Ngân Hồ

Chương 17-2: Ai cũng là phong cảnh (4)



Tâm tư bị đè nén bấy lâu chợt phun trào như núi lửa, y lập tức chụp lấy mẹ Đồng Tử đang nịnh nọt trước mặt, giang tay xé toạc xống áo ra. Chiếc áo của mẹ Đồng Tử bị giằng rách đôi, lộ ra chiếc yếm màu xanh lá mạ và cả một khoảng da trắng ngần.

Mẹ Đồng tử kinh hãi đến nỗi không nói nổi, đến lúc bị phiên tăng đạp ngã ra sau mới hét lên thảm thiết.

Tất cả phụ nhân xung quanh đều lo sợ, túm chặt quần áo của mình, chỉ có Vương Nhu Hoa là khá háo hức với diễn biến trước mắt.

Thiết Tâm Nguyên không ngờ nấm tán bay lại có tác dụng đến thế. Hắn vội vàng vỗ vỗ lên mặt mẹ mình, ý bảo nàng nhanh chạy ra xa. Có trời mới biết một kẻ đã lâm vào ảo giác sẽ làm ra chuyện điên khùng đến mức nào.

Dưới bầu trời sao, một lão tăng mặt mày dữ tợn mặc áo trắng đang gồng hai tay bóp cổ một bộ khoái, trong miệng phát ra tiếng xùy xùy như rắn độc.

Bộ khoái giãy dụa một hồi, rốt cuộc trước khi bị bóp cổ chết cũng thoát ra được. Gã không dám đánh trả, vội vàng né qua một bên, nhìn lão tăng lừ lừ đi tới định bắt một người khác trong đám binh sĩ, bộ khoái.

Vương Nhu Hoa ôm Thiết Tâm Nguyên núp sau bếp lò, cùng hai bà thím khác ló đôi mắt lên quan sát. Còn mẹ Đồng Tử thì ngồi khóc rống lên gnhư một con heo mập bị sắp bị xẻ thịt, đến nỗi không nhớ che lại hai vạt áo đang bung ra. Đồng Tử thì càng gào khóc thảm thiết, ôm chặt lấy mẹ mình.

Phiên tăng không bắt được ai khác, bỗng nhiên rút một cây củi đang cháy hừng hực trong đống lửa bên cạnh Kim Minh Trì ra, hét lớn:

– Vạn vật luôn biến đổi, đó là luật sinh tử, vượt qua sinh tử chính là niết bàn. Chớp mắt một giấc mộng, là mộng nhưng lại không phải mộng, trong mộng nhưng lại ngoài mộng! Mộng! Mộng! Mộng! Mộng!

Sau đó y lại giơ cao cây củi cháy, quát to:

– Đốt! Đốt! Đốt!

Hắn vừa nói xong liền vứt cây củi cháy vào lều rơm. Mắt thấy ngọn lửa bùng lên, y cười lớn đến khàn cả giọng.

Có lẽ cảm thấy thế lửa còn chưa đủ lớn, phiên tăng nhìn chung quanh lều rơm rồi rút thêm mấy thanh củi lớn nữa, không ngừng ném vào các lều cỏ xung quanh. Từng thanh củi cháy bay trong bầu trời đêm tựa những ngôi sao băng lấp lánh.

Dãy lều cỏ cách nằm trong một khu đất trống cạnh bờ Kim Minh Trì, phiên tăng vừa điên cuồng lao ra vừa ném củi lửa vào các lều cỏ. Bảy tám gã bộ khoái lẫn quan binh đứng quanh cũng không ngăn được cơn điên của y.

Thấy phiên tăng đi xa, Vương Nhu Hoa và hai bà nương vội vàng chạy đến lều rơm của mình lôi đống nồi, bếp ra. Đồ vật trong đó cũng không nhiều, chỉ chốc lát đã kéo xong.

Bây giờ đã là canh ba, cửa hàng Thiết gia bởi vì có chuẩn bị nên đã kéo được ít đồ ra ngoài. Những cửa hàng khác, chủ tiệm đang ngủ thì bốc cháy, ai nây đều sứt đầu mẻ trán lo chạy ra ngoài, làm gì còn lòng dạ nào lo cho vật phẩm trong cửa hàng nữa.

Họ chỉ đành đứng đằng xa dậm chân chửi rủa tên chết tiệt nào phóng hỏa mà thôi.

Lúc này, ngọn lửa lớn đã lan ra rộng ra khắp bờ hồ, quân tuần hỏa gõ kẽng vang trời, chạy từ thành bên sang. Một đám quân binh tạo rãnh nước ngăn cách chợ với hoàng cung sau đó múc nước hồ dập lửa.

Trong quân doanh vang lên từng tiếng tù và báo hiệu, tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng tập trung về Kim Minh Trì.

Thiết Tâm Nguyên duỗi cổ nhìn bốn phía, bóng dáng phiên tăng đã biến mất, thay vào đó là từng ngọn cờ lớn in chữ “Phủng Nhật” tung bay trong gió, che rợp cả Kim Minh Trì.

Vương Nhu Hoa không ngừng tấm tắc, như đang cảm thán cảnh tượng hoành tráng trước mắt. Tâm tình nàng có vẻ rất tốt, theo tình hình này thì lão phiên tăng kia chết chắc. Hoàng đế nổi giận lên nhất định sẽ đem lão băm ra cho chó ăn.

Bất quá, nàng vừa nghĩ tới tên Phiên Tăng kia có thuật cải tử hoàn sinh liền cảm thấy lo sợ, bất an trong lòng.

Từng gian lều rơm ầm ầm đổ xuống, một người lửa đột nhiên chui ra từ gian lều cỏ gần phía hoàng cung nhất, y lảo đảo muốn phá vòng vây của quân binh, đi đến nơi khác tiếp tục phóng hỏa.

Trong miệng hắn y ra những tiếng hú như dã thú, ai cũng cảm nhận được sự điên cuồng trong đó.

– Đốt, đốt, đốt hết! Tất cả đều theo luật, tưởng như hiện hữu nhưng thật ra đều là hư ảo, đốt để làm đài sen của Như Lai ta! Đốt! Đốt! Đốt!

Một mũi tên thô to từ trong bóng tối bắn xuyên qua người lửa, mang theo đốm lửa rơi vào trong Kim Minh Trì xa xa.

Người lửa thế mà vẫn không ngã, lập tức có một làn mưa tên bắn tới, biến người lửa thành con nhím…

Thiết Tâm Nguyên chẳng còn tâm tư nào mà an ủi mẫu thân đang trợn mắt há mồm, hắn lén lút móc từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đổ bột phấn nấm tán bay còn lại ra. Một con gió thổi tới mang theo phấn nấm rơi vào đám cháy, một mùi thơm dễ chịu bốc lên hòa vào không trung.

Điều này làm cho Thiết Tâm Nguyên hơi tiếc nuối…

Ngọn lửa lớn sáng rực Kim Minh Trì, lúc này đi dập lửa thì đã muộn, một khi dãy lều làm bằng rơm cháy lên thì mỗi giây mỗi lớn, nhiệm vụ của quân hỏa tuần chỉ là đi cứu những nơi đám còn chưa lan đến, về phần nơi đã cháy mạnh thì thật sự là bó tay.

Bên ngoài đã bị đại quân bao vây, tất cả mọi người đều không được rời khỏi. Vương Nhu Hoa ôm Thiết Tâm Nguyên dứt khoát ngồi xuống bãi cỏ. Lúc này, Kim Minh Trì càng thêm tráng lệ hơn lúc trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.