“Đi mẹ mày, thằng ngu”
Dương Minh một cước đá vào Kim Cương, trực tiếp đá người này ngã chỏng ngọng, sau đó lại đá loạn lên người hắn, vừa đá vừa mắng:
“Tao dạo này đang bực mình nên không để ý đến mày, mày sao còn muốn tự tìm chết?”
Dương Minh đang tức giận mà không có chỗ phát, lúc này có một người đến cho mình phát tiết, sao có thể buông tha chứ. Kim Cương vốn là một giáo viên thể dục dù thế nào cũng có thể đánh lại Dương Minh vài cái. Nhưng ai bảo Kim Cương không hề nghĩ đến Dương Minh đột nhiên ra tay, chưa kịp phản ứng đã nằm trên mặt đất, ưu thế mất hết, chỉ còn biết chịu đánh.
Kim Cương hôm nay đã tìm Đức Ca đến, chính là vì dạy cho Dương Minh một bài học. Hơn nữa vì đề phòng Đức Ca cũng không ăn được Dương Minh nên còn gọi thêm mấy thằng côn đồ. Nếu thật sự không ăn được thì đánh hội đồng.
Ở cửa trường mà đánh học sinh, chuyện này Kim Cương không dám làm. Chuyện lần trước Kim Hỉ Sâm đã cảnh cáo hắn, nói Lý hiệu trưởng rất tức giận. Nếu như hôm nay mà xảy ra chuyện, Kim Cương chắc chắn sẽ có chuyện. Có lẽ Kim Hỉ Sâm cũng không thể nói giúp được.
Tào Lực Ngõa đợi một lát cũng không thấy Kim Cương về. Tìm một học sinh về đây cũng chỉ mất có mấy phút mà thôi, sao lại chậm như vậy chứ.
“Tiểu Tào, thằng bạn của mày có chuyện gì vậy? Sao nửa ngày rồi cũng không thấy mang người tới?”
Đức Ca nhịn không được hỏi.
“Em đi xem một chút”
Tào Lực Ngõa cũng thấy kỳ quái, vì vậy đi từ trong con hẻm nhỏ ra cửa trường. Chưa đi được mấy bước đã thấy Dương Minh đang đánh một người, mà người bị đánh đúng là Kim Cương.
Tào Lực Ngõa hốt hoảng chạy nhanh về báo với Đức Ca.
“Cái gì, thằng này gan to đó nhỉ. Mang tao đến đó”
Đức Ca rất tức giận, nói thế nào cũng phải nể mặt hắn chứ.
“Vâng, Đức Ca. Anh nhất định phải dạy cho thằng đó một bài học”
Tào Lực Ngõa vội vàng nói.
“Hừ. Nó chết chắc”
Đức Ca tức giận hét lên.
Tào Lực Ngõa và Đức Ca đi nhanh về phía cổng trường. Đức Ca cũng đã nhìn thấy Dương Minh đang đá loạn Kim Cương. Người này sao thoạt nhìn quen quen vậy nhỉ? Đức Ca lắc đầu, mình sao có thể biết được học sinh ở đây chứ?
“Dừng tay”
Đức Ca xuất hiện đầy khí thế như lão Đại trong phim truyện.
Dương Minh đang tức giận, căn bản không nghe thấy Đức Ca gọi, tiếp tục đá Kim Cương:
“Con mẹ mày, mày không phải muốn chơi ông sao? Muốn chú mày đuổi tao sao? Mày giỏi. Cái thằng như mày mà cũng dám chơi tao, không đánh cho cái mai rùa của mày vỡ vụn mới là lạ”
Đức Ca thấy người trước mặt lại không để ý đến mình, tức giận đi tới túm áo Dương Minh.
Dương Minh đang hưng phấn thấy có người quấy rầy mình, đương nhiên mặc kệ. Quay đầu nhìn lại. Hắc hắc, không ngờ lại là người quen.
Dương Minh trực tiếp đưa tát một cái:
“Vu Hướng Đức, vết thương của mày còn đau không?”
Vu Hướng Đức sửng sốt, hơn nữa bị Dương Minh tát một cái, có chút ngẩn người. Không ngờ lại là thằng đã đánh mình trong trại tạm giam.
