Ngân Tích (Dấu Vết) – Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhất

Chương 2-2



“Nhớ kỹ lần sau nhất thiết đừng để ông ấy lại kích động như vậy, ông ấy đã không thể chịu được bất cứ kích thích nào.” Bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Trác Nhiên xong, phân phó Trác Lập Phàm và Lưu Trí Viễn đang gấp gáp theo sau.

“Xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Sau khi áy náy tiễn bác sĩ đi, hai người liền bị y tá lấy lí do “cần thiết tĩnh dưỡng” mà đuổi đi ra ngoài.

“Dọa, dọa sốc đi.” Trầm mặc đi trên hành lang bệnh viện, Lưu Trí Viễn lên tiếng trước: “Lúc mới đầu thấy hắn, ta cũng bị dọa một cú lớn.”

Thời gian dài, liền phát giác Lưu Trí Viễn có thói xấu nói lắp độ nhẹ.

“Vốn chính là một người lanh lợi hoạt bát như thế! Ai nghĩ đến sẽ gặp được hắn ở phòng cấp cứu… Mười mấy năm không có thư từ, nói đi thì đi, năm ấy hắn trốn đi, thế nhưng là đại sự oanh động toàn trấn…”

“Sao, như thế nào? Sắc mặt cháu khó coi vậy?” Lưu Trí Viễn ngừng bước, ngạc nhiên nhìn Trác Lập Phàm.

“Cháu không sao.”

“Ta cũng là hồ đồ rồi. Cháu ngồi xe một thời gian dài như vậy, nhất định mệt mỏi. Cháu có chỗ dừng chân chưa? Nếu như không chê, chỗ ta vẫn có thể chen một chút.”

“Không cần, cháu tùy tiện tìm cái nhà nghỉ thì được rồi.” Trác Lập Phàm thản nhiên nói.

“Thật vất vả trở về một chuyến, cháu hẳn cũng nên đi dạo đến đâu đó nhìn xem. Trấn Tùng Hồ này mười mấy năm qua biến đổi khá lớn ni.” Lưu Trí Viễn nhiệt tình nói tiếp, “Tùy tiện cũng có thể liên lạc bạn thân trước đây.”

“Ở đây cháu không có bạn thân.” Trác Lập Phàm nói.

Mười ba năm không trở về quê nhà, y làm sao còn có thể có người bạn thân nào?

“Văn Hiểu không phải hàng xóm trước đây của cháu sao? Các cháu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân thiết như anh em ruột. Lần này cha cháu sau khi trở về liền bị bệnh, cũng may mắn có nó thường xuyên đến thăm nom chiếu cố… Gần đây nó còn cứ luôn miệng hỏi tình hình cháu mà…”

Văn Hiểu…

Cái tên đã tận lực lãng quên kia, nói ra từ miệng người khác, giống như một quả cân, nện đến trong lòng. Trác Lập Phàm hơi hơi run, đột ngột dừng bước.

Một cỗ khí thế vô hình tán phát ra từ vóc người tráng kiện một thước tám lăm này, cảm giác áp bức sung mãn bức người.

Lưu Trí Viễn đột nhiên cảm thấy con trai của người bạn thân cực kì đáng sợ, bình thường y bất cẩu ngôn tiếu thì đã khiến người cảm giác cực áp bức, nhất là bộ dạng y trầm mặt xuống.

Mặc dù nhãn thần sắc bén được một bộ kính mắt tinh tế giảm đi không ít lạnh lẽo, nhưng vẫn là khiến người không dám nhìn gần. Quả nhiên là người từng lăn lộn ở thành phố lớn, chính là cảm giác không giống nhau.

“Kia kia không phải nó sao? Thực là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Nó nhất định lại là đến trông chừng cha cháu.” Chỉ hướng một chàng trai vội vã đi tới từ đằng kia, Lưu Trí Viễn mỉm cười nói.

Dưới ánh đèn điện sáng sủa của bệnh viện, chàng trai nọ càng đi càng đến gần.

Từ rất xa hắn liền nhận ra Lưu Trí Viễn, lộ ra tiếu dung ôn hòa, má bên phải lộ ra một lúm đồng tiền thật sâu, toát ra vài phần khí chất con nít, làm tuổi thực của hắn lại trẻ đi vài tuổi.

Đó là một chàng trai trẻ bình thường chỉ cần đi trên đường cái vơ một phát thì vớ được một nắm lớn.

Ngũ quan bình thường không bắt mắt, chiều cao cũng là rất trung bình khoảng chừng 1m75, áo khoác màu nhạt với quần bò, quần áo thập phần đơn giản, màu sắc cũng thập phần thanh lịch.

Đi đi, ánh mắt hắn rơi xuống trên người Trác Lập Phàm đứng bên cạnh Lưu Trí Viễn…

Nụ cười thoáng chốc cứng lại, nhãn thần nhưng lại đặc biệt trở nên sáng sủa.

“Hai người không nhận ra nhau?” Lưu Trí Viễn nhìn hai con người đôi bên lăng lăng nhìn nhau, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

“Văn Hiểu, đây chính là Trác Lập Phàm mà mỗi ngày cháu hướng ta nghe ngóng a!”

Trên khuôn mặt chàng trai tên là Văn Hiểu lộ ra biểu tình giật mình không chút che giấu, một mực lăng lăng nhìn Trác Lập Phàm hồi lâu.

