Dương Minh cười cười, con gái ai cũng thích mấy thứ này! Từ những giao tiếp bình thường, Dương Minh có thể thấy được, điều kiện của gia đình Trần Mộng Nghiên rất tốt, nhưng không ngờ nàng lại thích đồ lề đường!
Cũng lâu rồi Trần Mộng Nghiên không đi dạo phố, mà tháng trước cái đồ kẹp tóc nàng thích đã bị hư, chưa có thời gian đi mua cái mới, nên vẫn dùng cái cũ. Bây giờ có cơ hội, nàng cũng thuận tiện mua vài cái.
Nếu không phải Trần Mộng Nghiên là người con gái Dương Minh thích, thì hắn đã bước đi cho lẹ rồi! Mua có một cái đồ kẹp tóc mà cũng lâu vậy sao! Bất quá nhìn vẻ thích thú của nàng, hắn sao có thể phản đối được.
Nhìn thấy một người con trai cũng đang đứng chờ bạn gái mua hàng giống mình, tâm lý Dương Minh cuối cùng cũng thăng bằng lại.
Rốt cục, sau khi ngàn chọn vạn tuyển, Trần Mộng Nghiên đã tìm được hai cái đồ kẹp tóc ưa thích, quay đầu lại nói với Dương Minh:
“Dương Minh, bạn nhìn xem hai cái kẹp tóc này, cái nào đẹp hơn?”
Con gái mà đi mua đồ, nếu bên cạnh có bạn, luôn luôn thích tìm đến tham mưu một chút.
“Cái nào cũng đẹp! Thật ra thì bạn vốn trời sinh đã đẹp rồi, mấy thứ này chỉ góp phần tôn lên vẻ đẹp của bạn thôi!”
Dương Minh không phải nói lấy lòng, quả thật hai cái đó cũng rất đẹp, vả lại cũng rất phù hợp với trang phục đang mặc của Trần Mộng Nghiên.
“Miệng lưỡi trơn tru, không hỏi bạn nữa! Một câu hữu dụng cũng không có!”
Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái, bất quá trong lòng rất vui. Người con gái nào mà lại không thích người khác khen ngợi chứ!
Thật ra thì… Trần Mộng Nghiên cũng thích hai cái đó lắm, hỏi ý kiến Dương Minh cũng chỉ là thói quen thôi.
“Cô ơi, hai cái này hết bao nhiêu tiền?”
Mộng Nghiên giơ hai cái kẹp tóc lên hỏi chủ quán.
“Cái này mười lăm… cái kia hai mươi… tổng cộng ba mươi lăm đồng!”
Chủ quán nhìn hai cái kẹp tóc trong tay Mộng Nghiên rồi ra giá.
“Sao mắc quá vậy!”
Trần Mộng Nghiên oán giận nói.
“Không mắc đâu em ơi, em nhìn xem trên mặt của nó có đính hạt thủy tinh, hơn nữa còn chống thấm nữa, nước vào cũng không tróc ra!”
Chủ quán giải thích.
“Ba mươi đồng!”
Mộng Nghiên ngẫm lại một cái giá mà bản thân có thể chi trả.
Hành động của Mộng Nghiên làm Dương Minh kinh ngạc, vốn dĩ hắn tưởng rằng gia đình nàng cũng khá giả lắm, khẳng định sẽ có nhiều tiền tiêu vặt, không ngờ nàng mua hàng rong mà cũng phải trả giá! Điều này làm cho Dương Minh hết sức vui mừng, nghĩ rằng nếu tương lai Mộng Nghiên thật sự trở thành bạn gái hắn, vậy chắc sẽ tiêu dùng rất nhiều. Nhưng xem ra Mộng Nghiên không phải loại tiểu thư tiêu tiền như nước này.
“Cái này… được rồi! Lời chẳng có bao nhiêu!”
Chủ quán đau khổ nói.
Mộng Nghiên thấy chủ quán đồng ý, vô cùng cao hứng, muốn lấy tiền trong túi ra trả. Nhưng vừa đưa tay vào túi thì sắc mặt đại biết, trong lòng thầm nghĩ: Hỏng rồi, hôm qua thay quần áo để quên túi tiền ở trỏng rồi! Sáng nay đi thi, sợ đến muộn, nên đã nhờ ba chở đi đến trướng! Tiêu rồi, đừng nói là mua đồ, lát nữa về nhà cũng sẽ đi bộ! Vấn đề trước mắt là, giá tiền cũng đã đưa ra, nhưng lại nói không cần, chủ quán nhất định sẽ không vui, đến lúc đó sẽ nói ra vài câu khó nghe, khẳng định là có thể dọa người! Phải làm sao bây giờ, Mộng Nghiên cắn răng một cắn, quyết định nói ra vài chữ
” Tôi không cần”
nghĩ rằng sẽ không tổn hại gì nhiều!
