không?”

“Ái, ái tình?”

Văn Hiểu ở một bên bị dọa nhảy dựng.

“Chả lẽ này không phải cháo ái tâm sao? Nếu không cậu làm sao lại cực cực khổ khổ hầm đến cho cậu ta ăn?”

Cao Tuấn vừa ăn vừa mập mờ hỏi ngược.

“Tôi, tôi với anh ấy chỉ là bạn tốt, là hàng xóm hồi xưa mà thôi.”

“Tôi sẽ đi thăm bạn bị bệnh, thế nhưng, tôi tuyệt đối sẽ không nấu cháo cho bạn mình ăn.” Cao Tuấn lang thôn hổ yết, đã ăn hơn một nửa.

“Lại nói các cậu là thanh mai trúc mã, a, ái tình thật vĩ đại!”

Vừa tán thán, hắn đột nhiên ý thức được sự tình có điểm không hợp lẽ.

“Ai nha, cứ như vậy, chúng ta làm không được tình địch rồi? Tôi không nên không tiết tháo như vậy, ăn đồ tình địch đem đến, bất quá, cháo thực sự ăn ngon lắm, để tôi lại ăn vài miếng đi!”

Văn Hiểu dở khóc dở cười nhìn hắn.

“Làm sao lại một khuôn mặt sắp khóc?” Cao Tuấn nhìn Văn Hiểu, cười nói: “Đừng hiểu lầm đó, chỉ là nói giỡn với cậu mà thôi, thỏ không ăn cỏ gần hang, anh sẽ không có ý với bạn bè đâu, với lại TYPE anh thích cũng không phải kiểu như cậu ta.”

“Tôi với Trác Lập Phàm thực sự chỉ là bạn bè tốt mà thôi, tôi cũng sắp kết hôn rồi.”

“Vậy ư?” Cao Tuấn dừng lại, thu liễm nụ cười, một khuôn mặt nghiêm túc nhìn hắn, “Vì sao muốn kết hôn?”

“Vì sao?” Văn Hiểu thì thào lặp lại, đúng vậy, mình vì cái gì muốn kết hôn?

“Bởi vì…” Hắn nghiêm túc nghĩ nguyên nhân, “Bởi vì đến tuổi kết hôn rồi, người nhà đồng nghiệp của tôi đều hi vọng chúng tôi kết hôn, cha mẹ cô ấy cũng đồng ý rồi, với lại vị hôn thê của tôi, cô ấy cũng không muốn kéo dài nữa.”

“Ờ, không còn?”

Văn Hiểu gật gật đầu.

“Vậy cậu thì sao?”

“Tôi? Tôi…”

Dư quang khóe mắt liếc đến ánh mắt tĩnh mặc của Trác Lập Phàm trên giường bệnh, Văn Hiểu chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, lời cư nhiên nói không trọn vẹn.

Cao Tuấn gật gật đầu, “Hiểu rồi, thì ra nguyên nhân đều là bởi vì người khác!”

Văn Hiểu không thể nói lại.

“Kết hôn a, thế nhưng một chuyện đại sự, phải suy ngẫm rõ ràng. Nói cách khác đi, mỗi ngày ăn đến ăn đi đều là một loại khoai tây, cậu sớm muộn sẽ ăn ngán… Ầy…”

Nói nói, hình tượng vợ sắp cưới dường như bị từng cục khoai tây mập mạp thay thế, Cao Tuấn không khỏi rét run một cái, “Ưm, như vậy, kết hôn tôi là bất tài rồi, tự đào mồ!”

“Thế nhưng người chung quy phải kết hôn sinh con.”

Cao Tuấn đưa cháo đã ăn phân nửa cho Trác Lập Phàm, nhảy xuống giường, vỗ vỗ bờ vai Văn Hiểu, “Trên đời này chẳng có chuyện gì không làm không được, nếu như cậu không muốn làm, không có bất luận kẻ nào có thể bức cậu.”

“Nhìn hai người các cậu tôi liền thấy nản! Thôi đi, mặc kệ các cậu rảnh rỗi, tôi ra ngoài dạo một vòng.”

Hắn xiết lấy Văn Hiểu một phát liền đi ra ngoài, “Ê, anh không quen địa hình nơi này, cậu dẫn anh ra ngoài đi.”

Nói xong, hắn lại hướng Trác Lập Phàm trên giường bệnh phất tay.

“Mượn dùng một phát, yên tâm, sẽ không ăn tiểu bạch thỏ của cậu!”

Trác Lập Phàm bó phép nhìn hắn lôi Văn Hiểu đi, chẳng biết hắn lại đang giở trò gì.

===chap6 cont===


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.