Ngoại trừ tiếu dung thoải mái khiến người có cảm giác ôn hòa ra, đôi mắt trong trẻo chính là điểm sáng trên toàn thân hắn. Lúc này chính như dòng suối nhỏ trong khe núi, một sóng một sóng nhẹ nhàng đến đây, nhảy nhót sinh động, nhảy nhót sáng sủa, ở toàn thân trên dưới của Trác Lập Phàm nhảy nhót…

Một lúc lâu…

Văn Hiểu đi lên một bước, cùng Trác Lập Phàm gần trong gang tấc, đôi môi nhẹ vểnh, lúm đồng tiền càng khắc sâu, cười nói: “Trác Lập Phàm, thì ra thực sự là anh, thiếu chút nhận không ra.”

“Này cũng… cũng khó trách, các cháu chắc có mười mấy năm không gặp mặt rồi.”

Bên tai truyền tới giọng của Lưu Trí Viễn.

Là mười ba năm.

Trác Lập Phàm bình tĩnh trở lại, nhìn tay đối phương vươn đến đây, cũng vươn tay ra, đồng thời, nặn ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Đã lâu không gặp.”

Y thấp giọng nói, nắm chặt tay hắn.

Lòng bàn tay của hắn, mềm mại có chút lạnh, giống hệt như mười ba năm trước vậy.

Thời không đổi dời, xuyên qua vô hạn, mười ba năm, như một giấc mộng.

* * *

“Xin thứ lỗi, cố ý kéo anh đến nhà tôi.”

Văn Hiểu đem một cốc trà nóng đưa cho Trác Lập Phàm đang ngồi trên sô-pha, cười nói: “Nhưng mà vừa nghĩ đến anh phải một mình trong nhà nghỉ, tôi liền không thể chịu được.”

“Có nói thế nào thì trước đây chúng ta chính là bạn bè tốt đến vậy, lại là hàng xóm, hơn nữa hồi nhỏ cứ luôn được gia đình anh chiếu cố. Bây giờ cha anh lại bệnh nặng như thế, tôi làm sao có thể để anh một mình xoay xở? Hơn nữa chỗ này cách bệnh viện rất gần, anh có thể tùy thời đi thăm nom cha mình.”

“Chỉ sợ phiền phức cho em.” Trác Lập Phàm uống một ngụm trà.

Xỉ Giáp Sinh Tân, trà Long Tỉnh hảo hạng.

Y ngoái nhìn bốn phía… Nơi này là khu nhà ở trung tâm xã, một phòng một sảnh, hơn 50 mét vuông, nội thất cực kì đơn giản, nhưng cũng đầy đủ tươm tất, dọn dẹp còn rất chi sạch sẽ ngăn nắp.

“Em sống một mình?”

“Đúng vậy. Chỗ này gần chỗ tôi đi làm, liền thuê. Ba mẹ vẫn còn ở tại chỗ cũ thành tây, bọn họ ngại trung tâm xã ồn ào quá.”

“Không tệ.”

Trác Lập Phàm gật gật đầu, ánh mắt đáp lại trên bàn trà bên cạnh sôpha.

Trong khung hình tinh xảo, một đôi tình nhân trẻ tuổi dựa sát vào nhau cười đến dương quang xán lạn, cô gái nhìn không tệ, diện mạo rất thanh tú.

Là bạn gái hắn?

Đường nhìn thoáng ngập ngừng, y thu hồi ánh mắt.

“Tôi còn sợ anh sẽ không quen ni, đối với người đã quen sống ở thành phố lớn giống như anh, nhất định sẽ cảm thấy chỗ chúng tôi rất quê mùa.”

“Sẽ không, tôi thích chỗ này.”

“Vậy sao, thực sự thích? Nhưng lại một đi liền là mười mấy năm, cũng tuyệt không trở về nhìn xem.”

Đối mặt ánh mắt rõ ràng không tin tưởng của hắn, Trác Lập Phàm cười khổ không biết làm sao.

“Anh thế nhưng là nhân vật chính trong miệng đám bọn tôi ni!” Văn Hiểu cười nói, lúm đồng tiền nơi má phải như ẩn như hiện.

Mặc dù ngũ quan hắn thập phần bình thường, nhưng lại cho người ta cảm giác rất thoải mái rất thuận mắt.

“Tôi?”

“Đúng vậy. Trước đây khi họp lớp trung học, thường thường sẽ nhắc tới anh. Tính ra anh hẳn là nhân vật có tiền đồ nhất trong chúng ta. Nghe nói anh vào làm trong công ty thương mại đa quốc gia trứ danh nào đó ở thành phố T, nghe chú Lưu nói anh còn là phó tổng giám đốc, không đơn giản a!”

“Em nghe nói vậy mà khá nhiều.” Trác Lập Phàm thản nhiên nói.

Thế giới to lớn nhường ấy, thì ra thực sự cũng không thể hoàn toàn chôn giấu một con người sao?

Chỉ cần anh sống trên đời này, hiển nhiên không cách nào tránh thoát nhân tình trói buộc. Cho nên, dù đi có xa hơn, cũng sẽ bị lỗ tai vô hình bắt được, để lại chu ti mã tích đã thành hình.

Đi xa hơn nữa, cũng không được sao?

===chap2 con’t===

* Chu ti mã tích: tơ nhện vó ngựa


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.