“Có gì thì nói đi?”
Dương Minh nhìn Vu Hướng Đức, châm chọc nói:
“Mày đến tìm Kim Cương hả?”
Vu Hướng Đức thầm kêu trong lòng *** sao đi đâu cũng gặp thằng này chứ. Chuyện trong trại tạm giam bị Vu Hướng Đức coi như một mối nhục lớn. Nhưng bởi vì không dánh lại Dương Minh cũng chỉ có thể nhẫn nại. Không ngờ rằng sau khi ra khỏi trại lại gặp phải hắn.
Không phải Vu Hướng Đức không tức giận mà bởi vì biết hôm nay đánh không được. Sự tàn nhẫn của Dương Minh, hắn bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ. Người này chuyên nhằm vào các chỗ chết người, ra tay rất nặng làm cho hắn chút nữa tàn phế. Sao có thể không làm Vu Hướng Đức sợ hãi chứ?
Chẳng qua Vu Hướng Đức cũng không định buông tha cho Dương Minh. Chỉ là hôm nay hắn nhịn một chút:
“Dương Ca, anh cũng đi ra rồi sao?”
“Nói nhảm, tao còn ra trước cả mày. Mày có ý gì sao?”
tâm trạng của Dương Minh hôm nay rất xấu, nếu là bình thường hắn khẳng định lo lắng một chút hậu quả. Dương Minh dù tàn nhẫn đến đâu cũng chỉ là một học sinh mà không phải đám ở dưới đáy xã hội. Nhưng Vu Hướng Đức thì khác, người này đúng là một tên côn đồ đúng nghĩa, nếu như quả thật xung đột, Dương Minh cũng đủ phiền.
Vu Hướng Đức nhẫn nhịn, nghĩ thầm rằng:
“Mày chờ tao thu thập Bạo Tam Lập xong, tao sẽ tính sổ với mày”
” Xin lỗi, Dương Ca, tôi chỉ đi ngang qua, đi ngang qua”
“Đi ngang qua? Vậy ý của mày là, mày thấy tao đánh người, mày thấy chuyện bất bình hả?”
Dương Minh châm chọc nói.
“A, đúng là như vậy. Nhưng nếu như tôi biết Dương Ca đang dạy người, tôi sẽ không để ý đến. Dương Ca”
“Phải nhịn”
Vu Hướng Đức bây giờ và Bạo Tam Lập đúng là không đội trời chung. Nếu bây giờ đánh với Dương Minh, đến cuối cùng nhất định Lưỡng bại câu thương. Nếu như Bạo Tam Lập nhân cơ hội này thâu tóm thế lực của mình. Như vậy được không bằng mất. Cho nên Vu Hướng Đức tiếp tục nhẫn.
Dương Minh tàn nhẫn đánh cho Kim Cương một trận, tâm trạng cũng đỡ hết hơn. Bởi vì không đánh vào người đang cười cười, nhìn thấy vẻ mặt nịnh bợ của Vu Hướng Đức với mình, Dương Minh cũng không còn gì để nói. Dù sao cũng đã phát tiết được nỗi tức giận trong lòng, Dương Minh chỉ hừ một tiếng ra về.
Kim Cương lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng, Dương Minh thật sự là người tàm nhẫn. Cả đời mình đừng mong trả được thù. Ngay cả Đức Ca cũng cung kính với hắn. Mình là cái mẹ gì chứ.
Lại nói về Trần Mộng Nghiên, nhân vật chính của chúng ta, sau khi về đến nhà liền nhốt mình vào trong phòng.
“Dương Minh, cậu là đồ khốn kiếp”
Trần Mộng Nghiên vứt bức ảnh xuống mặt đất, giẫm mạnh lên. Hận không thể giẫm nát Dương Minh ở trong ảnh.
“Tôi giẫm, tôi giẫm chết cậu”
Trần Mộng Nghiên hung hăng mắng Dương Minh, vừa đi không ngừng dậm chân xuống sàn nhà, nước mắt cũng không ngừng rơi.
