– Búng máu mà Hàn Kì phun ra đó là vừa đúng, một là để nhịn nhục, hai là có thể thoát khỏi vòng xoáy chính trị kia. Ngự sử ngôn quan chẳng thèm đoái hoài tới một người đang hộc máu sắp chết nhưng bọn họ nhất quyết phải hỏi tội những kẻ bại trận mới được. Mà thân thể ngài khỏe mạnh lại đưa đầu ra nhận trách nhiệm, chính là thích hợp nhất rồi nha.
Hán tử liền vỗ chiếc bàn đá quát to:
– Tên Hàn Trì đúng là thủ đoạn bỉ ổi, giống hệt như ngươi, tuổi nhỏ mà thủ đoạn độc ác. Nếu ông đây không phá rối thì sợ là xương cốt cái thằng lưu manh Ngưu Nhị kia đã bị dùng làm dùi trống rồi phải không? Khà khà, mấy câu này của lão phu rất quen nhỉ, cảnh ngươi kích động Ngưu Nhị đi đoạt chức Đường chủ Cái Bang kia lão phu nghe thấy mà cũng nhiệt huyết sôi trào nha, cái gì mà thiên hạ phong vân xuất từ ta (thiên hạ phong vân xuất ngã bối), rồi cái gì liều thì no nhát thì đói, cái gì mà đời người chỉ có một không lúc này thì lúc nào. Mấy câu này ngươi nghe ai nói vậy? Lúc đó nếu như lão phu không quát lui tên Ngưu Nhị thì chỉ sợ hắn đã chộp con dao bầu đi kiếm Đường chủ của mình mà sống mái một phen rồi!
Thiết Tâm Nguyên cười khổ đáp:
– Tiên sinh chỉ thấy được cảnh cuối mà chẳng thấy cảnh đầu. Ngài không thấy được tên Ngưu Nhị hoành hành ngang ngược như thế nào đâu, gia mẫu chỉ có mở hai cửa hàng nhỏ bán thịt lợn, mỗi tháng đều nộp tiền cho hắn, mấy người buôn bán ở gần Tây Thủy Môn ai cũng trầy da tróc vảy đấy ạ. Gia mẫu góa bụa, học sinh lại còn nhỏ, chỉ có thể nhỏ nhẹ cầu xin hắn, nào có tâm tư hại người đâu?
– Tốt! Vô sỉ đến như vậy quả là có vài phần phong thái của lão phu năm xưa!
Gã nam tử rách rưới vỗ chiếc bàn đá nói tiếp:
– Như vậy đi, nếu ngươi có thể dùng mưu diệt trừ Ngưu Nhị thì lão phu lập tức nhận ngươi làm học sinh ngay! Dù sao chuyện lão phu bị giáng chức là chắc chắn, có lẽ là có thời gian rảnh hảo hảo mà dạy tên yêu nghiệt vô pháp vô thiên như ngươi.
Thiết Tâm Nguyên biến sắc, chắp tay đáp:
– Lời ấy tiên sinh nói sai rồi, chuyện hại mạng người nào phải là chuyện mà tiểu tử có thể làm, tiểu tử chỉ nguyện dốc lòng cầu học. Tiên sinh không dạy thì thôi, sao lại giật dây bảo tiểu tử đi mưu hại người khác?
Hán tử quét sạch hết mớ cơm canh trên bàn như phong quyển tàn vân, đoạn vỗ vỗ bụng cười đáp:
– Ngưu Nhị không chết, ngươi đừng hòng bái nhập môn hạ của ta!
Thiết Tâm Nguyên bất bình bực tức đáp:
– Đây là tiên sinh gây khó dễ cho người ta rồi còn gì!
Hán tử trở về nằm lại trên chiếc giường gấm, giang tay giang chân ra phơi nắng, lười biếng đáp:
– Nếu như đồng ý thì mau đi làm đi, ý chỉ đặc xá chắc cũng mấy ngày nữa là ban rồi, mong là không bị đi đày ở mấy châu quận xa xôi.
Thiết Tâm Nguyên cả giận, bực dọc thu dọn đống chén đĩa rồi dẫn tiểu hồ ly đùng đùng đi ra khu vườn hoang.
