Tiểu Hoa siết miếng giẻ lau trong tay, đôi mắt ầng ậng nước. Nó bỗng nghe một tiếng cười rồi đỉnh đầu bị vỗ đánh bốp một phát.
Theo bản năng, nó co rúm người lại, sau đó nức nở van xin:
– Xin đừng đánh tôi!
– Khóc cái rắm á! Nhanh trụng hoành thánh đi, đói chết ta rồi! Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, tổng cộng mười sáu bát. Nhanh lên chút đi nha, ta mà đi học trễ thì ngươi phải chịu đòn thay cho ta đó!
Nghe giọng nói quen thuộc, Tiểu Hoa lập tức nín khóc, tùy tiện đưa tay áo quẹt nước mắt rồi chạy tọt đến sau một chiếc bàn ngồi xuống băng ghế cán bột gói mì mà không hề suy nghĩ.
Thấy Tiểu Hoa luống cuống tay chân, Thiết Tâm Nguyên bèn thở dài rồi đến kéo chiếc ghế Tiểu Hoa đang ngồi ra một tẹo, tự mình ra tay cán bột nấu hoành thánh.
Một bát hoành thánh phải đủ mười sáu cái, đây là quy định mẹ Tiểu Hoa đặt ra nhưng Thiết Tâm Nguyên chỉ tính làm mười cái. Thêm mỗi người một cái bánh thịt, đoán chừng bảy thằng khốn kia cũng đủ căng bụng rồi.
Mì hoành thánh nhà Tiểu Hoa vỏ mỏng, nhân nhiều nên không tồi. Nhưng chính vì nó không canh được lửa, nấu lại lâu nên vỏ bánh nát nhừ. Cuối cùng, khách hàng chỉ có thể ăn được món hỗn độn: vỏ bánh nước, dùng và thịt viên. Món mì hoành thánh đã chết từ trong trứng nước.
Thiết Tâm Nguyên vừa nấu hoành thánh vừa múc ra bát đếm. Sau khi hắn đếm tới hai trăm thì hoành thánh đã chín bung vỏ, bèn nhanh chóng vớt chúng ra, chan nước dùng nấu bằng xương gà vào, vẩy thêm ít trứng xắt sợi và hành lá. Sau đó, hắn bảo Tiểu Hoa đánh mắt ra hiệu cho đám khốn kiếp kia nhanh chóng bưng mì lên.
– Nhớ kỹ, phải đếm tới hai trăm thì hoành thánh mới chín, không được suy nghĩ vẩn vơ nữa. Mẹ ngươi bệnh, cha ngươi thì không giúp ngươi được. Như vậy thì bản thân phải nỗ lực, biết chưa!
Tiểu Hoa khó xử, lau lau tay vào tạp dề, đáp lí nhí:
– Ta không biết đếm.
– …
Thiết Tâm Nguyên vỗ đầu đánh bộp một cái, lôi trong túi ra một đống que tính bằng tre nhưng vẫn không đủ, phải lấy thêm một mớ của Trương bàn tử nữa mới được hai trăm que. Hắn đặt hết vào tay Tiểu Hoa, đoạn nói:
– Mỗi khi nấu hoành thánh, thì đặt từng que từng que sang một bên. Nhớ, tốc độ chính là thế này…
Sau khi dạy cho Tiểu Hoa xong, Thiết Tâm Nguyên an vị trên bàn chờ Tiểu Hoa nấu mì cho mình.
Sau khi Thiết Tâm Nguyên phải ăn một bát nước dùng thịt viên và hoành thánh sượng, cuối cùng đám Trương bàn tử cũng được ăn một bát hoành thánh đúng chuẩn.
Sau khi Trương bàn tử trả tiền với vẻ mặt bỉ ổi, nó vội nịnh hót Thiết Tâm Nguyên:
– Đại ca, sau này chuyện của đại tẩu chính là chuyện của tiểu đệ. Chúng ta mỗi ngày đều ăn mì hoành thánh, thằng nào dám ý kiến, chúng ta vất hết sách vở của nó vào hố xí tất!
Lúc Thiết Tâm Nguyên định dạy dỗ thằng mập mới mười tuổi này cho đàng hoàng, một giọng nói âm dương quái khí đột nhiên vang lên ở sau lưng hắn:
– Ơ, Nguyên ca nhi thật là tốt bụng nha! Như vậy mà lại giúp Tiểu Hoa của chúng ta, chẳng lẽ là định mang Tiểu Hoa về nhà ngươi làm nha hoàn sao?