Mình mặc dù đã hai lần từ chối yêu cầu vô lý của cậu ấy. Nhưng cũng đã ám chỉ với cậu ấy sau khi thi đại học xong sẽ làm bạn gái cậu ấy sao? Sao cậu ta không chịu đương? Có mấy ngày cũng không nhịn nổi.
Không ngờ dám ở sau lưng mình tìm gái, thật sự quá ghê tởm. Trần Mộng Nghiên càng nghĩ càng tức giận, nằm mọp trên giường, khóc.
Nhớ đến thời gian hơn ba tháng ngọt ngào với Dương Minh, Trần Mộng Nghiên lại càng đau khổ, tất cả đã chấm dứt rồi sao? Nhìn trên đầu giường, món quà đầu tiên mà Dương Minh mua cho nàng, Trần Mộng Nghiên ném qua cửa sổ.
Lần khóc này, khóc đến trời đất tối tăm, đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa:
“Nghiên Nghiên, ăn tối thôi.”
Trần Mộng Nghiên đâu còn lòng dạ nào mà ăn nữa, dù là sơn hào hải vị cũng không ngon.
“Nghiên Nghiên, sao vậy? Ngủ rồi sao? Mẹ đi vào nhé?”
Trần Mẫu thấy bên trong không có động tĩnh gì, định mở cửa.
“A. Mẹ, con ra ngay. Mẹ đừng mở cửa, con thay quần áo”
Trần Mộng Nghiên ngay lập tức lấy lại tinh thần, hoảng hốt nói. Bức ảnh trên đất còn chưa cất đi, Trần Mộng Nghiên sao dám để mẹ tiến vào.
“Đứa nhỏ này, thay quần áo có gì chớ, sợ mẹ nhìn à”
Trần Mẫu cười nói:
“Vậy con nhanh lên một chút, mẹ và bố con chờ”
“Vâng.”
Trần Mộng Nghiên miệng thì đá, tay rất nhanh thu thập tấm ảnh trên mặt đất, vứt vào trong ngăn kéo.
“Két”
cửa phòng mở ra, Trần Mộng Nghiên cố gắng làm mình bình thường một ít, nhưng dáng vẻ đó và đôi mắt đỏ hồng đã bán đứng nàng.
“Nghiên Nghiên, con sao vậy?”
Trần phụ phát hiện ra vẻ không bình thường của con gái:
“Mắt con sao thế?”
“Mắt? Dạ, không có gì, bụi bay vào mắt”
Trần Mộng Nghiên vội vàng nói, cúi đầu.
“Bụi bay vào mắt, mẹ xem cho nào?”
Trần Mẫu lo lắng nói.
“Không cần ạ. tốt rồi ạ”
Trần Mộng Nghiên vội vàng nói.
“Tốt nhất là để mẹ nhìn xem, sắp thi đại học rồi, không được xảy ra chuyện ngoài ý muốn”
Trần Mẫu lo lắng.
Trần Mẫu kéo tay vợ, bởi vì nghề nghiệp nên làm cho hắn có khả năng quan sát nhạy cảm hơn người. Kinh nghiệm nói cho hắn, con gái không thể nào bị bụi bay vào mắt.
Thấy chồng kéo mình, Trần Mẫu sửng sốt, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Trần Phụ, lập tức hiểu ý, im không nói.
Trần Mộng Nghiên ăn lấy lệ vài miếng, không có hứng thú. Nàng sợ mình không khống chế được cảm xúc sẽ bị bố mẹ phát hiện, vì thế nói:
“Mẹ, con đi tắm đã”
Nói xong đã bước nhanh vào phòng vệ sinh.
Vừa mới đến cửa, nước mắt lại rơi xuống.
Sợ tiếng khóc của mình bị bố mẹ nghe đươc, Trần Mộng Nghiên mở vòi nước ra, ngơ ngác ngồi ở đó, vòi nước phun ra bắn lên mặt nàng, trộn lẫn với nước mắt, rơi xuống
Đến lúc này, Trần Mộng Nghiên mới cảm giác được Dương Minh quan trọng đối với mình như thế nào. Hắn đã làm ra chuyện xấu xa như vậy sau lưng mình, mình có thể tha thứ cho hắn không? Quan trọng nhất là, hắn phạm sai lầm, lại không thẳng thắn thừa nhận với mình.