Bỗng phía sau truyền đến giọng nói trầm trầm của hán tử rách rưới:
– Này tiểu tử, gặp chuyện thì phải bạo gan lên. Đại Tống ta người nhân nghĩa thì nhiều mà người âm độc quá ít, quá đường đường chính chính cũng chẳng phải phúc của Đại Tống, một nước toàn quân tử vĩnh viễn không phải là đối thủ của đám hổ báo sài lang được. Nhìn quanh bốn phương Đại Tống đi, hổ báo sài lang lăm le, rình rập Trung Nguyên từng phút từng giây, dù giang sơn Đại Tống nhìn thì vững như Thái Sơn nhưng thực ra đang chồng chất nguy cơ. Ngươi tuy tuổi còn bé nhưng trong ngực cũng đã có chí hướng rõ ràng, lão phu chỉ muốn nhìn con hồ ly ngươi có thể mang cho thế nhân sự bất ngờ đến như thế nào đây.
Ra khỏi cổng, trên mặt Thiết Tâm Nguyên mới thoáng hiện ý cười. Tiểu hồ ly vểnh đuôi đi trước mở đường, còn hắn vác theo cái rổ lắc lư theo sau đi về Thất ca thang bính điếm.
Một số việc có thể làm nhưng lại không thích hợp nói ra nha.
Người dân xung quanh Tây Thủy Môn đã quen với với cảnh này, thấy Thiết Tâm Nguyên từ xa đi tới thì liền chào hỏi, nên hồ ly vênh váo cứ nghe tiếng ai gọi liền lủi vào ngửi loạn xạ, nếu gặp phải món ăn hợp khẩu liền đứng im chẳng đi, đến khi chủ quán cho nó món nó mới thỏa mãn đi khỏi.
Có nhiều người ngoại quốc cùng với người nơi khác tới nhìn thấy một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết vênh váo tiêu sái đi giữa con đường lớn thì không khỏi tấm tắc kêu lạ.
Một vài thiếu phụ bị mê hoặc bởi thứ mềm mại, trắng nõn, êm ái kia đều bị thu hút, tới gần vuốt ve bộ lông đuôi xõa tung của nó cho bằng được mới chịu đi khỏi.
Từ xa Thiết Tâm Nguyên đã nhìn thấy mẫu thân gác cằm gục gật ở quầy, chẳng nói gì cả liền đi vào cửa hàng, lấy ra một chai nước dưa hấu khác đựng trong hộp thức ăn rồi cẩn thận để trước mặt nàng, sau đó đặt con hồ ly trước cửa làm biển quảng cáo, đoạn lấy cái khăn lau dọn bàn ghế.
Dù đang làm việc nhưng đầu óc của hắn vẫn không ngừng suy nghĩ.
Bàng thái sư nói rất có lý, cái tên cáo già này sỡ dĩ chạy tới nhà hoang của Triệu Phổ ở mục đích chính là làm cho hoàng đế và triều thần xem lòng trung thành cảnh cảnh của gã với Đại Tống mà thôi.
Mặc dù Hảo Thủy Xuyên thất trận, Đại Tống thiệt hại nặng nề nhưng cái này là thất bại của cả quốc gia, cũng không phải là thất bại của một người, còn bản thân gã thì giống hệt như Triệu Phổ vậy, đều trung thành với đất nước, bất kể là hoàng gia trừng phạt như thế nào gã cũng cam lòng tiếp nhận cả.
Nghĩ đến đây Thiết Tâm Nguyên bỗng bật cười, nhân vật lớn đúng là phiền toái, mình chỉ là muốn tìm một tên lão sư hiểu rõ thế sự chứ không có tính toán đem cả đời mình hiến tặng cho Đại Tống nha, cho dù Triệu Trinh có ân với mẹ con mình cũng không thể.
Nợ thì có nợ nhưng chuyện bán mình thì xin miễn.
Lau kỹ cái bàn, Thiết Tâm Nguyên theo thói quen nhìn vào gã đại hán mập mạp đang lảo đảo nơi góc tường liền khẽ thở dài.