Sắc mặt khó coi của Mộng Nghiên sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Dương Minh, hắn nhìn thấy nàng móc túi cả nửa nàng vẫn chưa lấy ra gì, kết hợp với vẻ mặt lo lắng của nàng, trong lòng Dương Minh đã hiểu được vài phần, nhìn vào trong túi của nàng một chút, phát hiện ra ngoại trừ mấy cuốn sách ôn tập, còn lại chẳng có gì!
Thì ra là không mang tiền! Mỹ nữ gặp nạn, anh hùng sao không thể ra tay cứu!
Gần đây, Dương Minh cũng có chút tiền, không còn nghèo như trước nữa. Vừa rồi hắn muốn bỏ tiền thay Mộng Nghiên, chỉ sợ nàng không chịu nhận, đến lúc đó quả thật rất mất mặt. Bây giờ thì quá tốt, Dương Minh giúp đỡ, chắc chắn Trần Mộng Nghiên sẽ tiếp nhận.
Nghĩ vậy, Dương Minh móc ra ba mươi đồng, đưa cho chủ quán. Vài cặp tình nhân mua hàng đều do người nam trả tiền, nên chủ quản căn bản không nghĩ nhiều, đưa tay lấy tiền cho vào túi.
Quả nhiên, Trần Mộng Nghiên không nói gì, yên lặng cầm hai cái kẹp tóc cho vào trong túi. Nhưng mà, vẻ mặt của nàng đã hồng hồng. Vừa rồi, thần thái của mình với Dương Minh giống như một đôi tình nhân đang đi dạo phố.
“Mình sẽ đem tiền trả cho bạn!”
Trong lòng Mộng Nghiên khẩn trương, nghẹn ngào một hồi lâu, mới thốt ra một câu hết sức vô nghĩa như thế!
“Ừm?”
Dương Minh khó hiểu, sao nàng biết hắn biết nàng không mang tiền? Bất quá Dương Minh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói:
“Trả lại là sao, có bao nhiêu đâu. Với lại trong khoảng thời gian gần đây, bạn phụ đạo cho mình, bây giờ mình cũng nên tặng bạn một ít lễ vật mới phải!”
Trần Mộng Nghiên nghe xong, ngọt ngào cười, cũng không nói gì. Thật ra, Mộng Nghiên thốt ra câu đó cũng là theo bản năng cũng người con gái, nhưng nàng không nghĩ đến, quan hệ hai người đã là bạn tốt, nên cũng không phải ngại gì chuyện này.
Hai người lại tiếp tục đi dạo, bởi vì lúc này Mộng Nghiên biết đã để quên tiền, nên không muốn mua món gì nữa.
Nàng không phải là loại gái thích móc tiền của đàn ông. Không giống như vài cô gái trong xã hội gần đây, chỉ muốn ra ngoài cùng con trai, rồi tìm mọi thủ đoạn giống như con ngốc đòi này đòi nọ.
Nhà Mộng Nghiên cũng không gần đây, mỗi ngày đều ngồi xe bus. Dương Minh đưa nàng đến trạm xe, rồi đứng bên cạnh chờ xe cùng nàng.
“Ngồi xe số mấy?”
Dương Minh thuận mình hỏi, hắn cũng muốn biết chổ ở của nàng.
“114 hay 87 cũng được!”
Trần Mộng Nghiên cũng không giấu diếm gì Dương Minh.
“Đúng rồi, bạn có tiền lẻ không?”
Dương Minh đột nhiên nhớ đến một vấn đề hết sức nghiêm trọng, đó là Trần Mộng Nghiên không mang theo tiền! Cho nên hắn không đợi Mộng Nghiên trả lời, liền móc trong túi ra vài đồng xu nhét vào tay nàng
” Đúng lúc mình có vài đồng lẻ này!”
Trần Mộng Nghiên sửng sốt, trong lòng cảm kích, nhưng cũng không nói gì. Hắn sao biết mình không mang tiền? Hay là hành động vô tình? Bất quá Mộng Nghiên loại trừ hành động vô tình của Dương Minh! Bởi vì chẳng ai nhàm chán đến nổi mà móc tiền xu ra nhét vào tay người khác cả!
Đúng, bởi vì khi nãy mình nói sẽ trả tiền lại cho hắn, nhất định là vì những lời này, nên hắn mới biết mình không mang tiền. Nếu không tại sao bây giờ không trả, mà phải đợi đến ngày mai! Nghĩ đến đây, trong lòng Mộng Nghiên vô cùng cảm kích, nhìn hắn vẻ ngoài tùy tiện, không ngờ lại có hành động quan tâm như vậy! Hơn nữa còn sợ mình xấu hổ nên mới cố ý nói vậy.