Nghe giọng nói này xong, Thiết Tâm Nguyên lập tức rút lại ý định xử lý thằng mập kia. Hắn vừa xoay đầu lại nhìn Cố đại tẩu rồi nói:
– Tiên sinh dạy cho chúng ta biết, đáng lẽ đồng hương thì phải chăm sóc quan tâm lẫn nhau. Cớ sao ngươi lại nhẫn tâm nhìn một cô bé mới bảy tuổi nấu mì hoành thánh hỏng hết lần này tới lần khác mà không giúp đỡ?
Cố đại tẩu uốn éo cặp mông sồ sề, cả giận quát lên the thé:
– Lão nương cứ thích xem bộ dạng của nó khi đuổi khách đi đấy! Một con gà trống choai còn chưa mọcđủ lông cũng bày đặt giương cánh che chở hả?
Thiết Tâm Nguyên thấy hồ ly đang cong người, bèn chỉ sang phía đối diện thang bính điếm. Hồ ly lập tức chạy sang phóng rắm thối um ngay lập tức. Mỗi ngày, con quỷ này đều súc dạ dày của mình một lần…
Thấy hồ ly chạy tới, lúc này Thiết Tâm Nguyên mới chống nạnh kênh Cố đại tẩu, đoạn nói:
– Ngươi là con giun to, ta trêu không nổi ngươi. Có ngon thì đến chỗ mẹ ta mà nói lại một lần coi!
Cố đại tẩu cười khỉnh rồi đanh đá:
– Chẳng lẽ ả quả phụ mẹ ngươi dám nuốt sống lão nương sao?
– Có bản lĩnh cứ gọi mẹ ngươi đến đây! Ta xem thử coi ả dám vô lễ với ta như thế không?
– Mẹ hắn có thể còn vô lễ hơn hắn đấy chứ! Cố đại trùng, ngươi dùng mông đè chết nam nhân trong nhà ngươi ta không quan tâm. Nếu ngươi dám động tới một sợ tóc của con trai ta, lão nương nhất định sẽ cầm dùi đâm nát cặp mông sồ sề của ngươi đó!
Cố đại tẩu giờ mới phát hiện Vương Nhu Hoa đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Ả giật mình nhảy dựng lên, đang định mắng trả thì thấy Vương Nhu Hoa chỉ vào quán thang bính than của Cố đại tẩu mà nói:
– Đợi lát nữa mắng đê! Khách trong quán ngươi không chờ trả tiền nổi nữa, bắt đầu chạy hết rồi kìa!
(Thang bính than: Súp ăn với bán trứng rán).
Cố đại tẩu ngoái lại, tức thì rống lên như heo bị chọc tiết, liên tiếp phun ra từng tràng chửi bới tục tĩu như súng liên thanh. Sau đó, ả gắng gượng kéo một hán tử đang ôm lấy cây cột mà nôn mửa ra, lập tức túm đầu túm tóc y mắng sa sả:
– Đám khốn kiếp, cơm nước xong còn dám quịt tiền của lão nương à!
Hán tử vô cùng vất vả mới giãy thoát khỏi vòng tay Cố đại tẩu đang ôm rịt, chỉ vào quán Cố gia mà quát:
– Ai bảo quán ngươi thối hoắc hả! Tối đến giờ, lão tử vất vả lắm mới uống được một bữa rượu ngon. Giờ thì hay rồi, nôn sạch! Lão tử không bắt ngươi bồi thường đã là may lắm rồi! Ngươi còn dám túm lão tử đòi tiền cơm hả?
– Cơm rượu nhà ngươi đều ở đây đủ cả, lão tử không nuốt vào bụng tí nào! Nhìn cái bãi này đi, nó còn nhiều hơn đấy, cho ngươi tất…
Mọi người nghe hán tử nói xong, một số trong đó lập tức nôn ra sạch. Vương Nhu Hoa mặt còn tái hơn, cố nén cơn buồn nôn mà xua đám trẻ con vào xe ngựa nhà mình, vội vã rời khỏi nơi này, chỉ để lại Cố đại tẩu ngồi bệt dưới đất la khóc rầm rĩ.
– Mẫu thân, hóa ra mẹ cũng biết mắng chửi người nha!
Vương Nhu Hoa cười khổ:
– Nếu như mẹ không biết mắng chửi người, làm sao nuôi nổi con lớn đến ngần này đây? Cũng do con cả đấy, làm sao xuống tay độc ác đến như vậy hả?